Tình Cờ Gặp Được Tình Yêu

Chương 6:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 6: Đánh dấu hoàn toàn
Lâm Tây Ngu bị đè xuống bồn rửa mặt, thắt lưng uốn cong, mông vểnh cao, cánh tay chống xuống bệ rửa. Vòi nước được ai đó cố tình ấn mở, dòng nước trong suốt chảy ào ạt xuống lỗ thoát. Hắn cởi quần cậu, tã giấy bị xé thành hai ném xuống đất, chất lỏng trong hậu huyệt men theo đùi trong chảy dọc xuống, thấm ướt quần tây kẹt dưới mắt cá chân. Áo sơ mi bị kéo đến ngực, hắn duỗi tay trái xoa nắn đầu v* hồng hồng, tay phải kẹp điếu thuốc. Thực ra hắn không hề nghiện thuốc lá, hiện tại hút chỉ để chúc mừng, nhân tiện kiểm soát cảm giác sung sướng hừng hực trong lòng mà thôi.
Cậu áp mặt xuống bệ rửa, răng cắn chặt ngón trỏ trái để chặn tiếng rên rỉ, nửa thấp thỏm, nửa khó hiểu. Cậu không biết tại sao giám đốc vừa nghe được lời đó bèn kéo cậu vào phòng làm chuyện kích thích này. Rõ là cậu chỉ muốn hắn đánh dấu tạm thời, sao xoay một cái đã biến thành tình huống này rồi?
Khương Niệm Sơ đứng sau lưng cậu, quần áo trên người chỉnh tề không chút xê lệch, chỉ có khóa quần tây bị kéo xuống, dương v*t thô to lộ ra ngoài, cọ xát cánh mông căng tròn.
Lâm Tây Ngu chuyển động mông, cặp đào đi tới đâu tính khí sẽ đi theo đến đó, nhất định không buông tha cho miệng huyệt e thẹn. Quy đầu chen vào, lỗ nhỏ như đụng trúng than hồng, vội vàng nhích về trước tránh xa nguồn nhiệt nóng bỏng này. Hắn xót, không dám mạnh bạo hủy hoại hậu huyệt đói khát, chờ đến khi cậu quen rồi mới đút vào toàn bộ.
“A…”
dương v*t hoàn toàn đi vào khiến cậu bất ngờ, thắt lưng căng cứng, tình triều tra tấn cậu suốt mấy ngày qua cuối cùng cũng có chỗ giải phóng.
“Thả lỏng.”
Hắn không có chút kiên nhẫn nào, không lâu sau đã ra vào tàn nhẫn, động tác giao hợp vừa không có quy luật vừa thô bạo, đâm cậu đến độ không thể đứng vững. Làm được một nửa thì dừng lại, hắn bỗng cảm thấy quần áo vướng tay vướng chân nên kéo giãn khoảng cách giữa hai người, áo quần vừa cởi sạch hắn đã gấp gáp đút dương v*t vào trong, một lần nữa hung hăng chà đạp hậu huyệt.
Âu phục màu xám và áo sơ mi màu trắng rải rác dưới đất, cơ thể săn chắc không có lấy một mảnh vải lồ lộ trong không khí, vai rộng ngực nở. Cậu chăm chú ngắm nhìn thân thể hắn thông qua tấm gương trước mắt, biểu cảm mơ màng. Mỗi khi hắn thúc eo cơ bắp trên người sẽ chuyển động theo, vẽ nên bức tranh hoàn mỹ như tượng điêu khắc.
“Ưm…”
Lâm Tây Ngu bị khoái cảm ép sướng đến điên rồi, tay run rẩy không cẩn thận quơ trúng chai nước súc miệng đặt trên bệ. Cậu lảo đảo, mơ màng muốn đi tìm nó lại bị hắn siết chặt hông không cho nhúc nhích.
“Còn để ý đến chuyện khác? Xem ra tôi vẫn chưa cố gắng đủ.” Giọng hắn khàn khàn, gằn từng chữ một, thân dưới cũng bắt chước nhịp điệu đó ra vào hậu huyệt đẫm nước.
“A…” Cậu không chịu được mà rên thành tiếng.
Khương Niệm Sơ phun một hơi khói, hỏi: “Thoải mái không? Rên dâm đãng quá nhỉ?”
“Giám đốc…” Cậu gọi, xương sống nhô lên, nổi bật giữa tấm lưng gầy, hấp dẫn hắn vuốt ve.
“Lúc nào rồi còn gọi giám đốc.” Khương Niệm Sơ rít thêm một hơi thuốc rồi dụi đầu thuốc xuống bệ rửa, cúi đầu thở nhẹ bên tai cậu, khói thuốc nhả ra che mờ nửa bên mặt cậu, “Thế giám đốc giao nhiệm vụ em có làm không?”
Lâm Tây Ngu không biết hắn có ý đồ, suy nghĩ một hồi bèn ngoan ngoãn gật đầu.
“Dù là chuyện gì cũng sẵn sàng sao?”
“Vâng.” Cậu trả lời nhỏ nhẹ.
Hắn rút thứ trong hậu huyệt ra, kéo theo đó là một lượng lớn chất lỏng dính nhớp sền sệt, tay vỗ mạnh xuống mông cậu.
“Xoay qua, nhìn tôi.”
Lâm Tây Ngu chống tay xuống bồn rửa mặt, chậm rãi xoay người lại. Hắn tiến về trước một bước để hai cơ thể dính sát vào nhau, ôm eo cậu triền miên hôn môi, vừa hôn vừa dắt cậu đi lùi về sau bước vào phòng nghỉ. Căn phòng này là phòng nghỉ có sẵn trong văn phòng tổng giám đốc, không gian rộng rãi, giường ngủ lớn và một bộ sofa tầm trung, không quá lớn cũng không quá nhỏ. Khương Niệm Sơ ngồi xuống sofa, cậu thì ngồi trên đùi hắn, say mê liếm mút xương quai xanh.
“Tự động được không?”
Cậu thật sự không ngờ nhiệm vụ mà hắn giao cho lại là “tự di chuyển”, vừa nghe xong mặt cậu lập tức đỏ ửng, cảm giác thẹn thùng len lỏi khắp cơ thể. Hắn nói rồi ngồi im không nhúc nhích, bộ dạng rõ ràng là đang chờ cậu chuyển động. Thế là, cậu đỏ mặt chịu đựng cơn xấu hổ, run rẩy cầm thứ nóng như lửa kia đặt trước cửa huyệt. dương v*t hắn rất lớn, bên ngoài còn dính nước dâm mà trực tràng tiết ra, trơn trượt khiến cậu suýt chút nữa nắm không được. Cậu bám vai hắn, nâng người nhét tính khí thô to vào lỗ nhỏ đói khát, vội vàng lấp đầy hậu huyệt.
dương v*t vẫn chưa vào hết mà cậu đã chịu không nổi, huyệt sau căng tức, đôi tay mềm yếu không đủ sức tiếp tục. Điểm mẫn cảm của cậu quá nông, quy đầu vừa vào một ít đã chạm trúng nó, làm cậu giật bắn người. Lâm Tây Ngu tựa vào bờ ngực vững chãi của hắn, nhỏ giọng kêu:
“Giám đốc…”
Khương Niệm Sơ giả vờ như không hiểu, hỏi ngược lại: “Sao vậy?”
Lâm Tây Ngu đong đưa hông, miệng méo xệch, biểu cảm như sắp khóc.
“Tôi không còn sức…”
“Không còn sức à?”
Cậu muốn gật đầu, thế nhưng giây tiếp theo hắn đã đè eo cậu xuống, thúc hông mãnh liệt cắm rút.
“Ưm… Ha, a…”
“Sao trên người em chỗ nào cũng là điểm mẫn cảm hết vậy? Cắm sâu em run, nông cũng run. Những Beta khác đều dâm đãng giống em vậy sao?”
Cậu cắn môi, lắc lắc đầu. Song, Khương Niệm Sơ nhất quyết bắt cậu phải lên tiếng, dương v*t chuyển động đâm sâu vào trong.
“Không trả lời tôi? Chẳng phải em nói sao cũng được à? Hỏi thì phải trả lời chứ…”
Người cậu đỏ ửng như tôm luộc, đến mắt thường cũng có thể nhìn thấy. “A… Tôi không biết…” Một lúc sau, dường như cậu đã không chịu nổi nữa, miệng mở lớn, tiếng rên rỉ dâm loạn truyền ra: “Sâu quá… Ưm…”
Hắn vẫn muốn trêu chọc cậu, nói: “Tôi nghe nói tường công ty cách âm không tốt lắm, em kêu lớn đến vậy, không sợ bọn họ nghe được à?”
Lâm Tây Ngu vừa nghe thế bèn ngậm chặt miệng lại, một tiếng cũng không dám kêu. Hắn lấy làm thích thú, tiếp tục bổ sung thêm: “Em vào đây đã lâu, không biết bọn họ có đoán được hai ta làm gì trong này không nhỉ? Liệu họ có biết em đang nằm dưới thân tôi không?”
“Ưm… Đừng nói nữa…” Mắt cậu hồng hồng, như thể giây tiếp theo sẽ bật khóc.
Lúc bấy giờ, bản tính tàn nhẫn ẩn giấu trong người Khương Niệm Sơ bùng phát, tất cả những câu từ chối, những hành động phản kháng trong mắt hắn đều là yếu tố gia tăng dục vọng.
“Không muốn nghe giọng tôi? Rõ là em muốn mà…”
Hắn cố ý xuyên tạc lời cậu, thậm chí còn ác độc thúc vào trong mấy cái, khiến miệng dưới liên tục co giật.
Cậu xấu hổ, cơ thể run rẩy như bị điện giật, đuôi mắt rướm nước. Hắn càng nhìn càng mềm lòng, không ép buộc cậu nói chuyện nữa mà chuyên tâm làm đối phương. Khoái cảm chất chồng, Lâm Tây Ngu bị đâm đến không nói lên lời, toàn thân phát run, đôi chân thon run bần bật.
Khương Niệm Sơ phát hiện ra cậu không được bình thường bèn vươn tay xoa bóp chân cậu, “Sao vậy? Chuột rút à?”
Cậu không trả lời, mãi một lúc lâu sau mà cơ thể vẫn không hết run. Hắn thấy thế thì không yên tâm, vốn định rút dương v*t ra để kiểm tra lại bị cậu ôm cổ ngăn chặn. Đôi mắt đẫm nước, môi bặm chặt, âm giọng bé xíu như tiếng muỗi kêu, “Không có chuột rút… Là, là… Là sướng… Thích lắm…”
Nói xong cậu lập tức cắn môi, bờ môi nhạt màu bị cắn đến độ đổi thành màu đỏ tươi. Hắn chỉ cảm thấy tính khí cứng tới đau nhức, không nói lời nào đã cúi đầu mạnh bạo hôn lên đôi môi đó, thân dưới chuyển động liên tục như máy đóng cọc.
“Sao em dâm đãng quá vậy…”
Khoảnh khắc ấy chính cậu cảm thấy hắn nói không sai. Chẳng phải mọi người vẫn hay nói trong ba giới tính Beta là giới ít quan tâm đến chuyện tình dục nhất ư? Tại sao đến cậu lại biến thành bộ dạng này chứ?
Mới làm xong hai lần mà cậu đã ngất xỉu, thế là Khương Niệm Sơ ôm cậu quay về phòng nghỉ, khi vừa đặt xuống giường thì cậu tỉnh lại, khóc lóc thê thảm, biểu cảm như đang phải chịu nỗi uất ức lớn to lớn. Cậu ôm siết hắn, hai chân kẹp bên eo không cho hắn đi.
“Khó chịu quá… A…”
Hắn tưởng mình mạnh tay quá nên làm cậu đau, vội vàng hỏi: “Sao lại khó chịu? Để tôi xem nào.”
Lâm Tây Ngu lắc đầu, đứt quãng nói: “Phát tình… Khó chịu quá… Chỉ có một mình… Ha… Khó chịu muốn chết…”
Hóa là ra điều này. Khương Niệm Sơ thở dài, ẩn ý phía sau không phải ai cũng hiểu, nửa như đau lòng, nửa như thương xót. Hắn vỗ nhẹ lên lưng cậu, an ủi: “Sau này sẽ không, có tôi rồi…”
Bỗng, Lâm Tây Ngu tìm đến môi hắn, vừa hôn vừa khóc, hôn một lúc lâu thì dừng lại, cúi đầu, mặt vùi vào lòng hắn, lặng lẽ rơi nước mắt như đang phải chịu đựng nỗi đau đớn khôn nguôi. Hắn cảm nhận từng giọt nước mắt nóng bỏng lăn dài trên eo mình, thấp thoáng nghe được người trong lòng rầu rĩ nói:
“Có thể đánh dấu tôi hoàn toàn không?”
Thực tế, cậu đã bị khoái cảm mà tình dục mang tới làm lý trí mụ mị, đầu óc đặc quánh như keo, bản thân đang nói cái gì cũng không biết nữa. Khi ấy, cậu đã quên mất đánh dấu hoàn toàn có ý nghĩa gì, càng không nhớ được sau khi đánh dấu hai người sẽ bị xiềng xích trói buộc, vĩnh viễn không thể chia cắt, cuộc sống về sau chỉ có ý nghĩa khi nửa kia còn tồn tại. Cậu lẩm bẩm, nước mắt tiếp tục tuôn trào, thút thít nói mình khó chịu.
Khương Niệm Sơ sững sờ, hắn không ngờ cậu sẽ nói ra những lời đó. Thực ra, ngày hôm qua hắn đã nghĩ tới chuyện này, tự hắn biết rõ hiện tại không phải thời điểm thích hợp để đánh dấu, quá gấp gáp sẽ khiến đối phương bỏ chạy. Thế mà chính miệng cậu lại yêu cầu điều đó, nếu đã vậy thì hắn sẽ cho cậu. Hắn dịu dàng liếm sạch nước mắt trên mặt cậu, cúi đầu thở dài.
“Em làm từ nước à? Sao ở đâu cũng chảy nước vậy hả?”
Một lần nữa, dương v*t đi vào hậu huyệt, chậm rãi chuyển động bên trong. Từ trước đến nay hắn chưa từng tiếp xúc nhiều với Beta, do đó cũng không rõ và cũng không đi tìm hiểu cấu tạo sinh lý của những người thuộc giới tính thứ hai này.
“Em có khoang sinh sản không?” Hắn hỏi cậu người yêu đang khóc nức nở.
Lâm Tây Ngu cầm góc chăn, mười ngón chân vì sung sướng mà cuộn tròn. Cậu lắc đầu, vẻ mặt ngây ngốc như không hiểu gì. “Tôi không biết.”
Hắn khẽ cười, trêu: “Sao cái gì em cũng không biết vậy?”
Hắn cúi xuống thì thầm bên tai cậu, giọng điệu như đang dỗ con nít: “Thế thử xem nhé?”
“Thử…Thử gì?” Cậu ngơ ngác hỏi lại, đôi mắt đẫm nước.
“Thử xem em có giống Omega không…” Hắn vừa nói vừa rải vô số nụ hôn lên vành tai cậu.
Dứt lời, không đợi cậu trả lời hắn đã đưa đẩy thân dưới, liên tục ra vào, đâm thẳng tới chỗ sâu nhất trong cơ thể cậu. Khoảnh khắc gậy th*t thô nóng tiến vào, cậu nhanh chóng siết chặt chăn mỏng, ga giường tơ tằm mắc tiền bị cậu nắm đến nhăn nhúm. Mấy cú thúc liền đâm sâu vào hậu huyệt, không bao lâu sau hắn đã tìm được khu vực bí ẩn kia, thẳng lưng thúc vào.
“Aaaa…” Cậu giãy dụa muốn trốn thoát, “Đau quá… Ra ngoài… Đi ra ngoài…”
Beta không giống Omega, không thích hợp để tiến hành đánh dấu, vì lẽ đó Lâm Tây Ngu buộc phải chịu đựng đau đớn. Khương Niệm Sơ là người tàn nhẫn, một khi đã quyết định sẽ không dừng lại, hắn cố gắng đâm vào nơi chật hẹp kia. Cậu khóc lóc xin hắn rút ra, thế nhưng lúc bấy giờ những câu đó chẳng có tác dụng gì, hắn giả vờ mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đi vào. Thực ra cậu không đau quá lâu, dương v*t Alpha khai phá lối đi chật hẹp, xông vào khu vực bí ẩn nhất trong cơ thể. Hắn hôn lên mặt, lên môi, lên từng giọt nước mắt lăn dài, nuốt tất cả tiếng nức nở và chất lỏng trong suốt vào bụng.
Giây phút cuối cùng trước khi bắn tinh, hắn cắn mạnh xuống cổ cậu, rót vào máu thịt người yêu tin tức tố của mình, tiếp đó nửa dưới sưng to, tạo thành kết trong khoang sinh sản. Tinh dịch lấp đầy khoang nhỏ, khoảnh khắc đó, đau đớn và khoái cảm không thể diễn tả thành lời đồng loạt kéo tới khiến cậu hét chói tai, ngay sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh, nếu không có cái ôm của hắn đoán chừng cậu đã ngã xuống.
Một Alpha chính thức đánh dấu một Beta không có tin tức tố. Từ nay về sau, tương lai của hai người đã nhập làm một, mãi mãi không chia lìa.
Khương Niệm Sơ ôm chặt cậu vào lòng, thở hổn hển chờ nhịp tim trở về bình thường. Đột nhiên, không biết hắn nghĩ đến cái gì lại mở miệng hỏi cậu:
“Sáng nay tôi nghe nhân viên trong bộ phận của em nói giám đốc cũ là người thường xuyên bóc lột cấp dưới, luôn bắt các em tăng ca…” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp, “Hiện tại tôi cũng được tính như đang bóc lột nhân viên… Em tình nguyện bị tôi bắt nạt ư?”
Lúc bấy giờ Lâm Tây Ngu đã không nghe rõ hắn nói gì, cho nên hắn bèn tự hỏi tự đáp.
“Không đồng ý cũng không được, dù sao tôi cũng ăn em rồi.”
Hắn giúp cậu rửa sạch cơ thể rồi đặt cậu xuống cái giường lớn trong phòng nghỉ, bản thân thì mặc lại quần áo gọn gàng, bước đến bàn làm việc, đứng từ trên cao quan sát cảnh vật bên dưới.
Cửa sổ lớn sát đất, bên trong là bóng lưng cao ngất, bên ngoài là cầu vượt và những hàng xe nối đuôi nhau. Là từng chấm nhỏ xuất phát từ nơi xa, phóng to, rồi lại quay về là một chấm nhỏ hướng đến một phương xa khác. Hắn dõi mắt theo dòng xe cộ, cách công ty không xa là một trạm xe buýt, vừa lúc có một chiếc xe đến trạm, người xuống để lại khung xe trống rỗng, người lên lấp đầy khoảng trống bên trong, không khí nhộn nhịp, bận rộn.
Khương Niệm Sơ nhìn chăm chú một hồi lâu thì quay lại phòng nghỉ quan sát người vừa bị hắn đánh dấu. Vành mắt hơi đỏ, sau cổ là dấu răng nổi bật. Hắn duỗi tay, dịu dàng xoa mặt cậu. Hàng lông mi dài giật nhẹ, mãi vẫn không thấy mở ra. Hắn nằm xuống giường, vòng tay ôm lấy bờ eo trần trụi, đầu tựa vào hõm vai cậu, yên lòng chìm vào giấc ngủ.
Những chiếc xe chạy lên cầu vượt sẽ không vì ai dừng lại, thế nhưng ở một thời điểm nào đó, giữa những tháng năm ấm áp, gió xuân thổi về, Khương Niệm Sơ nảy ra ý tưởng đón xe công cộng, sau đó…
Sau đó tình cờ gặp được tình yêu của đời mình.
– Kết thúc chính văn –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.