Tinh Chiến Phong Bạo

Chương 17: Hưởng thụ máu và lửa (1)




“Xoạt”
Đao hợp kim cắm vào đầu của Zago Liêm Đao, mà Zago khác cũng đã lao tới, Liêm Đao điên cuồng vung, mà ở dưới ánh đao Vương Tranh liên tục né tránh. Chỉ cần vừa ra tay, lại có một con Zago Liêm Đao ngã xuống, đao đều trúng chỗ yếu hại, hơn nữa độ mạnh yếu tuyệt đối đúng chỗ, sẽ không để cho đối thủ có cơ hội giãy dụa phản kích.
Phải biết rằng sinh mệnh lực của trùng tộc vô cùng ương ngạnh, cho dù là loại nuôi nhốt trong nhà như nơi này cũng rất hung mãnh, công kích phải chính xác, thương tổn cũng phải đủ mức.
Nhưng mà một lát sau, năm con Zago Liêm Đao đã ngã xuống trên đất, mà Vương Tranh lại như là lững thững đi dạo trong sân vắng.
Đao hợp kim ở trong tay xoay tròn trở lại vỏ đao, kỹ thuật dùng đao cứ như là đao thủ đã chơi đao hơn mười năm.
………
- Dường như chúng ta nghĩ sai rồi.
- Đúng vậy!
- Lần này thật náo nhiệt.
Ba người liếc nhau, hiển nhiên đều nhìn ra suy nghĩ lẫn nhau, đi khắp nơi tìm không ra, được đến lại hoàn toàn không tốn chút công sức.
Vương Tranh loại biến số này quăng vào sẽ đánh vỡ cân bằng, mà đây đúng là thứ bọn họ muốn.
- Không tốt!
………
Một con Zago Liêm Đao có hình thể lớn hơn một vòng giết ra, mỗi một huyệt động đều có một con trùng tộc đầu lĩnh.
“Ầm”
Hai thanh Liêm Đao to lớn gõ xuống phía dưới
Đao hợp kim ma sát một trận mãnh liệt, chắn ở lợi trảo của Zago Liêm Đao, Zago Liêm Đao rít lên, muốn xé Vương Tranh thành mảnh nhỏ.
Nháy mắt, đối thủ biến mất, hai thanh Liêm Đao cắm sâu vào mặt đất, mà đao hợp kim củaVương Tranh đã cắm vào thân thể trùng tộc, nháy mắt giống như gió xoáy xoay quanh người.
Một loạt ánh đao liên tục trôi qua, toàn bộ bộ móng vuốt to lớn của Zago Liêm Đao rơi xuống đất, giống như một cái xác rùa quỳ rạp trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích. Đầu cùng móng vuốt bị cắt rớt vô cùng chỉnh tề nằm ở một bên.
Hơi chút một vận động chợt có chút đói bụng. Vương Tranh dùng đao hợp kim mở chân của Zago ra, so sánh với thịt trên thân thể, nơi này còn không có ghê tởm như vậy, nói như thế nào đây, có mùi thối giống cá ướp mặn, nhưng quả thật có thể lấp đầy bụng.
Như là chút điểm tâm sáng sau khi tập thể dục, Vương Tranh từ từ ăn sạch thịt trên bốn cái chân cực lớn.
Ăn có vẻ ngon lành.
…….
Phòng theo dõi, ba vị tướng quân nhìn từ đầu đến đuôi, không nói được một lời.
Nhưng nhìn ra được, bọn họ đều cảm thấy ghê tởm.
Truyền thuyết, ở thời đại đó, giai đoạn chiến đấu giằng co nhất giữa nhân loại cùng chủng tộc trùng Zago, không ít chiến sĩ đều làm như thế này để sống sót. Nhưng đến thời đại này, thực không thể tin được còn có người có thể làm được.
- Ta đề nghị, xếp hắn vào danh sách người được đề cử!
- Đồng ý!
- Đồng ý!
Ba người chưa bao giờ nhất trí đến như vậy.
Đồng thời ba vị tướng quân xoay người hướng đối phương quát lên:
- Không cho phép ngầm ra tay!
……….
Lear chú ý Mông Điềm trong chốc lát, sau đó không ngừng tìm toàn cục, nhất là một ít phụ trợ ở nơi này, tình báo chủ lực đã rất đầy đủ, trước mắt loại tình huống này cũng nhìn không ra nhiều lắm gì đó. Nhưng mà tư liệu về phụ trợ cũng không chi tiết như vậy, nói không chừng sẽ có nhân tài ngoài ý muốn.
Phàm là có thể tới nơi này cũng đều có tinh thông thứ gì đấy, thực lực chiến đấu cũng không phải quan trọng nhất, chỉ cần có một đặc điểm ưu tú, tài cán. Trợ giúp đoàn đội cũng là có thể, đối với một người lãnh tụ, đem lực lượng của quân cờ trong tay phát huy đến mức lớn nhất mới là vương đạo.
Không ngừng quan sát, nhưng mà luôn cảm thấy quên mất cái gì, nhất thời lại nghĩ không ra.
- Các ngươi từ từ xem đi. Ta đi ngủ dưỡng nhan sắc một chút, nếu như phát hiện có trò hay thì nhớ chia sẻ.
Liệt Tâm khoát tay nói.
Achilles Ortiz mỉm cười:
- Ta cũng đi trước một bước.
Ngày đầu tiên đều là dò thử đơn giản, hơi chút hiểu biết cũng không sai biệt lắm.
Sau khi Liệt Tâm cùng Achilles Ortiz tỏ vẻ, Tantalos cùng Radon cũng đi rồi, nhìn chằm chằm vào màn hình nhìn xem chiến đấu không có dinh dưỡng cũng là chuyện không thú vị.
Lear thản nhiên nhìn thoáng qua bốn người:
- Tùy tiện, ít ra cần có người lưu lại.
- Ha ha, quả nhiên là người Trái Đất, bất cứ khi nào cũng đều sĩ diện, cho dù như vậy tướng quân cũng sẽ không cho ngươi thêm điểm.
Radon cười nói.
- Chỉ cần đừng bán đứng chúng ta là được.
Tantalos lạnh lùng nói.
Dù sao các tướng quân bảo bọn họ quan sát, nói đi là đi, tóm lại là tạo ấn tượng không tốt.
Lear cười nhẹ, từ chối cho ý kiến.
Bốn người rời đi, Lear vẫn như cũ lẳng lặng quan sát, màn hình không ngừng chuyển cảnh.
…………
Một đêm này hiển nhiên đối với phần lớn người đều là một đêm không ngủ, mười ba người rời khỏi, nói tóm lại thực lực tổng quát vẫn là không tệ, đối mặt tình huống đột phát, coi như có thể bình tĩnh ứng đối.
Sáng sớm, khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu sáng đảo Ác Ma, Vương Tranh mở mắt, nhúng nhích thân thể khởi động một hồi, có năng lực ăn no ngủ ngon tương đối không tệ lắm, chẳng qua thức ăn quả thật có chút khó ăn.
Lấy ra một quả trái cây, nhanh gọn nuốt vào, bảo trì trạng thái thân thể, chỉ cần là có thể ăn sẽ không kén chọn.
Lười biếng vươn thắt lưng, Vương Tranh từ trên cây nhảy xuống đất, ban ngày hiển nhiên là thời điểm tốt tìm kiếm đồng đội, tình huống đảo Ác Ma tốt hơn rất nhiều so với hắn tưởng tượng. Đêm qua tìm ra hai huyệt động, lại cũng không có phát hiện nhiều trùng tộc, hơn nữa đều là Zago Liêm Đao loại thấp nhất, lấy kinh nghiệm của hắn, dường như vẫn là loại yếu nhược, xa không có hung ác như trong hoang dã.
Ở trong Ma Phương, Khô Lâu đưa ra các loại đồ chơi hình thù kỳ quái, có thứ hắn gặp qua, phần lớn số còn lại hắn đều không biết, nhưng trên thực tế, thời điểm khi tiếp cận đều có điểm tương đồng.
Từ không trung đảo Ác Ma nhìn không lớn, trên thực tế lại vô cùng rộng lớn, trùng tộc thường lui tới chẳng phân biệt được ngày đêm, những thứ trùng tộc này có chút nghe lời, kỳ thật Vương Tranh rất khát vọng gặp được một ít, đi một hồi đến giữa trưa, đám kia hoàn toàn trơn trượt, cái gì cũng không gặp phải.
Bất quá vận khí vẫn là không tệ, Vương Tranh bắt được một con chuột đồng, cái đầu rất lớn, to mập, thứ này ở đảo Ác Ma tuyệt đối là món ăn cực phẩm.
Tìm một ít lá cây, dao găm không ngừng mài xoẹt xoẹt, đánh ra tia lửa đốt lên được đống lửa, nếu có súng laser thì cuộc sống sẽ tiện hơn nhiều.
Lột da, đao hợp kim xâu một chuỗi, rất nhanh liền phát ra âm thanh xèo xèo, mùi hương bốc vào mũi, so với thịt trùng tộc ngày hôm trước, quả thật là món ăn ở thiên đường a.
Bạn học Vương nước miếng cũng là liên tục nuốt vào bụng, đúng lúc này trong rừng cây chui ra ba người, cũng là nhìn chằm chằm thịt chuột, bụng cũng kêu “ ọt ọt” , hiển nhiên đã một ngày không ăn cái gì. Chiến đấu khẩn trương đều rất tiêu hao thể lực, ngửi được hương vị thịt nướng thật sự là ngăn không được, nhưng con chuột này mới trên dưới một kg, Vương Tranh một người cũng không đủ ăn, huống chi bốn người.
Bất quá bạn học Vương vẫn là nguyện ý chia sẻ, dù sao hắn không lo ăn không đủ no.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.