Tim Đập Đuôi Run

Chương 3: Hút máu và Hôn




Edit by Chu
Cuối cùng, vào năm thứ ba khai giảng lẻ một tháng, Thương Kỳ gặp được một cô nàng sẵn lòng trở thành bạn bè với mình.
Cam Mật Nhi, một ma cà rồng mắc chứng sợ máu, dường như là một sự tồn tại còn kỳ quái hơn cả cô. Hơn hết là vì Cam Mật Nhi có gương mặt đáng yêu cùng với tính cách cởi mở, các mối quan hệ xã giao của cô nàng không bết bát như Thương Kỳ.
Tối nay lại là một ca trực đêm của ban kỷ luật, mặc dù hai người được chia cùng một tổ, lại không quản lý chung một khu vực.
"Thương Kỳ, bây giờ sắc mặt của cậu trông còn nhợt nhạt hơn cả mình ấy — " Thiếu nữ nhìn khuôn mặt khó coi của Thương Kỳ, vỗ vỗ bờ vai cô. Người còn lại thì cầm quyển sổ trực trong tay, dùng sức bóp đến nhăn nheo.
Bởi vì bản năng dã thú và đặc tính loài ma cà rồng, ban ngày chả nguy hiểm gì so với ban đêm. Để cho công bằng, thành viên ban kỷ luật tộc Người Thú và Huyết tộc sẽ quản lí chéo khu vực cư trú của đối phương, cho nên... Nhìn cả một vùng đất trước mặt, trên gương mặt nhỏ nhắn chưa bao giờ xuất hiện cảm xúc khác thường nay cũng sinh ra chút âu sầu.
"Tới sớm một chút, nói không chừng còn có thể gặp được Lăng đại nhân." Cam Mật Nhi nói, mặt cũng hiện lên vẻ ngưỡng mộ, "Nếu như mình được sang đó trực thì tốt biết mấy..."
"Hở?!" Không phải là tên Lăng mà cô biết đấy chứ! Âm thanh kích động vô ý bật ra khỏi miệng. Cô bạn thân mặt mày kì quái ngó sang cô, sợ cô không biết người này, bèn tiếp tục giải thích: "Lăng đại nhân là một nhân vật huyền thoại ở Huyết tộc, rõ ràng là một người có máu mặt, tính tình sáng nắng chiều mưa, đột nhiên lại dùng thân phận học sinh để chạy tới đây đi học."
Cho nên, đam mê đi học kì lạ của hắn với việc hắn là người có máu mặt thì liên quan gì?
"Mà ngài ấy lại không giống những tên Huyết tộc thấp kém kia, vẫn chưa giao sơ ủng* quý giá cho ai hết, oa, người kia chắc chắn rất may mắn, nếu như là mình thì tuyệt..." Cô nàng càng nói càng kích động, trong mắt sắp bắn ra được hình trái tim luôn ấy.
• Tạm dịch là "vết cắn đầu tiên trong cuộc đời". Đối với Huyết tộc, sơ ủng mang ý nghĩa tuyên bố con mồi thuộc về mình, thường là một dấu răng để kí hiệu. Các Huyết tộc khác không được giành con mồi đã có sơ ủng.
"..." Được rồi Cam Mật Nhi, cậu ghê quá rồi đừng nói nữa.
Gì, đợi một chút đã.
Hắn chưa từng uống máu, làm sao có thể? Rõ ràng là hồi tháng trước lão bất tử này vừa mới cắn cô, mạch máu vẫn còn lờ mờ nè! Đúng là bực chết đi được... Ủa, sao Cam Mật Nhi không nói nữa?
Bỗng chốc Cam Mật Nhi cứ như đông thành bức tượng, nhìn trừng trừng ra đằng sau lưng Thương Kỳ.
"Đại, đại nhân..."
"Phịch" một tiếng, Cam Mật Nhi té xỉu xuống bụi cỏ.
Đừng nói là chứng sợ máu lại nổi lên nha, cái con bé này. Thương Kỳ đau đầu nhìn cô bạn nằm ở dưới đất, nào ngờ còn có một "cú" phiền toái lớn hơn đang lười biếng nhìn chằm chằm mình.
"Bé hạt tiêu." Giọng nói từ tính pha chút âm khàn ngay sát bên tai, thiếu nữ bị dọa run lên một cái, chiếc đuôi cũng dựng đứng lên theo. Mặc dù vẫn cảnh giác hệt như trước, nhưng ít ra cô không theo bản năng mà vung quả đấm nho nhỏ ra. Lăng hài lòng nhìn biểu hiện của Thương Kỳ, vui vẻ liếm nhẹ lên cần cổ non mịn kia.
Cơ thể của bé con bỗng giật lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, mặt nghẹn đến đỏ bừng.
"Đàn em Lăng." Thương Kỳ một cử động nhỏ cũng không dám, "Xin đừng có uống máu tôi. Điều thứ mười sáu trong nội quy trường quy định..."
Trông thấy thiếu nữ căng cứng toàn thân, vắt óc tìm cách chạy trốn, Lăng cười nói: "Được thôi."
Đôi mắt màu xanh lam nhạt đặc trưng của họ động vật nhà chó lóe lên chút ánh sáng lấp lánh, cái đuôi vừa định ngoe nguẩy lại vì câu nói tiếp theo của người nọ mà uể oải cụp xuống.
" Nào." Răng nanh Huyết tộc dưới ánh trăng lạnh lẽo có phần đáng sợ.
"Cậu em, cái này là, là muốn chụt chụt chụt ý hả?" Cô lắp ba lắp bắp, vành tai mềm mại thành thật run lên một cái.
"Đúng vậy đó."
"Vậy, vậy..." Thương Kỳ không chịu khuất phục đứng im tại chỗ, trên thực tế đầu óc đã bay lên chín tầng mây. Nhưng giờ chỉ có nước bó tay chịu trói, so với hút máu thì hôn vẫn ổn áp hơn chút nhỉ?
"Vậy cũng được!" Cam chịu số phận nhắm mắt lại, hàng lông mi dày phủ một bóng râm lên trên mi mắt.
"Ý của tôi là, em đến hôn tôi." Lão bất tử vẫn giữ nguyên nụ cười tủm tỉm, quan sát dáng vẻ xoắn xít không kém phần đáng yêu của thiếu nữ thì càng vui vẻ.
Cô chẳng thể biết rằng, mình ngây thơ đến cỡ nào mà lại dám bàn điều kiện với một lão yêu quái sống lâu hơn bản thân hai trăm năm tuổi!
Thế là, trong màn đêm yên tĩnh.
Thương Kỳ mất đi nụ hôn đầu, bị ép phải đi trực ca của hai người, lại còn phải lôi Cam Mật Nhi ngất xỉu trở về trường học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.