Tim Đập Cực Độ

Chương 6: Tôi Là Phó Tri





Lần đầu tiên Quan Yếm đối mắt với người đàn ông này.
Đó là một đôi mắt bình tĩnh bên trong ẩn giấu sự điên cuồng, hai loại cảm xúc hoàn toàn tương phản này để cô liếc mắt một cái đã nhìn thấu người này.
Hắn có đủ đầy đủ năng lực tự khống chế nhưng đồng thời vì hành động của chính mình nên cảm thấy kích động và vui sướng.
Mà việc hắn làm là giết người.
Hoàn toàn bất đồng với tâm tính của Quan Yếm, mặc dù cô cũng giết người, nhưng cho dù là trong quá trình hay là đang giải hậu quả thì cô vẫn không vì vậy mà nảy sinh bất kỳ cảm xúc háo hức ngoài mặt như này.
Trái lại còn tự lấy lấy do"Chỉ là một NPC" để an ủi chính mình.
Người đàn ông này có lẽ là rối loạn nhân cách chống đối xã hội trời sinh.
Sau lưng Quan Yếm tuôn ra một tầng lạnh lẽo, tim bắt đầu gia tăng tốc độ đập, nhưng cô cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh: "Nếu chúng ta đều làm việc giống nhau, vậy thì cả hai coi như không biết đi."
Người đàn ông đứng trên bậc thang rũ mắt nhìn cô chằm chằm, một hồi lâu mới nhếch môi lộ ra một nụ cười không rõ.
Quan Yếm muốn chạy, nhưng không dám đưa lưng về phía thú dữ, vì thế tiếp tục đứng dán sát tường, hất cằm chỉ hướng xuống tầng dưới: "Những người đó đang ở lục soát ở tầng dưới, phỏng đoán sắp đến tầng hai rồi.
Lầu ba lầu bốn đều là phòng của phái nữ, nếu anh không đi mau thì bọn họ sẽ phát hiện người đàn ông là anh đi từ tầng ba xuống.
Chờ đến lúc phát hiện ra thi thể, kẻ ngu cũng biết là anh làm."
Dứt lời, người đàn ông cụp mắt, rốt cuộc cũng cử động, rảo bước đi xuống.
Hắn tránh máu trên mặt đất, không nhanh không chậm né người đi xuống tầng dưới, bỗng nhiên dừng chân, quay đầu nhìn Quan Yếm, sau đó hai mắt cong lên thành vành trăng non xinh đẹp, trong giọng nói đầy khinh miệt giễu cợt: "Đồ nhát gan."
Nói xong, hắn không dừng lại, chậm rãi xuống tầng.
Lúc cô đang nhìn thấu hắn thì hắn cũng đang nhìn thấu vỏ bọc ngụy trang bình tĩnh của cô.
Quan Yếm dựa vào tường nhìn hắn đến khi biến mất hoàn toàn, trong lòng mới chợt buông lỏng, vội vàng xoay người chạy về ký túc xá.
Không có cách nào cả, cô vẫn tự mình hiểu lấy, nếu đối phương muốn giết cô thì cô chắc chắn không có một chút năng lực phản kháng.

Tối hôm qua có thể giết ngược lại gã kia là do cô giả bộ mù lòa nhu nhược, thừa dịp đánh lén lúc gã không chuẩn bị.
Nhưng cách kia không thể dùng cho tên đàn ông này được.
Còn khá may mắn vì hình như hắn không có hứng thú đối với cái mạng nhỏ này của cô.
Chắc hắn cũng là "khách quý" bị thư mời kéo vào đây ư?
Quan Yếm nhớ lúc nãy hắn tiến tay ném cái liềm lên cầu thang, cái liềm đó là do chiều qua làm ruộng nên mới có thể tiếp xúc đến dụng cụ.
Tất nhiên lúc ấy hắn đã chuẩn bị để giết người nên mới có thể trộm vũ khí trước.
Chẳng lẽ các khách quý khác làm nhiệm vụ đều thô bạo dữ tợn như vậy sao?
Tóm lại cách xa hắn một chút càng tốt, manh mối gì đó, mình từ từ thu thập là được, ngàn vạn lần chớ nghĩ tới việc hợp tác với người đáng sợ này.
Quan Yếm suy nghĩ linh tinh một hồi, rốt cuộc vẫn không ngăn được sự buồn ngủ, từ từ thiếp đi.
Cả đêm mệt mỏi và lo lắng sợ hãi, cảm giác nặng nề biến mất không còn tăm hơi.
Không biết đã qua bao lâu, cô hài lòng "hừ hừ" hai tiếng từ từ mở mắt.
Đến bây giờ Quan Yếm vẫn không nghĩ tới, cô vẫn còn có cơ hội gặp lại gã đàn ông mà mình tự tay g iết chết.
Vào giờ phút này, cái đầu tái nhợt của đối phương treo lủng lẳng trước mắt cô, cả khuôn mặt nhìn thẳng về phía cô với khoảng cách chưa đầy mười centimet, gần đến độ thậm chí có thể thấy rõ lỗ chân lông trên da.
Hai cái lỗ nát bươm trên mắt hình như đã được rửa sạch, nhìn sơ qua đen thui rất kinh người.
Làn da tái xanh tím ngắt, tóc bị hai sợi dây thừng treo lên xà ngang của chiếc giường.
Quan Yếm vừa mở mắt, người bừng tỉnh không còn mơ ngủ nổi nữa, bỗng nhiên đối mặt với cảnh tượng khủng khiếp thế này.

Da đầu cô tê dại râm ran ngay tức khắc, một tiếng thét chói tai gần như đã dâng tới cổ họng rồi nhưng bị lý trí của cô mạnh mẽ đ è xuống.
Không thể làm lộ bất kỳ chỗ nào không đúng...!
Cô nâng lên tay lau mặt, cố ra vẻ thật tự nhiên, sau đó chậm rãi vuốt mắt, xoay người ngồi dậy.
Khoảng cách quá gần, nói một cách bình thường là tuyệt đối không thể tránh khỏi.
Cô cố ý đụng phải cái đầu người kia phát ra âm thanh "ơ" một tiếng, nghi ngờ duỗi tay sờ thử.
Cùng lúc đó, Quan Yếm nhìn thấy ở trên giường đối diện mặt có hai người đang ngồi trong im lặng, là Phó Tri giả và Bào Lập.
Hai khuôn mặt nấp trong bóng tối, tựa như hai con rắn độc đang chực chờ thời cơ đến.
Quan Yếm coi như không biết, hai tay đụng trúng cái đầu kia, sau đó bỗng nhiên sửng sốt, hai giây sau thét lên một tiếng chói tai, nghiêng ngả xuống giường, giày cũng chưa mang lo sờ s0ạng chạy ra ngoài.
Hình ảnh cuối cùng trước khi cô đi ra ngoài là hai người đối diện nhìn nhau một cái, "Phó Tri" nhún vai, tựa hồ như muốn nói: Xem ra quả thật không có vấn đề.
Ở hành lang, Quan Yếm diễn xiếc tới cuối cùng, la lối om sòm nói mình sờ phải một cái đầu người, gọi hết người của khu ký túc xá ra hết khiến cho mọi người hoang mang.
Sau đó Bào Lập xuất hiện, làm bộ đi vào ký túc xá kiểm tra, lúa trở ra còn làm trò trước mặt mọi người cười ha hả nói: "Nào có đầu người gì đâu, Tiểu Quan à, có phải cô còn chưa tỉnh ngủ nên tưởng giấc mơ là thật hay khôngt? Tôi sờ từ đầu tới đuôi một lần rồi, không có thứ gì hết."
Lúc hắn ta nói lời này, tay trái còn đang xách cái đầu người kia.
Trong lòng Quan Yếm hơi buồn cười, lộ ra biểu cảm ngơ ngác và nghi ngờ: "Ủa? Không thể nào, chuyện đó sao có thể là mơ được?"
Bào Lập vui vẻ: "Khẳng định là cô bị lẫn lộn giấc mơ với hiện thực rồi, chắc do buổi sáng xảy ra chuyện có người chết làm cô sợ hãi nên mới gặp ác mộng"
Nghe hắn ta nói vậy, bất tri bất giác Quan Yếm mới nhớ tới người đàn ông kia không phải mới vừa giết người trên cầu thang mà tại sao không có một chút động tĩnh?
Cô cụp mắt, vỗ ngực nói: "Chuyện đó có thể là vậy rồi, thật sự xin lỗi mọi người, tôi không cố ý hù dọa mọi người đâu, tôi còn tưởng mình sờ phải đầu người thật"
"Không có việc gì đâu, cô đúng là một cô gái nhát gan, nhát gan một chút thôi thì vì tình cảm nên có thể tha thứ."
Bào Lập trấn an vài câu, kêu mọi người giải tán.
Quan Yếm lặng lẽ nhìn lên hướng cầu thang đi lên tầng bốn, phát hiện máu tươi trên cầu thang đã bị dọn dẹp, thi thể cũng không thấy tung tích.
Như vậy, chắc hẳn bọn Bào Lập đã nhìn thấy cái xác đó rồi, vì tránh xảy ra hoảng loạn nên xử lý ngay không để cho nhóm người mù biết.
Sau một lúc lâu thì tới giờ cơm trưa, lại là hai món chay hai món mặn, Quan Yếm vẫn chỉ ăn thức ăn chay.
"Phó Tri" thì không giống vậy.
Tuy rằng lúc xếp hàng múc cơm thì hau người đứng xếp hàng cùng nhau, nhưng khi cô chọn xong đồ ăn, người bên trong cửa sổ và ả ta nhìn nhau một cái, lặng lẽ khom lưng bưng một mâm thức ăn từ phía dưới lên.
Hai người ngồi đối diện nhau, Quan Yếm cố nhai đ ĩa khổ qua xào khó ăn, nhìn mâm gà xào ớt của đối phương làm cô thèm đến nỗi nước mắt chảy ra từ khóe miệng.
Cô mím môi, suy tính tới việc nghiêm túc, không thể để người này tiếp tục ở lại bên cạnh mình được.
Có "Phó Tri" ở đây, cô hoàn toàn không có cách nào thoải mái đi điều tra bất cứ chuyện gì.
Làm sao để đẩy người này đi đây?
Quan Yếm cắn lên muỗng phát ra một tiếng vang nhỏ.
Cô cúi đầu vén tóc, dần dần có chủ ý.
Sau khi ăn xong tiếp đến là thời gian làm việc đồng áng.
Ngày hôm qua đã dọn cỏ xong, hôm nay mọi người sẽ đi quét tước chuồng gà chuồng heo với tưới nước bón phân gì đó.
Quan Yếm cố ý đi rất chậm, thấy "Phó Tri" cầm dụng cụ tưới nước nên cố tình cầm xẻng đi quét tước chuồng gà.
Cứ như vậy, rốt cuộc cô tạm thời thoát khỏi sự giám thị của đối phương.
Dẫu sao trước đó bọn họ dùng các cách khác nhau cũng chưa thử ra cô có vấn đề, "Phó Tri" đã thả lỏng cảnh giác đối với cô, hơn nữa trong chuồng gà chuồng heo đều dơ bẩn, là người bình thường ai sẽ ưu tiên dọn chỗ này chứ?
Quan Yếm xen lẫn trong trong đám người, khẽ meo meo đến gần người đang vùi đầu dùng sức xúc uế vật.
Cô ngồi bên cạnh anh ta cúi đầu cực thấp, nhanh giọng nói: "Tôi là Phó Tri, anh đừng lên tiếng mà nghe tôi nói đã, tất cả những gì ở đây đều là giả dối.
Mấy người lãnh đạo và người ở nhà ăn không phải người mù, các thứ mà anh ăn đều là, bên trong cái gọi là nước thánh trộn lẫn nước bọt và nước tiểu của bọn Bào Lập..."
Nói một đoạn, trừ bỏ câu "Tôi là Phó Tri" kia thì còn lại nói cực nhanh.
Người kia nghe một hồi phản ứng không kịp, trong đầu chỉ có duy nhất một câu rõ ràng tôi là Phó Tri.
Quan Yếm nói xong liền đứng lên đi, làm việc chăm chỉ thật lâu mới đi tìm một người khác, nói nhanh không tới mười giây thì bắt đầu làm việc nghiêm túc.
Ánh sáng trong chuồng vốn âm u, hơn nữa thời gian cô nói rất ngắn, còn cúi đầu nói, cho dù bọn họ đứng ở xa giám thì vẫn khó nhìn xem cô đang làm gì.

Làm tới lui như vậy bốn lần, trong đám người rõ ràng đã xuất hiện hỗn loạn.
Quan Yếm dừng lại, làm việc đàng hoàng.
Nửa ngày thời gian trôi qua rất mau, Bào Lập đi tới chỗ này, thông báo mọi người nên đi ăn cơm tối.
Mọi người cất công cụ về vị trí cũ, đứng xếp hàng ở cái bồn nước rửa tay, sau đó lúc nhúc đi tới nhà ăn.
Quan Yếm không dừng lại bất cứ thứ gì, đi theo đám người.
Chờ đến cô bưng cơm ngồi xuống, mới nghe thấy "Phó Tri" đứng ở phía xa làm bộ gọi cô, vì thế cô vọi gọi đối phương tới ngồi chung.
Nhưng bữa cơm vẫn chưa ăn xong, Bào Lập xuất hiện trước cửa lớn nhà ăn.
Sắc mặt hắn ta âm u tiến vào, nhìn xung quanh rồi đi về hướng "Phó Tri", không hề phát ra tiếng động, chỉ làm một cái động tác tay.
Lúc này vị Phó Tri giả này vẫn chưa biết ả sắp phải đối mặt với cái gì.
Ả ta ngẩn người, lấy cớ nói: "Tiểu Quan à, đột nhiên tôi bụng đau quá, tôi đi vệ sinh đây, cô nhớ chờ tôi đó."
Quan Yếm quan tâm nói: "Ai nha, tại sao lại đau bụng thế? Cô mau đi mau đi! Nếu một hồi vẫn chưa khỏe thì nhớ tìm anh Bào Lập xin thuốc đi nha!"
Sau đó nhìn thấy đối phương đi theo Bào Lập bước ra ngoài.
Cô nhướng mày, nhẹ nhàng thở dài, lần này đi rồi thì sẽ không về được đâu, tạm biệt bạn ơi.
Mãi cho đến khi nhóm người mù ăn cơm tối xong rồi lần lượt đi tới xưởng tham gia đại hội cầu nguyện, Quan Yếm cũng không có thấy bóng dáng "Phó Tri".
Rốt cuộc đã thoát khỏi cái máy theo dõi biết đi rồi.
Vậy tối hôm nay có thể tự do hành động.
Chỉ cần chờ mọi người uống "Nước thánh" xong, ký túc xá sẽ không có người tỉnh lại, cô có thể lặng lẽ lẻn vào nhà xưởng tra manh mối.
Bây giờ có ba vấn đề cần giải quyết.
Nhiều người mù như vậy là đến từ đâu? Mục đích của buổi hiến tế là sao? Cách thức bọn họ tiến hành hiến tế là gì?
Chỉ cần tìm được đáp án của mấy vấn đề này thì nhất định có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ sống sót..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.