Tim Đập Cực Độ

Chương 15: Khách Thuê Trọ





Từ bên ngoài nhìn vào, đây là một tòa nhà nhỏ cũ kỹ.
Nó chỉ có ba tầng, bức tường bên ngoài đã tróc ra, mớ dây điện lung tung trên trời tạo thành một tấm lưới kỳ quặc, dây điện theo đường cửa sổ đi vào từng hộ gia đình ở bên trong.
Ở cửa sổ tầng hai đang phơi mấy bộ quần áo nhăn nhúm, lúc Quan Yếm ngẩng đầu nhìn thì có một người phụ nữ trung niên đang ngậm điếu thuốc nhoài người ra khỏi cửa sổ, bà ta duỗi tay sờ quần áo, sau đó hình như phát hiện điều gì, nhíu mày ngước nhìn lên tầng ba.
Ngay sau đó chửi ầm lên: "302! Cái thứ quỷ ma sao không chết sớm đi! Mắt của ông có bị mù không? Không nhìn thấy có quần áo treo ở dưới sao? Ai bảo ông đem cây lau nhà ra phơi đấy! Bà mày mới vừa giặt quần áo xong thôi, giờ thì dơ hết rồi! Quần áo này tôi mua ở cửa hàng đó, hơn một trăm một bộ! Mới mặc được có hai lần thôi mà bị ông làm vậy rồi! Mau ra đây bồi thường cho bà mày!"
Cho dù là hoàn cảnh xung quanh hay là sự việc ở trước mặt đều làm người ta dễ dàng liên tưởng đến mấy bộ phim Hong Kong kiểu cũ hồi trước.
Sau đó trên tầng ba cũng truyền tới tiếng mắng chửi, một người đàn ông cầm dao thò đầu ra ngoài cửa sổ chửi lộn với người đàn bà ở tầng dưới.
"Oa...!Chỗ này mang lại cảm giác quá là cổ xưa."
Cô gái đứng bên cạnh Quan Yếm thoạt nhìn chỉ tầm 17-18 tuổi, cô gái kinh ngạc cảm thán nói: "Kiểu nhà này em chỉ còn nhìn thấy trong TV."
Nói xong, cô bé mỉm cười ngọt ngào với Quan Yếm, duỗi tay nói: "Chào chị, em là Trần Yến."
Quan Yếm bắt tay cô bé: "Quan Yếm."
"Ai da, trùng hợp thế?" Biểu cảm của Trần Yến ngạc nhiên: "Chúng ta đều là *Yến! Chị cũng là yến trong chim én sao?"
*燕: Yến (yān) và 厌: Yếm (yàn) là hai từ có phát âm tương tự.
"Không phải...!là Yếm trong *đáng ghét."
*讨厌: đáng ghét
Trần Yến sững sờ: "Ơ? Tại sao lại dùng cái từ này nhỉ...!Em nghĩ rằng có ít người dùng từ này lắm."
Quan Yếm gãi tóc mái, hơi bất đắc dĩ: "Thật ra, vì chị họ Quan, nên cha chị nghĩ rằng nên đặt từ *Nhạn trong Nhạn Môn Quan, nhưng trong lúc nhân viên công tác làm hộ khẩu thì trở thành vậy luôn."
*雁 (yàn): chim nhạn
Hồi trước rất hay xảy ra mấy chuyện kiểu này, không chỉ là tên, sinh nhật cũng ghi sai, nhưng bởi vì phiền phức nên rất nhiều người không đi sửa.
Lúc đó, cha mẹ Quan Yếm định đi sửa tên, nhưng bà nội tính bát tự thì nói cái tên này cũng ổn không cần sửa lại, nên cứ vậy mà để đó luôn.
"..." Trần Yến miễn cưỡng an ủi nói: "Thôi thì như vậy cũng ổn mà chị, ít nhất không bị trùng tên ha."

Quan Yếm dừng đề tài không có ý nghĩa này lại: "Chúng ta lên lầu xem thử."
Yêu cầu đầu tiên để hoàn thành nhiệm vụ là vào chung cư Vượng Phát ở lại.
Trần Yến gật đầu, làm như rất quen thuộc kéo tay Quan Yếm đi tới cửa ra vào.
Đúng lúc này, đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói: "Này, mấy cô mới tới à?"
Hai người quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên chân mày rất rậm xuất hiện ở nơi mấy cô đứng lúc nãy.
Trần Yến cười nói: "Thì ra là vẫn còn người tới, chúng tôi nào biết, còn tưởng rằng chỉ có hai người thôi."
Cô ấy còn chưa dứt lời, lại thêm một người đàn ông xuất hiện.
Anh ta đeo mắt kính viền bạc, sơ mi trắng sạch sẽ thẳng tắp, ống tay áo xắn tới khuỷu tay, trong sự tùy ý lộ ra vẻ cẩn thận, nhìn sơ qua giống như một thầy giáo lịch thiệp.
Anh ta đẩy mắt kính, nở nụ cười hiền hòa: "Chào mọi người."
Bốn người tự giới thiệu, thanh niên mày rậm tên là Long Ân, Trần Yến nói giỡn: "Có phải anh còn một người bà con tên là Tạ Chủ không?"
Long Ân đen mặt, tỏ vẻ từ nhỏ đến lớn đều bị người ta ghẹo chọc kiểu đó rồi, quá ư là chán ghét.
Trần Yến thấy biểu cảm của cậu ta thay đổi nên sợ hãi, mặt trắng bệch lắp bắp xin lỗi.
Trái lại Long Ân không hiểu: "Tôi còn chưa nói gì cô mà, sao cô lại sợ tới vậy?"
Đột nhiên Quan Yếm nhớ tới tác dụng của danh hiệu "Nữ ma đầu" của mình...!Xem ra Trần Yến nhát gan.
Người đàn ông lịch thiệp tên là Vệ Ung, bề ngoài của anh ta gợi cho người khác một cảm giác, là một thầy giáo ngữ văn cấp hai.
Sau đó, bốn người cùng nhau đi vào cửa tòa chung cư.
Trước cửa chung cư cửa có hàng cây xanh, nhưng xem ra lâu rồi không có ai chăm sóc nên cỏ dại mọc um tùm, cây cối cũng chỉ còn cành khô, thậm chí không nhìn ra là cây gì.
Đi vào cửa chính, cái đầu tiên nhìn thấy là một đoạn hành lang dài âm u, cửa phòng dãy bên trái khép hờ, nghe thấy có động tĩnh, lập tức có người đi ra mở cửa.
Cửa chỉ mở tầm 10cm, một người đàn ông trung niên hói đầu ló đầu qua khe cửa.
Phía sau ông ta là phòng khách có chiếc TV đang nhấp nháy lập lòe, trong hành lang khá tối, cảnh tượng kỳ dị này xuất hiện giống như gặp phải ma.
Bị danh hiệu của Quan Yếm ảnh hưởng, Trần Yến sợ tới nỗi trốn sau lưng cô, tay nắm chặt cánh tay cô, hình như hơi run rẩy.
"Thuê nhà à?"
Đôi mắt nhỏ như hạt đậu của người đàn ông hói đầu đảo qua bốn người, giọng nói trầm trầm chậm chạp: "Tôi là chủ nhà ở chỗ này, mấy người muốn thuê nhà sao?"
Quan Yếm gật đầu: "Đúng vậy, còn phòng trống không?"

Trước khi đi vào bọn họ đã kiểm tra qua, trên người mỗi người có khoảng mấy trăm đồng, chắc là đủ để thuê rồi.
Chủ nhà nhìn bốn người lần nữa, chậm rãi thốt ra từng chữ một: "Chỉ còn một gian, nhưng là hai phòng ngủ một phòng khách, bốn người thuê chắc không có vấn đề gì."
Đừng nói là hai phòng ngủ một phòng khách, cho dù là một phòng ngủ cũng nhất định phải thuê.
Chẳng qua là vì cẩn thận, Quan Yếm xác nhận trước: "Chỗ của ông là chung cư Vượng Phát đúng không? Vượng trong thịnh vượng, phát trong phát tài."
"Đúng vậy, rồi mấy người có thuê không?"
Quan Yếm không nhịn được cười một tiếng, nghiêm mặt nói: "Thuê chứ, bây giờ chúng tôi có thể vào ở không?"
Cuối cùng nét mặt của chủ nhà đầu trọc mới vui hơn: "Chờ đó, tôi đi lấy chìa khóa."
Ông ta nói xong thì xoay người đi vào, không đóng cửa lại, Quan Yếm xích lại gần ngó vào nhìn, nhưng trong phòng rất tối, chỉ có màn hình TV đang nhấp nháy làm người ta hoa mắt, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Bên ngoài tòa chung cư rõ ràng vẫn là ban ngày ban mặt, thế nhưng chỗ này giống như đêm khuya.
Chẳng lẽ trong phòng khách chủ nhà không có một cái cửa sổ nào sao?
Long Ân thấp giọng hỏi: "Này, vừa nãy cô cười gì đấy?" _
Quan Yếm lui về sau, nhỏ giọng nói: "Tôi cảm thấy cách chủ nhà nói chuyện hơi giống con lười trong phim Zootopia."
Long Ân: "..."
Vệ Ung cười nhẹ: "Nghe cô nói vậy thì thấy cũng giống đấy.
Cũng may ông ta chỉ nói chuyện chậm, nếu không chúng ta còn phải chờ dài cổ."
Một lát sau, chủ nhà mang theo một chùm chìa khóa leng keng leng keng đi ra, bốn người lũ lượt đi theo ông ta.
Chỉ còn một phòng trống ở tầng một, nằm bên phải ở cuối dãy hành lang.
Bố cục của tòa chung cư hơi kỳ lạ, cầu thang đi lên lầu không nằm ở gần cửa chính mà nằm ở trong cùng, chính là bên cạnh căn phòng của họ.
Trên vách tường cuối có một ô cửa sổ nhỏ, vài tia sáng chiếu vào.
Chủ nhà mở cửa, một đống bụi bặm cũ kỹ bốc lên, nhìn vào chỗ ánh sáng như có một đám côn trùng bay ra.
Long Ân đứng gần nhất bị sặc ho khù khụ, quạt tay phàn nàn nói: "Chỗ này là chỗ khỉ khô gì vậy, bẩn thế làm gì có người nào ở được!"
Chủ nhà ấn vào công tắc trước cửa ra vào, đèn phòng lấp lóe rồi tắt ngúm.
Ông ta ấn liên tục vài lần, cuối cùng bóng đèn mới sáng lên.
Từ ngoài cửa có thể thấy trong phòng có một vài đồ dùng đơn giản, nhưng không ngoại lệ đều rất bẩn, trên mặt đất còn có một ít rác không biết đã để bao lâu.
Chủ nhà cầm chùm chìa khóa run run, nói chậm rãi: "Một tháng ba trăm đồng, không cần tiền đặt cọc, mỗi tháng thu một lần, bây giờ đưa tiền ngay, ai đưa?"
Vệ Ung đã lấy tiền ra, đếm đủ tiền: "Tôi đưa đây."
Chủ nhà cất tiền vào túi, gỡ chìa khóa xuống rồi đưa cho: "Mấy người một cái, tôi giữ một cái lại, nếu thấy không đủ thì tự ra ngoài đánh thêm."
Vệ Ung nhận lấy chìa khóa, hỏi: "Ở đây có quy định gì không?"
"Đừng làm chuyện xấu là được rồi." Chủ nhà hơi không kiên nhẫn, vẫy tay rồi xoay người đi.
Quan Yếm gọi ông ta: "Thế bình thường chúng tôi muốn ăn cơm thì làm sao đây?"
Chủ nhà dừng chân, quay đầu nhìn cô như đang nhìn một kẻ ngốc: "Mấy người không biết tự đi mua đồ về nấu cơm sao? Ở phố đối diện là chợ bán đồ ăn.
Mấy người khách trọ thật là phiền phức."
Bây giờ mọi người mới hiểu được, vì sao tiền thuê nhà chỉ cần ba trăm, nhưng trong túi bốn người đều có mấy trăm đồng.
Chủ nhà đi rồi, bọn họ đi vào phòng khách xem xét kỹ càng tình hình, chỉ cảm thấy đau đầu.
Giờ vẫn chưa biết cách thức để hoàn thành nhiệm vụ, mà trước tiên phải dành thời gian để sửa sang căn phòng này lại đã.
Bốn người họ dùng khoảng nửa ngày để cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ.
Trong lúc đó, trên lầu có mùi đồ ăn thơm ngào ngạt bay xuống, còn tiếng ai đó chạy và tiếng nói chuyện ồn ào, hình như là có trẻ con.
Vất vả lắm mới dọn dẹp xong, mọi người đều đã đói bụng kêu ọt ọt.
Vệ Ung đi rửa tay, đi ra nói: "Hai người nghỉ ngơi đi, tôi với Long Ân đi mua đồ ăn rồi về."
Long Ân vốn đang nằm liệt trên ghế nghe vậy cũng đứng lên: "Được thôi, đi sớm về sớm nghỉ ngơi!"
Hai người rời đi được một lúc, Trần Yến đứng dậy nói: "Nhà bếp có máy nấu nước, em đi nấu tí nước sôi để một hồi mọi người có nước uống."
Cô ấy đi vào nhà bếp, xoay người lấy ấm nước đặt lên bàn.
Ấm nước màu đỏ dán hoa mẫu đơn làm người ta có cảm giác xa xưa.
Ánh mắt Trần Yến đảo qua ấm nước rồi sau đó sửng sốt.
"A"
Quan Yếm đang trong phòng khách bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai long trời lở đất.

Cô từ trên ghế vụt người dậy chạy về phía nhà bếp, đồng thời hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?!"
Trần Yến ngã ngồi trên mặt đất, ấm nước đổ bên cạnh cô ấy.
Ánh mắt cô ấy hoảng sợ nhìn chằm chằm dưới cái bàn đặt ấm nước, bàn tay run rẩy mà chỉ vào nơi đó: "Chỗ đó...!Chỗ đó có, có một nhúm tóc rất to!"
Có tóc không phải việc đặc biệt kinh khủng gì, nhưng với điều kiện, trước đó các cô đã dọn dẹp tất cả các căn phòng rồi.
Quan Yếm nhanh chóng đi tới bên cạnh cô ấy, vừa đỡ cô ấy lên vừa nhìn xuống bàn thì thấy một nhúm tóc đen nằm lẳng lặng ở đó.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Đột nhiên, một giọng nói quái dị chậm chạp từ phòng khách truyền đến.
Giọng nói càng tô đậm thêm bầu không khí quỷ quái, hơn nữa cộng thêm danh hiệu của Quan Yếm, Trần Yến nhát gan sợ tới nỗi hét thêm một tiếng.
Sau đó cô ấy mới nhận ra đó là giọng nói của
chủ nhà.
Ngay sau đó, chủ nhà vào nhà bếp, gương mặt âm u xuất hiện trước cửa: "Chuyện gì mà kêu gào lớn tiếng vậy, đừng làm ảnh hưởng tới mấy người thuê nhà khác chứ."
Quan Yếm đẩy Trần Yến về phía sau, đồng thời bình tĩnh mà nói: "Chúng tôi vừa mới quét tước qua rồi mà bây giờ xuất hiện một nhúm tóc ở đây."
Chủ nhà nhếch nhẹ mày khó mà nhìn thấy, nói: "Chỉ là một nhúm tóc thôi có cần sợ tới vậy không? Hai cô ngồi ở phòng khách chờ đi."
Ông ta nói xong thì xoay người đi ra ngoài không biết làm gì.
Quan Yếm thấy Trần Yến sợ tới nỗi mặt mũi trắng bệch, không yên tâm để cô ấy ở đây một mình nên ngồi chờ cùng trong phòng khách.
Một lát sau, chủ nhà quay lại, cầm một nhánh cây khô trong tay, nhìn sơ qua thì hình như mới bẻ ở hàng cây xanh trong chung cư.
Ông ta lướt qua hai người, đi vào nhà bếp.
Quan Yếm vỗ vai Trần Yến, ý bảo cô ấy đợi ở phòng khách, tự cô đi vào nhà bếp.
Cô thấy chủ nhà đầu trọc đi tới chỗ bàn dài, khom người xuống, dùng nhánh cây gải nhúm tóc rồi từ từ đi tới.
Ông ta nhìn Quan Yếm, rồi đi tới nhà vệ sinh, nói chuyện chậm rì: "Trước kia chỗ này là một đoạn hành lang mở rộng ra, người ta dọn đi hết rồi quên mang tóc giả theo, có cái gì mà sợ?"
Đang nói chuyện, ông ta đã đi vào nhà vệ sinh, ném tóc xuống bệ xí ngồi xổm, mở vòi nước ở bên cạnh xả xuống.
Nhưng mà...
Quan Yếm nhìn thấy rõ ràng, nhúm tóc bị ông ta dùng nhánh cây khều ra là nhúm tóc quăn màu đỏ.
Nhưng cái cô và Trần Yến nhìn thấy dưới bàn dài là tóc thẳng màu đen.
Cô bình tĩnh hỏi chủ nhà: "Nhánh cây này là giống cây gì?"
Khóe miệng chủ nhà mất tự nhiên run run, chậm rãi đi ra ngoài nói: "Bẻ ở cành đào ở bên ngoài đấy.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.