Tiểu Thiếu Gia Dựa Vào Mỹ Mạo Hoành Hành Toàn Hệ Thống

Chương 25: Bá tổng hai nhân cách x chim hoàng yến nhỏ xinh đẹp 25




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Toàn Cơ Phu Nhân
Edit: Gấu Trắng
___________________25
Chỉ có trên Wattpad
Năm phút sau.
Khương Lạc Lạc, người mà đáng lẽ đã rời đi lại bị gọi đến gấp, một lần nữa ngồi trên đùi Phó Đình Xuyên.
Phó Đình Xuyên nhìn cậu, cậu nhìn màn hình máy tính, trên màn hình máy tính đang phát lại hình ảnh bản thân đang giương nanh múa vuốt ở thang máy.
Khương Lạc Lạc lấy hai tay che mặt, rũ bả vai xuống.
Liên tục r3n rỉ trong lòng 'xong rồi, xong rồi, xong rồi'!
Hệ thống không có ở đây, không biết độ hảo cảm của bá tổng Phó Đình Xuyên đối với cậu có phải tụt đến 0 rồi không!
Bất cẩn!
Sơ suất quá!
Cậu hẳn là phải đi ra ngoài rồi mới mắng!
Bên tai truyền đến một tiếng hừ lạnh, giọng nói Phó Đình Xuyên lạnh căm căm.
“Tư bản chủ nghĩa tà ác?”
“Cẩu nam nhân?”
“Em ở sau lưng, mắng tôi như vậy à?”
Ngón tay che trên mặt rụt xuống một chút, lộ ra đôi mắt thanh thuần vô tội, bên trong hàm chứa tầng hơi nước lờ mờ: “Em sai rồi……”
Phó Đình Xuyên: “À.”
Ngón tay người đàn ông nắm cằm cậu, Phó Đình Xuyên nhướng nửa bên lông mày, cười như không cười mà nhìn cậu: “Bạn nhỏ à, em có vẻ rất không phục nhỉ.”
Cằm bị người nắm, Phó Đình Xuyên đặt một tay ở sau eo cậu, Khương Lạc Lạc chớp chớp mắt, giọng nói mềm mại:
“Em phục.”
Sợ Phó Đình Xuyên không tin, Khương Lạc Lạc lại vội vàng bổ sung thêm:
“Em phục, thật sự!”
Phó Đình Xuyên không nói chuyện, hai tròng mắt đen bất động mà nhìn cậu chăm chú, nửa bên lông mày hơi hơi nhướng lên.
Khương Lạc Lạc bị nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng, hai ngón tay nhỏ nắm lấy cổ tay áo Phó Đình Xuyên, thò qua mặt qua hôn hôn sườn mặt đối phương để lấy lòng: “Chồng……”
“Ai là chồng cậu? Tôi là cẩu nam nhân tư bản độc ác, không phải chồng cậu.”
Phó Đình Xuyên rũ nửa mi nhìn cậu, trên mặt có chút tức giận.
Khương Lạc Lạc cúi người qua, hai cánh tay ôm cổ Phó Đình Xuyên, cọ đầu vào hõm vai đối phương, giống như bé mèo con dính người, thủ thỉ: “ Chồng tốt nhất ~”
“Chồng thương Lạc Lạc nhất~”
Người trong lòng ngực uốn éo, thiếu chút nữa là ngã từ trên đùi hắn xuống, Phó Đình Xuyên vô thức mà đỡ eo cậu, sau khi nhận ra được hành vi của mình, trên mặt Phó Đình Xuyên bỗng nhiên lộ ra vẻ xấu hổ và tức giận, hận bảm thân không biết cố gắng——
Người ta ở sau lưng mắng hắn là cẩu nam nhân tư bản chủ nghĩa độc ác, bây giờ ôm hắn nói mấy câu ngọt ngào, hắn lại mềm lòng!
Cảm nhận được động tác của hắn, người trong lòng ngực càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, tay nhỏ vòng qua sau cổ đặt lên bả vai hắn, nghiên đầu tới, cọ môi qua bên tai hắn, lời nói ra mang theo hơi nóng:
“Chồng là người rộng lượng nhất ~ sẽ không cùng bảo bối chấp nhặt mà~”
Hơi nóng mềm nhẹ cọ qua vành tai chui vào lỗ tai, thân thể Phó Đình Xuyên cứng đờ, bàn tay to ôm eo đối phương như chiếc vòng sắt.
Con ngươi đen sâu càng lúc càng sâu thẳm, Phó Đình Xuyên vội vàng đứng dậy: “Vốn dĩ thương em, còn muốn nhẫn nhịn đến buổi tối……”
“Khương Lạc Lạc, đây là em tự chuốc lấy!”
……
Quần áo rơi vãi trên mặt đất, nút thắt Khương Lạc Lạc hao tâm tốn sức thắt lại vẫn bị xé rách, áo cậu rải rác trên giường.
Khương Lạc Lạc bọc chăn, màu hồng trên mặt chưa tiêu hết, lộ đầu ra, nước mắt lưng tròng mà nhìn Phó Đình Xuyên.
Phó Đình Xuyên nhìn dấu răng trên vai mình trong gương, nhẹ “chậc” một tiếng, cúi đầu nhìn mặt Khương Lạc Lạc, sau đó đi qua rồi lại tiện tay nhéo nhéo.
“Vật nhỏ, xuống miệng thật tàn nhẫn.”
Hắn ngồi xuống bên cạnh Khương Lạc Lạc, cánh tay rắn chắc cách chăn đặt trên vai Khương Lạc Lạc, thò lại gần hôn hôn đôi môi hơi sưng của đối phương: “Lạc Lạc của chúng ta, là chó nhỏ đầu thai sao?”
Khương Lạc Lạc nho nhỏ mà “Hừ” một tiếng, Giọng nói có chút khàn, khóc nức nở: “Anh mới là chó.”
“Bây giờ còn dám mắng trước mặt tôi?”
Phó Đình Xuyên bật cười, kéo chăn ôm Khương Lạc Lạc chặt hơn “Tâm tình tôi tốt, không cùng em so đo.”
Khương Lạc Lạc trừng mắt nhìn đối phương, hốc mắt hồng hồng và lông mi run lên vì khóc, đôi mắt ướt át không có sức uy hiếp:
“Cẩu nam nhân.”
Giọng điệu cũng mềm mại, mang theo chút nức nở.
Phó Đình Xuyên nhìn cậu cười, cũng không phản bác: “Ừ, tôi là cẩu nam nhân.”
“Vậy còn em?”
Ngón tay thon dài của người đàn ông chọc chọc chóp mũi đỏ hồng vì khóc của cậu, “Em đó, không thoải mái thì sẽ khóc, mà thoải mái thì cũng sẽ khóc……”
Giọng điệu Phó Đình Xuyên kéo dài hơn chút, nhướng mày ý bảo cậu nhìn chăn trên người mình, “Là một chú chó nhỏ không mặc quần áo.”
Khương Lạc Lạc nhấp miệng giận dỗi.
Vừa giận dữ vừa đáng yêu* mà nhìn chằm chằm Phó Đình Xuyên một hồi lâu, “Đưa em quần áo! Em muốn mặc quần áo!”
*Nãi hung nãi hung 奶凶奶凶: Từ này được dùng trên Internet để miêu tả một người con trai dù giận dữ nhưng vẫn rất dễ thương.

“Còn mặc quần áo cái gì?”
Phó Đình Xuyên cố ý trêu chọc câu: “Hiện tại trong phòng này chỉ có hai người chúng ta, em cứ bọc chăn như vậy đi, còn tôi ở bên ngoài làm việc.”
“Chờ tới lúc tôi muốn em……”
Phó Đình Xuyên nâng cằm, trên khuôn mặt cao quý mang theo chút ngả ngớn của công tử phong lưu: “Thì tôi vào thôi, quá tiện.”
Lời nói tình ý miên man khiến khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Lạc đỏ bừng, trước mắt cậu thấp thoáng hiện lên cảnh tượng hai người ân ái, Khương Lạc Lạc đột nhiên dùng tay bụm mặt, kéo chăn rồi dựa vào giường, sau đó nhanh chóng giấu bản thân đi.
Hành vi này của cậu dường như đã làm Phó Đình Xuyên rất hài lòng, bên ngoài chăn truyền đến một trận cười, Phó Đình Xuyên sờ chiếc bánh bao đang phồng lên, cảm thấy Khương Lạc Lạc quá đáng yêu.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy một người đàn ông nào đáng yêu.
Nhưng sau khi ở bên Khương Lạc Lạc, cái nhãn 'đáng yêu' này giống như là dán ở trên trán Khương Lạc Lạc, cậu cười, cậu ăn cơm, cậu giận dỗi, thậm chí là đôi mắt đỏ hoe……
Không có một chỗ nào là không đáng yêu.
Nó luôn khiến hắn nhịn không được mà trêu chọc cậu.
Bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng bước chân, nụ cười trên mặt Phó Đình Xuyên nhanh chóng tiêu tan, đường cong sườn mặt lạnh lẽo mang theo sự hờ hững không vui.
Văn phòng của hắn, không ai được phép tiến vào nếu không có sự cho phép của hắn.
Không biết là ai to gan như vậy.
Phó Đình Xuyên nhịn cười, săn sóc mà kéo chăn cho Khương Lạc Lạc, không cho cậu lộ ra một chút da thịt nào.
Đôi giày da màu nâu sẫm giẫm trên mặt đất, người đàn ông bước ra ngoài với khí chất lạnh thấu xương.
Tiếng bước chân vẫn còn ở loanh quanh ngoài phòng, không biết là đang tìm cái gì, Phó Đình Xuyên kéo cửa phòng ra, một đôi mắt đào hoa sáng lên nhìn lại, giọng điệu kinh ngạc vui vẻ: “Anh Đình Xuyên!”
Cái nhíu mày của Phó Đình Xuyên nhỏ đến khó phát hiện, nhìn về phía Bạch Đường đang đứng trước bàn làm việc của hắn: “Sao cậu lại đến đây?”
Hắn nói chuyện, tiện tay đóng cửa phòng trong lại.
“Anh Đình Xuyên, em là đặc biệt đến đây thăm anh, cũng đặc biệt đến đây, để xin lỗi anh vì bữa tiệc ngày hôm qua……”
Bữa tiệc ngày hôm qua?
Dấu vết giữa mày Phó Đình Xuyên càng sâu hơn.
Mấy ngày nay chứng mất trí nhớ tạm thời của hắn càng nghiêm trọng, lại một ngày nữa trôi qua mà hắn không hề hay biết, ngày đó, hắn còn tham gia tiệc về nước của Bạch Đường.
Trong bữa tiệc đó, hắn thậm chí không rõ mình đã nói cái gì, đã làm cái gì.
Nhưng may mắn là không có rắc rối lớn nào.
Trong tay Bạch Đường cằm theo cái hộp nhỏ, lúc nói ra những lời này, mắt sáng ngời bỗng tối sầm xuống, hai tay đan vào nhau:
“Em thật sự xin lỗi vì sự việc trong bữa tiệc ngày hôm qua, đã không chăm sóc tốt cho Khương thiếu gia, làm cậu ấy không vui……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.