Một đòn nhìn có vẻ nhanh, nhưng thực tế chỉ cần có chút kinh nghiệm đối chiến là có thể dễ dàng tránh được.
Tô Chước sải bước lách người né tránh, linh kiếm rơi xuống bên cạnh nàng, khiến võ trường bị lõm một hố nhỏ.
Vẻ mặt của các đệ tử đứng xung quanh không còn coi thường như trước nữa, dù tiểu cô nương này ngông cuồng, nhưng hóa ra không phải kẻ ngốc, có thể né được một chiêu đã nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
"Ta cược ba chiêu, Đàm sư muội thắng."
"Chắc cũng tầm ba chiêu... trong vòng năm chiêu đi."
"..."
Mấy tên đệ tử hi hi ha ha, trong lúc trò chuyện, thời gian trôi qua mới dần phát hiện thấy điều gì đó bất thường.
Sao Lạc Cửu Cửu vẫn chưa xuống đài?
Không phải đã hơn mười chiêu rồi sao?
Trên sân đối quyết, thân pháp của nữ tử rất kỳ lạ, trong động tác không thấy có linh khí, dường như chỉ là một loại thân pháp chưa hoàn thiện, tốc độ không thể sánh với Hậu Thiên cảnh khi sử dụng toàn lực thi triển thân pháp, nhưng mỗi lần đều có thể né tránh đúng lúc những đòn tấn công của đối phương.
Trước đây, Tô Chước rất muốn luyện thành "Thân Hóa Kinh Phong", nhưng thực ra cũng có phân tâm tìm hiểu qua những thân pháp Võ Tu khác, bây giờ nàng áp dụng vào thực chiến, tuy chỉ mượn bộ pháp, không dùng võ mạch điều động linh khí thiên địa để hỗ trợ, nhưng trong các trận đối chiến cấp thấp vẫn tạm đủ dùng.
Thay vì tránh né, nàng chủ yếu sử dụng linh quyết đối kháng, đều là những linh quyết cơ bản đến mức khiến người ta khẽ giật khóe miệng.
Điều khiến người khác khó hiểu là rốt cuộc nàng học những thứ này từ cuốn “Linh quyết cơ bản” của thời đại nào vậy?
"Choang choang choang..."
Một loạt kim châm do linh khí hóa thành được tung ra, đúng lúc đánh trúng đầu nhọn của linh kiếm, hai mũi nhọn đối đầu liên tục không dứt, vậy mà vừa hay khiến đối phương tiêu hao hết hoàn toàn.
Mà loại linh quyết đơn giản như vậy lại quỷ dị khó lường, nhất thời khiến người ta cảm thấy khó đối phó.
Cuối cùng, có người nhận ra điều bất thường, kinh ngạc lên tiếng: "Không phải nàng ấy là cảnh giới Trúc Cơ ư? Sao dùng linh quyết như vậy mà vẫn chưa bị kiệt sức?"
Đây thực sự là Trúc Cơ tam trọng?
Linh quyết của Hậu Thiên cảnh có đánh trúng nàng hay không là một chuyện... tại sao dù đã đánh trúng mà sát thương dường như không đáng kể.
Họ chưa kịp đoán ra câu trả lời thì trên sân đấu, hai người họ đã ép nhau vào góc.
… Là đệ tử Trúc Cơ cỏn con tên Lạc Cửu Cửu này đã ép sư muội của bọn họ vào góc.
Còn Đàm Ấu San thì mặt mày tái nhợt, thậm chí còn không nghĩ đến việc rút kiếm, chỉ vô thức né tránh, nhận thấy vật nhọn đang nhắm thẳng vào xương quai xanh của nàng ta, mang theo kình phong nguy hiểm, dường như có thể lấy mạng nàng ta chỉ trong một hơi thở.
Đúng lúc nàng ta đang dùng hết sức để tránh né, đồng tử co rút lại, trong lòng tràn ngập kinh hoàng, thì Tô Chước lại lùi về phía sau, lặng lẽ thu người về một khoảng.
Khoảnh khắc tiếp theo, giọng nói của thanh niên vang lên: "Lạc Cửu Cửu, thắng."
Cùng với lời tuyên bố, toàn trường im lặng.
Đàm Ấu San đã bị loại khỏi cuộc chơi.
Cách làm này, sao lại...
Sao lại có cảm giác quen thuộc vậy nhỉ?
Giống như tiểu yêu nữ của Đệ Cửu Vực che giấu thực lực, hoặc là đệ tử Đệ Nhất Vực cố ý tha cho đối thủ một con đường sống vậy, không cần dùng toàn lực.
Nhưng lúc nào cũng thắng.
Ngay giây tiếp theo, bọn họ lại gạt bỏ ngay suy nghĩ hoang đường đó.
Một Trúc Cơ thực sự không thể là đệ tử của nội môn đó được.
Việc tái tạo linh mạch không phải là chuyện dễ dàng, cho dù sau khi Tô Chước tự hủy linh mạch rồi lâp tức tái tạo lại thì cũng phải mất vài tháng.
Hơn nữa, trong khi chưa đến hai tháng mà đã tu luyện lên Trúc Cơ tam trọng?
Không phải quái vật thì là gì?
Tô Chước thu Hồn trượng của mình lại, thầm nghĩ rốt cuộc vẫn là bắt nạt người khác khinh địch...
Đàm Ấu San da mặt mỏng, chưa kịp đợi nàng nói gì đã vội vàng hành lễ rồi rời võ đài, chui vào đám đông.
Tô Chước quyết định rút ra một thanh kiếm sắt, làm bộ làm tịch, quét mắt nhìn các đệ tử đứng xem bên sân đấu.
Nàng nhắc nhở: "Ta đã bảo ta hơi mạnh rồi, các ngươi nghiêm túc chút đi."
Nói lần thứ hai rồi, chắc lần này bọn họ sẽ không còn khinh địch nữa đâu nhỉ?
Lần này, lời nàng vừa dứt, không ai dám lên tiếng.
Bởi vì bọn họ đều biết rằng đây không phải lời nói đùa.
Hậu Thiên cảnh nhất trọng của Đàm Ấu San đã cao hơn tu vi của một số người có mặt tại đây.
"Đàm sư muội khinh địch, hay để ta lên đi."
Một thiếu niên bước lên sân.
Tô Chước gật đầu ra hiệu.
"Ta là Kỷ Ngộ." Hắn ta nói.
Tô Chước đáp: "Lạc Cửu Cửu."
Cả hai chuẩn bị sẵn sàng, nhìn về phía Nghê Truyền Vân, Nghê Truyền Vân lập tức nói: "Bắt đầu đi."
Đã biết Lạc Cửu Cửu không hề đơn giản, Kỷ Ngộ không dám chủ quan, linh khí xuất hiện, đồng thời kiếm cũng rời khỏi vỏ.
Hỏa linh khí bao bọc lấy kiếm phong, kiếm thế tràn ngập, không khí trở nên vặn vẹo, nhiệt độ trong khu vực trận pháp này cũng theo đó mà tăng lên.
Tô Chước thu lại thanh kiếm sắt trong tay, cảm nhận được cái nóng khắc nghiệt ập đến.
Lúc nàng âm thầm niệm chú, linh quyết cũng xuất hiện, hơi nước nhàn nhạt bốc lên, đón lấy kiếm thế nóng rực, hóa thành màn hơi nước mù mịt.
Sương mù tan đi rất nhanh, nhưng không ngăn được… nhiều quá.
Kỷ Ngộ chỉ cảm thấy ngay cả trên kiếm của mình cũng bị tràn ngập bởi hơi ẩm, c.h.é.m sao cũng không linh hoạt.
Sao đối phương lại không sợ kiếm thế?
"Rào!"
Kiếm thế c.h.é.m vào một quả cầu nước, những giọt nước văng ra suýt chút nữa văng vào mặt hắn ta.
Kỷ Ngộ há miệng: "Chết tiệt!"
Lại một c.h.é.m nữa, một bức tường đất xuất hiện từ hư không, giống như tờ giấy vỡ vụn dưới kiếm thế của hắn ta, nhưng sau khi phá hủy một lớp lại còn lớp khác, đất đá văng tung tóe, Kỷ Ngộ vội vàng khép miệng lại.
So sánh với tình huống này… Lạc Cửu Cửu thật sự nhẹ nhàng với Đàm sư muội…
Đây thật sự là cảnh giới Trúc Cơ? Dùng linh quyết kiểu này cũng được à?
Kỷ Ngộ không thể không nhận ra rằng những kiếm quyết mà bản thân lấy làm tự hào lại hoàn toàn vô dụng, tay trái bắt quyết, linh hải cuộn trào, linh lực thổ và hỏa quấn quanh trên lòng bàn tay hắn ta, hắn ta tung một chưởng, kình phong xuất hiện từ hư không!
Ngay lập tức, những linh quyết cơ bản hỗn loạn trên sân đấu đều tan biến dưới chưởng phong!
"Lưu Minh chưởng!"
"Kỷ sư huynh ra tay thật rồi!"
Mấy sư đệ sư muội thốt lên tiếng hô như trút được gánh nặng.
Tô Chước nhướng mày, giây tiếp theo, cùng với động tác giơ tay của nàng, vô số Mộc linh lực yếu ớt dâng lên, biến thành dàn dây leo, từ từ làm suy yếu kình phong đến mức tiêu tan hết.
Nàng đứng sau linh quyết, không bị ảnh hưởng chút nào.
Kiếm của Kỷ Ngộ suýt chút nữa bị dây leo cuốn lấy, c.h.é.m hết đống này vẫn còn đống khác, lại không thể đánh trúng Tô Chước, hắn ta tức đến phát điên, suýt chút nữa thì mất bình tĩnh.
Nhìn tình cảnh khó khăn của Kỷ Ngộ, một đệ tử suýt nữa vỡ giọng: "Đây là... Tạp linh căn?"
"Trên đời tồn tại Tạp linh căn như vậy sao?"
"Tạp linh căn thông thường có tư chất kém, Trúc Cơ tam trọng… đã là rất giỏi rồi."
"Nàng ấy tu luyện như thế nào vậy? Thế mà cũng luyện được à?"
Còn có thể đánh vượt cấp.
Thật là… không biết nên cảm thán hay là ghen tị.
Trận đối chiến này có thể gọi là dài đằng đẵng.
Kỷ Ngộ đã không còn sức lực, không thể không thừa nhận rằng một trăm điểm tích lũy này hắn ta không lấy được rồi.
Thiếu niên gần như gào lên đầy phẫn nộ: "Ngươi xuất kiếm đi!"
Không đánh lại… quả thật không đánh lại…
Linh lực nhiều thì ghê gớm lắm chắc?
Mà đúng là ghê gớm thật...
Cứ tiếp tục thắng không nổi thua cũng không xong thế này, đúng là tra tấn mà.
Hắn ta là Hậu Thiên cảnh đấy!
Tô Chước thực sự cảm thấy hắn ta là một người đối luyện không tệ, giúp nàng nhận ra rất nhiều sai sót trong linh quyết cơ bản.
Nhưng thấy dáng vẻ không vui lắm của hắn ta, nàng vẫn rút kiếm sắt ra.
Vung ngang kiếm, xung lực linh khí hất đối phương văng ra khỏi ranh giới.
Đám đệ tử vây xem c.h.ế.t lặng…
Lại là kiếm quyết cơ bản.
Chẳng lẽ nàng thật sự chưa từng được huấn luyện chính thức sao?
Kỷ Ngộ loạng choạng bước ra ngoài vòng, như trút được gánh nặng, thấy dáng vẻ đứng không vững của hắn ta, đồng môn vội vàng đến đỡ lấy.
Trong lòng bọn họ đều có chút kinh ngạc và may mắn… may mà bọn họ không lên đấu.
"Lạc Cửu Cửu, thắng."
Cùng lúc câu này vừa vang lên, tất cả đệ tử không hẹn mà cùng nhìn về phía thiếu niên lên tiếng đầu tiên trước đó.
Những đệ tử ngoại môn có tư chất không tệ này trước nay chưa bao giờ che giấu thái độ xem hắn ta là người đứng đầu.
Bởi vì hắn ta mạnh nhất
Là để người khác lên đấu, hay hắn ta ra sân?
Sau khi Kỷ Ngộ bại trận, những người có tu vi cao hơn Kỷ Ngộ đều không muốn đối đầu với cái người tà môn Lạc Cửu Cửu này nữa.
Một trăm điểm tích lũy thì tính là gì chứ? Thua thì mất mặt, thắng cũng chưa chắc đã vẻ vang.
Nhưng bọn họ đều biết, Lạc Cửu Cửu không thể thắng mãi được, sớm muộn gì cũng có người đánh bại nàng
Không phụ kỳ vọng của mọi người, thiếu niên bước lên sân.
Tô Chước nhìn hắn ta: "Xin chào."
"Ta tên Mãn Tùng."
Sau khi thiếu niên báo danh, ánh mắt nhìn nàng vô cùng nghiêm túc: "Ngươi đúng là không tệ, nói mạnh cũng không phải ngông cuồng."
"Nhưng ta là Hậu Thiên cảnh bát trọng, hai năm nữa, ngươi có thể có tu vi như vậy không?"