Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 75:




Xe bus hại anh và em phải tách ra
☆ ☆ ☆
Vương Kỳ vào phòng tắm một chút, lại thay quần áo chỉnh tề, sau đó một cú xoay người đột kích nhào sang… tiếp tục gõ cửa phòng Vương Mân.
Vương Kỳ đối với cậu học đệ thoạt nhìn có vẻ rất dễ ăn hiếp (?) kia có hảo cảm cực kỳ, nhóc này có thể khiến thằng em vạn năm nghiêm túc mặt mốc của mình làm ra ngoại lệ cho phép vào phòng, hơn nữa lại còn cho nằm chung giường, bản thân mình chưa từng có được vinh hạnh này (?) a!!
“Hai đứa tụi bây còn ở lì trong phòng làm cái quỷ gì a, ra ngoài đi ăn cơm thôi!” Vương Kỳ thức dậy hơi muộn, lúc này đã đến giờ dùng cơm trưa, anh chàng đứng trước cửa phòng Vương Mân, không ngừng vặn tay nắm cửa : kháo, lại khóa nữa!
“Lập tức ra ngay!” Vương Mân ở trong phòng nghiến răng nghiến lợi trả lời.
Thật vất vả mới có chút thời gian ở chung với Tiểu Tiểu, lão anh mình đúng là quỷ sứ mà!!
Vương Mân cầm lấy áo lông đưa cho Tiếu Lang, bảo cậu mặc vào, lại kéo cậu lại nhìn tới nhìn lui.
Tiếu Lang cười tủm tỉm nói “Đừng nhìn nữa, đi thôi.”
“Đợi đã,” Vương Mân bước tới tủ quần áo, lấy ra cái khoác màu đen mặc vào, trong tay nắm một cái khăn choàng cổ màu đen thật dày. Cậu ôn nhu vòng tay qua cổ giúp Tiếu Lang choàng khăn, miệng nói “Bên ngoài nhiệt độ hạ xuống tận hai độ lận.”
Tiếu Lang nói “Anh không choàng sao?”
Vương Mân “Anh không sợ lạnh.”
Ngoài cửa, thanh âm của Vương Kỳ thúc giục “Hai đứa mày đang make up sao? Mau ra coi!”
Vương Mân “…”
Cửa phòng mở ra, Tiếu Lang một lần nữa trợn tròn mắt ——Vương Kỳ xuất hiện trước mặt cậu với một cái đầu tóc ngắn nhuộm vàng nâu, phối hợp với bên vành tai ba khỏa bông tai màu bạc sáng lấp lánh, toàn thân cao thấp vừa nhìn liền biết là đồ hiệu cùng với phục sức đắt tiền tôn lên dáng người hoàn mỹ của bản thân… nói người này là “minh tinh” cũng không phải nói quá a, thao!
Nếu chỉ nhìn mỗi cách ăn mặc của người này thôi, có lẽ Tiếu Lang sẽ cảm thấy rất có cảm giác xa lạ có khoảng cách… Nhưng người trước mắt mình là anh hai của Vương Mân! Là học trưởng Phong Hỏa quen biết với mình trong game! Đối phương lại còn vẻ mặt cực kỳ thân thiết, nhiệt tình lại tự nhiên, hết sức vô hại (?)…
“Học, học trưởng!” Tiếu Lang giống như một giáo chúng bé nhỏ lần đầu tiên ra mắt giáo chủ, hận không thể quỳ xuống cúng bái anh đẹp trai! Ứng Trì ư, so với Vương Kỳ mà nói, thực không có chút cảm giác tồn tại nào!
Vương Kỳ cười sáng lạn, nói “Kêu học trưởng cái gì, kêu anh đi!”
Tiếu Lang hết sức nịnh nọt tươi cười tính kêu “anh”, đột nhiên cảm giác được hai tầm mắt lạnh như phóng đao của Vương Mân bên cạnh, rùng mình ngậm miệng.
Vương Kỳ “…”
Tiếu Lang hít thở cố gắng hoãn thần : may quá, may mà không kêu, nếu kêu Vương Mân liền ghen cho xem! Bất quá, anh của Vương Mân bộ dạng thật sự là đẹp trai tới quá đáng a! Kẻ địch chung của toàn nam nhân C thị a! Không biết hồi trước Vương Kỳ ở Hoa Hải có bị xem là đại thần không ha…
Ba người vừa ra khỏi cửa, Vương Kỳ túm áo khoác ngoài che mình lại kín mít, hít một hơi run rẩy “Lạnh quá…”
Chợt bên tai vang lên một tiếng “Anh Kỳ!”, sau đó liền thấy một thân ảnh màu hồng phấn nhào tới, Tiếu Lang nhìn kỹ lại, người nọ hóa ra là Liêu Tư Tinh!
Tận mắt thấy “nữ thần” của Hoa Hải vẻ mặt mê đắm đuối nhìn chằm chằm Vương Kỳ, Tiếu Lang không nhịn được run rẩy cả khóe miệng.
Vương Kỳ sờ sờ mái tóc dài của Liêu Tư Tinh, giống như đang sờ một con mèo nhỏ vậy, trấn an “Ngoan nà ngoan nà ~~ mới nãy nhắn tin không thấy em trả lời lại, cứ tưởng là em không đi chứ.”
Liêu Tư Tinh ôm lấy cánh tay Vương Kỳ làm nũng “Người ta mới nãy không thấy chứ bộ, may là chạy sang kịp, vừa lúc gặp mọi người ra khỏi nhà!”
Da gà da vịt trên người Tiếu Lang đồng loạt đứng dậy, nữ nhân quả thực là sinh vật hết sức kỳ quái…
Ra khỏi tiểu khu, Vương Kỳ ngoắc một chiếc xe taxi, nói với tai xế “Đi phố Bắc.”
Xe chạy quẹo quẹo hai ba cái liền tới nơi, Tiếu Lang xấu hổ, đây là nhà giàu nhiều tiền trong truyền thuyết sao? May mắn những lúc ở với mình Vương Mân chưa bao giờ tiêu xài tiền quá tay, nếu không tuyệt đối sẽ bị Tiếu Lang khinh bỉ bởi vì loại xa xỉ lãng phí hết sức này…
☆ ☆ ☆
Cả đám vào tiệm ăn beefsteak mà Vương Kỳ nhắc tới, Liêu Tư Tinh ngồi xuống lập tức nói “Em muốn ăn phi-lê! Gà nướng mật ong! Khoai sợi chiên vàng!”
Vương Kỳ chọc ghẹo nói “Ăn tết ăn tới béo ra một đống còn dám gọi nhiều thức ăn vậy?”
Liêu Tư Tinh “…”
Vương Kỳ “Là anh lỡ lời, anh vả miệng, mỹ nữ nha, thích ăn gì cứ ăn đi a~”
Liêu Tư Tinh “Hứ!”
Giá tiền của món beefsteak trên menu cái nào cũng đều mắc vô cùng, so với KFC mắc hơn gấp hai gấp ba lần lận a a a…! Tiếu Lang không biết phải gọi cái gì ăn bây giờ, Vương Mân cẩn thận cầm menu đưa qua, chỉ vào từng món được liệt kê bên trên, lần lượt giới thiệu với Tiếu Lang.
“Những món beefsteak khác nhau này được đặt tên căn cứ vào nguyên liệu nấu là bộ phận nào của con bò. Tư Tinh gọi beefsteak phi-lê là dùng thịt lưng ở chỗ phần eo con bò, vị khá non mềm, nhưng lại không cảm thấy béo, beefsteak thăn bò là phần thịt ngon nhất ở thịt lưng, nơi này có một lớp váng mỡ mềm mại, lúc nhai tạo cảm giác tươi lại mềm nhiều nước…”
Vương Kỳ ngẩng đầu nhìn, bắt gặp em trai mình nói năng nhẹ nhàng, còn học đệ kia hai mắt hơi hạ, phơi ra một tầng lông mi dày lại dài, chiếc cổ được tháo đi lớp khăn choàng nhìn có vẻ mảnh khảnh, có một chút mềm mại xinh đẹp thường thấy ở các thiếu niên… Cả hai đứa dựa thật sát vào nhau, cảnh tượng thoạt nhìn có vẻ ái muội cực kỳ.
Vương Kỳ nhìn, bất giác sững sờ, ngược lại Liêu Tư Tinh thấy mãi thành quen, thuận miệng hỏi Vương Kỳ tình huống trong trường đại học.
“Anh ~ đề cử cho em một món đi.” Tiếu Lang nói.
Vương Mân “Thử thăn bò đi.”
Tiếu Lang “Được!”
Vương Mân lại giải thích cho Tiếu Lang nghe mức độ sống chín khi gọi beefsteak, sợ cậu ăn sống quá dạ dày không thích ứng được, khuyên cậu gọi beefsteak chín bảy phần.
Gọi thức ăn xong, Vương Kỳ liền tiếp tục bốc phét cuộc sống tình yêu đại học của mình, khoe ra một đống một đống lớn bạn gái, trong trường ngoài trường đều là đi đâu hoa cũng nở (?), mà bản thân năm nay còn đoạt được huy chương đồng cuộc thi so tài karaoke~
Liêu Tư Tinh nói “Giám khảo nhìn anh đẹp trai mới cho anh được cái hạng ba đúng không!?”
Vương Kỳ hết sức đáng khinh trả lời “Ho ho ho, có thể lắm chứ!”
Liêu Tư Tinh lại hỏi tối qua Vương Kỳ hẹn hò với ai, Vương Kỳ trả lời là một cô trong đám bạn gái của mình, sau lại dưới cái nhìn chằm chằm của Liêu Tư Tinh mới thẳng thắn người nọ là bạn học thời cao trung, bất quá đối phương thực sự là một trong đám nữ sinh bày tỏ với Vương Kỳ.
Tiếu Lang nghe kể đến say sưa, cảm giác thấy rất mới mẻ, tựa như đang xem mấy tiếc mục lá cải bà tám trên TV hay chiếu.
A ~~ Là cuộc sống đại học trong truyền thuyết a ~! Sống như Vương Kỳ như vậy mới tốt a, mỹ nữ vây quanh, cuộc sống buổi đêm hết sức phong phú, quả thực hâm mộ muốn chết à!
Vương Mân lẳng lặng lưu ý biểu tình của Tiếu Lang, trong lòng từng đợt sóng ngầm mãnh liệt dâng lên, cậu âm thầm quyết định một điều : sau này nhất định phải nghiêm khắc quản lý Tiểu Tiểu, giảm thấp nhất khả năng để Tiểu Tiểu tiếp xúc với cái loại cuộc sống sa đọa này, nếu không tên ngu ngốc Tiểu Tiểu tự chủ vừa kém hiếu kỳ lại mãnh liệt như vầy không biết sẽ lọt vào động của tên yêu nghiệt sa đọa nào nữa!
Beefsteak được bưng lên, Vương Mân cẩn thận hướng dẫn Tiếu Lang sử dụng dao nĩa như thế nào.
Tiếu Lang bày đặt một hồi cầm dao cầm nĩa nghịch một lúc, nhưng do không có thói quen dùng tay trái cầm nĩa xiên thịt bò ăn, cho nên cuối cùng đành hỏi phục vụ giúp lấy thêm một đôi đũa.
Bốn người vừa ăn vừa tán gẫu, Vương Kỳ hỏi cả đám về cuộc sống ở Hoa Hải.
Liêu Tư Tinh buồn bực nói “Chán muốn chết luôn, toàn là lỗi của anh không a, gạt tụi này vào trung học Hoa Hải làm chi chứ! Sớm biết chán như vậy em thà du học như anh Thụy còn sướng hơn!”
Vương Kỳ há mồm cười to không chút hình tượng “Em không cảm thấy sống như vậy mới vui sao? Lúc anh còn học ở Hoa Hải cứ cảm giác mình giống như thần ấy, muốn làm cái gì liền làm cái đó, nhìn ở sau lưng một đám người cố gắng kiểu gì cũng học không lại mình, hố hố ~ cảm giác kia khoái dễ sợ!!”
Tiếu Lang “…”
Vương Kỳ “Du học a? Tới nước ngoài có thể làm chi? Trường trung học toàn xây trong khuôn viên, vừa ra khỏi cửa bốn bề tám phía đều là rừng núi hoang vắng, nhìn qua nhìn lại cũng chỉ có mấy thằng nhóc tóc vàng mắt xanh, có cái gì thú vị chứ?”
Liêu Tư Tinh “…”
Vương Kỳ “Lúc đó em mà thật sự ra nước ngoài du học, tuyệt đối em sẽ hối hận chết cho xem, bây giờ mấy thằng bạn chí cốt của anh toàn bộ đều quen ở Hoa Hải với Tây Đại thôi, đừng tự ràng buộc mình quá! Nếu em ra nước ngoài học, sau này có họp lớp thì họp kiểu gì? Bay ra nước ngoài họp rồi bay về sao? Thanh xuân như vậy nghèo nàn muốn chết, chẳng đâu ra đâu cả, hiểu không?”
“Ha ha!” Tiếu Lang nghe đến phá ra cười, tuy rằng việc ra nước ngoài du học kia cách cậu xa vạn dặm, nhưng nghe thấy Vương Kỳ phân tích như vậy, khiến cho sự việc mà người khác rất hâm mộ trở thành thứ không đáng một đồng!
Không sai a… Hoa Hải tốt biết bao nhiêu, có Vương Mân, có bạn bè ở phòng ký túc C1-042, có đại hội văn hóa thể thao, có game online~
Vương Kỳ đột nhiên nói tiếp “Bất quá mấy ông già chắc là hận anh khủng khiếp lắm, lần nào về nhà cũng coi anh như con côn trùng có hại!”
Vương Mân “Không sao, mặc kệ ổng.”
Tiếu Lang “?”
Liêu Tư Tinh nói “Tớ với Vương Mân đều là bị anh Kỳ ảnh hưởng mới vào Hoa Hải.”
Vương Kỳ nháy mắt với Tiếu Lang một cái, giật phát khiến Tiếu Lang suýt chút đình trệ não bộ… Thao! Người này tuyệt đối là nam nữ đều làm láng…!
Vương Kỳ chỉ vào chính mình, kiêu ngạo nói “Là anh bẻ tụi nó vào đó nhá~”
Tiếu Lang trong nội tâm gào lên : trường trung học được xem như thánh điện trong mắt toàn bộ thí sinh C thị trong miệng đám người này chẳng khác nào một lon Cola tùy tay nhặt ở bên đường a ~ aaa!!!
Vương Kỳ chớp chớp mắt cười hỏi Tiếu Lng “Tiểu Long Nữ nha, thằng đệ của anh ở Hoa Hải sao hả? Được hoan nghênh không?”
Tiếu Lang gật đầu “Ùa, rất được hoan nghênh, tất cả mọi người đều thực sùng bái Vương Mân!”
Vương Kỳ “Hê ~ cũng không tệ đấy chứ~”
Vương Mân “…”
Vương Kỳ “Vậy còn em?”
Tiếu Lang “Bình, bình thường thôi à.” So sánh với Vương Mân… bản thân bình thường như con đường ý~
Liêu Tư Tinh liếc xéo “Bình thường thôi? Tớ thấy trường chúng ta số người biết cậu là ai phỏng chừng còn nhiều hơn cả người biết Vương Mân là ai đó chứ.”
Tiếu Lang “Ha?”
Liêu Tư Tinh nói “Cậu không biết đám năm hai, à quên, giờ lên năm ba rồi, năm ba có cả đống đàn anh biết cậu đó nha, còn rất thích, thậm chí là mê mẩn cậu nữa.”
Mọi người “…”
“Biết Mục Hoa không?” Liêu Tư Tinh cầm hai cọng khoai chiên nhét vào miệng, nhai chóp chép “Chính là hội trưởng tiền nhiệm của hội phát thanh trường đó, tên đó mê cậu như điên!”
Tín hiệu “bà tám” trên người Vương Kỳ lập tức nháy đèn tích tích tích, hệ thống toàn bộ khởi động “Cái gì? Ai cơ? Hội trưởng? Vì Tiểu Long Nữ mà thần hồn điên đảo?”
Liêu Tư Tinh gật đầu, cầm ly nước uống một ngụm, nói tiếp “Toàn bộ thành viên trên dưới của bộ phận văn nghệ trường tụi em đều biết chuyện này, nghe nói cái hồi năm nhất, lần mà Tiếu Lang giả nữ dẫn đầu trong tiết mục diễu hành đại hội đó, vừa nhìn liền chung tình, từ lúc đó trở đi, Mục Hoa liền một bộ điên đảo thần hồn hệt như khi Trương Sinh gặp Thôi Oanh Oanh vậy!”
Vương Kỳ “Wa? Nha nha! Thật sao thật sao? Tên kia là nam hả?”
Tiếu Lang mồ hôi lạnh đầm đìa : chuyện này rốt cuộc là sao vậy!? Cư nhiên có nam sinh đối với mình vừa nhìn liền chung tình, thao ~ rất ngu ngốc nha! (…)
Vương Mân trong lòng gióng chuông cảnh báo : nữ sinh thì thôi đi, ngay cả nam sinh cũng có tên dám mơ ước Tiểu Tiểu!? Sau này tuyệt đối không thể để Tiểu Tiểu một mình xuất hiện… Người mình thích quả nhiên là có mị lực cuốn hút mà, nhất định phải hết sức cố gắng bảo vệ mới được!
Đại não Vương Kỳ có chút không theo kịp, hỏi “Khoan khoan, đứa nào giải thích anh nghe cái! Tiểu Long Nữ mặc đồ giả nữ sinh? Lại có tên nam sinh đối với nó vừa thấy liền chung tình? Hoa Hải từ lúc nào khai sáng tới vậy?” Trong game chơi nhân vật nữ trêu chọc người ta còn có thể hiểu được đi, tại sao trong sự thực lại cũng tồn tại chuyện đầy “máu chó” như vậy!??
Mọi người “…”
Liêu Tư Tinh ở một bên thần thái vô cùng hớn hở bắt đầu giải thích (quả nhiên, bà tám là nữ tính của con gái = =) Tiếu Lang thì xấu hổ vô cùng, Vương Kỳ lắng nghe, dần dần lộ ra nụ cười hết sức “dâm đãng”.
“Ha ha, Tiểu Long Nữ! Không ngờ nhóc mày lại còn có sở trưởng vậy nha! Bữa nào có dịp mặc váy làm cho anh nhìn xem cái thôi… Á!!”
(Vương Kỳ bị Vương Mân đá văng)
☆ ☆ ☆
Ăn xong bốn người chia nhau ra, hai người một đôi, Vương Mân tất nhiên cùng đôi với Tiếu Lang.
Hai người nắm tay nhau đi trên đường, đi khắp nơi không hề có mục đích nhất định. Từ phố Bắc đi đến sông Tiểu Thanh Giang, lại dọc theo sông đi vào công viên bên cạnh, tiếp tục đi tới, bước lên cây cầu thật to bắt qua sông Tiểu Thanh Giang, cả hai đứng tựa vào lan can trên cầu, nhìn về phía mặt sông rộng lớn mênh mông…
Những năm gần đây, C thị phát triển một cách chóng mặt, từng tòa từng tòa nhà cao tầng đột ngột mọc lên từ mặt đất khắp các vùng phụ cận ven sông, khiến cho những kiến trúc mang đầy hơi thở cổ kính bị che lấp, mờ mờ ảo ảo phảng phất như mọc ra từ mặt sông, xa hoa lại đầy lộng lẫy.
Sau lưng dòng người đến rồi lại đi, những luồng xe cộ vội vàng… ngẫu nhiên có vài đôi tình lữ trẻ tuổi sóng vai bước ngang qua, tâm trạng như rất vui vẻ mà thoải mái cười rộ lên…
Nước sông Tiểu Thanh Giang không hề trong suốt thấy đáy, có chút đục ngầu lẫn theo mùi vị của biển cả, một mùi mằn mặn…
Những cơn gió lạnh thổi xốc vào mặt, khiến da thịt đau xót tựa như bị dao cắt.
Thiếu niên nắm tay nhau, cảm giác rất ấm.
Bất chợt một lúc nào đó chợt thấy cảnh tượng trước mặt rộng lớn khôn cùng, tầm mắt có thể nhìn đến là tương lai xa xăm không cách nào nắm giữ trong tay, con người sẽ cảm thấy chính mình nhỏ bé như thế, hèn mọn như thế, thế giới rộng lớn biết dường nào, còn mình chẳng khác nào hạt cát nhỏ nhoi…
Sẽ có người cảm thấy thoải mái, chấp nhận số mệnh vốn dĩ, cũng sẽ có người không cam lòng, cảm thấy đau thương…
Đau thương là bởi do không thể chiếm được, hợp với tầng tầng dày đặc dục vọng mỗi lúc càng thêm lan tràn, khiến cho chấp niệm kia giống như biến thành một loại thực vật, ở tại nơi yếu đuối nhất trong sâu thẳm đáy lòng đâm chồi, xuyên qua từng tầng từng tầng dục vọng mà lớn dần, khiến cho nội tâm đau nhức nhối…
Khi mà cảm giác hưng phấn biết được lẫn nhau lưỡng tình tương duyệt dần dần phai nhạt đi, để sót lại thứ mà họ phải đối mặt tiếp theo đó, chính là nỗi mê mang với hiện tại cùng tương lai.
Đều là nam sinh, nên đi như thế nào đây, nên như thế nào mới có thể ở bên nhau, nên làm cái gì mới đúng?
Sau này, rồi sẽ trở thành như thế nào?
Vương Mân dùng sức nắm thật chặt bàn tay Tiếu Lang, từng khớp xương ngón tay của Tiểu Tiểu mềm mại khác hẳn với mình, khiến cho người ta nhịn không được chỉ muốn che chở.
“Không cần sợ.” Vương Mân tựa như tâm hữu linh tê, đột nhiên lên tiếng trấn an “Tiểu Tiểu, anh biết sẽ rất khó, nhưng em phải tin tưởng anh.
“Ừm.” Tiếu Lang trả lời thật khẽ.
“Chỉ cần hai chúng ta có thể ở bên nhau…” thanh âm của Vương Mân trầm ổn bắt đầu vang lên, như đang an ủi người bên cạnh, mà đồng thời, cũng là tiếp thêm dũng khí cho chính mình.
Tiểu Tiểu, chỉ cần nắm lấy tay em, anh liền có được sức mạnh tràn đầy, cho nên…
“Em không được lùi bước, cũng không được… rời bỏ anh.”
Tiếu Lang kéo Vương Mân qua, dùng sức ôm lấy thắt lưng cậu, thốt lên lời hứa hẹn “Anh, em sẽ không rời bỏ anh, em tin tưởng anh.”
Hai người nắm tay nhau bước xuống cầu, bên dưới cầu có một ông lão bày một sạp làm búp bê đất sét bảy màu bằng tay, cả hai cùng nhau bước lại xem.
“Năm đồng một cái, mua hai cái đi hai cháu.” Ông già mở miệng, nói một câu bằng tiếng phổ thông có phần sứt sẹo.
Tiếu Lang nhìn mấy con búp bê đất sét, có Tôn Ngộ Không, có Trư Bát Giới, có cảnh sát mèo đen… không tinh xảo lắm, nhưng từng cái đều rất sống động.
Tiếu Lang hỏi “Sao không có con mèo vậy ông?”
Ông lão nói “Có thể tại chỗ làm a, làm một con mèo sáu đồng.”
Vương Mân nói “Được, vậy ông làm một con mèo, làm thêm một con hổ nữa.”
Ông lão cười hiền hậu, khóe mắt đầy nếp nhăn “Có ngay!”
Búp bê đất sét rất nhanh liền thành hình, con mèo nhỏ với cái đuôi dài tinh tế cuốn ở trên người, được cắm một cây trúc nho nhỏ ở dưới mông, con hổ cũng tương tự, có điều đầu to hơn mèo một chút xíu.
Tiếu Lang giành trả tiền, đưa cho Vương Mân con mèo, còn mình giữ con hổ.
Vương Mân cầm lấy que trúc, nhìn con mèo nhỏ bên trên kêu “Tiểu Tiểu.”
Tiếu Lang cũng gọi con hổ “Tiểu Hổ a, a không đúng, là anh Tiểu Hổ a… nha, cũng không đúng…”
Vương Mân sắc mặt thay đổi liên tục, mãi cho đến khi Tiếu Lang nhìn con hổ đất sét kêu “Anh”, khóe miệng mới hơi hơi gợn lên.
Hai người sóng vai đi trên đường đến tận bốn giờ chiều, cũng không biết đã đi được bao nhiêu con phố, băng qua bao nhiêu ngõ nhỏ, đi đến hai chân đều run lên.
Tiếu Lang nói “Cũng không còn sớm nữa, em phải trở về.”
Vương Mân “Anh đưa em về nhà.”
Tiếu Lang “Không cần mắc công, bên kia có trạm xe bus, tuyến đường vừa vặn có thể trực tiếp về tới nhà, em đi xe bus là được rồi.”
Vương Mân oán hận nói “Anh ghét nhất mấy chiếc xe bus đó.”
Tiếu Lang “hừ” một tiếng, nói “Biết anh có tiền rồi!”
“Không phải,” Vương Mân nhìn Tiếu Lang, ngữ khí có hơi ủy khuất nói “Lần nào cũng vậy, đều là tại mấy chiếc xe bus khiến anh và em phải tách ra.”
Rõ ràng lời kia buồn nôn tới vậy, lằng nhằng tới vậy, nghe vào tai không hiểu tại sao lại khiến Tiếu Lang cảm giác trong lòng run lên từng trận, bối rối nhìn Vương Mân, cảm động đến muốn chết…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.