Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 59:




Tiểu Long Nữ bất nữ
☆ ☆ ☆
Hai ngày còn lại, mọi người nhân tác dụng còn sót lại từ khí thế giật giải quán quân 10,000m của Vương Mân, vượt qua mọi chông gai, đánh đâu thắng đó, không ai cản nổi.
Đội bóng rổ cũng ở trận chung kết báo thù chiến bại của năm ngoái, đánh bại C5. Trận đấu vừa kết thúc, mọi người liền kích động ôm nhau, Triệu Vu Kính lẫn Vương Mân bởi vì trận chạy 10,000m hôm trước mà nảy sinh xấu hổ, nhờ Vương Mân khẽ cười đấm nhẹ một quyền vào vai của Triệu Vu Kính mà hóa giải.
Triệu Vu Kính lắc lắc tay, dùng sức đánh trở lại, Vương Mân giả vờ đau rên nhẹ một tiếng, khóe miệng lại khẽ cong lên.
Triệu Vu Kính cười mắng “Ngươi cái tên thể năng biến thái… Vờ đi nhà ngươi!”
Đội bóng rổ đoạt được chiến thắng, cũng đồng thời quyết định thế thắng của C1, cuối cùng không hề ngoài mong đợi, một lần nữa giành được hạng nhất toàn khối.
Trong lòng của những thiếu niên lứa tuổi mười sáu mười bảy ấy, thế giới bao la của họ không hề phức tạp như thế giới dưới ánh mắt của người trưởng thành… Bầu trời của họ thuần túy một màu xanh biêng biếc, hữu tình giữa bọn họ vô cùng đơn giản thẳng thắn lại ầm ĩ sục sôi.
Không có ngươi lừa ta gạt, không có lẫn nhau châm chọc ám hại, không có qua loa lấy lệ, không có lục đục với nhau.
Chiến thắng tựa như dương quang gay gắt nhất giữa ngày hè, xuyên thấu hơi thở, xuyên qua vô số cát bụi, chiếu rọi thẳng tắp vào những mảnh giấy trắng trong ký ức, tỏa ra một tầng ánh sáng màu bạc—— kia, là những ký ức tuyệt vời nhất của mỗi cá nhân ở lứa tuổi ấy.
☆ ☆ ☆
Xế chiều ngày hôm đó, đại hội văn hóa thể thao chính thức khép lại bằng những tiết mục khiến người ta buồn tẻ đến muốn ngủ gục của hội diễn văn nghệ.
Tiếu Lang cùng Vương Mân ngồi cạnh nhau trong sảnh chính, chìm lấp trong biển người, xem tiết mục tấu hài không hề buồn cười của một lớp nào đó.
Đúng hai giờ trưa, là thời điểm đồng hồ sinh học mệt mỏi rã rời, những người xung quanh ngáp liên tục, Nhạc Bách Kiêu ngồi ở hàng ghế sau lưng hai người liên tục oán giận “Thay vì ngồi đây tốn thời gian ngồi làm hai đề thi còn sướng hơn…”
Ngoại trừ ánh sáng chiếu rọi trên sân khấu, xung quanh cả thính phòng đều tối như mực, Tiếu Lang cũng không kềm được hai mi mắt của mình giao lưu với nhau.
Trong bóng tối, Vương Mân kéo tay cậu, nhỏ giọng hỏi “Đi không?”
Tiếu Lang hỏi “Đi đâu?”
Vương Mân kề sát vào lỗ tai Tiếu Lang, nói “Trốn ra ngoài.”
Vừa nghe thấy ba chữ kia, tín hiệu “tích tích tích tích” trong đầu Tiếu Lang bắt đầu không an phận chớp nhá liên tục, nhàm chán buồn ngủ đều biến mất không còn tăm tích, cậu hưng phấn nói “Trốn, trốn như thế nào?”
Vương Mân “Đi theo anh.”
Trong bóng tối, hai người nắm tay nhau rời khỏi đại sảnh. Bên ngoài ánh nắng sáng ngời, thầy giáo phụ trách trông cửa đại sảnh nhìn thấy hai người, vẻ mặt hoài nghi bước đến.
Vương Mân thấy, chủ động chào hỏi, biểu tình đầy vẻ lo lắng “Thầy, bạn học của em bị đau bụng.”
Tiếu Lang “…”
Thầy giáo nhìn nhìn, trên người Tiếu Lang lẫn Vương Mân đều mặc đồng phục rất chỉnh tề, bộ dạng cũng ngoan ngoãn không giống với mấy học sinh cá biệt, mà đứa đang đau bụng kia thì cau mày, ra vẻ như rất khó chịu, liền quan tâm hỏi “Có phải là giữa trưa ăn cái gì bậy mới đau bụng không?”
Tiếu Lang ủy khuất bĩu môi nói “Ăn trong căn-tin chứ đâu, cà xào thịt bằm, đâu có cái gì bậy đâu, không hiểu tại sao nãy giờ bụng cứ đau âm ỉ, hic… đau muốn chết luôn.” Dứt lời, còn cực kỳ phối hợp nhẹ cắn môi dưới, biểu tình giống như sắp chịu không nổi.
Vương Mân cũng phối hợp đưa tay đỡ lấy tay Tiếu Lang, để cậu dựa vào người mình, phòng cậu đau đến té xỉu (?).
Thầy giáo nọ nhìn tình cảnh này, cũng cảm giác có chút lo lắng “Vậy em mau mau dẫn bạn ấy đi phòng y tế nhìn xem thử đi!”
Vương Mân “Dạ, à đúng rồi thầy, tụi em là học sinh lớp C4 năm hai, em tên Trương Tiền, cậu ấy là Lý Quân.”
Tiếu Lang “…”
Thầy giáo phất phất tay “Mau đi đi.”
Hai người dìu dắt nhau đi, tới độ năm mươi mét hơn liền bắt đầu bước nhanh hơn, chạy đi một lát, cũng không biết là người nào phá ra cười trước, cười đến cả hai đều chạy không nổi.
“Ai nha, ai nha, bụng của em~” Tiếu Lang ôm bụng khom người ngồi xổm xuống.
Vương Mân cũng thoải mái cười to “Không ngờ là em diễn trò giống như vậy! Ôm cái bụng giống như mang thai mấy tháng không bằng! Ha ha…”
Tiếu Lang cười đến đau sốc hông “Anh cũng tài thiệt chứ! Trương Tiền rồi còn Lý Quân! Ha ha ha… Sao không kêu Trương Tam Lý Tứ đi!” Không ngờ Vương Mân mọi khi đều là một bộ con ngoan trò giỏi, đến khi nói dối liền vẻ mặt chính trực không đổi sắc, xấu xa quá chừng ~
Vương Mân vẻ mặt nghiêm túc khen ngợi “Bạn Lý Quân à, bạn rất có thiên phú biểu diễn đấy.”
Tiếu Lang chớp mắt mấy cái, cũng phụ họa “Ít nhiều gì cũng nhờ Trương ca tự mình làm mẫu dạy tại hạ!”
Vương Mân “…”
Lúc này tất cả học sinh đều tập trung trong đại sảnh, sân trường trống rỗng lặng thinh… Hai người đi dọc theo đường mòn trong sân, vừa đi vừa cười đùa.
Không khí hít vào lồng phổi tất cả đều tươi mát, cỏ dại ven đường xanh mướt tươi đẹp, ngay cả những chú chim sẻ bay lượn trên trời cao cùng đều đáng yêu thân thiết hơn….
Một tay của Tiếu Lang để mặc Vương Mân nắm lấy, tay kia thì cố gắng rướn xa, để mặc gió nhẹ thổi xuyên qua kẽ hở giữa những ngón tay.
Cậu ngước đầu lên, mặt đối với không trung, nheo mắt lại cảm thụ tư vị của “tự do”.
Nếu không có đề nghị của cùng với dũng khí từ Vương Mân, Tiếu Lang tuyệt đối không dám làm những loại chuyện mà chỉ có “học sinh cá biệt” mới làm này.
Tuy rằng cũng từng có lúc ảo tưởng quá bản thân thể nghiệm một chút cuộc sống phóng túng rời xa các loại đạo đức kỷ luật, nhưng là gia đình nghiêm túc khó khăn từ thưở nhỏ dưỡng thành thói quen giữ nghiêm quy củ trong Tiếu Lang, khiến cậu vô ý thức khắc chế hành vi của chính mình, không muốn để bố mẹ phải bận rộn với việc nuôi gia đình lại phải bận tâm thêm về mình.
Ở quãng ngày mà tất cả những đứa trẻ dễ dàng học theo thói xấu trở nên phản nghịch gia đình nhất, Tiếu Lang trải qua cùng với một đám nữ sinh ở trung học Thập Tam, tuân thủ kỷ luật, giữ nghiêm nội quy của nhà trường, từ đầu tới chân chuẩn một bộ con ngoan trò giỏi.
Tiếu Lang hỏi Vương Mân “Anh, hồi trước anh hay cúp học lắm sao?”
Vương Mân nghĩ ngợi một lúc, nói “Tính ra thì, cũng thường xuyên.”
Tiếu Lang “A? Thầy cô không nói gì anh sao?”
Vương Mân nói “Nhà anh có người quen với người trong trường, những lúc nhà có việc có thể không cần đến trường.”
Tiếu Lang “…” Áp lực sợ hãi từ gia tộc hắc đạo uy hiếp không đáp lên tiếng sao?
Vương Mân “Nếu anh không muốn đến trường, chỉ cần trực tiếp xin phép với chủ nhiệm.”
Tiếu Lang thốt lên “Kháo! Lúc học sơ trung ngày nào em cũng phải sáng sớm bảy giờ rưỡi lết tới trường, mặc gió bão mưa sa cũng không được nghỉ…!”
Khẩu khí của Vương Mân dẫn theo chút khát khao nói “Ừ, anh cũng muốn giống như em vậy.”
Tiếu Lang “…Tại sao a?”
Vương Mân “Trải qua cuộc sống với kỷ luật nghiêm ngặt, không dễ bị lung lạc.”
Tiếu Lang 囧.
Vương Mân không tiếp tục nói về đề tài này nữa, cậu cùng Tiếu Lang men theo đường mòn đi ra tiệm Net mọi khi, ra khỏi trường rẽ vào con phố ăn vặt.
Vương Mân bước đến một tiệm nhỏ, lấy ví trong túi ra nói với chủ quán “Lấy một bao Trung Nam Hải, thêm một hộp diêm.”
Tiếu Lang hỏi “Anh hút thuốc?”
Vương Mân nói “Cho em nếm thử.”
“…” Một Tiếu Lang chưa bao giờ ở tuổi mười mấy, trộm cùng mấy nam sinh đồng lứa cúp tiết trốn học, học hút thuốc, đi suốt đêm không về, yêu sớm…, vẫn vốn tưởng rằng những thứ kia chỉ đơn thuần là những cụm từ xa lạ không liên hệ tới mình, vậy mà lại có ngày phát sinh ở sự thực, khiến cậu hưng phấn vô cùng!
Vương Mân rút một điếu thuốc ra khỏi bao, đưa Tiếu Lang, thấy cậu dùng tư thế bắt chước sứt sẹo cầm, cười cười “Nè, nhìn anh, phải như vậy, kẹp giữa ngón trỏ cùng ngón giữa… thả lỏng một chút, đừng kẹp nó dẹp lép chứ…”
Tiếu Lang kẹp lấy điếu thuốc, vẫn chưa kịp bật lửa đã kéo đến bên miệng vờ hút một hơi, ngửa mặt lên trời phà ra một cái “Hà–!”
“Ha ha” Vương Mân lấy diêm đốt giúp cậu, Tiếu Lang lại hút một hơi, ai dè lần này còn chưa kịp bày ra vẻ bức người, liền hít một hơi làm trở tay không kịp.
Vương Mân nhìn cậu mỉm cười, nói “Hít vào từ từ.” dứt lời, cũng lấy cho mình một điếu thuốc, châm lửa, đưa đến bên miệng hít một hơi, động tác cực kỳ tự nhiên. Lúc thở khói ra, cậu hơi hơi cúi mắt, làn khói nhàn nhạt từ khe môi thảng ra…
Tư thế này rất dụng công thấu đáo, khói thuốc không phả vào Tiếu Lang, đều bay ra rồi tản đi.
Tiếu Lang ngẩn người nhìn chằm chằm Vương Mân, cảm thấy tư thế hút thuốc cùng biểu tình của Vương Mân lúc này vừa đẹp trai (?) lại vừa ôn nhu, quả thực không khác gì mấy nam minh tinh trong phim truyền hình hết!
Hai người đứng ở góc tường, Tiếu Lang hỏi “Lần đầu tiên anh hút thuốc là khi nào?”
Vương Mân trả lời “Năm ba sơ trung.”
Tiếu Lang “Hút rất nhiều?”
Vương Mân “Không nhiều lắm, bởi vì không thích.”
Tiếu Lang kề sát vào gần người Vương Mân ngửi ngửi, nói “Chả trách sao trên người anh hoàn toàn không có mùi thuốc.”
Vương Mân cười nhẹ, động tác vô cùng thân thiết của Tiếu Lang lúc nãy khiến tâm tình của cậu rất thoải mái.
Cậu nhìn đối phương, ngón tay của thiếu niên rất trắng, khẽ kẹp lấy thân điếu thuốc cũng trắng nõn hệt như thế, nhẹ nhàng đưa đến bờ môi đỏ hồng, khoảnh khắc mà điếu thuốc khẽ chạm vào bờ môi, tản mát ra một loại mỹ diễm lại đầy dụ hoặc…
Tiếu Lang bị Vương Mân nhìn chăm chú đến phải ngẩng đầu nhìn lại, lại nghe Vương Mân hỏi “Cảm thấy thế nào?”
Tiếu Lang nhíu mày “Không thấy cái thứ quỷ này có gì hay ho, mùi vị giống như khói khét ấy… Ba của em cũng hút thuốc nhiều, nhưng mà ít khi hút ở nhà, sợ ảnh hưởng tới em với em trai.”
Vương Mân gật gù bảo “Ừ, em vẫn còn nhỏ.”
Tiếu Lang liếc mắt nhìn Vương Mân : nói chuyện ngữ khí gì đây… nghe giống như lớn hơn mình lắm lắm ấy!
Vương Mân nhận thấy được tầm mắt của Tiếu Lang, hơi nhướng mày, Tiếu Lang lập tức cúi đầu, ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Hút thuốc xong, hai người lại đi mua hai xiên thịt nướng ăn. Ăn xong, Tiếu Lang hỏi “Tiếp theo đi đâu?”
Vương Mân nói “Không biết nữa.”
Tiếu Lang “…”
Hai người nhìn nhau vài giây, sau đó như có tâm hữu linh tê cùng thốt lên một quyết định : tiệm Net.
Hoạt động giải trí ngoài trường học của cả hai người đơn giản đến kỳ cục, ngoại trừ Hiệp Minh ra, những thứ khác đều không hứng thú.
☆ ☆ ☆
Hai người mua trà sữa uống, sau đó lắc lư vào tiệm Net dưới tầng ngầm.
Vương Mân nói “Một tuần rồi không gặp đồ đệ, có chút nhớ nhỏ.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “Lại có thể nhìn thấy hình ảnh nhỏ bị em ám sát rồi, ha ha!”
Tiếu Lang “Ha ha!”
Vừa mới bật máy lên, Vương Mân đột nhiên xoay qua hỏi Tiếu Lang “Em có QQ không?”
Tiếu Lang nhìn nhìn biểu tượng chim cánh cụt trên desktop, mới sực nhớ đến lần đó Tiếu Mông có đăng ký cho mình một cái, liền kích động nói “Có a, này em có a!”
Vương Mân mở ra QQ của bản thân, hỏi “Số mấy? Để anh thêm em.”
Tiếu Lang “…Quên rồi.”
Vương Mân nghẹn lời, hỏi lại “Đăng ký hồi nào?”
“Hồi năm ngoái đó, thằng em nó đăng ký dùm…” Số ID kia Tiếu Lang nghĩ mãi chẳng ra nổi một số, cũng không biết Tiếu Mông lần đó có giúp mình lưu không, nhớ rõ là có viết trên một tờ ghi nhớ, nhưng là đó giờ có khi nào xài đâu, nên quẳng đâu rồi chả nhớ nữa.
Tiếu Lang có chút tiếc nuối nói “Số đó có mỗi thằng Mông là bạn tốt thôi, nếu sớm biết anh có QQ thì có thể thêm anh sớm hơn một chút rồi.”
Vương Mân nghĩ nghĩ, nói “Vậy anh giúp em đăng ký cái khác ha.”
Tiếu Lang “Được a!” (Tiếu Mông : …)
Vương Mân giúp Tiếu Lang đăng ký một tài khoản khác, tạm thời đặt tên 123, chờ đăng ký xong xuôi, thêm bạn tốt Vương Mân rồi, sau đó bảo Tiếu Lang login vào sửa lại thông tin.
Tiếu Lang nhìn khung QQ màu xanh lam, bên trong vẫn như cũ có duy nhất một người bạn : Ngọc Thạch phi ngọc.
Tiếu Lang “Này là anh sao?”
Vương Mân “Ừ.”
Tiếu Lang “Em không muốn tên 123, em muốn đổi tên khác.”
Vương Mân nói “Bấm vào phần thay đổi thông tin đó đi, ừ đúng rồi, tự em đổi đi.”
Từ nhỏ tới, Tiếu Lang là một đặt tên phế sài, lần trước thấy Tiếu Mông là Dạ Thần, liền muốn đặt cho bản thân là Nhật Thần. Lần này thấy Vương Mân đặt tên nghe vừa văn vẻ vừa dễ nghe, lại muốn bắt chước.
Tiểu Long phi long?… Không, gia chính là long thật!
Tiểu Long Nhân phi nhân… 囧!
Tiếu Lang nghĩ nghĩ, lại đánh năm chữ : Tiểu Long Nữ bất nữ.
Cái này coi như cũng tàm tạm… dùng đỡ đi vậy.
Hình avatar của Vương Mân là hình mặc định của hệ thống, một con chim cánh cụt choàng cái khăn quàng cổ màu đỏ rực, Tiếu Lang tìm tìm nửa ngày, rốt cuộc tìm được giống giống vậy, một con choàng khăn quàng màu đỏ đi sang phải, cậu quyết định chọn cái này.
Chọn xong rồi, lập tức bấm tên của Vương Mân mở ra khung tán gẫu, gửi sang một cái biểu tình đeo kính đen bày ra vẻ bức nhân.
Vương Mân nhìn thấy nickname của Tiếu Lang, khóe miệng run rẩy.
Tiểu Long Nữ bất nữ : “Anh ~ thấy tên của em được hông a?”
Ngọc thạch phi ngọc : “ được.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân tự tạo ra một nhóm riêng trong QQ của mình, sửa tên lại là Tiểu Tiểu, sau đó kéo “Tiểu Long Nữ bất nữ” vào…
Tiếu Lang vào game, mở ra kênh tán gẫu môn phái gõ “Số QQ của tui là 123123xxx!”
Một lát sau, trong tai nghe liên tiếp phát ra một trận kho hù hụ điên cuồng…
Tiếu Lang luống cuống tay chân lần lượt bấm chấp nhận xin thêm bạn, có một người tên “A Huy”, trong khung thuyết minh ghi hai chữ “A Phi”, Tiếu Lang nhìn thấy suýt chút nữa phun trà sữa lên màn hình.
Băng Lăng, Mộ Dung Vô Địch, mấy người quen trong Bắc Vân Phái hầu như đều thêm bạn cậu.
Có vài người nickname tương tự với tên trong game, có vài người không giống, Tiếu Lang ngay từ đầu còn nhớ được một chút, sau nhiều quá đâm ra loạn cả lên.
Cậu vội vàng xoay qua kêu gọi giúp đỡ “Anh, quá trời người a, em không tìm thấy anh!”
Vương Mân nhìn qua màn hình máy tính của cậu, nói “Sao tự dưng mới đó mà thêm nhiều người vậy?”
Tiếu Lang nói “Tại nhìn trong danh sách QQ có mình anh à, cho nên em vào game tìm mấy người đó thêm vào cho xôm…”
“…” Vương Mân nói “Bấm chuột phải, tạo nhóm mới, sau đó kéo hết bọn họ vào tổ kia đi, có thể đặt tên là Bắc Vân Phái chẳng hạn.”
Tiếu Lang dựa theo lời Vương Mân làm, bất quá tính cậu không trật tự ngăn nắp như Vương Mân, liền trực tiếp tạo một nhóm mới tên “2″, sau đó kéo toàn bộ cả đám vào đó, nhóm “Bạn tốt của tôi” chỉ còn lại mỗi “Ngọc Thạch phi ngọc.”
Tiếu Lang lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Đúng ngay lúc này, trong tai nghe lại truyền ra một trận ho khục khục, Tiếu Lang nhìn, người xin thêm bạn tên là “Phong”, khung thuyết minh ghi là “Giang Phong Vũ Hỏa”.
Vương Mân ở cạnh nói “Bọn họ lần trước có hỏi số QQ của em, mới nãy anh bảo bọn họ biết.”
“Ồ!” Tiếp theo, đám người quen ở Tây Phong Phái lần lượt thêm bạn Tiếu Lang, trong lúc nhất thời, số khung tán gẫu nhảy ra liên tục chiếm đầy thanh taskbar của cậu.
Tiếu Lang lúng túng không biết ứng phó làm sao, trước tắt hết mấy người không quen, sau đó lần lượt trả lời mấy người quen.
A Huy : “Sao em đặt tên quái đản vậy!?”
Tiểu Long Nữ bất nữ (phía dưới gọi tắt Tiểu Long) : ““
Mạt Danh : “Sư muội! Đã lâu không gặp, nhớ muội chết đi được~”
Tiểu Long : “Sư huynh, muội cũng nhớ huynh!!”
Phong : “Tư liệu của nhỏ sao lại để là nam vậy?”
Tiếu Lang nhìn một chút, thầm nghĩ : người này là Thường Tiếu Thiên hả ta?
Tiếu Lang do dự một chút, quyết định thú thật “Thường đại ca, tui là nam sinh.”
Phong “…”
Tiếu Lang cảm thấy được quyết định của mình lần này rất đúng, hồi trước mới biết chơi game chọn nhân vật nữ là do tâm huyết dâng trào nhất thời, tùy tiện lựa đại. Nhưng mà bây giờ với cậu, Thường Tiếu Thiên có thể xem như bạn tốt trên mạng, hiện tại cũng lẫn nhau thêm QQ, giải thích rõ ràng tốt hơn, tránh sau này hiểu lầm.
Vài giây trôi qua, Phong mới gửi đi một cái biểu tình lau mồ hôi : “Tên này cư nhiên lừa cả đám!”
Tiểu Long : “Xin lỗi nha! Tại mới chơi game thấy chơi nhân vật nữ có vẻ thú vị hơn nên… tui cũng không cố ý gạt mọi người a!”
Phong : “Ha ha, không có gì đâu, nói rõ ra là tốt rồi, tụi này cũng đâu có gì tổn thất. Phải rồi, vậy tên thật của nhóc là gì? Anh cũng đâu thể gọi nhóc là Tiểu Long Nữ nữa đúng không?”
Tiếu Lang nói “Gọi Tiểu Long đi.”
Phong : “Tên thật có chữ Long à?”
Tiểu Long : “Ùa, tên tui là Tiếu Lang.”
Phong : “…Đúng là vẫn ngốc như vậy, không hề thay đổi a! “
Tiểu Long : “?”
Phong : “Trên mạng gặp người xa lạ không cần phải báo tên thật biết không.”
Tiểu Long : “Nhưng mà chúng ta vốn quen nhau mà!”
Phong : “Nghe nhóc nói vậy mà anh còn giấu tên cũng cảm thấy xấu hổ…”
Tiểu Long : “Anh không muốn nói thì không cần nói, đâu sao đâu, tui tiếp gọi anh là Thường đại ca cũng được.”
Phong : “ Anh tên là Giang Tử Phong, gọi anh Phong ca đi.” Thằng nhóc ngố này, thực sự có một loại năng lực rất kỳ quái a… 囧

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.