Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 23:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tư Không Dịch vừa mở miệng liền trực tiếp đâm thẳng vào tim phổi Ngụy Tử Hàm, làm cả người hắn đều không ổn, tuy hắn há mồm muốn phản bác gì đó, nhưng hắn thật sự không nghĩ ra được lý do gì tốt cả, cuối cùng chỉ có thể bình tĩnh nói: “Tôi đây là chuyên nghiệp, không được sao?”
Tư Không Dịch nhún vai: “Anh vui là được rồi. Anh diễn cùng chó mèo còn được, không lý do gì cách xa chúng nó như vậy còn xảy ra chuyện. Vì vậy chúng nó càng không cần đi ra ngoài.” Nói xong câu đó, cậu dứt khoát bỏ đi, đến bên cạnh Khổng Triệu: “Anh Khổng, chúng ta tới đây là để huấn luyện phải không? Huấn luyện môn gì ạ?”
Khổng Triệu rất vừa lòng tính cách không gây chuyện cũng không yếu ớt của Tư Không Dịch, gật đầu rồi chỉ vào vài người bên cạnh: “Bốn vị này là giáo viên dạy các môn hình thể, võ thuật, tạo dáng, diễn xuất, đều là những người tài giỏi mà Quang Diệu phải trả lương cao mới mời về được. Cực kỳ chuyên nghiệp và có kinh nghiệm dạy học, đối với người mới chưa hề biết diễn xuất như cậu, họ có thể trong thời gian ngắn nhất phát hiện ra ưu khuyết điểm của cậu, sau đó vạch ra phương hướng phát triển sau này cho cậu. Trừ bốn vị này chúng ta còn có các giáo viên dạy thanh nhạc, vũ đạo, thậm chỉ là các loại hình giải trí, cậu gặp họ cũng có thể xin chỉ bảo. Bọn họ sẽ biết gì nói hết.”
Tư Không Dịch nhìn bốn giáo viên hoặc là chỉ đạo luyện tập trước mặt đang mỉm cười với cậu, nghĩ nghĩ một lát rồi cúi đầu: “Chào thầy ~” Giọng điệu kia giống hệt như câu chào mỗi đầu tiết học vậy.
Lập tức bốn người kia đều nhịn không được nở nụ cười, trong đó có một người đàn ông trung niên thoạt nhìn vô cùng ôn hòa cười nói: “Ôi chao, chú đến đây kiêm chức chỉ đạo đã lâu như vậy, hiếm khi gặp được một người lễ phép thế này. Ha ha, được, chào bạn học. Chú có chút kinh nghiệm với việc diễn xuất, cháu có gì không hiểu có thể hỏi chú. Mỗi tuần chú dạy cố định ở đây vài buổi sáng. Nói là dạy học, thật ra chỉ là cho hậu bối diễn kịch, rồi nhắc nhở những điểm cần chú ý cho mọi người biết.”
Tư Không Dịch cười tủm tỉm gật đầu dạ thưa, ngoan ngoãn như vậy, lại có gương mặt đẹp trai tỏa sáng như ánh mặt trời, thật sự làm người ta yêu thích.
“Thằng nhóc này thật sự làm người ta thích nha, em gọi chị là chị Vân được rồi, chị phụ trách hình thể. Xem như trụ cột, muốn làm nghệ nhân tốt, ít nhất phải có quy củ và một trình độ nhất định về cách ăn mặc, đi đứng nằm ngồi này nọ, tuy điều quan trọng nhất của nghệ nhân không phải là vẻ ngoài, nhưng nó cũng quan trọng không kém, cho nên phải có quan hệ tốt với chị đó. Nhất là cách ăn mặc này của em…” Vẻ mặt của cô gần như là ghét bỏ: “Nếu không phải nhờ vào gương mặt và khí chất gây thiện cảm của em, thì em thật đúng là như tên nhà quê đi trên đường.”
Tư Không Dịch nhịn không được đánh giá cách ăn mặc của bản thân, ừm, cũng tàm tạm, đúng không? Cậu không thích ăn mặc lòe loẹt nha.
Chị Vân gần như liếc mắt là nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cậu, giận sôi máu: “Chị sẽ dạy em ăn mặc sao coi được, không phải mặc thành cây thông Noel! Mỗi người đều có phong cách thời trang riêng, nhưng mấu chốt là phải phối hợp cho tốt! Hiểu không?! Áo sơ mi trắng và quần jean cũng có thể thành phong cách riêng! Gương mặt của em rất dễ phối quần áo, đổi kiểu tóc là có thể thay đổi nhiều phong cách khác nhau, nhưng dù sao em vẫn còn đi học!”
Kỳ thật chị Vân này đã bốn mươi tuổi rồi, nhưng cô vẫn ăn diện rất thời thượng và có phong cách, nên hoàn toàn không nhìn ra tuổi thật, sở dĩ Tư Không Dịch có thể biết chính xác chuyện này là do Tiểu Văn xét nghiệm máu biết được.
Bốn giáo viên thì đã có hai người mở miệng nói chuyện, hai người còn lại cũng trò chuyện Tư Không Dịch. Một người đẹp trai mặc áo ba lỗ màu đen, dáng người cực kỳ cân đối, cơ bắp hấp dẫn, đó chính là anh Phong chỉ đạo võ thuật, năm nay ba mươi bảy tuổi, ngoại trừ chỉ đạo các động tác võ thuật, anh còn hướng dẫn các động tác võ thuật trên không khi đang đeo dây thép, nếu nghệ nhân có vấn đề gì về phương diện thể hình, hay bị chấn thương do vận động mạnh cũng có thể tìm anh xin ký kiến.
Cuối cùng là một người đang nhìn Tư Không Dịch với ánh mắt cực kỳ đặc biệt. Nói sao nhỉ, người này gợi cho cậu một cảm giác rất quỷ dị, cứ cảm thấy ánh mắt này giống ai đó? Đúng rồi, giống nhiếp ảnh gia người nước ngoài kia!
Richard suýt chút nữa đã dán lên người Tư Không Dịch, tỉ mỉ đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lúc, sau đó mới cực kỳ hưng phấn nói: “Cậu trai này không tồi nha! Tôi nghĩ cậu sẽ rất ăn ảnh! Có công việc liên quan đến quảng cáo, chụp ảnh tạp chí, quay phim điện ảnh có thể có thể tới tìm tôi, tôi đặc biệt thích dạy người ta ~”
Tư Không Dịch lùi về sau một bước, một lúc lâu sau mới gật đầu.
“Được rồi, cậu đã quen biết mọi người, trước tiên chờ bốn vị đây dạy học xong, sau đó sẽ đánh giá về chuyên môn và căn bản của cậu. Anh cũng dễ chọn vai diễn cho cậu hơn.” Khổng Triệu nói ra mục đích cuối cùng.
Tư Không Dịch nhìn hắn, nghĩ nghĩ rồi nói: “Tất cả người mới đến đều có bài đánh giá này sao?”
Khổng Triệu nở nụ cười, nhìn bốn giáo viên đã bắt đầu dạy mấy người trong phòng huấn luyện, rồi lắc đầu nói: “Sao có thể chứ? Chỉ có nhân tài mới có cơ hội này. Còn nữa, vừa khéo hôm nay bốn vị kia có thời gian mà thôi.”
Trên thực tế, Ngụy Tử Hàm và không ít nghệ nhân không vừa mắt Tư Không Dịch là có lý do, đừng thấy bốn vị này tuổi không nhỏ, nhưng mỗi người bọn họ đều là người có tiếng tăm trong lĩnh vực chuyên môn của bọn họ, ngoại trừ thời gian cố định đến phòng huấn luyện, ngày thường gần như là không thấy bóng dáng họ đâu. Mà ở đây ước chừng hơn hai mươi người, chỉ có bốn người từng được bọn họ đánh giá, ai cũng phát triển rất tốt, ánh mắt tinh chuẩn như vậy, sao có thể không kích động?
Hiện tại Tư Không Dịch chính là người được đánh giá tiếp theo. Một người mới đến mà ngay hôm sau đã có loại cơ hội người khác cầu mà không được này, sao có thể không đố kỵ?
Ánh mắt và hai tai Tư Không Dịch rất tốt, hơn nữa đầu óc phân tích tin tức còn đặc biệt nhanh nhạy, vì vậy cậu nhanh chóng phân tích xong, bản thân phỏng chừng lại chiếm được lợi lớn rồi. Mặc dù không muốn, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, mặt mũi Yến tổng thật sự rất lớn nha, lớn đến nỗi sắp che hết Quang Diệu Tinh Quang luôn rồi.
Tư Không Dịch nghiêm túc xem bốn người kia chỉ đạo dạy học, không thể không nói, quả thật bọn họ rất có thực lực, cậu chỉ nghe nửa giờ cũng thu hoạch được rất nhiều điều. Cậu đối với diễn xuất gì đó rất xa lạ, nói không thấp thỏm lo lắng là nói dối, nhưng sau khi nghe chú Phùng giảng giải, cậu cảm thấy diễn xuất cũng không có gì đáng sợ, ngược lại còn rất thú vị. Thậm chí cậu còn tổng kết được một câu tâm đắc, định lát nữa hỏi chú Phùng xem đúng hay không. Về phần chị Vân, anh Phong và Richard cũng làm cho cậu nóng lòng muốn thử.
Đợi đến lúc buổi học kết thúc, ánh mắt Tư Không Dịch nhìn bốn vị kia đều tỏa sáng.
Bốn người kia nhìn vẻ mặt lộ ra rõ ràng của cậu, lại nhịn không được cười ra tiếng, đứa nhỏ này đúng là làm người ta rất có cảm tình. Khổng Triệu cười cười đi tới: “Đi thôi, sang phòng kế bên đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Vì thế Tư Không Dịch mang bốn tên đàn em đã trộm chuồn ra ngoài chạy hai vòng, đi theo Khổng Triệu và bốn vị giáo viên đến phòng sát vách, bỏ lại một đám người hâm mộ và ghen tỵ.
“Hừ, chuyện này tôi không để yên đâu! Dựa vào cái gì hắn vừa đến là được đánh giá?! Tôi tìm chú Phùng đến tám lần mới thành công!” Ngụy Tử Hàm tức giận nghiến răng: “Rốt cuộc hắn có lai lịch gì? Mấy người không điều tra ra hả?”
Vài nghệ nhân vây quanh Ngụy Tử Hàm lắc đầu: “Không biết, bọn tôi chỉ hỏi thăm được là xế chiều hôm qua hắn tới, vừa đến đã trực tiếp đưa lên phòng phó tổng. Nhưng rốt cuộc là ai dẫn đến thì không biết. Nhưng nhìn bốn người kia đều đến đông đủ, người dẫn hắn đến chắc chắn lai lịch không nhỏ. Tử Hàm, chúng ta đừng đụng chạm đến hắn. Không phải cậu sắp đi thử vai trong một bộ phim thanh xuân vườn trường sao? Chuẩn bị cho tốt đi. Chỉ cần chúng ta có thực lực, nổi tiếng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Quang Diệu là một công ty rất công bằng.”
Nhưng Ngụy Tử Hàm lại cười lạnh một tiếng: “Công bằng? Nếu thật sự công bằng hắn sẽ được đánh giá ngay sao? Tôi không tin hắn chỉ là một người mới tới mà tôi không thể gây chuyện, không đến mức là Yến tổng dẫn hắn đến chứ?”
Thiếu niên bên cạnh lập tức bật cười: “Ha ha, Yến tổng bận rộn như vậy làm sao có thời gian dẫn hắn đến!”
Những người khác cũng nghĩ đến top search # Yến tổng rất bận, một đám đều bật cười, ngoài trừ Cư Phùng Xuân và Tạ Kỳ đang đứng cùng một chỗ.
“Chậc, tôi hoàn toàn không hiểu nổi tại sao Ngụy Tử Hàm lại có nhiều fan như vậy.” Cư Phùng Xuân trợn mắt: “Mấy năm nay mọi người thích loại tiểu nhân này sao?”
Tạ Kỳ nhìn hắn nói: “Trước mặt fan hắn ta không như vậy đâu, người ta là hoàng tử u buồn đó. Nhưng mà tôi có trực giác… Há há há há.”
“Có chuyện thì nói đàng hoàng, đừng có nửa giấu nửa giếm!”
“Há há há há, đây là nhờ giác quan thứ sáu cực kỳ chính xác của tôi, cậu chờ xem kịch vui đi!” Tạ Kỳ vui vẻ cười ha hả.
Lúc Tạ Kỳ đang ha hả bên này, trong phòng huấn luyện kế bên, Khổng Triệu cùng bốn vị giáo viên đang trợn mắt nhìn Tư Không Dịch, vẻ mặt ngây ngốc trống rỗng. Bọn họ thấy Tư Không Dịch cứ nghẹn cười, sau đó là cười thành tiếng luôn, tập thể ngốc luôn rồi.
Thằng nhóc này bị sao vậy? Rõ ràng vừa rồi còn rất tốt! Sao đột nhiên lại cười như điên vậy?!
Tư Không Dịch vừa nghẹn cười vừa đau lòng nhìn năm người đối diện, cảm thấy bản thân chưa xuất sư đã chết trước rồi. Ai có thể nói cho cậu biết, tại sao trong phòng này có một chậu *cây tiên nhân chưởng rất thích kể chuyện cười và bát quái! Tại sao một chậu cây tiên nhân chưởng cũng có ý thức hả! Rõ ràng dọc đường đi đều không gặp thực vật nào có ý thức, vì sao ở đây lại có một chậu?!

*Cây tiên nhân chưởng (Tiên ba chưởng, Lưỡi rồng). Thuộc nhóm thuốc thanh nhiệt giải độc. Bộ phận dùng là thân cây, thu hái quanh năm, rửa sạch bỏ lớp vỏ và gai, dùng tươi hoặc cắt miếng phơi khô để dự trữ. Rễ và toàn cây cũng có thể làm thuốc.
Cây tiên nhân chưởng: [Oa nói cho anh biết! Cái tên đứng bên cạnh anh nam không nam nữ không nữ, hắn thích đàn ông đó! Oa tận mắt thấy hắn nhìn một tên cơ bắp chảy nước miếng nha, lúc đó oa cảm thấy mắt oa mù luôn rồi!]
Tư Không Dịch cố gắng nín cười không thành: “Phụt.”
!! QAQ tôi thật sự nhịn không được a!
____________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tư Không Dịch đau lòng: Sau này lúc đang diễn mà… gặp phải cái loại kỳ ba này… Cầu phương pháp có thể yên tâm đóng phim! Đang online, rất gấp!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.