Tiểu Đinh Đinh Trên Đại Thảo Nguyên

Chương 4:




Edit: Tiểu Mei
Khi Đinh Đinh về đến nhà, trời đã tối đen.Cạc cạc lúc này đang uể oải ỉu xìu nằm trong bụi cỏ. Nó sắp đói chết rồi.
Đinh Đinh vừa vào cửa, Cạc Cạc liền nhận ra, nó lập tức nhảy ra bụi cỏ, nhào tới hướng Đinh Đinh.
“Cạc cạc! Ăn ăn!”
Đinh Đinh từ trên lưng lấy xuống một cái túi làm bằng lá cây, đem đồ vật bên trong bỏ xuống trước mặt Cạc Cạc.
A! Thơm quá! Cạc Cạc chưa từng ăn qua loại thức ăn nào ngon như thế này đâu. Nó lập tức nhào qua, chui đầu vào đống thức ăn.
Đinh Đinh thấy Cạc Cạc ăn vui vẻ như vậy, khuôn mặt mệt mỏi liền nở một nụ cười, sau đó lê bước chân nặng trịch tới đống cỏ khô, nằm xuống cuộn tròn lại.
Mệt mỏi quá.
Trên trấn nhỏ, không dễ tìm thức ăn như Đinh Đinh đã nghĩ.
Mặc dù Đinh Đinh biết, khi thức ăn khan hiếm, có một số chuột đồng sẽ tới trấn nhỏ lục thùng rác tìm đồ ăn, thậm chí có một số còn lẻn vào nhà bếp của dân để trộm, lấy đi nhân bánh vừa làm xong, phô mai cùng với giăm bông.
Đồ ăn lấy từ phòng bếp nhìn qua có vẻ ăn rất ngon, một anh bạn chuột đồng ở cạnh đầm lầy từng lấy được, liền cầm mấy món này khoe khoang với Đinh Đinh, còn chế giễu Đinh Đinh vất vả kiếm ăn là một tên ngốc.
Nhưng mà, khi Đinh Đinh tự mình đi tới trấn nhỏ xa lạ, nó lại không biết nên làm gì.
Cái thứ cao cao tròn trịa ở bên đường là thùng rác hả? Thùng rác nhìn thật dơ, còn tản ra mùi tanh hôi, tại đây thật sự sẽ có đồ ăn ngon sao?
Đinh Đinh tò mò nhìn quanh, tù từ đi về hướng đó. Nhưng mà không chờ nó đi tới gần cái thùng tròn tròn kia, từ phía sau thùng một con chuột xám lớn bỗng nhiên nhảy ra giương nanh múa vuốt, hung ác nhào qua, Đinh Đinh sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, chạy rất xa rất xa, mới thoát được con chuột kia.
Tim Đinh Đinh thình thịch, thình thịch đạp loạn xạ, nó cảm thấy vừa sợ hãi vừa tủi thân. Thật muốn nhanh chóng về nhà. Nhưng mà nhớ tới Cạc Cạc đói bụng tới mức kêu loạn, nó lại lấy dũng khí đi tới một cái thùng rác khác.
Lần này là một con mèo nhảy ra từ phía sau. Đinh Đinh tốn nhiều sức lực hơn mới thoát khỏi móng vuốt nó.
Đinh Đinh từ từ suy nghĩ cẩn thận, thì ra mỗi cái thùng rác đều có chủ.
Phải làm sao đây? Đinh Đinh rất lo lắng, túm một cọng rồi một cong lông của mình. Đột nhiên, Đinh Đinh ngửi thấy một mùi hương đặc biệt, là mùi thịt. Cạc Cạc thích nhất cái này.
Xoay người, là một cái hàng rào, hàng rào bao quanh một căn nhà màu trắng, bên ngoài có một con chó lớn. Lúc này con chó đang nằm trên cỏ ngủ gật, bên cạnh nó là một cái mâm, bên trong có một khúc xương cùng mấy miếng thịt nát.
Đinh Đinh nhẹ nhàng đi tới từng bước. Càng tới gần, toàn thân càng run rẩy, con chó kia lớn tới mức đáng sợ! Cực khổ đi tới gần cái mâm, Đinh Đinh nắm lấy một miếng thịt lớn, nhẹ nhàng đặt lên cỏ, dùng móng vuốt vừa kéo vừa chậm rãi lùi về sau, một bên âm thầm quan sát con chó.
Miếng thịt trượt trên bãi cỏ, phát ra tiếng xào xạt, có vẻ như con chó phát hiện được, nó cau mũi, dáng vẻ như sắp tỉnh lại. Đinh Đinh sợ tới mức nhanh chóng nằm rạp xuống bãi cỏ không dám nhúc nhích.
Lỗ tai con chó giật giật, không phát hiện dị thường, nó đổi tư thế, ngủ tiếp.
Đinh Đinh cả người đổ mồ hôi lạnh, nắm lấy miếng thịt, kéo ra ngoài càng cẩn thận hơn.
Cuối cùng khi tới cạnh hàng rào, Đinh Đinh cõng miếng thịt lên, chạy ra ngoài thông qua khe hở. Sau lưng truyền tới tiếng con chó gâu gâu sủa lớn, Đinh Đinh thậm chí có thể cảm nhận được hơi nóng từ trong miệng nó. Nhưng mà Đinh Đinh không dám quay đầu lại nhìn, nó chỉ có thể dồn hết sức chạy một mạch, khi chạy tới đồng cỏ quen thuộc, nó mới hơi yên tâm chút xíu.
Thật là mệt quá a. Vậy nên khi về đến nhà, dù nghe tiếng bụi cỏ di chuyển, Đinh Đinh cũng chả muốn động đậy.
Lúc Đinh Đinh đang muốn ngất đi, bỗng nhiên cảm giác được có thứ gì đó chạm vào cổ. Thì ra Cạc Cạc đã đi tới bên nó rồi, đang dùng mỏ nhẹ nhàng chạm vào cổ nó.
Đinh Đinh ngẩng đầu, liền thấy Cạc Cạc đem nửa miếng thịt để trước mặt nó, thấy nó ngẩng đầu, liền dùng móng vuốt đẩy miếng thịt.
Đinh Đinh mỉm cười. Nó lắc đầu, “Đinh Đinh không ăn, Cạc Cạc ăn đi.”
“Ăn ăn, ăn ăn!” Cạc cạc ân cần khuyên.
Đinh Đinh giơ móng vuốt thuận lông nó, “Đinh Đinh không thích ăn, Cạc Cạc ăn.”
Cạc Cạc nghiêng đầu, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn nó. Vì để Cạc Cạc yên tâm, Đinh Đinh liền lấy trái cây ra, dựa vào người Cạc cạc bắt đầu gặm, Cạc Cạc lúc này mới yên tâm tận hưởng miếng thịt.
Đinh Đinh thấy bộ dáng ăn ngon lành của nó, uể oải cùng tủi thân trên người lập tức giảm đi không ít. Gặm tiếp hai trái, Đinh Đinh lại bắt đầu lo lắng, ngài mai nên đi đâu để tìm thức ăn đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.