Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 473: Mặt mũi




“Ếch ngồi đáy giếng, chỉ là một cái cây mà cũng cho rằng mình là mạnh nhất trên đời.” đối mặt với những lời yêu thương say đắm của Chân Linh Thụ Mẫu, Tiêu Bảo không nói một chữ, giống như giữa bọn họ quả thực không có chuyện gì, tất cả đều do Chân Linh Thụ Mẫu tự huyễn hoặc.
“Tiêu Bảo!” Chân Linh Thụ Mẫu thẹn quá hóa giận, phi thân lên trên Chân Linh thụ, trên tay nàng lục quang chớp động, kết xuất một pháp quyết, đánh ra ngoài.
Những tinh hồn đang bay tới bay lui khắp Cô Thụ Thần giới nhận được mệnh lệnh chiêu gọi của Chân Linh Thụ Mẫu thì thân hình đều khựng lại một chút, sau đó vụt bay ra ngoài Cô Thụ Thần giới, trên trăm tinh hồn bay ra thẳng hướng Kính huynh.
Lần trước tinh hồn giết người là lúc Kim Phi Dao tránh được một kiếp nên không trông thấy quá trình biến hóa của tinh hồn, vì vậy nàng chỉ biết tinh hồn có cổ quái chứ không rõ ràng cổ quái thế nào. Bây giờ thì khoảng cách quá xa, nàng chỉ có thể nhìn thấy một đàn lục quang nhỏ lóe ra, bay về phía Kính huynh.
Nhưng lúc tinh hồn sắp tới gần Kính huynh thì xảy ra một chuyện nàng không tưởng tượng được. Phía trên lục quang đột nhiên xuất hiện cái gì đó, bốc lên càng ngày càng lớn, tinh hồn cũng cấp tốc kéo dài khoảng cách, chỉ mấy giây sau đã hóa thành một cự quái cây mây đang giương nanh múa vuốt, không phải chỉ có một gốc cây mà là hơn trăm cây do tinh hồn hóa thành.
Từ xa nhìn lại, đám cây bốc lên giống như một đàn rắn đang bò cuốn lấy nhau, khiến người ta có chút buồn nôn.
“Thụ mẫu này cũng quá âm độc, lại giấu thứ đáng sợ này trong thân thể đáng yêu của tinh hồn, thực khiến người ta khó lòng phòng bị mà. Chuyện tinh hồn có thể tìm kiếm linh thảo tám phấn cũng là gạt người.” nhìn mấy thứ này, Kim Phi Dao làu bàu.
Hoa Uyển Ti nói: “Chân Linh Thụ Mẫu không thể rời khỏi Cô Thụ Thần giới, các pháp thuật nàng ta biết cũng phần lớn là phòng ngự, chỉ cần địch nhân bay ra khỏi Cô Thụ Thần giới là nàng sẽ không có cách gì xử lý đối phương. Nhưng nếu có thứ này thì sẽ tiện hơn nhiều, chỉ cần thả ra tinh hồn với sức dụ hoặc lớn thì kể cả có ở bên ngoài Cô Thụ Thần giới nàng ta vẫn có thể giết người. Còn chuyện tinh hồn có thể tìm linh thảo hay không thì chỉ có những người đã từng dùng mới biết được.”
Đối mặt với thế tới rào rạt của hơn trăm cây mây, Tiêu Bảo không chút hoang mang, lấy ra một cây chủy thủ dài bằng một bàn tay. Chủy thủ đen bóng mang theo hoa văn màu xanh da trời, linh khí ẩn hiện trong đó, chỉ là dao quá nhỏ, thoạt nhìn tựa hồ tác dụng không lớn.
Tiêu Bảo cầm chủy thủ nhẹ nhàng huy gạt vào một cây mây ở gần hắn nhất, u lam xẹt qua, từ trên thân chủy thủ be bé lóe ra một đường đao khí rộng tới bảy, tám trượng, bổ về phía cây mây. Cây mây này có mấy chục sợ dây như những con rắn đang xoay vòng tìm cơ hội tiến công Tiêu Bảo. Nhưng sau khi đạo đao khí lướt qua, một nửa số cây mây đã bị chém đứt trong chớp mắt.
Cây mây run rẩy nhưng vẫn dũng mãnh tấn công Tiêu Bảo như trước, chủy thủ trên tay Tiêu Bảo không ngừng vung, đao khí không ngừng bay ra, đánh thẳng tới đám cự quái cây mây bốn phía. Từng cây mây bị chém đứt, lả tả rơi xuống. Trong không trung ngoài những đoạn cây rơi xuống còn có khói độc lục nhạt cũng phiêu tán ra bốn phía.
“Hừ, cả đời chỉ biết làm loại chuyện đường ngang ngõ tắt này.” Tiêu Bảo hừ lạnh một tiếng, tay trái vừa lật, quạt xếp liền phất lên, cuồng phong nổi lên bốn phía, khói độc bị hắn thổi ra ngoài.
Vừa chém vừa quạt, công kích của Chân Linh thụ hoàn toàn không có hiệu quả, chỉ có thể mặc cho Tiêu Bảo chém thống khoái, nhưng khói độc lại bị hắn làm cho chỗ nào cũng có. Thấy hắn đánh đến cao hứng, Kim Phi Dao đột nhiên phản ứng lại, khói độc bị quạt ra bốn phía, nếu bị dính phải thì nàng không có Bách Tiêu Kim Lộ mà dùng.
Vì thế, nàng biến sắc, vội vàng sử dụng phi thảm bay như điên ra ngoài, còn mau chóng thả linh quang che phủ bảo vệ phi thảm, ngăn cách với không khí bên ngoài mới yên lòng.
Động tác của nàng rất nhanh. Lúc đầu, các tu sĩ chung quanh cảm thấy Yêu tộc này quá mức cẩn thận, nhưng sau khi các tu sĩ ở gần hiện trường nhất phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người trở nên đen sì thì những người còn lại mới vội vàng lui ra phía sau, đồng loạt thả linh quang che phủ ra.
Khói độc của Chân Linh thụ cũng bay trở lại Cô Thụ Thần giới, Chân Linh Thụ Mẫu hé miệng, hút toàn bộ khói độc về, sau đó tức giận nhìn Kính huynh. Mắt thấy cả cây mây lẫn khói độc đều không có hiệu quả, công kích không những bị hụt mà cây mây còn bị cắt thành manh nhỏ, nàng có ngốc cũng không tiếp tục làm như vậy nữa.
Không ngờ người phi thăng lại lợi hại như vậy, trước kia nàng biết rõ thực lực của Tiêu Bảo cho nên không để hắn trong mắt. Một tinh hồn sau khi hóa thành cây mây có thể trực tiếp công kích tu sĩ Luyện Hư kỳ, hiện tại có tới một trăm, nếu gặp tu sĩ Hợp Thể kỳ cũng có thể chiếm thượng phong. Thế nhưng đây là lần đầu tiên thụ mẫu gặp tu sĩ phi thăng, thấy sự chênh lệch khổng lồ của Tiêu Bảo, nàng cắn môi tức giận.
“Quá yếu! Chỉ là một hạt giống thực hồn thụ thôi, ngươi còn kém xa mẫu thụ. Lấy khí thế năm đó của ngươi ra đây, ngươi nhàn hạ quá rồi, không ra sức được sao!” Tiêu Bảo đột nhiên cười nói, trong ngữ khí tràn đầy ý tứ chế nhạo.
“Mẫu thụ cái gì! Ta chính là Chân Linh thụ duy nhất trong thiên địa, ngươi đừng hòng lừa ta!” Chân Linh Thụ Mẫu lúc này không còn nhắc tới tình yêu nữa mà chuyển hướng sang phương diện thực lực của mình. Nàng đang chất vấn thực lực của chính mình tại sao lại đột nhiên yếu đi như vậy, hơn trăm tinh hồn có thể giết tu sĩ Luyện Hư kỳ lại bị một cây chủy thủ nhỏ giải quyết.
Chân Linh Thụ Mẫu không tiếp nhận được sự thật này, nàng vốn cho rằng mình có thể khống chế được bất luận kẻ nào, hiện tại lại bị Tiêu Bảo đánh cho lộ nguyên hình, hoàn toàn không có lực chống đỡ.
Tuy nhiên, nàng cũng tự an ủi, chỉ cần bảo vệ Cô Thụ Thần giới thì bản thân sẽ không bị diệt.
“Trận tất, ngươi có thể nhận lấy cái chết!” đúng lúc này, Tiêu Bảo đột nhiên cười nói. Chân Linh Thụ Mẫu nhìn chung quanh, kinh hãi phát hiện pháp trận đã hoàn thành, tinh phấn trong không trung lóe lên điểm điểm tinh quang, đại trận đẹp đẽ xuất hiện bên ngoài Cô Thụ Thần giới.
Chân Linh Thụ Mẫu sao có thể khoanh tay chịu chết? Nàng nhanh chóng dán thân thể lên thân cây Chân Linh, thân cây đột nhiên lõm vào. Nàng lặng yên không tiếng động tiến vào trong thân cây, lập tức bị thân cây bao lại. Sau đó, cả Chân Linh thụ tản mát quang mang lục sắc, tất cả lá cây rụng xuống.
Đây là trên trăm vạn chiếc lá cây tương đương pháp bảo thượng phẩm, chỉ cần bị công kích phải thì chắc chắn thi cốt vô tồn, toàn bộ biến thành thịt vụn.
Kim Phi Dao nhìn lá cây rụng xuống, lập tức nhận ra chúng đã trở nên cứng rắn, toàn bộ là pháp bảo thượng phẩm. Trong lòng nàng vạn phần do dự, trốn hay không trốn? Công kích như vậy không biết mình có trụ được không, vì xem náo nhiệt mà bị đánh thành tổ ong thì không có lời.
Mà các tu sĩ khác thì nghĩ thông thấu hơn nàng nhiều, bọn họ thấy lá cây Chân Linh thụ biến thành pháp bảo liền quay đầu bỏ chạy. So với chuyện xem cường đại đánh nhau thì mạng quan trọng hơn, không có ai muốn mang sinh mạng ra xem náo nhiệt, người người mau chóng bỏ chạy.
“Chúng ta cũng đi!” Kim Phi Dao cắn răng, thầm quát một tiếng, dùng linh lực khu động phi thảm trốn chạy ra xa. Nàng vừa mới đi, Chân Linh Thụ Mẫu bên kia đã bắt đầu tiến công.
Một tiếng nổ vang lên, trăm vạn chiếc lá cây liền nổ tung như pháo, sau đó liền bạo ra ngoài. Nhất thời, tiếng kêu thảm thiết không ngừng, tất cả đều phát ra bởi Yêu tộc ở Cô Thụ Thần giới. Thụ mẫu trong lúc tức giận đã sử dụng công kích không phân biệt địch ta, mặc kệ yêu thú và Yêu tộc ở Cô Thụ Thần giới, chỉ lo lắng làm sao bầm thây vạn đoạn Tiêu Bảo.
Không ít Yêu tộc bị chém thành mảnh vụn. Cô Thụ Thần giới có vô số yêu thú, thần trí bọn họ còn chưa cao, đối mặt với công kích này hoàn toàn không có chút lực hoàn thủ.
Lá cây bay nhanh tới, Kim Phi Dao sợ tới mức chạy trối chết, trong lòng có chút ân hận bản thân quá chần chừ, bỏ chạy từ lúc nãy có phải hơn không, xem náo nhiệt cái gì chứ, hai tên điên đánh nhau thì có gì đẹp mắt, quá nguy hiểm!
Ngay lúc mọi người điên cuồng chạy trốn thì đám Yêu tộc vốn luôn che chở Chân Linh Thụ Mẫu cũng liều mạng lao ra ngoài, gia nhập đoàn quân bỏ chạy. Kể cả nhiệm vụ của bọn họ là nghe theo mệnh lệnh thụ mẫu nhưng cũng không thể bắt bọn họ tự dưng đi tìm cái chết được. Đối với loại công kích này thì chạy trốn cũng chỉ thuần túy trông vào vận may.
Tuy nhiên, bọn họ muốn chạy cũng không dễ, bên ngoài Cô Thụ Thần giới còn có pháp trận mà Tiêu Bảo vừa vẽ xong, chỉ nhìn thấy Tiêu Bảo khoa tay múa chân làm pháp quyết, pháp trận bắt đầu ông ông tác hưởng. Ngay trước khi lá cây bay đến trước pháp trận thì một tràng tiếng nổ vang lên, pháp trận sáng rọi, chắn toàn bộ lá cây bên trong.
Chân Linh Thụ Mẫu không cam tâm, điều khiển lá cây gắt gao dán trên quầng ánh sáng, muốn xuyên qua quầng sáng, công kích người bên ngoài.
Pháp trận của Tiêu Bảo tiếp tục thay đổi, trong pháp trận chậm rãi hình thành ba người khổng lồ cao tới hai mươi mấy trượng, bọn họ mặc áo giáp ánh sáng, mặt nhìn không rõ đường nét, uy phong lẫm lẫm lại sát ý vô hạn đứng trong pháp trận. Điều kỳ lạ là cả ba người đều có ba đầu sáu tay, trên sáu tay cầm các loại vũ khí khác nhau.
“Tam Đỉnh Ma trận, ta muốn xem ngươi có thể kiên trì tới khi nào.” Tiêu Bảo trong lúc bận rộn vẫn còn rút thời gian cười nói với Chân Linh Thụ Mẫu.
Tiếng nói vừa dứt, ba gã khổng lồ đồng thời chuyển động. Bọn họ mỗi người sáu cánh tay, trên tay cầm toàn pháp bảo cực phẩm, đối phó với Chân Linh thụ vô cùng thoải mái.
Pháp bảo trên tay người khổng lồ không ngừng đánh vào thân cây, không biết do Tam Đỉnh Ma trận quá mức lợi hại hay là Chân Linh Thụ Mẫu vốn không đánh lại tu sĩ phi thăng mà Chân Linh thụ, thứ được xưng là cự bảo hàng đầu của Thần cấp giới, dưới công kích của ba gã khổng lồ bị chém cho vụn gỗ bay tứ tung, lá cây bị đánh cho găm hết vào thân cây.
Những Yêu tộc bị nhốt ở Cô Thụ Thần giới đúng là hỏng bét, chạy trốn chậm một bước liền không thể rời đi. Hiện tại bọn họ bị đám lá cây đâm thành nhím đã là phúc đức, đa phần mọi người bị chém thành toái khối.
Một tiếng nổ ầm vang, Chân Linh thụ bị chém đứt ngang thân, tán cây vĩ đại đổ xuống, nhìn thế rơi thì có vẻ sẽ rơi thẳng xuống Linh cấp giới bên dưới. Không cần Tiêu Bảo hạ mệnh lệnh, công kích của ba gã khổng lồ lập tức đánh hướng Chân Linh thụ, tán cây bị chặt thành những khúc cao bằng nửa người, ngay cả gốc rễ Chân Linh thụ cũng bị chém nhỏ. Bên trong thân cây bị chém đứt đó, Tiêu Bảo phát hiện thân ảnh Chân Linh Thụ Mẫu.
“Ha ha ha ha…” nhìn Cô Thụ Thần giới một mảnh hỗn độn, Tiêu Bảo cười đắc ý, sau đó hắn giơ tay, hư không một trảo, thân thể Chân Linh Thụ Mẫu đã bị nhấc lên, chậm rãi bay tới chỗ hắn.
Đúng lúc này, trên trời đột nhiên truyền đến một thanh âm vang dội: “Tiêu Bảo, nể mặt ta, ngươi giữ lại chút ưu việt cho Yêu tộc đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.