Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 300: Truyền đến truyền đi




“Đây rốt cục là chỗ nào?” nhìn biển Như Mộng mênh mông đen ngòm trước mặt, Kim Phi Dao ngây ngẩn cả người.
Thời gian truyền tống mất mười tức, đó cũng là khoảng thời gian bình thường truyền tống trận cần đến, nàng còn tưởng rằng mình lập tức đến Tinh La Linh giới, ai ngờ mở mắt ra chỉ thấy biển Như Mộng vô biên vô hạn.
Kim Phi Dao đứng trên một truyền tống trận vừa mới sáng rỡ lên rồi vụt tắt, dưới chân là một tảng đá rộng chưa đầy năm trượng, bốn phía là biển Như Mộng. Tảng đá này còn không thể coi là đảo, chỉ là một tảng đá ngầm, truyền tống trận nằm ngay trên đó, nếu không phải vừa rồi nàng truyền tống đến làm cho truyền tống sáng lên thì hoa văn của nó đã sớm bị lớp phân chim và hải tảo lấp kín rồi.
Trên tảng đá ngầm này có trên dưới một trăm con chim đang đậu, bị khí phách của Kim Phi Dao dọa sợ, bay vụt lên không trung, không ngừng kêu to.
“Mập Mạp, dọn dẹp truyền tống trận đi, chúng ta đi tiếp.” Kim Phi Dao phủi phân chim trên vai đi, giao lại nhiệm vụ gian khổ kia cho Mập Mạp, còn mình thì lấy Linh giới Du Cảnh Kính ra xem.
Mở Du Cảnh Kính ra, nàng phát hiện trung tâm của Du Cảnh Kính đã không còn là Bắc Thần Linh giới nữa mà là trên biển Như Mộng. Tảng đá này nhỏ đến mức không hiển thị ra trên Du Cảnh Kính, mà điểm đỏ gần nhất cũng vẫn còn ở rất xa.
“Đây là quá độ sao? Tại sao không trực tiếp truyền qua mà còn phải chuyển tiếp thế này chứ!” Kim Phi Dao tức giận cầm Du Cảnh Kính, nếu dọc đường còn nhiều kiểu truyền tống trận thế này nữa thì nàng còn phải tiêu phí nhiều linh thạch, có khi còn chưa tới được Tinh La Linh giới thì nàng đã biến thành kẻ nghèo hèn.
Nàng đột nhiên hiểu ra một chuyện, người nghèo muốn đi du lịch thế giới còn tốn kém hơn cả tu sơn lập phái nữa.
Trên biển sóng gió quá lớn, Mập Mạp nhanh chóng dọn dẹp truyền tống trận, Kim Phi Dao cẩn thận kiểm tra một phen, lại lấy linh thạch đặt lên. Lại là sáu trăm khối linh thạch trung phẩm, đây đúng là tên ác quỷ nuốt linh thạch.
Âm thầm mắng một hồi, Kim Phi Dao không tin lần tới lại có thể lạc trên một tảng đá ngầm bé tí thế này nữa, kéo Mập Mạp bước vào trong truyền tống trận. Lúc này nàng không lập tức dùng linh lực khởi động truyền tống trận mà là tìm phương hướng trước. Truyền tống trận này truyền đi hai hướng, nếu không chọn lấy một hướng, nó lại truyền nàng trở về Bắc Thần Linh giới thì có nghĩa nàng lại phải bỏ ra thêm một phần linh thạch nữa.
Dùng thần thức làm hai chữ Tinh La viết trên truyền tống trận sáng lên, Kim Phi Dao mới dùng linh lực khởi động truyền tống trận, bạch quang chợt lóe, nàng và Mập Mạp biến mất khỏi tảng đá ngầm.
“Đến cùng là ai làm vậy? Ngươi có bệnh sao?” Kim Phi Dao ngửa mặt lên trời mà hét, vừa mới nói dứt lời, một ngọn sóng to liền đánh tới, lập tức làm nàng ướt sũng.
Hồi hai: truyền tống, nơi Kim Phi Dao xuất hiện còn nhỏ hơn cả tảng đá ngầm lúc trước. Tảng đá lần trước còn rộng được khoảng năm trượng, có thể đi được vài bước, mà nơi này thì đến một chỗ khô ráo để đặt chân cũng không có.
Đây là một mỏm đá vươn lên khỏi mặt biển chưa đầy một trượng, bề rộng chỉ có nửa trượng, nó chính là vị trí đặt truyền tống trận.
Cả bề mặt tảng đá chỉ vừa đủ để bày truyền tống trận, nếu truyền tống trận không có pháp chú tự bảo vệ, mỏm đá đã sớm bị gió táp sóng xô đổ rồi. Kể cả có pháp chú tự bảo vệ, trên mặt đá vẫn lấp kín những rong rêu và bèo. Lúc này, một con sóng ập tới, sóng qua đi, trên đầu Kim Phi Dao có thêm một con cua đang giương nanh múa vuốt.
“Mập Mạp, đứng xa ra một chút!” không chú ý tới việc sai sử Mập Mạp, Kim Phi Dao vuốt mặt một cái, liều mạng dọn dẹp truyền tống trận.
Rốt cục là tên biến thái nào mà lại sửa chữa, chế tạo truyền tống trận ở loại địa phương này chứ, quả thực là không có đầu óc, cách xa một chút cũng sẽ không chết mà, cùng lắm là sẽ bị choáng váng đầu óc thôi. Kim Phi Dao vừa mắng vừa nhanh chóng dọn dẹp truyền tống trận, kéo Mập Mạp truyền tống đi, không trì hoãn một khắc nào.
Một cái truyền tống trận, hai cái truyền tống trận, ba cái… bốn cái…
Đợi đến khi Kim Phi Dao rốt cục đến được điểm đỏ đầu tiên trên biển Như Mộng thì nàng đã bị ép buộc không còn nhân dạng, ngoài việc truyền tống nhiều lần bị choáng váng nôn mửa ra thì còn bị sóng biển đánh cho chật vật không chịu nổi.
Lúc đầu, nàng không nghĩ là sẽ gặp phải sóng biển cho nên không mở linh quang che phủ ra ngăn trở, sau đó thì do toàn thân ẩm thấp, vừa tức lại vừa lười hong khô quần áo nên mới một đường đón sóng đi tới. Mập Mạp cũng bị truyền tống cho nôn mửa không ngừng, sớm biết thế này thì đã chui vào túi linh thú, đi ra đúng là chịu khổ mà.
Một người một ếch liền ghé vào bên một dòng suối, nghỉ ngơi cho đầu hết choáng rồi tính tiếp.
Cái truyền tống trận thứ hai mươi mốt này được làm trên một tiểu đảo. Khác hẳn với mấy chỗ đặt truyền tống trận nhỏ như cái ván cầu trước đó, nơi này phải lớn tới trăm mẫu, cây cối um tùm, suối róc rách chảy, đúng là một chốn thần tiên.
Chẳng qua, điều khiến người ta phải tức giận là truyền tống trận lại nằm ngay trong lòng suối, dưới mặt nước suối cao chưa tới gối, nếu không lội xuống nước thì người bình thường không thể phát hiện ra cái truyền tống trận này.
Kim Phi Dao nghĩ người làm ra con đường này tám phần là chủ nhân Linh giới Du Cảnh Kính. Người này khẳng định là một gia hỏa đáng ghét, nếu không thì ai ăn no lại nghĩ đến chuyện làm truyền tống trận trong lòng suối? Kể cả ngươi không muốn để người khác dùng truyền tống trận này thì cũng không nhất thiết phải làm như vậy, chỉ cần dùng một thạch động ẩn giấu đi là được.
Không ngờ truyền tống trận lại làm choáng váng nghiêm trọng như thế, Kim Phi Dao cảm thấy không chỉ đầu mà toàn thân đều đau nhức. Nàng có một khung xương pháp bảo trung phẩm, cộng thêm thân thể tu sĩ Nguyên Anh, vậy mà liên tiếp truyền tống hai mươi mốt lần cũng bị mệt mỏi không chịu nổi. Bảo sao đại bộ phận tu sĩ đều thích ngự bảo phi hành. Chỉ có điều, không biết khoảng cách giữa các truyền tống trận này là bao nhiêu, cho dù có Linh giới Du Cảnh Kính trong tay cũng không thể tùy tiện phi hành trên biển vì trong biển có rất nhiều yêu thú.
“Không được, ta phải ở đây tĩnh dưỡng một chút mới truyền tống tiếp. Cứ thế tiếp tục là không thể được, dứt khoát phải tìm một người chịu khổ cùng thôi.” Kim Phi Dao ghé vào bờ suối, nhìn Mập Mạp đang vô cùng thống khổ ở bên.
Nghỉ ngơi hai canh giờ, rốt cục đầu óc không còn quay cuồng, Kim Phi Dao kéo Mập Mạp lúc này vẫn đang trợn trắng mắt sang một bên, chém ra một khoảnh đất trống, ném tiểu đảo nổi ra.
Đá Mập Mạp vào tiểu đảo nổi, Kim Phi Dao trực tiếp đẩy cửa tiến vào nhà tranh.
Nàng nói: “Chỗ này không có người đến, ta sẽ làm cái đầu cho ngươi trước, chút tài liệu ấy ta có đủ.”
Trong phòng, ngoài nàng và một vài món gia cụ ra thì còn có một hồn phách, Kim Phi Dao chính đang nói chuyện với hồn phách kia. Hồn phách đựng trong một cái bình ngọc, trong bình ngọc có một kim đan của tu sĩ dùng để tẩm bổ cho hồn phách. Lúc này, nửa thân trên của hồn phách đã thò ra ngoài miệng bình, chỉ có chân là vẫn ở trong bình.
Hồn phách này chính là của Hoa Uyển Ti, cái có tu vi cao nhất trong yêu đan của dưỡng hồn thú. Hồn phách của nàng đã sớm bị Kim Phi Dao phát hiện.
Tuy đây là hồn phách của tu sĩ Hóa Thần kỳ do dùng cường lực mà thành nhưng giá trị chắc chắn không thể coi thường, vì thế nàng lấy nó ra, để vào trong một cái bình riêng. Nếu lấy hồn phách này ra, chỉ sợ Âm Trạch không phải chỉ buộc cho nàng tiêu tiền mà là bắt nàng bỏ mạng lại.
Kim Phi Dao định dùng Cổ Linh Tâm để luyện chế một con rối có khả năng công kích, sau khi cẩn thận nghiên cứu lại phương pháp chế tác liền trực tiếp lựa chọn loại con rối thực hồn phân thân lợi hại nhất trong đó. Con rối thực hồn phân thân cần một hồn phách cường đại làm thực hồn, sau đó phải dùng rất nhiều tài liệu làm thân thể, đạt tới trình độ nhân cách hóa, cuối cùng lại dùng Cổ Linh Tâm làm năng lượng để nó tự do hoạt động.
Khác với các loại rối dùng linh thạch để khu động, con rối thực hồn phân thân dùng Cổ Linh Tâm, rối càng cao cấp thì tiêu hao Cổ Linh Tâm càng nhanh.
Kim Phi Dao cảm thấy nàng trúng nguyền rủa rồi, Cổ Linh Tâm không phải là tài liệu luyện chế mà là tài liệu tiêu hao. Nàng còn phải đi tìm yêu thú cấp tám kia để chém giết lấy Cổ Linh Tâm, thật là quá lao mệnh thương tài.
Nhưng nếu dùn hồn phách của Hoa Uyển Ti luyện chế ra con rối thực hồn phân thân đạt tới trình độ tu sĩ Nguyên Anh, tu vi hồn phách cũng bị lùi một cấp. Nếu dùng hồn phách tu sĩ Nguyên Anh thì thành phẩm cuối cùng cũng chỉ Kết Đan kỳ. Tuy phải tiêu hao Cổ Linh Tâm, còn không thể tiếp tục tiến giai nhưng con rối này có thể tự hành công kích, không cần nàng khống chế, tốt hơn Mập Mạp lười nhác không biết bao nhiêu lần.
Để giữ cho hồn phách Hoa Uyển Ti không bị tán đi, Kim Phi Dao lấy một viên kim đan kiếm được ở thành Lạc Nhật cho nó dưỡng hồn, sau khi được viên kim đan này tẩm bổ, hồn phách đã nồng đậm hơn trước nhiều.
Tuy hồn phách Hoa Uyển Ti không thể nói chuyện, lại không có bất luận phản ứng gì với nàng nhưng dù sao cũng là người quen cho nên Kim Phi Dao vẫn thường xuyên nói chuyện với nó.
Tài liệu để luyện chế con rối phải là loại nhất đẳng, Kim Phi Dao không có nhiều như vậy nhưng luyện chế cái đầu trước thì vẫn có thể. Vừa lúc cảm thấy phiền chán truyền tống trận hết mức, Kim Phi Dao định luyện chế đầu của con rối thực hồn phân thân, như vậy sẽ không cần tiếp tục dùng kim đan dưỡng hồn phách.
Chỗ này nằm giữa biển Như Mộng, không có ai tới được, Kim Phi Dao liền chuyên tâm luyện chế con rối thực hồn phân thân. Nàng lấy hết các tài liệu cần thiết ra, mục đích cuối cùng của nàng là trọng trúc con rối giống hệt Hoa Uyển Ti.
Nếu bên người mình có một con rối Nguyên Anh kỳ xinh đẹp như vậy thì có thể khống chế nàng đi quyến rũ nam tu sĩ, sau đó muốn linh thạch có linh thạch, muốn tài vật có tài vật. Hùng Thiên Khôn cũng dựa vào việc này để làm giàu, nàng cũng có thể. Hơn nữa, điều tuyệt nhất chính là không cần tự mình động thủ, mọi thứ xấu xa đều đổ lên đầu con rối.
Để làm được con rối có tu vi Nguyên Anh, tự nhiên phải vô cùng cẩn thận, nếu làm kém, không giống Hoa Uyển Ti thì thôi, nếu làm ra một Ngọc Kiều Khiết, có muốn chế lại cũng không dễ. Vì thế, Kim Phi Dao phá lệ cẩn thận, làm tan hợp tài liệu xong thì từng chút từng chút tạo hình.
Có đẹp hay không chính là trông vào lúc này.
Dùng xong vẻn vẹn ba tháng, Kim Phi Dao mới luyện chế xong đầu Hoa Uyển Ti, nàng không ngừng không nghỉ luyện chế chín mươi ngày, cuối cùng cũng làm ra được một cái đầu hoàn mỹ. Kim Phi Dao tin tưởng, cái này giống Hoa Uyển Ti như đúc, là một mỹ nhân cực phẩm.
Cầm cái đầu luyện chế mất chín mươi ngày kia lên, nàng dùng bí pháp nhập hồn phách Hoa Uyển Ti vào trong, nhìn thành phẩm trong tay, Kim Phi Dao vui vẻ gọi Mập Mạp đến xem.
Mập Mạp nhìn cái đầu lâu trên tay Kim Phi Dao, nghi hoặc hỏi: “Ộp ộp, ộp?”
Kim Phi Dao ôm đầu lâu, cười cười nói: “Tài liệu không đủ, chỉ đủ làm đầu thôi, đợi sau này ta tìm được tài liệu thì sẽ làm da thịt và các bộ phận cơ thể khác.”
Sau đó, nàng giơ cái đầu lâu màu trắng lên, nói: “Không phải ngươi đã ở cùng Niệm Khê bốn, năm mươi năm sau, nhìn xem, tuy cái đầu lâu này không có gì nhưng chắc chắn là giống nàng như đúc.”
Mập Mạp trừng mắt nhìn, phi thường muốn nói đó chỉ là cái đầu lâu, quỷ cũng không nhìn ra nó giống hay không giống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.