Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 238: Cùng điên rồi




Edit: Ladybjrd
Thấy Hùng Thiên Khôn nhìn mình, hơn nữa sắc mặt còn hơi đổi, Kim Phi Dao biết hắn nhận ra mình, liền cười cười với hắn.
Hiện tại đang chiến đấu, Hùng Thiên Khôn chỉ nhìn lướt qua liền lập tức thu hồi ánh mắt, đôi mày đẹp cau lại.
Tu sĩ ánh vàng rực rỡ phía đối diện cũng nhìn thoáng qua Kim Phi Dao, sau đó khẽ hừ một tiếng khinh thường, hiển nhiên là không có hứng thú với tướng mạo Kim Phi Dao.
Sự hứng thú của hắn vẫn nằm trên người Hùng Thiên Khôn, vì thế liền cười nói: “Mỹ nhân, ngươi dụ dỗ ta đến nơi đây thật ra cũng chỉ là muốn đoạt tính mạng ta sao? Đôi ta không có ân oán gì, nếu ngươi là vì tài bảo thì chỉ cần làm nữ nhân của ta, ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi cái đó.”
Dụ dỗ? Hóa ra là Hùng ca chủ động quyến rũ người khác? Chẳng lẽ trăm năm không gặp, hắn đã có ham thích này? Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái, ngạc nhiên nhìn về phía Hùng Thiên Khôn.
Hùng Thiên Khôn đột nhiên chớp mắt, mở miệng phun ra mười hai thanh kiếm nữa, hợp thành kiếm trận ba mươi sáu thanh.
Kiếm trận tạo thành từ ba mươi sáu thanh Cúc Sát kiếm phát ra tiếng rít mãnh liệt, sát khí tận trời, một đóa cúc hoa chậm rãi dâng lên từ trong kiếm trận, cao tới gần mười trượng.
Tu sĩ mắt phượng cũng cảm thấy sát ý bức nhân, cùng với lúc trước hoàn toàn là hai người khác nhau, nguy hiểm phi thường. Gậy như ý trên tay hắn chớp động quang mang bảy màu, thải quang hội tụ, một con Xích Mục Hung Tinh cao vài chục trượng liền xuất hiện trong không trung, giằng co với cúc hoa kiếm khí của Hùng Thiên Khôn.
Kim Phi Dao đưa mắt liếc nhìn chung quanh một cái, sau đó xoay người liền bay nhanh ra ngoài. Đứng ở đây chỉ tổ vướng bận, hơn nữa nàng cũng không muốn bị pháp thuật đáng sợ kia lan tới gần. Trong nháy mắt công phu nàng đã vọt tới trước mặt Nhâm Ngạn, cũng không chào một tiếng mà tiếp tục rời xa thêm mấy trăm trượng.
Cảm thấy khoảng cách này hẳn là ổn, Kim Phi Dao lập tức tế ra Thông Thiên Như Ý, hóa thành hai cái thuẫn lớn chắn trước người, lại đeo bảo khí Bạch Linh lên, sau đó thả ra một tầng linh quang che phủ, nghĩ nghĩ, cuối cùng ném cả minh quang bong bóng ra bao quanh người.
Minh quang bong bóng cũng chỉ là một cái bong bóng lớn, không có linh khí mà đen phun ra nên không khiến Nhâm Ngạn chú ý.
Hắn bị động tác của Kim Phi Dao dọa, cũng mau chóng lấy hết pháp bảo phòng ngự có trong người ra, phóng linh quang che phủ bảo vệ kín kẽ toàn thân. Sau đó, Nhâm Ngạn liếc nhìn Kim Phi Dao, thấy nàng nắm hai con ếch ra chắn trước người làm một tấm phòng ngự cuối cùng, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm hai tu sĩ Nguyên Anh phía xa.
Linh thú lại còn có tác dụng này… Nhâm Ngạn nhớ đến một con linh thú cấp bốn của mình, đó là một con Lăng Khổng thú đáng yêu đã sớm mở thần trí, bảo hắn đem nó ra làm lá chắn thì hắn thật sự không làm được. Tuy nhiên, hắn lập tức nảy ra ý nghĩ lúc trở về sẽ nuôi mấy con thú to lớn ngu ngốc để dùng làm lá chắn hoặc để hấp dẫn sự chú ý của địch nhân.
Hai người bọn họ vừa chuẩn bị xong thì cúc hoa trong kiếm trận của Hùng Thiên Khôn cũng chậm rãi mở ra, một tiên nữ do kiếm khí tạo thành cầm trường kiếm trong tay xuất hiện trong cúc hoa. Nàng lạnh mặt nhấc trường kiếm lên, dị thường tao nhã bay tới chỗ Xíc Mục Hung Tinh.
Tiên nữ bay tới gần Xích Mục Hung tinh, khuôn mặt cực đẹp đột nhiên biến thành hủ thi, vẻ tao nhã lúc trước biến mất, chỉ còn lại oán khí tận trời.
“Ầm!” tiên nữ và Xích Mục Hung Tinh va chạm, tiên nữ lập tức chém ra trăm đạo kiếm khí, còn Xích Mục Hung Tinh cũng dùng sức đấm ngực, từng vòng ánh sáng liền dũng mãnh phun ra từ miệng nó. Kiếm khí và quang đoàn giao nhau, tiếng nổ không ngừng truyền đến, chấn động Kim Phi Dao.
Roẹt một tiếng, một đạo kiếm khí chém tới, trên một cái Thông Thiên Như Ý xuất hiện một khe nứt, chính là cái lần trước bị nứt còn chưa được nhuận dưỡng tốt.
“A, pháp bảo của ta!” Kim Phi Dao sợ hãi kêu lên rồi quay đầu bỏ chạy.
Một tấm chắn bằng Hồng Linh mộc của Nhâm Ngạn cũng bị kiếm khí chém trúng, vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Sau đó, một quang đoàn lại vọt tới, đánh tan hai tầng phòng ngự của hắn, đập thẳng vào lớp linh quang che phủ cuối cùng.
“Đáng chết!” Nhâm Ngạn gấp gáp, vội vã ném pháp bảo bản mạng Thiên Sơn đỉnh ra chắn phía trước.
Một loạt tiếng nổ vang lên, Thiên Sơn đỉnh chặn được quang đoàn do Xích Mục Hung Tinh ném ra nhưng cũng bị quang đoàn này đốt cho đen sì, trực tiếp làm tâm mạch Nhâm Ngạn bị hao tổn, phun ra mấy ngụm máu tươi.
Nhâm Ngạn cảm thấy mình đúng là xui tận mạng, kém may mắn đến cực điểm, nhưng lúc này không phải là thời điểm để nghĩ chuyện đó, hắn mau chóng xoay người chạy tới chỗ Kim Phi Dao. Hai người ở cùng nhau, kể cả hai gã tu sĩ Nguyên Anh kia muốn giết bọn hắn thì người chạy nhanh vẫn an toàn hơn kẻ chạy chậm.
Chạy ra thật xa, rời khỏi phạm vi sóng xung kích, Kim Phi Dao mới dừng lại, đau lòng vuốt ve Thông Thiên Như Ý. Thật là bi kịch, sao có thể biến thành như vậy chứ, Thông Thiên Như Ý của ta!
“Ngươi rốt cục là làm cái gì vậy? Vì sao công kích lúc sau lại lợi hại hơn lúc trước đến vài lần? Pháp bảo bản mạng của ta bị thương nặng rồi, ngươi định chịu trách nhiệm thế nào đây?” Nhâm Ngạn đuổi theo, hùng hổ mắng.
Kim Phi Dao nhướng mày, mắt lộ hung quang: “Gào cái gì mà gào! Bản mạng pháp bảo của ta cũng bị hủy một cái, đâu phải chỉ mình ngươi. Lại nói, đây cũng không phải do ta làm, ngươi nói ta cái gì, sát thủ ở bên kia, có bản lĩnh thì ngươi đi tìm bọn họ đi.”
“Ta đã sớm nói không cho ngươi đi, ngươi lại cứ nhất định phải đi. Ngươi đúng là không thể làm được chuyện gì tốt.” Nhâm Ngạn đau lòng muốn chết, Thiên Sơn đỉnh là pháp bảo bản mạng hắn mới luyện được chưa tới mười năm, tiểu đỉnh vốn màu xanh hiện tại trông như một cái nồi rách đã nấu cơm trăm năm mà chưa từng được cọ rửa, dính đầy tro bụi.
“Ầm ĩ chết người. Không muốn đi thì quay về đi, dọc đường đi vui vẻ hòa nhã với ngươi mà ngươi còn kênh kiệu.” Kim Phi Dao tức giận quát, trừng mắt nhìn hắn.
Không ngờ Kim Phi Dao ngày thường cợt nhả mà nổi giận lên cũng dữ dằn, Nhâm Ngạn liền hung tợn nói: “Nếu không phải sư phụ đã dặn thì ta đã sớm xử lý ngươi rồi, ngươi đã không biết cảm ơn lại còn hô to gọi nhỏ cái gì.”
“Hừ!” Kim Phi Dao hừ mũi, lạnh lùng nói: “Tự coi mình là quan trọng. Kể cả ngươi có Truy Hồn chú gì đó thì đã sao, thực sự nghĩ rằng ta không có biện pháp động thủ với ngươi sao? Ta đánh cho ngươi còn một hơi tàn rồi cho một con kiến Giáp Tinh ra là có thể cắn chết ngươi.”
“Ta đã nhịn ngươi lâu rồi, hôm nay sẽ đưa tiễn ngươi.” Nhâm Ngạn nghiến răng, hung tợn nói.
Kim Phi Dao vuốt vuốt mặt, khinh thị nhìn hắn: “Ta chỉ sợ ngươi không có cơ hội xuất thủ thôi.”
“Xuất khẩu cuồng ngôn, ngươi để ta thử xem!” Nhâm Ngạn hùng hổ chỉ kiếm về phía Kim Phi Dao.
Đối mặt với phi kiếm đang đánh tới, Kim Phi Dao còn không buồn tránh, chỉ khẽ nói: “Hùng ca, hắn chưa thể chết được.”
“Hả?” Nhâm Ngạn sửng sốt một cái, cảm thấy bụng nhói lên, một thanh trường kiếm màu vàng đã xuyên qua bụng hắn từ phía sau, máu đang tí tách theo trường kiếm chảy xuống.
Sau đó lại một cơn đau ập đến, trường kiếm bị rút ra. Nhâm Ngạn ôm bụng quay lại, thấy phía sau đang đứng một người cực đẹp mặc trường bào màu trắng, chỉ là ánh mắt lạnh như băng, mặt không biểu cảm nhìn hắn.
“Lá gan không nhỏ, dám có ý nghĩ như vậy.” Người này mở miệng nhả ra một câu, giơ tay đánh hắn một chưởng.
Ầm một tiếng, Nhâm Ngạn cảm thấy xương cốt toàn thân đều gãy nát, bị một làn sóng uy áp đánh ngã xuống sâu dưới đất. Trước lúc ngất đi, trong đầu hắn chỉ lướt qua một ý nghĩ, “Bà ngoại nó, hóa ra là nam nhân.”
“Tiểu Kim, người như vậy còn giữ lại làm gì, cứ giết đi là xong.” Hùng Thiên Khôn thu Cúc Sát kiếm lại, ánh mắt ôn nhu nhìn Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao đang băng bó vết thương cho Nhâm Ngạn, vì hắn đã bị Hùng Thiên Khôn đánh gãy hết xương nên ngoài vết thương ở bụng, nàng còn phải nối xương cho hắn. Vì thế, chỉ trong chốc lát, Nhâm Ngạn đã bị nàng bao bọc thành một cái bánh chưng.
Nghe Hùng Thiên Khôn hỏi, Kim Phi Dao cười nói: “Hắn không thể chết được, trên người hắn có Truy Hồn chú, nếu ngươi giết hắn thì sẽ bị chưởng môn của Đông Ngọc Hoàng phái đuổi giết. Hơn nữa, ta còn muốn hắn làm chứng cho việc ta đã lên thuyền của Kỳ Thiên các tới thần cấp giới. Hùng ca, sao huynh lại đến đây được, lại còn đánh nhau với người nọ nữa?”
Hùng Thiên Khôn đỏ mặt, một lúc lâu sau mới nói: “Hắn dám đùa giỡn ta cho nên ta mới dụ hắn ra ngoại ô, định giết chết hắn. Đáng tiếc cây gậy như ý của hắn rất lợi hại, ta dùng tới ba mươi sáu thanh Cúc Sát kiếm mà vẫn để hắn chạy mất.”
“Lúc nãy ta nghe hắn nói thì dường như là huynh cố ý dụ dỗ hắn mà. Hơn nữa, hắn căn bản không nhìn ra huynh là nam, kể cả huynh trông có giống nữ đi chăng nữa thì không phải rõ ràng không không có ngực sao?” Kim Phi Dao tò mò hỏi.
Thấy Hùng Thiên Khôn đỏ mặt không nói, Kim Phi Dao đột nhiên có một phỏng đoán táo bạo, nàng nhịn không được hỏi: “Chẳng lẽ huynh giả dạng làm nữ nhân, cố ý dụ tu sĩ ra một chỗ rồi giết để cướp đồ?”
Hùng Thiên Khôn nghe vậy thì ai oán liếc nhìn Kim Phi Dao một cái rồi rời rời mắt đi.
Không ngờ đoán lung tung mà lại đúng, Kim Phi Dao vô cùng khó hiểu: “Hùng ca, huynh nghèo như vậy sao? Lại đi sắc dụ nam tu sĩ, sau đó cướp bóc?”
Hùng Thiên Khôn ngượng ngùng cười cười: “Chúng ta tìm một chỗ rồi nói sau, không biết người kia có tìm người tới trả thù không.”
“Được, nơi này cách Kỳ Thiên các không xa, ta cũng không không muốn tới đó sớm quá. Chúng ta rời khỏi nơi này trước, tìm một ngọn núi không người rồi nói chuyện.” Kim Phi Dao cũng gật đầu, sau đó chuyển Nhâm Ngạn vẫn đang hôn mê lên phi thảm.
Hùng Thiên Khôn cũng muốn ngồi lên chiếc phi thảm bẩn thỉu này, không muốn ngự bảo phi hành bên cạnh. Kim Phi Dao đành phải chuyển Nhâm Ngạn sang bên cạnh, để Mập Mạp và Đại Nữu biến thành nhỏ ngồi giữ, tránh cho lúc chuyển hướng bay làm hắn rơi xuống. Như vậy mới có thể dọn ra một chỗ vừa đủ cho Kim Phi Dao và Hùng Thiên Khôn ngồi.
Bay khoảng bốn, năm canh giờ, bọn họ tìm được một ngọn núi không người, thấy cây cối sum xuê, phong cảnh cũng không tệ, liền quyết định tạm thời nghỉ ngơi ở đây mấy ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.