Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 142: Tiên hà bạch tuộc




Lão tứ ủ rũ quay về, nói lại việc Kim Phi Dao từ chối cho lão đại nghe, sau đó lại nhắc lại đề nghị muốn thêm nữ tu sĩ vào đội lúc trước của mình.
Ngoài lão tam mập ra thì lão đại và lão nhị đều không để ý tới hắn, chỉ thương nghị xem phải đối phó với Kim Phi Dao thế nào, kết quả cuối cùng là chờ đến nơi đi săn mới tìm cơ hội động thủ.
Mấy ngày sau đều không có chuyện gì. Hôm nay Kim Phi Dao đang ngồi trên sàn tàu đón gió, mới ra biển vài ngày thì trên thuyền còn có không ít hải điểu phi hành chung quanh, mà hai ngày nay, sau khi thuyền Hải Thạch rời xa lục địa thì không còn bóng một con hải điểu nào. Nàng nhìn nơi mặt biển và chân trời giao nhau phía xa, ngẩn người.
Đột nhiên, thân thuyền rung lên thật mạnh, Kim Phi Dao vội vàng bám vào mạn thuyền, sau đó nhìn thấy hai con cá vàng kéo thuyền nhảy ra khỏi mặt biển, hồng quang chợt lóe, hai con cá lập tức biến mất trước mắt Kim Phi Dao, đám dây thừng buộc trên người chúng rào rào rơi xuống biển.
“Chuyện gì vậy?” Kim Phi Dao mờ mịt, quay đầu liền thấy không ít tu sĩ lấy pháp bảo ra, biểu cảm nghiêm túc, khẩn trương nhìn mặt biển.
Những người tế pháp bảo ra đều là những tu sĩ đã từng rời bến, còn những tu sĩ lần đầu đi như Kim Phi Dao thì đều không rõ chuyện gì xảy ra.
Thân thuyền lại chấn động kịch liệt. Thấy những tu sĩ kia ào ào lui về phía sau, rời xa đầu thuyền, Kim Phi Dao cũng vội vàng chạy lại.
Sau đó, ông một tiếng, pháp văn trên thân thuyền phóng ra bạch quang, ngoài thân thuyền xuất hiện một tầng ánh sáng. Ngộ địch sao? Kim Phi Dao đã hiểu, rốt cục sau khi tiến nhập ngoại hải liền có yêu thú tự động dâng lên cửa để thí nghiệm uy lực của Thông Thiên Như Ý.
Trong lòng vừa động, hai thanh đao lưỡi liềm trong suốt liền bay ra, vờn quanh thân thể, sẵn sàng chờ yêu thú xuất hiện.
“Có nhầm không vậy? Đây là cái thứ gì vậy?” Lúc yêu thú xuất hiện ở đầu thuyền, Kim Phi Dao không nhịn được mà kinh hô.
Một con bạch tuộc vĩ đại xuất hiện trước đầu thuyền, nói nó là bạch tuộc có hơi miễn cưỡng bởi vì một con mắt của nó đã to lớn hơn Kim Phi Dao rất nhiều.
Hơn nữa, thân hình lại được bao bọc trong lớp vỏ đủ màu cứng rắn, tám cái xúc tu bám chặt lấy thân thuyền, bên trong giác hút dưới xúc tu mọc đầy gai nhọn. Mỗi cây gai nhọn dài bằng nửa người lớn, trên mỗi giác hút mọc hơn mười cái gai như vậy, nếu người bị cuốn vào đó thì sẽ lập tức biến thành cái sàng.
“Là Tiên Hà bạch tuộc cấp bốn, mọi người đừng hoảng hốt, chỉ cần tránh xa những xúc tu của nó là được.” tu sĩ Kết Đan trấn thuyền xuất hiện trên đỉnh thuyền, lớn tiếng nói với những tu sĩ Trúc Cơ phía dưới.
Nhìn bộ dáng khoanh tay đứng của hắn tựa hồ sẽ không ra tay, Kim Phi Dao lập tức nhớ lại hình như hắn có nói nhiệm vụ bảo vệ thuyền Hải Thạch là của các tu sĩ đi thuyền.
Nhìn con bạch tuộc này là biết nó lợi hại hơn Thiết Giáp quy cũng cấp bốn rất nhiều, những xúc tu mềm nhũn trơn trượt kia, còn có vô số gai nhọn, nhìn vào thực thấy ghê tởm, khiến người ta không muốn tới gần.
“Bắt đầu công kích!” tu sĩ trấn thuyền ra lệnh một tiếng, uy phong lẫm lẫm đứng trên đỉnh thuyền, quả nhiên là tu sĩ trấn thuyền, chỉ đứng ở kia mà không nhúc nhích.
Thực ra lời này của hắn không cần phải nói ra, những tu sĩ trên sàn tàu cũng sẽ bắt đầu công kích, bởi vì bạch tuộc Tiên Hà đã động thủ trước.
Một xúc tu của nó đập lên sàn tàu, những chiếc gai nhọn lạnh lẽo bức thẳng đến mọi người, lực lượng rất lớn, đám tu sĩ ào ào tránh né.
Đây là ngoại hải, không phải Vạn Tiên Thủy thành, ngự khí phi hành hoàn toàn không có vấn đề gì. Không ít tu sĩ tế ra pháp bảo bay lên không trung, còn Kim Phi Dao thì nằm sấp xuống, tránh thoát cái xúc tu đang quét ngang qua.
Không đợi nàng đứng lên, xúc tu bạch tuộc liền đập xuồng sàn tàu, phạm vi công kích lên tới ba, bốn trượng, bao cả Kim Phi Dao ở trong đó, khiến nàng phải lăn một vòng, cái xúc tu liền nện trên sàn, dư chấn đẩy Kim Phi Dao bắn ra, nện lên thành thuyền.
Phòng ngự của thuyền Hải Thạch thực cường hãn, bị đập như vậy, lại thêm những gai nhọn trong giác hút cào mà không hề hấn gì, sàn tàu vẫn y hệt như trước, bạch tuộc Tiên Hà chỉ phí công vô ích.
Trên sàn tàu đã không còn mấy người. Không phải Kim Phi Dao không muốn chạy lên không trung, không trung rất lớn, kể cả muốn chạy trốn cũng dễ dàng hơn. Nhưng phi thảm của nàng lại quá lớn, chỉ thích hợp đi đường dài chứ lúc chiến đấu lại rất vướng chân vướng tay. Lại nói, hiện tại trên không trung có gần ngàn tên tu sĩ, muốn tránh né chỉ sợ còn có thể đâm vào người khác.
Bạch tuộc Tiên Hà thấy thuyền Hải Thạch không hề bị sứt mẻ, lại duỗi xúc tu đánh tới tầng bảy của thuyền lâu, Kim Phi Dao nhìn chung quanh một cái, đột nhiên chạy tới đầu thuyền, chỗ bạch tuộc Tiên Hà đang bám vào.
“Hả, nàng muốn làm gì?” Bốn huynh đệ săn tiền thưởng đang bay trong không trung phi thường nghi hoặc, chẳng lẽ mục tiêu của bọn hắn muốn một mình chiến đấu? Nếu là thế thì quá tốt, nếu nàng bị bạch tuộc giết chết thì khỏi phải ép hỏi gì cả.
“Thật càn rỡ, lại nghĩ một mình có thể giết chết bạch tuộc Tiên Hà.” Tu sĩ trấn thuyền nhìn thấy màn này cũng giật mình, rất tán thưởng sự gan dạ của Kim Phi Dao, đồng thời cũng cảm thấy nàng có chút lỗ mãng. Bạch tuộc Tiên Hà tuy mới cấp bốn nhưng không phải là tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể giết được, trừ phi người này có thần thông gì đó vượt qua tu vi Trúc Cơ kỳ.
Nhưng sự việc tiếp sau đó lại khiến mọi người hết chỗ nói.
Kim Phi Dao nhanh chóng chạy tới đầu thuyền, ở đó có một pho tượng của Thượng Tiên lâu, một con cự điểu đang dang cánh bay lên. Đôi cánh cự điểu kéo dài sang thân thuyền, vừa khéo hình thành một góc chết bên dưới mà bạch tuộc Tiên Hà không thể nhìn tới, hơn nữa lại có cự điểu chống đỡ nên lúc nó bám vào thuyền đã tránh nơi này ra.
Kim Phi Dao oạch một cái liền đứng bên dưới góc chết, mặc kệ bạch tuộc Tiên Hà ra sức quật lên thân thuyền, nàng cứ an an ổn ổn đứng, vô cùng an toàn.
Tất cả mọi người không rõ nàng hành động như vậy có tác dụng gì, chỉ cần bay lên không trung là xong, sao còn phải tìm góc chết để đứng? Chỉ có tu sĩ trấn thuyền đứng trên lâu mới có chút tán thưởng nói: “Thật là quan sát tỉ mỉ, tuy có hơi đáng khinh nhưng đối với bạch tuộc Tiên Hà mà nói thì đó là vị trí tốt nhất, xem ra người này rất am hiểu tập tính của bạch tuộc Tiên Hà.”
Tiếng nói vừa dứt liền thấy bạch tuộc Tiên Hà đột nhiên không đánh vào thuyền nữa, rút ba cái xúc tu ra quất lên đám tu sĩ đông đúc trên không trung. Chúng tu sĩ ào ào tránh né, nhưng rất tán loạn, vì không có thống nhất hành động nên có không ít người va phải nhau. Mà bạch tuộc Tiên Hà lại giống như đang đập ruồi, vừa quơ một cái là vài chục người bị nó đánh bay, rơi tõm vào trong biển.
“Hừ, còn chưa bắt đầu đâu.” Tu sĩ trấn thuyền nhìn đám tu sĩ bị đánh bay đi cũng chỉ khẽ gật đầu, căn bản không nghĩ đến chuyện xuất thủ.
Kim Phi Dao thì thuần túy là vì sau khi thuyền lâu mở phòng ngự ra thì không thể đi vào, lại nghe nói những người không ra tay bảo vệ thuyền sẽ bị đuổi nên mới chạy tới chỗ này.
Nàng nào có tâm tư kín đáo như vậy, còn nghiên cứu góc chết gì đó, cũng không hề biết tập tính của bạch tuộc Tiên Hà. Nàng chỉ cảm thấy con bạch tuộc này lớn như vậy, trong không trung lại có vô số tu sĩ hấp dẫn lực chú ý của nó, bản thân đứng ở phía dưới ngược lại là an toàn nhất, trên sàn tàu không có ai, nếu nàng cứ đứng trơ trọi ở đó thì sẽ trở thành mục tiêu dễ thấy nhất.
Hơn nữa nếu muốn đánh lén thì uy lực công kích sẽ phải mạnh, không thể làm ở chỗ đông người.
Đám tu sĩ trong không trung tuy bị đánh cho chật vật không chịu nổi nhưng bù lại có nhân số đông, tổn thất cũng không nghiêm trọng lắm. Trước đó không có ai ra tay là vì bạch tuộc Tiên Hà quá to lớn, ai cũng có ý nghĩ để cho người khác xuất lực nhiều hơn một chút cho nên đều chần chừ không ra tay.
Hiện tại thấy công kích của bạch tuộc Tiên Hà quá ác liệt, nếu còn không hành động thì có khả năng sẽ bị liên lụy nên bắt đầu ào ào xuất thủ. Các loại pháp bảo và pháp thuật đồng loạt đánh lên người nó, cả không gian chói mắt quang mang, bạch tuộc Tiên Hà cũng bị đánh cho chảy máu đen.
Đột nhiên, toàn bộ lớp da trên người nó biến thành màu trắng sáng ngời, tu sĩ trấn thuyền thấy vậy lập tức tung ra một vòng ánh sáng bảo vệ.
Một loạt tiếng bùm bùm vang lên, phía trên đầu bạch tuộc Tiên Hà xuất hiện vô số lôi điện. Theo từng cái vung của xúc tu, lôi điện đánh ra chung quanh như mưa, trong không trung có rất nhiều tu sĩ bị lôi điện đánh trung, kêu thảm một tiếng rồi bốc khói đen rơi xuống biển.
Những tu sĩ kịp thời thả ra linh quang phòng ngự thì bình an vô sự vượt qua đợt tập kích bằng lôi điện. Kim Phi Dao do vị trí tốt nên sau khi lôi điện tung ra mới thêm linh quang bảo vệ mà vẫn không có một tia lôi điện nào đánh tới gần, chỉ có điều do bạch tuộc đứng ngay trên đầu nên bên tai luôn vang lên tiếng bùm bùm không dứt.
Trận công kích bằng lôi điện qua đi, tu sĩ trấn thuyền hét lớn: “Chính là lúc này, sau khi nó phóng hết lôi điện sẽ cần thời gian một ly trà để tụ lôi, mọi người mau mau công kích, một lần giết nó.”
Mọi người nghe lời hắn, nhất hống mà lên, cuồng mãnh đánh vào bạch tuộc Tiên Hà. Kim Phi Dao cũng nhảy ra, Thông Thiên Như Ý hóa thành hai đạo tàn ảnh, vèo một cái liền chui vào trong mắt của bạch tuộc Tiên Hà.
Ba điểm quan trọng cần đánh lúc chiến đấu chính là mắt, họng và đại khố. Hai cái sau thì bạch tuộc Tiên Hà không có cho nên Kim Phi Dao liền ưu tiên đánh vào hai cái mắt to lô lố kia.
Một thứ dịch trong suốt phun ra từ hai mắt, bạch tuộc Tiên Hà giãy dụa, rồi dưới công kích của mấy trăm tu sĩ, cuối cùng đổ ập xuống sàn tàu, khí tuyệt bỏ mình.
Sau khi chết, thân mình nó mềm nhũn, theo mạn thuyền trượt xuống biển, tu sĩ trấn thuyền thuấn di một cái, xuất hiện trên thi thể của bạch tuộc Thiên Hà, tay nhẹ nhàng nhoáng lên, một đường bạch quang đánh qua, đầu của bạch tuộc Tiên Hà đã bị khoét ra một lỗ thủng, một viên yêu đan đã bị hắn nắm gọn trong tay.
Sau đó hắn nhanh nhẹn túm lấy thi thể của bạch tuộc Tiên Hà, tay kia chỉ vào sàn tàu, không gian trên sàn tàu liền giao động, một cái xoáy ánh sáng rộng ba trượng liền xuất hiện trên sàn tàu. Hắn dùng sức ném, bạch tuộc Tiên Hà liền bị xoáy ánh sáng hút vào, biến mất giữa sàn tàu.
Thuyền Hải Thạch lại có công năng như một cái túi càn khôn khổng lồ, đây hẳn là do muốn đựng được nhiều thi thể yêu thú nên đặc biệt luyện chế ra.
Xong xuôi, hắn vỗ tay, đứng trên sàn tàu nói với những tu sĩ lần đầu ra khơi đang há hốc mồm: “Còn thất thần làm gì? Mau vớt những tu sĩ bị thương dưới biển lên. Đừng nghĩ rằng đó không phải là việc của mình, đây mới chỉ là yêu thú cấp bốn, càng vào sâu trong ngoại hải thì những yêu thú lợi hại hơn thế này còn rất nhiều, đến lúc đó mà không đủ nhân số thì toàn bộ chờ chết đi.”
Chúng tu sĩ không biết nói gì, đành ào ào lao xuống biển cứu những tu sĩ kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.