Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 119: Linh lung lâu




Đối với việc tu sĩ nơi này thích buôn chuyện người khác, Kim Phi Dao cảm thấy có chút bất khả tư nghị, không phải tu sĩ vốn không ưa quản nhàn sự của người khác, hàng ngày chỉ vội vàng tu luyện, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có sao? Sao lại có thể thanh nhàn đi hóng chuyện đông gia dài tây gia ngắn như vậy?
“Tiền bối, ngươi xem Tiểu Thập đảo này có được không?” Đúng lúc này, tu sĩ Thượng Tiên lâu đã chỉ ra một tiểu đảo, đề cử với nàng.
Kim Phi Dao nhìn, đây là một tiểu đảo rộng chừng mười sáu, mười bảy mẫu, hình hơi tròn, trên đảo có một ít bụi cây, chính giữa đảo có một cái ao nhỏ hơn hai mẫu. So với Tiểu Đồng đảo vừa rồi thì kém hơn một chút, nhưng hơn ở chỗ là có ao, sau này dựng một tiểu đình ở trên đó, lại trồng thêm ít hoa sen là có thể ném Niệm Khê ra đó.
“Được rồi, chọn Tiểu Thập đảo này đi.” Kim Phi Dao gật đầu.
Hạ hết các đảo xuống chỗ cũ, tu sĩ Thượng Tiên lâu dẫn Kim Phi Dao trở lại phòng trong, bắt đầu làm thủ tục. Lại lấy ra một tranh cuốn, ghi lại tên Kim Phi Dao và tên đảo, lúc này thì không có ngân quang nào xuất ra, thuần túy chỉ là ghi lại.
Tu sĩ Thượng Tiên lâu nói: “Tiền bối, bây giờ đảo này đã thuộc về ngươi, năm mươi năm sau nếu tìm được ngươi thì chúng ta sẽ thông báo cho ngươi tiền thuê tiếp, nếu ngươi không còn ở Vạn Tiên Thủy thành thì chúng ta sẽ chỉ chờ ngươi một năm, sau thời gian này thì sẽ thu lại đảo. Tất cả những thứ trên đảo, trừ linh thảo là không thể giữ lâu thì những thứ khác đều sẽ giữ lại cho ngươi mười năm. Nếu mười năm sau ngươi vẫn không có mặt thì mấy thứ đó sẽ thuộc về Thượng Tiên lâu.’
“Các ngươi thật chu đáo, lại còn giúp bảo quản mười năm.” Không thể tưởng được Thượng Tiên lâu lại làm việc tận tình như thế, biết tu sĩ ra ngoài thời gian dài, có thể vài năm cũng không về, đồng ý lưu giữ tài sản tới mười năm.
Tên tu sĩ Thượng Tiên lâu cười cười, “Mỗi năm sẽ thu mười vạn linh thạch hạ phẩm phí bảo quản.”
Hảo cảm vừa dâng lên trong lòng Kim Phi Dao lập tức tiêu thất, có bao nhiêu đồ có giá trị ngần đó linh thạch chứ? Có thứ tốt thì làm gì có ai không mang bên người, chỉ sợ tất cả những gì Thượng Tiên lâu bảo quản cuối cùng đều không có ai đến lấy đi.
Tiểu Thập đảo đã trở thành địa bàn của mình, cũng nên giao linh thạch ra, Kim Phi Dao vuốt túi trữ vật, hỏi: “Ta phải trả bao nhiêu linh thạch?”
“Một trăm vạn linh thạch hạ phẩm.” Tu sĩ nói xong, nhìn bản mặt như muốn ăn thịt người của Kim Phi Dao, nhẫn nhịn nói: “Tuy là giá hơi cao nhưng nó là độc đảo, không chung chạ với người khác. Nếu tiền bối nguyện ý ở cùng với người khác giống như ở Quy Lưng đảo thì khá rẻ, một động phủ chỉ cần trả mười vạn linh thạch hạ phẩm cho năm mươi năm. Trước mắt cũng không có nhiều người ở lắm, mới chỉ bảy mươi ba người.”
Kim Phi Dao không biết có phải dưới con mắt của người Vạn Tiên Thủy thành thì dưới mười vạn linh thạch căn bản chỉ là hạt cát hay không, cái gì cũng giá quá cao. Hơn nữa một hòn đảo những bảy mươi ba người ở, còn phải có phòng tu luyện và phòng linh thú, còn chật chội hơn cả Toàn Tiên môn. Ngay cả đảo Thượng Tiên lớn nhất này cũng không bằng một phần mười của thành Lạc Tiên, thế thì Quy Lưng đảo gì đó càng không cần phải nói, động phủ có lẽ không khác động kiến là mấy.
Một túi trữ vật bình thường chỉ chứa được mười vạn khối linh thạch hạ phẩm, ngày thường nàng chỉ cầm theo một túi linh thạch, trước hết đưa túi này ra, nói với tu sĩ Thượng Tiên lâu: “Ngươi đợi chút, túi trữ vật này chỉ có thể đựng mười vạn, ta sẽ đi lấy chín cái khác cho ngươi.”
Đối phương lại cười cười, cũng không nhận cái túi đó mà cầm một cái túi lớn có thêu đồ án xinh đẹp ra, nói: “Tiền bối, ngươi có thể đựng linh thạch vào cái túi càn khôn này, dung lượng bên trong gấp trăm lần túi trữ vật, một trăm vạn linh thạch cũng không chiếm nhiều không gian lắm, lại có thể tự động sắp xếp lại vật phẩm bên trong, tiểu hà bao trong tay ngươi cũng có thể cho vào trong đó.”
“Tiểu hà bao…” Kim Phi Dao không nói gì nhìn túi trữ vật trong tay, đây là thứ ai cũng dùng ở Nam Sơn giới, ở đây lại chỉ được gọi là tiểu hà bao.
Nàng nhận lấy túi càn khôn, dùng thần thức đảo qua, không gian bên trong quả nhiên rất lớn, có ném năm con Thiết Giáp quy năm đó vào đây thì cũng hoàn toàn không có vấn đề gì. Than nhẹ cho sự đáng thương của địa cấp giới, Kim Phi Dao đi tới phía sau Mập Mạp, bắt đầu lấy linh thạch trong Cảnh Thiên huyễn bồn ra, thả vào túi càn khôn.
Còn tên tu sĩ Thượng Tiên lâu thì không nhịn được đoán mò xem rốt cục nữ tu sĩ này đi ra từ xó xỉnh nào. Có thể bỏ ra trăm vạn thuê đảo mà lại dùng cái túi cấp thấp như vậy. Đoán tới đoán lui hắn cũng không đoán tới khả năng người này đến từ địa cấp giới, bởi vì thông đạo thông nhau giữa địa cấp giới và linh giới nếu không phải là tu sĩ Nguyên Anh thì căn bản không có cách nào đi qua, mà người này mới có tu vi Trúc Cơ kỳ.
Kim Phi Dao không biết có phải là ảo giác không mà cứ luôn cảm thấy linh thạch trong Cảnh Thiên huyễn bồn giống như thiếu một ít. Rõ ràng vẫn là một sàn linh thạch lại khiến nàng sinh ra cảm giác giảm bớt, tuy nhiên tính toán lại thì tự thấy mấy lần bản thân tiêu phí linh thạch cũng không phải là số nhỏ, không biết sau này ở nơi ăn thịt người như Vạn Tiên Thủy thành này còn phải dùng bao nhiêu linh thạch nữa.
Dễ dàng lấy đủ một trăm vạn linh thạch, nàng giao lại túi càn khôn cho tu sĩ Thượng Tiên lâu.
Người kia cầm túi càn khôn, dùng thần thức đảo qua, túi càn khôn liền đưa ra con số, thật là cực kỳ phương tiện. Nhìn cảnh này, Kim Phi Dao bất mãn liếm môi, dùng phương pháp này để đếm linh thạch căn bản không có phiền toái, đảo tốt lại chỉ chịu thu linh thạch trung phẩm trở lên, rõ ràng chính là không muốn lấy linh thạch hạ phẩm, lại còn lấy cớ.
“Có thể đi rồi chứ?” thấy bọn họ thu túi càn khôn lại, Kim Phi Dao liền hỏi. Nếu có thể thì nàng phải đi, trên đảo kia còn chưa có phòng ở, xem ra đêm nay chưa ở được.
“Tiền bối xin dừng bước, lên lầu ba xem qua một chút.” Tu sĩ Thượng Tiên lâu gọi nàng lại.
“Lầu ba?” Kim Phi Dao cảnh giác nhìn hắn, không phải lại là nơi ăn linh thạch nữa đấy chứ?
Tu sĩ Thượng Tiên lâu ra vẻ thần bí, chỉ nói: “Những thứ trên lầu ba, khẳng định tiền bối sẽ thích. Dù sao cũng là thuận tiện, tiền bối lên nhìn thử xem thế nào?”
Nghĩ rằng bản thân không hiểu biết chút gì về linh cấp giới, thêm chút kiến thức cũng là chuyện tốt, Kim Phi Dao liền đồng ý. Thấy nàng đồng ý, tu sĩ này cười càng vui vẻ, dẫn Kim Phi Dao lên lầu ba.
Lầu ba là một mặt bằng không có chỗ để quan sát đám đảo phía dưới, sàn gỗ bóng loáng, từng chiếc bàn nhỏ đặt chỉnh tề trong phòng, phía trên bày đầy những vật trang trí phòng ốc lớn chừng một thước. Trong đó có hơn mười gian phòng lầu các hoa lệ, cũng có tiểu viện, tiểu đình hoặc tiểu lâu.
Thấy những vật trang trí đủ loại kiểu dáng này đều tản mát ra linh khí nhàn nhạt, có thể nhìn ra tất cả đều là pháp khí cấp gì đó. Kim Phi Dao thật không hiểu, chẳng lẽ muốn ta mua mấy pháp khí vô dụng này sao? Nhưng nàng không dám tùy tiện mở miệng, chỉ nhàn nhạt nói: “Bộ dáng cũng được, chỉ là phẩm gia hơi kém.”
Tu sĩ Thượng Tiên lâu vội vàng nói: “Tiền bối, đám Linh Lung lâu này chính là pháp khí thực dụng nhất, ngươi chỉ ở tạm ở đây thì dùng Linh Lung lâu này là hợp lý, giá lại không cao. Ngươi nhìn cái Linh Lung lâu này xem, có hơn mười căn phòng nhỏ, ở mười mấy người hoàn toàn không có vấn đề gì. Tuy nhiên, xem ra chỗ tiền bối tựa hồ cũng không đông người, có thể xem cái Linh Lung lâu này.”
Hắn thuận tay cầm một căn phòng bát giác trên bàn, “Tiền bối nhìn xem, đây là phòng luyện đan, có thể đặt ở bên bờ hồ của Tiểu Thập đảo, có nước có hoa, trong lúc luyện đan thời gian dài có thể ngắm nhìn hồ nước cho qua thời gian.” Đặt căn phòng bát giác xuống, hắn lại cầm một căn phòng có khắc đầu yêu thú nói: “Đây là một gian thú thất, bên trong lại có ba gian, có thể để linh thú ở thoải mái.”
Kim Phi Dao im lặng nghe hắn giới thiệu những vật trang trí trên bàn, trong lòng tràn ngập bất bình như sóng biến, linh cấp giới còn luyện hóa cả phòng ở. Kể cà là ngốc tử thì lúc này cũng có thể nhìn ra được số Linh Lung lâu này có thể ở được. Tu sĩ nơi này xuất môn là có thể mang theo cả phòng ốc. Vậy yêu cầu của mình đòi đảo không có người ở đúng là ngốc nghếch, người ta không thuê nữa thì mang phòng đi, như vậy không phải là đã thành đảo chưa từng có người ở sao?
Địa cấp giới qủa nhiên quá kém so với linh cấp giới, nếu địa cấp giới có kỹ thuật như vậy thì cũng sẽ chỉ là trân phẩm truyền lưu trong đám tu sĩ Kết Đan và Nguyên Anh thôi, nào có giống như ở đây, đặt trong tiệm, tùy tiện mua mua bán bán!
Đột nhiên, nàng nghĩ lại lời nói của lão nhân lúc trước bán Cảnh Thiên huyễn bồn cho mình, hình như lão nói loại giới tử cảnh vực mà Nam Sơn giới coi là cực bảo chỉ là đồ vật bán trong các cửa hàng trên thần cấp giới. Trước đó nàng vốn không tin chút nào nhưng hiện tại nhìn đám Linh Lung lâu này thì nàng đã tin, giới tử cảnh vực ở thần cấp giới chỗ nào cũng có. Lão nhân còn nói đôi khi ở linh cấp giới cũng có giới tử cảnh vực buôn lậu trong phòng đấu giá, xem ra nàng có cơ hội đổi cái mới rồi.
Nín nhịn khiếp sợ trong lòng, Kim Phi Dao bình tĩnh nhìn những Linh Lung lâu kia, lựa chọn mẫu mình thích.
“Tiểu đình có cầu vươn ra mặt nước này cho ta, cả Linh Lung lâu hai tầng nhiều phòng này nữa, cái khác không cần.” Nàng đi hai vòng, rốt cục chọn được hai cái Linh Lung lâu.
Tiểu đình thì đặt bên ao cho Niệm Khê chơi, Linh Lung lâu hai tầng kia có đầy đủ phòng tu luyện và phòng luyện đan, ngoài ra còn khá nhiều phòng để ở, phòng bếp, phòng tắm và phòng khách cũng không thiếu, lại liền một khối, về sau đi tới đâu cũng dùng được, rất tiện.
Thấy nàng rốt cục chọn xong, tu sĩ Thượng Tiên lại tính toán, tổng cộng ba mươi sáu vạn khối linh thạch hạ phẩm. Kim Phi Dao không quen thuộc với thứ này, hơn nữa thoạt nhìn lại trân quý, vì thế không cảm thấy đắt đỏ chút nào, thanh toán linh thạch luôn. Lúc nàng chuẩn bị đi ra thì tu sĩ Thượng Tien lâu còn lấy ra một tấm bản đồ tinh xảo, cười nói: “Tiền bối, ngươi mới đến nên có một tấm bản đồ. Tấm bản đồ này chỉ cần một ngàn khối linh thạch hạ phẩm là được, vẽ rất rõ ràng, tiền bối có muốn một tấm không?”
“Không cần, ta đã mua trên đường rồi.” Kim Phi Dao lập tức từ chối, bản đồ của Tiểu Mang mới có hai trăm linh thạch, kém hẳn tám trăm khối, ngu mới mua ở đây.
Ra khỏi tiểu lâu, nàng định đi loanh quanh trên Thượng Tiên đảo, hiểu biết của bản thân quá nông cạn, nên đi lại đảo này một chút. Tuy nhiên trời đã tối muộn, tu sĩ không phân biệt ngày đêm nhưng phàm nhân thì không, vẫn nên để Tiểu Mang về trước đã.
Kim Phi Dao tìm hướng đi ra bến tàu, chuẩn bị thanh toán thuyền phí rồi bảo Tiểu Mang về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.