Tiên Võ Đế Vương

Chương 40:




Chương 40

Cảnh này khiến tất cả các đệ tử đứng dưới đều thót tim. Tên Diệp Thành này được lắm, cái gan cũng chẳng vừa, dám khiêu khích thủ toạ một núi như vậy.

“Ngươi uy hiếp ta?”, Cát Hồng nhìn Diệp Thành chằm chằm, giọng nói lạnh tới tận xương tuỷ.

“Thủ toạ quá lời rồi”, Diệp Thành bật cười: “Con đã nói rồi, cược rõ ràng như vậy nên hắn phải chết, bắt con không giết hắn cũng được thôi, người có thể đưa hắn đi, có điều phải xem người thể hiện thành ý thế nào đã, con đã nhượng bộ rồi, nếu thủ toạ vẫn cố chấp muốn giết con thì con chỉ có thể cùng chết với đệ tử của người”.

Nói rồi, Diệp Thành lại rạch thêm một đường vào cổ Triệu Long.

Hắn hiểu rõ nếu không dám mạo hiểm thì không thể gặt hái được thành quả. Hắn không nhất thiết phải giết chết Triệu Long, hắn cũng không muốn chết, có điều đã kết oán với Địa Dương Phong thì phải dứt khoát, người có thể không giết nhưng cũng không thể thả đi dễ dàng.

Thế nhưng nếu Cát Hồng muốn ra tay giết hắn thì Diệp Thành hắn cũng liều chết, trước khi chết phải đưa theo cả Triệu Long đi cùng.

Suy cho cùng thì hắn cũng đang cược, nếu thắng thì hời, còn nếu thua sẽ chết không nấm mồ chôn.

Lúc này xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, âm thanh có thể khiến người ta nghe thấy chính là nhịp tim đập thình thịch.

“Sư…sư tôn, cứu…cứu con, cứu con với”, tiếng hét của Triệu Long phá tan bầu không khí trầm lắng. Hằn thật sự thấy sợ rồi, hắn cảm nhận được rõ rệt sát khí đằng đằng của Diệp Thành, nếu Cát Hồng ra tay thì hắn cũng phải chết cùng Diệp Thành.

“Thủ toạ, người nghĩ sao?”, Diệp Thành nhìn Cát Hồng, bật cười nói: “Hai bên đã cược như vậy, không phải người định đứng trước mặt nhiều người thế này để giết con chứ? Người là chủ của một núi, đừng vì một tên đệ tử thực tập không đáng được người coi trọng như con mà làm mất đi tiền đồ tốt đẹp của mình, huống hồ Triệu Long lại do người dày công bồi dưỡng, nếu như chết cùng con thì quả là đáng tiếc”.

“Diệp Thành, ngươi có biết hành động hôm nay của ngươi thể hiện điều gì không?”, Cát Hồng lạnh giọng, sắc mặt tối sầm khiến người ta phải run sợ.

“Con đương nhiên biết, nhưng con không quan tâm”.

“Vậy ta tiễn ngươi lên đường trước”, Cát Hồng mặt lạnh như hàn băng, ông ta sải bước với sát khí đằng đằng.

Ánh mắt Diệp Thành thoáng qua nét run sợ, hắn thầm nghĩ lần này có lẽ mình đã cược thua rồi.

Thế nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang vọng nơi thâm sâu từ một đại điện vang lên: “Cát Hồng, tàn sát đệ tử môn phái là tội lớn, ông muốn khiêu chiến với môn quy của Hằng Nhạc Tông sao?”

Nghe giọng nói này, Cát Hồng lập tức dừng bước, vì đây chính là giọng nói của Đạo Giới, thủ toạ ngoại môn Chấp Pháp Điện.

Cát Hồng mặt xầm xì, ông ta nhìn về một hướng, lạnh giọng: “Đạo giới, là hắn tàn sát đồ đệ của ta trước, ông muốn ta trơ mắt nhìn đồ đệ của mình bị giết sao? Hay là ông dung túng cho tên Diệp Thành kia?”

“Dung túng?”, từ phía xa vang vọng tiếng cười lúc ẩn lúc hiện: “Trên Phong Vân Đài bọn họ cược tính mạng, hai bên đều đồng ý, sao có thể nói Diệp Thành tàn sát đồ đệ của ông được, vả lại cũng không thể nói ta dung túng cho hắn, huống hồ Diệp Thành đã nhượng bộ một bước, ông thể hiện thành ý thì có thể cứu được đồ đệ của mình, hà thất phải ra tay giết người, thua thì cũng đã thua rồi, nhưng thua sao cho đáng mặt”.

Nói tới đây, giọng nói kia ngừng lại một lát nhưng lại lạnh lùng hơn: “Thua không phục lại đòi giết người, ông coi tôi là kẻ mù sao?”

“Ông…”, Cát Hồng á khẩu, cơn phẫn nộ cố gắng kiềm chế khiến ông ta suýt chút nữa thì bị nội thương.

Dù nói thế nào thì đây cũng là sự thật, chỉ trách đồ đệ của ông ta cược quá lớn, cũng trách ông ta dạy đồ đệ của mình tự tin quá đỗi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.