Tiên Trúc

Chương 42: Ta Phải Giết Ngươi






Edit: MNMC
Trên lá cờ của lão ma đầu mơ hồ xuất hiện một ít bóng người, dần dần càng ngày càng nhiều, cuối cùng toàn bộ lá cờ đều dày đặc hồn phách.
Tiếng ma kêu quỷ khóc trong thành dần nhỏ đi, cuối cùng toàn bộ biến mất.
Tu sĩ
Kim Đan Kỳ trở xuống cũng khôi phục lại bình thường, chỉ là nhiều tu sĩ Luyện Khí Kỳ bị ngũ khiếu xuất huyết, phải nhập định tu dưỡng mấy ngày mới có thể hồi phục.
"Vạn Quỷ Phiên, không nghĩ đến lão ma đầu đem pháp khí cấp cao ra, lần này chỉ sợ là muốn tử chiến."
"Khôn Thiên Bách Ma trận một khi mở ra thì truyền tống trận Linh Giới sẽ đóng lại, lần này hai vị tu sĩ kia muốn chạy trốn về Linh Giới cũng là không thể."
Hoà Thuận không thèm để ý lời bàn tán xung quanh, nàng nhìn chằm chằm vào Vạn Quỷ Phiên của lão ma đầu.
Chỉ cảm thấy trong lòng rất bất an làm nàng khó chịu.
Hai vợ chồng Hồng Cô tự biết Vạn Quỷ Phiên lợi hại, liền đem tiên nữ đồ cùng cổ đèn tế ra.
Đám hồn phách trong Vạn Quỷ Phiên lúc này không kháng cự được nữa, mấy chục vạn hồn phách dốc toàn bộ lực lượng lao thẳng tới vợ chồng Hồng Cô.
Tiếng kêu chói tai của hồn phách dù ở bên ngoài, không có xâm nhập vào thân thể tu sĩ, nhưng thanh âm đó vẫn làm cho mọi người cảm thấy phi thường khó chịu.
Hai người Hồng Cô dùng toàn bộ linh lực ngự sử pháp bảo đối phó với hồn phách.

Hồn phách giương miệng rộng lộ ra răng trắng hếu, bắt đầu cắn nuốt pháp bảo hai người.
Nếu như là ở Linh Giới, lão ma đầu không thể điều khiển được nhiều hồn phách như vậy.
Thế nhưng hiện tại đứng ở Ma Giới, nơi này lại là hang ổ của hắn, mấy điểm hồn phách này cũng chỉ là số nhỏ trong tài sản hắn có.
Hai vợ chồng Hồng Cô đương nhiên không thể làm đối thủ của hắn được.
Chỉ thấy phía trước hồn phách bị pháp bảo đánh thành tro bay khói tan nhưng lập tức phía sau lại mọc lên vô số hồn phách mới.
Hai người dùng linh lực cường đại khống chế pháp bảo rất nhanh bị tiêu hao, tiên nữ giơ ngọn đèn thân ảnh cũng bắt đầu đung đưa, bắt đầu bị hồn phách cắn nuốt.
Hàng ngàn vạn hồn phách xếp thành núi nhỏ đem vợ chồng Hồng Cô vây ở trong không thể động đậy.
Tất cả tu sĩ trong thành đều nín thở nhìn cảnh này, pháp bảo cực phẩm đầy trời đã kích thích trái tim của tu sĩ cấp thấp, khát vọng trở thành cường giả vào giờ phút này vô cùng mãnh liệt.
Ngay khi mọi người cho rằng vợ chồng Hồng Cô sắp tàn, một ngọn lửa bùng lên từ giữa đám hồn phách.
Hai con Hoả Phượng Hoàng quấn lấy vợ chồng Hồng Cô lao ra bỏ chạy, theo sau là hồn phách áp sát đuổi theo.
Hỏa Phượng Hoàng bay lên rất cao, sau đó đột nhiên trên không trung tự bạo nổ tung giống như hai quả pháo hoa chói mắt trên bầu trời Phong Vô thành, tia lửa văng khắp nơi bay ra vài chục trượng mới dập tắt.
Sau khi Hoả Phượng Hoàng mang theo hai người Hồng Cô biến mất, lão ma đầu cũng thu về Vạn Quỷ Phiên.
Khôn Thiên Bách Ma trận cũng đóng lại.
Lão ta vọt lên đỉnh núi chạy vào cung điện tối đen như mực.
Trận chiến kết thúc.
Vốn trận đánh khí thế ngất trời như vậy đột nhiên kết thúc làm đám tu sĩ trong Túy Tiên lâu không khỏi mồm miệng bắt đầu tranh luận.
"Tiểu Hắc, hai vị tu sĩ Linh Giới kia cứ như thế mà chết à? Rõ ràng Hoả Phượng Hoàng mang theo bọn họ đào tẩu, thế nào trên không trung lại tự nổ chính mình." Hòa Thuận ngồi trở lại trước bàn, tay cầm đũa nhưng không còn tâm tư ăn.
Tiểu Hắc không ngừng nói từ khi bắt đầu cuộc chiến cho đến lúc kết thúc, nó chậm rãi nói: "Chết cũng không dễ dàng như vậy, là Hoả Phượng Hoàng truyền tống không gian, bọn hắn bị phượng hoàng cưỡng chế mang về Linh Giới, may mắn thoát chết."
Hoà Thuận tò mò hỏi: "Không cần truyền tống trận cũng có thể trực tiếp quay về Linh Giới, cái này Hỏa Phượng Hoàng năng lực quá mạnh đi."
Tiểu Hắc liếc nàng một cái, khinh thường nói: "Những tu sĩ bị cưỡng ép đưa về Linh Giới sẽ mất đi ít nhất một tầng tu vi, hơn nữa hai con phượng hoàng kia sẽ phải ngủ trong vòng một trăm năm, một nửa tu vi của bọn nó nhất định sẽ bị hao tổn, cái này trừ phi thật sự cần thiết, bằng không bình thường sẽ không dùng.".
Truyện Nữ Phụ
Hoà Thuận trầm ngâm gật đầu: "Mặc dù mất đi tu vi, nhưng so với mất mạng còn tốt hơn."
Thức ăn trên bàn đã bị Tiểu Hắc ăn gần hết, Hòa Thuận cũng không còn khẩu vị ăn, liền gọi tiểu nhị tính tiền chuẩn bị trở về.
Lúc này bỗng nghe tu sĩ bàn bên cạnh sầu não nói câu: "Như vậy một hồi, không biết có bao nhiêu hồn phách chết đi ấy chứ."
"Những hồn phách ấy ở trong tay lão ma đầu dù sao cũng khổ, làm như vậy khó nói còn là một loại giải thoát." Tu sĩ bên cạnh đến là cao hứng nói.
Hòa Thuận sửng sốt, đột nhiên ném xuống một khối linh thạch cho tiểu nhị rồi gấp gáp chạy ra khỏi Túy Tiên lâu.
Tiểu Hắc vội vàng theo sau lưng nàng hô lớn: "Tiểu Thuận, chạy nhanh như vậy làm gì, ngươi muốn đi đâu?"
Hòa Thuận không trả lời nó, chạy thẳng tới cơ điện chính sự.

Chờ nàng thở hổn hển chạy đến chính sự đường, thân thủ liền đi đẩy phiến cửa không bao giờ khoá.
Không nghĩ đến hôm nay chính sự đường môn lại bị khóa, nàng dùng sức không đẩy được, đành phải nôn nóng bắt đầu đập cửa.
Tiểu Hắc cũng đuổi qua đây, bất quá nó không theo tới, chỉ là đứng ở phía sau lẳng lặng nhìn Hòa Thuận, cái đầu đen
nho nhỏ không biết đang suy nghĩ gì.
Cửa Chính Sự Đường bị Hòa Thuận chụp vang lên, rất lâu không thấy có người ra mở cửa, dần dần hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của tu sĩ qua đường.
Chính Sự Đường không động tĩnh, Hòa Thuận tâm lại càng hoảng loạn.
"Làm cái gì vậy, muốn tìm cái chết à!" Đột nhiên cửa Chính Sự Đường bật mở, một quỷ hộ vệ thò đầu ra hét lên với Lâm Hoà Thuận.
Hét lên xong mới phát hiện là Hòa Thuận, khẩu khí hắn liền mềm nhũn ra, hòa khí nói: "Hoá ra là ngươi à, hiện tại chúng ta rất bận, ngươi ba ngày sau lại đến."
Sau đó lén lút nói nhỏ: "Hiện tại cấp trên của chúng ta đang ở bên trong, ngươi tốt nhất không nên vào.
Nếu như bị hắn phát hiện, mọi người sau này cũng sẽ không tốt." Nói xong đem Hòa Thuận đẩy ra ngoài, đóng cửa lại.
Hòa Thuận quay người bất lực nhìn Tiểu Hắc, trong mắt tràn đầy nước mắt, khóc nói: "Tiểu Hắc, làm sao bây giờ.
Cha mẹ ta bọn họ có thể hay không còn ở bên trong?"
Tiểu Hắc mau chóng bay tới vai nàng, dùng cánh vỗ đầu nàng an ủi: "Ngươi yên tâm, chắc chắn sẽ không sao đâu.
Ngươi không có nghe nói qua sao, lão ma đầu thế nhưng có mấy trăm vạn hồn phách.
Cho dù muốn đem ra chiến trường cũng phải chọn hồn phách có linh lực, người bình thường không có lực công kích, chắc chắn sẽ không bị chọn đâu."
Hòa Thuận chỉ gật gật đầu, che miệng một đường khóc cùng Tiểu Hắc về nhà, đành phải đợi qua ba ngày sau đến Chính Sự Đường hỏi thăm.
Trong ba ngày này Hòa Thuận đúng là đứng ngồi không yên, nàng ở trong nhà một khắc cũng không chịu nổi.
Mỗi ngày đều canh giữ ngoài cửa Chính Sự Đường đi tới đi lui.
Mỗi đêm đều là Tiểu Hắc đuổi mãi mới có thể đem nàng về nhà ăn vài thứ, ban đêm ngủ cũng lật qua lật lại không chịu yên ổn.
Cuối cùng chờ đến ba ngày sau, Hòa Thuận sáng sớm liền tiều tụy canh giữ ở Chính Sự Đường.
Không biết quản sự có ở đó không, nàng không dám tiến lên gõ cửa.
Vẫn là chờ đến buổi chiều mới nhìn thấy Chính Sự Đường mở cửa một khâu.
Môn trung quỷ hộ vệ thò đầu ra nhìn chung quanh một chút, lúc này mới gọi Hòa Thuận vào.
Hòa Thuận mang theo Tiểu Hắc vội vàng chạy vào, quỷ hộ vệ ở sau nhanh chóng đưa cái khóa, sau đó nói với Hòa Thuận: "Mấy ngày hôm trước lão tổ cùng tu sĩ Linh Giới đại chiến một phen, bởi vị sự việc đột ngột nên lão tổ rút ngẫu nhiên 670.000 hồn phách, làm hại chính sự đường chưa kịp chuẩn bị gì.

Bọn ta mấy ngày nay kiểm tra đến là đau đầu đây."
Hòa Thuận khẩn trương hỏi hắn: "Thế hồn phách phàm giới có bị đưa đi không?"
Quỷ hộ vệ có chút do dự nói: "Ít nhất cũng bị lấy đi 100.000."
Hòa Thuận linh thạch sớm chuẩn bị tốt đưa cho quỷ hộ vệ, lo lắng nói với hắn: "Hộ vệ đại ca, phiền phức cho ngươi giúp ta gặp người nhà một lần.
Ta biết hiện tại các ngươi cũng rất loạn nhưng cầu ngươi giúp ta lần này đi."
Ngày thường lấy của Hoà Thuận không ít linh thạch, nay chuyện đến cửa là lẽ đương nhiên, sau khi bàn bạc cùng nhau, mấy quỷ hộ vệ đồng ý dành nửa nén hương cho Hoà Thuận trong lịch trình bận rộn của họ.
Hòa Thuận muôn phần cảm ơn, nàng đi theo quỷ hộ vệ nhỏ máu vào pháp trận.
Lần này đợi rất lâu nhưng cha mẹ Hoà Thuận không xuất hiện.
Lâm Hoà Thuận tuyệt vọng mấp máy môi nhìn Tiểu Hắc, hai mắt nàng tối sầm liền hôn mê bất tỉnh.
Chờ nàng tỉnh lại thì phát hiện ra mình đang nằm trong góc Ma Cơ Điện, Tiểu Hắc dựng thẳng lông chim lên cảnh giác với tu sĩ bốn phía đi ngang qua.
Hòa Thuận ngây ngốc nhìn Tiểu Hắc, mờ mịt hỏi: "Tiểu Hắc, tại sao ta lại ở đây, lẽ nào vừa rồi tất cả đều là mơ?"
Tiểu Hắc thấy nàng đã tỉnh liền tức giận bất bình nói: "Cái gì nằm mơ, ngươi là ngất đi sau đấy bị quỷ hộ vệ Chính Sự Đường ném qua đây.
Mấy người đó còn tham tiền không nỡ đưa ngươi đi."
Hòa Thuận ngẩn người, ngồi dưới đất yên ổn nói: "Vậy ra không phải ta nằm mơ, hồn phách cha mẹ ta sau trận chiến đó đã thực sự tro bay khói tan."
Tiểu Hắc không biết nên nói gì vào lúc này, dù thấy tâm trạng Hoà Thuận rất bình tĩnh nhưng nó cảm nhận được nàng không ổn.
Hoà Thuận ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn to trên trời, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Hắc, tu sĩ Luyện Hư Kỳ có hồn phách không?"
Tiểu Hắc dừng một chút rồi nói: " Hồn phách bọn họ đã sớm luyện thành Nguyên Anh, không giống tu sĩ Nguyên Anh Kỳ yếu đuối."
Hòa Thuận thống khổ nhìn về phía nó cười cười, lại nhẹ giọng hỏi: "Người phàm có năng lực giết chết tu sĩ Luyện Hư Kỳ không?"
Tiểu Hắc nhất thời không biết nên trả lời
thế nào, đành phải ăn ngay nói thật: "Người phàm mạnh nhất có thể giết chết tu sĩ mới bắt đầu Luyện Khí, nhưng chỉ cần vượt qua giai đoạn Trúc Cơ, bất kỳ tu sĩ nào cũng có thể giết chết người phàm chỉ với một ngón tay."
Nghe đến đây Hòa Thuận nhìn về phía Phong Vô thành nơi cung điện của Diệt Thế lão tổ, kiên nghị mỉm cười nói: "Vậy ta sẽ cho bọn họ thấy, để bọn họ nhìn xem một người phàm giống như con kiến hôi làm thế nào đối kháng với họ.
Ta muốn đem thân thể bọn họ xé bỏ, đem Nguyên Anh đánh thành tro bay khói tan."
"Người tu tiên thì làm sao, không phải là có tư chất hơn so với người bình thường, dễ dàng hấp thụ linh lực trời đất hơn à.
Xét đến cùng bọn họ cũng chỉ là người thường thôi! Kể cả không có linh căn không thể tu luyện, ta cũng phải đem bọn họ toàn bộ chém giết hết." Trong mắt Hòa Thuận lộ ra sát ý, cắn răng hung hăng nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.