Tiện Thụ Và Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công Thành Đôi Rồi

Chương 8:




Thụ không ngờ mình vẫn còn sống.
Y khôi phục một chút ý thức, chỉ cảm thấy đệm giường lót dưới thân là mềm xốp đã lâu rồi y chưa chạm đến.
Y nhớ rõ phòng y vì quanh năm không thấy được mặt trời, không khí ẩm thấp u ám, nhưng hiện giờ y lại ngửi thấy mùi thông tuyết thoang thoảng.
Không, không phải mùi thông tuyết, mà là mùi tuyết trên lá thông. Rất khó tin là tuyết có mùi, nhưng giờ y thật sự đã ngửi thấy.
Cái lạnh tận xương, lại có ba phần nhiệt độ.
Có phải tuyết rơi không?
Thụ mở bừng mắt, phát hiện mình đang nằm trong một ngôi nhà trúc mà y chưa từng gặp qua, cửa sổ cách đó không xa mở một nửa, dưới cửa sổ có một cái bàn trúc.
Một nam nhân ngồi trước bàn, chống một tay, đang ngủ.
Gò má nam nhân đối diện với y, da trắng như ngọc, mặt mày như tranh vẽ, mũi cao thẳng, môi màu son phơn phớt, đẹp đến rối tinh rối mù.
Tuy lòng thụ yên tĩnh như nước, cũng không nhịn được nhìn nhiều hơn.
Một chiếc lá trúc bay vào từ cửa sổ, lúc này thụ mới hoàn hồn.
Thụ ý thức được, hiện tại là mùa xuân, không có tuyết.
Nam nhân trước cửa sổ giống như bị ánh mắt thụ làm giật mình, hàng lông mi rung rinh, từ từ mở mắt ra.
Hắn và thụ nhìn nhau một lát, rồi đứng dậy đi ra ngoài, không bao lâu sau lại bưng một cái chén tiến vào, ngồi xuống mép giường, nói: “Ngươi đã tỉnh rồi, vậy thì chén thuốc này không cần ta đút ngươi nữa, tự mình uống đi.”
Thụ nghe hắn nói, sắc mặt dần dần tái nhợt.
Nam nhân không rõ nguyên do, hơi hơi nhíu mày.
Thụ sốt ruột há miệng, lại chỉ có thể phát ra tiếng “a a”.
Từ đôi môi hơi mở ra của thụ, hắn mơ hồ thấy được tình huống bên trong, không khỏi ngẩn ra, không ngờ tới y mình đầy thương tích, tinh khí tổn hại còn chưa hết, đến cả đầu lưỡi cũng không còn.
Rơi vào kết cục khủng khiếp như vậy, cũng không biết người trẻ tuổi này rốt cuộc đã đắc tội ai.
Nam nhân cảm thấy thương hại trong lòng, hắn nhẹ nhàng cầm bàn tay phải của y đặt vào lòng bàn tay mình, nói: “Ngươi muốn nói cái gì, viết cho ta xem là được.”
Thụ như bị sét đánh, trái tim run lên, tay cũng run rẩy theo, không viết ra được chữ nào.
Y vốn muốn hắn nói thêm hai câu, nhưng câu nói vừa nãy kia, y đã nghe rõ, không cần xác nhận lại nữa.
Quá giống.
Giọng của bọn họ, quá giống.
Y cũng không biết mình đang sợ hãi cái gì, chỉ là kiềm chế không được mà run rẩy, y thậm chí không biết đây có phải là sợ hãi hay không, y vừa muốn cười, cười ý trời trêu ngươi, lại vừa muốn khóc, khóc cho cuộc đời nực cười của mình.
Nhưng cuối cùng y chỉ cố gắng hết sức, viết bốn chữ xuống lòng bàn tay người kia: Tên ngươi là gì?
Nam nhân không biết vì sao y đột nhiên lộ ra vẻ ngây ngốc như vậy, hắn nhíu mày, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của y: “Tiêu Dĩ Sương, ta tên Tiêu Dĩ Sương.”
Quả nhiên là hắn.
Bạch nguyệt quang của tra công.
Xác nhận được rồi, thụ bình tĩnh lại, y ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua từng chi tiết trên mặt bạch nguyệt quang, đến cuối cùng cũng không thể không thừa nhận —— y đúng là thua kém hắn.
Nếu người này là tuyết trắng trên đỉnh núi, thì y chính là một hạt bụi nơi đáy vực sâu.
Nếu nói giọng hai người tương tự, thì cũng là y trèo cao.
Cho dù biết không liên quan gì đến người này, thụ vẫn khó có thể kiềm chế mà sinh ra một chút căm hận. Y hận người này cao như không thể với tới, không thấu được khổ sở của chúng sinh. Y càng hận bản thân lại có thể sinh ra hận ý như vậy, ngay cả trái tim cũng méo mó, sớm đã thay đổi hoàn toàn.
Y dùng sức lật đổ chén thuốc, lại muốn xốc chăn lên rời khỏi nơi này. Nhưng y đã quên gân tay gân chân của mình đều đã đứt, ngay cả góc chăn cũng không cầm nổi, cho dù y chống tay ngồi dậy cũng sẽ ngã xuống đất ngay.
Bạch nguyệt quang đột nhiên bị y hất đổ chén thuốc, còn chưa hiểu vì sao lại thấy y sắp ngã xuống đất, vội dang tay ra ôm y vào ngực, rồi đẩy ngược lên giường.
Sự việc liên quan đến thân thể của người bệnh, giọng điệu bạch nguyệt quang cũng thêm một phần nghiêm khắc: “Ngươi có còn muốn đôi chân này không?”
Chân?
Ngay cả mạng cũng còn không muốn, còn để ý một đôi chân?
Thụ nở nụ cười bi thảm, trong cổ họng phát ra tiếng khàn khàn. Cười rồi cười, y dùng cánh tay che mắt lại, chỉ có lồng ngực còn phập phồng, đã sắp cười đến không thở nổi.
Cảm xúc của y thật sự quá kịch liệt, bạch nguyệt quang không thể lừa dối mình được nữa, có chút khó hiểu lại có chút khó tin mà mở miệng: “Ngươi hận ta?”
Rồi lại hỏi: “Vì cớ gì? Ta tự hỏi bản thân chưa từng đắc tội bất kì ai, cũng chưa bao giờ làm sai chuyện gì.”
Nhưng thụ lại không trả lời hắn.
Bạch nguyệt quang cũng biết câu hỏi của mình rất ngu ngốc, rồi lại cảm thấy tình huống này thật sự xấu hổ, lặng im một lúc lâu, hắn mới thấp giọng thở dài: “Bất kể thế nào, ngươi phải khỏe lên trước đã, dù có hận ta, cũng đến khi đó hãy báo thù.”
Thụ chợt khựng lại.
Bạch nguyệt quang cho rằng y không tin, lại nói: “Ngươi yên tâm, gân tay và gân chân của ngươi ta có thể nối lại được, chỉ tiếc ngươi không thể luyện võ nữa.”
Cánh tay che trên mắt thụ giần giật. Bạch nguyệt quang giật mình, cầm lấy cánh tay y nhẹ đẩy ra.
Hắn vốn tưởng rằng thụ khóc, lại không thấy một giọt nước mắt nào.
Bốn mắt đối diện nhau, thụ mờ mịt nhìn hắn.
Bạch nguyệt quang lại cảm thấy ngực ngột ngạt đến khó chịu.
Cả đời hắn chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt như vậy, giống như không rõ, tại sao người này lại đối xử tốt với y đến thế? Tại sao trên đời này còn có người tình nguyện đối xử tốt với một người khác?
Chỉ là… Tại sao y phải chấp nhất với một vấn đề như vậy? Trên đời này có ai sẽ chấp nhất với một vấn đề như vậy? Hơn nữa thầy thuốc đối xử tốt với người bệnh không phải là điều đương nhiên sao?
Bạch nguyệt quang cũng mờ mịt.
Hai người mờ mịt nhìn nhau, một lát sau bạch nguyệt quang mới thở dài, tạm thời bỏ qua phiền muộn trong lòng. Hắn nhét cánh tay lạnh lẽo trong tay mình về lại trong chăn, giọng nói vừa bất đắc dĩ vừa dịu dàng: “Ngươi yên tâm, ở chỗ này của ta không ai có thể làm ngươi bị thương. Ta nói được thì làm được.”
Bạch nguyệt quang xoay người, định ra ngoài nấu cho thụ một chén thuốc khác.
Thụ đưa cánh tay lên che mắt.
Lần này cánh tay y nhanh chóng trở nên ướt nhẹp.
Thì ra y còn biết khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.