Tiện Thụ Và Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công Thành Đôi Rồi

Chương 20:




Cho nên sau khi thần y trở về, mới hỏi thụ có muốn gặp cha mẹ không.
Tâm trạng thụ có chút chùng xuống.
Nghe nói về những việc mà phu thê chưởng môn đã làm vì y, y đương nhiên muốn gặp, nhưng nghĩ đến thanh danh hiện giờ của mình, y rồi lại sợ liên luỵ đến họ.
Bạch nguyệt quang cười: “Ngươi đừng nghĩ quá nhiều, chỉ cần chính ngươi muốn là được.”
Hắn lại nhẹ nhàng xoa đầu thụ: “Miệng lưỡi người đời, chỉ cần không ghi trong lòng thì sẽ không thành vấn đề, cha mẹ ngươi có thể suy nghĩ thấu đáo hơn ngươi tưởng nhiều.”
Sáo mỏ gà cười hì hì: “Về nhà đi!”
Thụ cứng đờ cả người, vừa thẹn vừa bực. Sắc mặt bạch nguyệt quang không có gì khác, tay lại sờ hạt dưa trong dĩa đựng trái cây trên bàn, giấu sau lưng nhẹ nhàng bắn ra.
Sáo mỏ gà “quác” một tiếng, tức giận bay đi.
Ngày hôm sau thụ đi theo bạch nguyệt quang xuống núi.
Hai người giục ngựa phóng nhanh, đi một hồi thì tới môn phái.
Đệ tử thủ vệ vẫn là người lúc trước, nhận ra thụ, kinh ngạc sững người tại chỗ.
Đoạn đường đi kế tiếp đều có người nhận ra thụ, hoặc dừng chân đứng xem, hoặc lo lắng hỏi thăm, hoặc châm chọc mỉa mai, hoặc kích động rơi nước mắt.
Mới đầu thụ còn có chút không quen, những ánh mắt đó làm y cảm thấy lưng như kim chích, giống như ai ai cũng đang nhắc y về quá khứ. Bạch nguyệt quang nhận thấy cảm xúc của y, nhẹ nhàng cầm tay y, cười nhẹ bên tai y: “Đã lớn vậy rồi, còn muốn ta che mắt lại giúp ngươi hay sao?”
Hơi nóng phả vào tai, làm bên lỗ tai đó tức khắc đỏ bừng.
Thụ nghĩ tới những lời bạch nguyệt quang từng nói, khẽ mỉm cười, đúng vậy, hiện giờ ngoại trừ mấy người y để trong lòng, còn ai có thể xúc phạm tới y đây?
Vậy thì y cần gì phải để ý đến những ánh mắt đó.
Chưởng môn phu nhân nghe nói con trai nhỏ đã trở lại, kích động muốn chạy ra ngoài xem. Chưởng môn cũng muốn đi mà còn hơi sĩ diện, đứng ở cửa viện giữ chặt phu nhân: “Nên là tiểu tử kia tới gặp chúng ta, ngươi vội vã đi làm gì!?”
Chưởng môn phu nhân không kiên nhẫn: “Tránh ra! Ngươi không đi thì kệ ngươi, bà đây đi!”
Chưởng môn không buông tay. Chưởng môn phu nhân đập qua một chưởng, chưởng môn tiếp được, hai người cứ vậy ngươi tới ta đi mà đánh nhau.
Đang đánh nhau tưng bừng, đột nhiên nghe thấy một tiếng: “Khụ, hai vị tiền bối, ta dẫn Lâu công tử đến rồi.”
Phu thê chưởng môn nháy mắt tách ra, chỉnh sửa quần áo, bày ra một bộ trang trọng.
Tình huống có hơi xấu hổ.
Thụ: …
Vốn dĩ y rất muốn khóc, nhưng bây giờ hình như không khóc được.
Thụ rất là cạn lời, móc giấy trắng và bút than mà mình mang theo ra, viết loạt soạt: Hai người sao cứ suốt ngày giống trẻ con thế…
Bạch nguyệt quang rất muốn cười, hắn nghĩ giờ thì có lẽ hắn đã biết, tại sao thụ lại ngốc đến vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.