Tiên Nghịch

Chương 952: Cửu Long




- Một kế của Thanh Sương thật giỏi, không nghĩ tới trong khoảnh khắc động phủ mở ra không ngờ lại có biến cố. Nếu không phải ta đã hấp thu yêu linh khác, lúc này nhất định sẽ bị áp chế gắt gao!
 
- Tuy nhiên, hiện tại tất cả những điều này đều đã không có vấn đề gì, cho dù vùng đất Yêu Linh này không phục lại như năm đó cũng không ngại! Động phủ mở ra, lúc này đây, ta nhất định sẽ thành công!
 
- Cổ ma, tiên đế, Bối La ta đến đây!
 
Khuôn mặt yêu dị này đột nhiên xuất hiện vẻ dữ tợn, vặn vẹo, trực tiếp lao ra thủy đàm hóa thành một đạo yêu quang bay về phía bầu trời.
 
Tiên phong thổi qua thân thể của hắn, nhưng trong khoảnh khắc tới gần lập tức bị yêu quang này cắn nuốt, không ngờ hóa thành yêu khí tăng thêm ánh sáng của yêu quang.
 
Trong Tiên Linh Thiên Cảnh, phía dưới một chỗ yêu quận đế đô, Diêu Tích Tuyết đang khoanh chân ngồi bỗng nhiên ngẩng đầu, trong khoảnh khắc nàng ngẩng đầu chính là lúc tiên phong thổi qua. Ngay lập tức nàng cảm nhận được tiên khí, trong khi thân thể run rẩy mắt lộ ra u quang, lập tức yêu khí tràn đầy từ trong cơ thể nàng bỗng nhiên bùng nổ, hình thành một cỗ lốc xoáy khổng lồ, cuốn toàn bộ tiên khí trên người vào trong lốc xoáy, nhanh chóng phá vỡ hấp thu.
 
Thân hình Diêu Tích Tuyết nhoáng lên một cái lập tức biến mất tại chỗ, lúc hiện ra đã đứng giữa không trung. Toàn thân nàng bị từng trận yêu khí bao phủ, không thấy rõ dung mạo, nhưng khí tức băng lãnh lại nồng đậm tới cực điểm.
 
Sau khi dừng lại một chút, nàng lập tức hóa thành yêu quang bay thẳng về phía trước.
 
Còn có một địa phương, cũng bảo tồn lại dưới tiên khí, đó chính là Luyện Hồn Tông hiện tại ở Hỏa Yêu Quận!
 
Trong Luyện Hồn Tông, chỗ tượng đá Vương Lâm, tiên khí rít gào thổi qua, muốn quét sạch yêu khí trong tượng đá, lập tức từ trong tượng đá truyền ra một trận tiếng huýt gió sắc bén.
 
Trong khoảnh khắc khi tiên khí thổi đến, toàn bộ mấy trăm vạn đệ tử của Luyện Hồn Tông đều cảm nhận được sự nôn nóng và hàm nghĩa trong tiếng kêu kia, không cần người chỉ huy, tất cả đệ tử Luyện Hồn Tông toàn bộ thi triển ra hồn phiên, số lượng hồn phách không thể tưởng tượng được lập tức tràn ngập trong đô thành, dưới tầng tầng bảo vệ lập tức bảo vệ lại tượng đá màu đen trong thung lũng.
 
Toàn bộ Luyện Hồn Tông đô thành tràn ngập màn sương đen, vô số hồn phách rít gào chống lại tiên phong kia. Chỉ có điều, lực lượng của tiên phong này quá lớn, trong khi quét qua Luyện Hồn Tông liền giống như con thuyền đơn độc trong sóng dữ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ.
 
Mấy trăm vạn người của Luyện Hồn Tông trong màn sương đen đều đả tọa, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, nhưng vẫn đang cắn răng kiên trì!
 
Đúng lúc này, đột nhiên trong tiên phong đang đánh tới lập tức có một bộ phận không ngờ có chút thay đổi, giống như có được ý chí của bản thân, chẳng những không quấn lấy Luyện Hồn Tông, mà ngược lại hình thành lốc xoáy ở xung quanh trợ giúp Luyện Hồn Tông chống cự ba cỗ tiên phong còn lại.
 
Ba cỗ tiên phong dung hợp làm một kia dừng lại một chút, cũng không mạnh mẽ tấn công, mà thổi qua từ bốn phía, nháy mắt rít gào mà đi.
 
Lốc xoáy tiên phong vờn quanh Luyện Hồn Tông nhanh chóng co rút lại, đi theo lên dung hợp vào trong đó cùng quét ngang thiên địa.
 
Khi tiên phong này tràn ngập trong toàn bộ Tiên Linh Thiên Cảnh thì bốn cột sáng đông tây nam bắc lập tức tản ra hào quang hoa mỹ, còn có một tia sáng bắn ra khiến cho bầu trời bao phủ ở trong hào quang.
 
Bốn cột sáng kia lại bị tia sáng nối liền với nhau, dường như ở trong Tiên Linh Thiên Cảnh này đan chéo ra một tầng bảo vệ!
 
Tiên Linh Thiên Cảnh tích đủ lại mở ra vòng bảo vệ vốn phải tồn tại!
 
Trong khoảnh khắc này, vị trí trung gian giao thoa của bốn cột sáng cũng chính là điểm trung tâm nhất của Tiên Linh Thiên Cảnh, theo tia sáng hoa mỹ lượn lờ, theo vòng bảo vệ lại mở ra, nơi này vốn là một nơi dãy núi ngang dọc lập tức nổi lên biến hóa.
 
Mặt đất chấn động, từng dãy núi kia lại rơi xuống tảng lớn đá vụn, vô số bụi bặm cuốn lên không trung, từ xa nhìn lại, một mảnh bụi đất đã che phủ tất cả. Trong bụi đất, trong một dãy núi đá vụn đã ầm ầm rơi xuống hơn nửa, trong đó tản ra hào quang màu tím, một con tử long dài vạn trượng rít gào bay lên. Tử long này vừa động đá vụn lập tức toàn bộ rơi xuống.
 
Tử long bay lên trời, một tiếng long khiếu long trời lở đất vang lên! Tử long này cực kỳ uy nghiêm, nhất là hai mắt lộ ra băng lãnh vô tận.
 
Ở phía sau nó, trên mặt đất lại có một dãy núi sụp đổ, con tử long thứ hai rít gào bay lên. Cùng lúc đó, dãy núi trên mặt đất sụp đổ càng nhiều. Chỉ khoảng nửa khắc, từng con tử long lần lượt lao ra, cuối cùng ở giữa không trung chín con tử long vờn quanh, một tiếng long khiếu quanh quẩn thiên địa, dường như vang vọng mãi mãi.
 
Chín con rử long này xoay quanh lần lượt thay đổi vị trí cho nhau, từng trận tử quang lóe ra, lập tức hóa thành một trận pháp hình tròn. Trận này do cửu long tạo thành, trong khoảnh khắc trận pháp xuất hiện tiên khí trong toàn bộ Tiên Linh Thiên Cảnh lập tức bạo tăng.
 
Cửu Long trận pháp lơ lửng giữa không trung, tử quang lóe ra, cho dù là khoảng cách rất xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng tử ý đầy trời.
 
Bên ngoài trận pháp, lúc này không trung vặn vẹo một trận lại có ba người biến ảo hiện ra, đúng là Lăng Thiên Hậu và nam tử họ Triệu mặc y phục màu tím, ở giữa hai người là Hư Không Tử vẻ mặt bình tĩnh, nhưng hai mắt trong khi chớp đã có tinh quang lóe qua.
 
Ba người xuất hiện không lâu, lập tức cách đó không xa lại có vặn vẹo một người biến ảo đi ra!
 
Trong khoảnh khắc người này xuất hiện, hai mắt Lăng Thiên Hậu lập tức khôi phục vẻ linh hoạt sắc bén, Hư Không Tử bên cạnh lão cũng ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người Thiên Vận Tử vừa đi ra.
 
Thiên Vận Tử vẻ mặt bình tĩnh, hướng về phía Hư Không Tử ôm quyền, bình thản nói:
 
- Thiên Vận ra mắt Hư Không Tử đạo hữu.
 
Hư Không Tử mỉm cười, gật đầu nói:
 
- Lăng Thiên Hậu mời, lão phu cũng tới đây nhìn một chút.
 
Thiên Vận Tử ánh mắt nhìn về phía cửu long bên cạnh, bình tĩnh nói:
 
- Với chút lực lượng của lão phu, thành công không lớn, nhưng nếu có các vị đạo hữu thì chẳng còn gì đáng ngại!
 
Trong khi hai người nói chuyện với nhau, bên kia trận pháp đồng thời xuất hiện vặn vẹo ở hai vị trí, chính là Vân Tiên Đạo Lữ và nhóm Vương Lâm hiện ra.
 
Thân ảnh hư ảo đi theo phía sau Vân Tiên Đạo Lữ, xung quanh Vương Lâm lại là Tư Đồ Nam và đám người Phù Phong Tử, mọi người đồng thời xuất hiện không khỏi đánh giá lẫn nhau.
 
Trong khoảnh khắc Vương Lâm xuất hiện, thân ảnh hư ảo phía sau Vương Nguy chấn động, cẩn thận nhìn Vương Lâm, trong mắt lộ ra cảm khái và vui mừng.
 
Ánh mắt Vương Lâm dừng trên người Vân Tiên Đạo Lữ, hai người này lúc trước hắn đã gặp qua, nhưng cũng không quen thuộc, chỉ là hư ảnh phía sau hai người bọn họ lại khiến Vương lâm liếc mắt một cái đã nhận ra, người này, đúng là Chu Dật!
 
Vương Nguy cảm thấy hứng thú liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, mỉm cười nói:
 
- Ngươi chính là Vương Lâm lấy đi chìa khóa của tòa động phủ thứ tư?
 
Vương Lâm vẻ mặt như thường, nhưng trong lòng lại cẩn thận, hắn nhìn không thấu tu vi của nam tử trước mắt này, còn có nữ tử bên cạnh kia tu vi lại càng cao thâm khó dò.
 
- Vân Tiên Đạo Lữ!
 
Năm đó Vương Lâm từ Diêu Tích Tuyết biết được có một đôi đạo lữ như vậy tồn tại, hơn nữa nắm giữ một tòa động phủ chưa bao giờ ra ngoài. Lúc này hắn lập tức hiểu được, Vân Tiên Đạo Lữ này nói vậy chính là hai người này rồi.
 
- Đúng vậy.
 
Vương Lâm bình tĩnh nói.
 
Hồ Quyên bên cạnh khẽ cười nói với Vương Nguy:
 
- Đánh cuộc của chúng ta năm đó, chàng thua.
 
Vương Nguy mỉm cười gật đầu, cười nói với Vương Lâm:
 
- Cấm chế nơi lối vào Triều Tịch vực sâu ở Hỏa Yêu Quận năm đó chính là ngươi bố trí?
 
Nói xong, tay phải Vương Nguy hư không vung lên, lập tức trong tay xuất hiện một gốc cỏ.
 
Khoảnh khắc nhìn thấy gốc cỏ này Vương Lâm liền nhận ra, đúng là một đạo cấm chế của mình bố trí năm đó. Sắc mặt hắn không thay đổi, hơi gật đầu.
 
- Hậu sinh khả úy, khi ta bằng tuổi ngươi không thể bố trí ra cấm chế xảo diệu như vậy.
 
Vương Nguy thở dài, trong mắt lộ ra tán thưởng.
 
- Tiền bối khen trật rồi.
 
Vương Lâm ôm quyền nói, ánh mắt giống như tùy ý đảo qua hư ảnh ở phía sau Vương Nguy.
 
Trong khoảnh khắc ánh mắt Vương Lâm quét qua, hai mắt Chu Dật lóe lên không thể tra.
 
Vương Lâm lập tức hiểu được.
 
Đúng lúc này, đột nhiên chân trời phía xa có mấy đạo cầu vồng gào thét mà đến, người đi đầu đúng là trung niên mỹ phụ như thôn cô kia, bốn người đệ tử đi theo phía sau nàng, Thiên Cầm và nữ tử nghi ngờ là Côn Hư Thánh Nữ cũng ở trong đó.
 
Thôn cô mỹ phụ sau khi tới gần, còn nhìn bốn phía, đầu tiên nhìn qua Thiên Vận Tử, lại cẩn thận đánh giá Vân Tiên Đạo Lữ một chút trên mặt lộ ra mỉm cười thiện ý, cuối cùng lại hơi gật đầu với Vương Lâm đi tới bên cạnh Hư Không Tử.
 
Thiên Vận Tử vẻ mặt như thường, nhưng lông mày cũng nhíu lại một chút.
 
Ở phía sau thôn cô, phía xa tiến đến hai đạo thân ảnh, một lão giả ngồi trên hồ lô và hắc y nam tử vẻ mặt băng lãnh. Lão giả ngồi trên hồ lô ánh mắt đảo qua trên người mọi người, khi nhìn đến Vân Tiên Đạo Lữ thì con ngươi hai mắt co rụt lại, trầm mặc một lát liền đi tới bên cạnh Thiên Vận Tử.
 
Về phần nam tử kia không nói một từ đã đứng ở bên cạnh đoàn người Vương Lâm.
 
Vương Lâm liếc nhìn về phía nam tử kia, đối với người này, Vương Lâm thậm chí ngay cả một câu cũng chưa từng nói qua. Chỉ có điều, trong mơ hồ hắn có thể cảm nhận được, tính cách của người này quả thật quái gở lạnh lùng cao ngạo, không thích tiếp xúc với người khác.
 
Hắc y nam tử ánh mắt đối diện với Vương lâm, lần đầu tiên mở miệng, bình thản nói:
 
- Mang ta đi vào.
 
Vương lâm có chút trầm ngâm, gật gật đầu.
 
Cửu Long trận pháp ở dưới tử quang tràn ngập chậm rãi chuyển động, nhưng ngay tại khoảnh khắc này, đột nhiên một cỗ yêu diễm từ phía xa ầm ầm lao đến nơi đây.
 
Trong thời gian ngắn, yêu quang này tới gần, hóa thành bóng người, chỉ có điều bên ngoài thân thể này bị yêu khí lượn lờ không thấy rõ dung mạo, thậm chí ngay cả nam hay nữ cũng không thể nhận ra.
 
Nhưng trong khoảnh khắc người này xuất hiện, tâm thần của Vương lâm cũng lập tức khẽ động, bỗng nhiên nhìn lại. Lúc này, nhân ảnh yêu diễm kia cũng đồng dạng nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt thù hận từ trong yêu khí lộ ra giống như lợi kiếm thẳng hướng Vương Lâm.
 
Chỉ một lát người này thu hồi ánh mắt, không nói gì, đứng ở bên cạnh Thiên Vận Tử.
 
Thiên Vận Tử vẻ mặt như thường, hơi gật đầu, nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn về phía xa, trong vẻ mặt có một tia chờ mong.
 
Phía cuối ánh mắt của Thiên Vận Tử, một thanh niên đầu trọc mặc y phục màu đỏ chậm rãi đi tới, tướng mạo của người này cực kỳ anh tuấn, trong mơ hồ càng lộ ra vẻ đẹp yêu dị.
 
Trên đầu hắn trống trơn, không có một sợi tóc, ở trên người người này lại có tiên khí lượn lờ, đợi người này đi tới, đầu tiên mắt nhìn về phía Vương Lâm, cười nói:
 
- Vương lão đệ, ta đã tới chậm.
 
- Bối La.
 
Vương lâm vẻ mặt bình tĩnh, gật đầu nói:
 
- Không tính là chậm, lúc này vừa lúc.
 
Thanh niên đầu trọc này xuất hiện khiến cho ánh mắt Hư Không Tử lập tức ngưng trọng, đồng tử lại càng co rút lại. Không chỉ có lão, ngay cả Vân Tiên Đạo Lữ kia trong mắt cũng lóe ra hàn quang. Chỉ có Thiên Vận Tử khóe miệng dần dần lộ ra một tia mỉm cười.
 
Cửu Long trận pháp vận chuyển, từng trận tiên khí vờn quanh. Dưới tiếng rít gào của chín con tử long tạo thành trận pháp, tử quang phía trên trận pháp bỗng nhiên kịch liệt lóe ra, bao trùm toàn bộ phạm vi mấy trăm trượng.
 
Hào quang lướt qua nháy mắt, thân ảnh mọi người biến mất.
 
Tòa động phủ thứ năm, mở ra!
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.