Tiên Nghịch

Chương 1696: Tứ linh mở đường Mộng Đạo




Tay cầm Hoàng Long Tiên, Huyền La bỗng nhiên giơ tay phải vung lên, chỉ thấy cây tiên kia bắt đầu gào thét, trực tiếp quất về phía đại môn của động phủ. Cây tiên kia chợt lóe lên u quang, giống như một con cự long rít gào trong nháy mắt xông vào đại môn của động phủ. Ầm một tiếng, đại môn của động phủ chấn động mạnh, màu vàng ở bên trong hồn độn mơ hồ, ngay khi cây tiên này quất xuống lập tức sụp đổ, như có một sức mạnh cường đại đánh lên mặt nó khiến cho sương mù mơ hồ bên trong đại môn của động phủ kia trực tiếp bị vạch ra một cái khe rất lớn.
 
Cái khe kia rất sâu, không biết là thông tới đâu. Liếc mắt nhìn toàn là một màu đen. Nhưng có một áp lực kỳ dị từ bốn phía cái khe giữa sương mù bên trong đại môn kia đột nhiên tỏa ra. Dưới áp lực này, cái khe này nhanh chóng co lại.
 
Huyền La ánh mắt lóe lên, giơ tay phải lại một lần nữa vung roi, liên tục xuất xuống chín nhát. Trong tiếng ầm ầm không ngừng, Long Tiên kia nhanh chóng bành trướng lên, ngay tại lần thứ chín quất xuống đã hóa thành dài mấy vạn trượng, xông vào trong đại môn của động phủ, xé tan toàn bộ sương mù, mở thành một con đường như mình rồng.
 
Con đường này rất sâu, thông tới Tiên Cương, giống như là một con đường luân hồi!
 
- Muốn chuyển thế đầu thai, ngoài việc chống lại quy tắc của Tiên Cương, còn có nguy cơ bị lạc đường. Ngươi hãy nhớ lấy, hãy đi theo thân rồng này là có thể đi đúng con đường chuyển thế!
 
Trong lúc nói, Huyền La giơ hai tay bấm quyết, sau khi hai tay hợp lại thành hình chừ thập ở trước người liền mạnh mẽ giựt lại.
 
- Sơn Yêu đại nhị linh, nhân danh lão phu Huyền La, hãy hiện ra!
 
Hai tay của Huyền La ầm ầm vang vọng, chỉ thấy ở phía trước hắn lập tức xuất hiện một cảnh tượng hư ảo!
 
Đó là một thế giới đầy tuyết trắng, đó một là một ngọn núi tuyết cực cao. Ngọn núi này cao Vô biên vô hạn, toàn thân màu trắng, khiến cho người ta nhìn thấy sẽ phải chấn động tâm thần!
 
- Chuyển thế đầu thai sẽ có mê chướng phong tỏa hồn phách, sơn yêu này là do lão phu đã luyện hóa một ngọn núi vạn năm ở Tiên Cương, ngưng tụ vô số sơn hồn mà cuối cùng tế thành yêu tiên!
 
Vật này có thể bảo vệ cho hồn phách của ngươi không tiêu tan!
 
Huyền La vung tay phải về phía trước, ngọn tuyết sơn hư ảo màu trắng khổng lồ kia lập tức ầm ầm tản ra, lao thẳng tới đại môn của động phủ. Chỉ thấy trong tiếng rắc rắc, con đường mình rồng kia lập tức hóa thành băng, màu băng kia cũng là màu trắng, hướng sâu vô tận vào bên trong.
 
Con đường luân hồi được tuyết bảo vệ toàn bộ đã hoàn thành. Đến lúc này, con đường chuyển thế mới được hoàn chỉnh!
 
- Kiếm Tiên đại tam linh, nhân danh lão phu Huyền La, hãy hiện ra!
 
Huyền La giơ tay trái điểm lên mi tâm, lập tức trên mi tâm hắn hé ra một cái khe. một đám tử quang lóe ra, một thanh kiếm nhỏ bằng bàn tay gào thét xuất hiện.
 
- Kiếm này là do ta ở trong Toái Tinh Thần bên ngoài Tiên Cương đại lục đã luyện hóa chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín khối toái tinh thần mà thành, để khiến cho kiếm này khai linh ta còn đi vào trong Tiên Tộc, cũng lấy từng đó hồn phách của tiên nhân để cuối cùng luyện thành!
 
Kiếm này cực kỳ hung ác, một khi xuất ra thì Cổ Tộc, Tiên Tộc đều phải kinh khiếp! Hôm nay lão phu lấy vật này để hộ tống cho người chuyển thế đầu thai! Có vật này hộ tống, dọc đường ngươi sẽ được an toàn!
 
Huyền La vung tay trái, thanh kiếm hung sát này gào thét lao thẳng về phía đại môn của động phủ. Kiếm khí kinh hoàng tràn ngập khắp con đường sâu hun hút này!
 
Con đường này lấy thân rồng làm đường, lấy tuyết để bảo vệ, lấy kiếm khí vô tận của thanh kiếm hung sát này để dẫn đường, đường tuy dài, nhưng ngoài quy tắc của Tiên Cương, tất cả biến cố thường xảy ra đối với người khác, những nguy hiểm của chuyển thế đầu thai lần này có thể giảm được rất nhiều!
 
- Phong Ma đại tứ linh, nhân danh lão phu Huyền La, hãy hiện ra!
 
Sự chuẩn bị của Huyền La cũng không phải chỉ có từng ấy. Dù sao lần chuyển thế này không phải được tiến hành trên Tiên Cương đại lục, vì thế điểm quan trọng nhất chính là chống lại quy tắc của Tiên Cương.
 
Lời nói vừa truyền ra. Huyền La cắn đầu lười phun ra một ngụm máu tươi trân quý. Ngụm máu này đỏ sậm, nhưng ngay khi nó xuất hiện lập tức liền hóa thành màu đen. Máu đen trong lúc nhúc nhích tản mát ra một lượng lớn hắc khí, trong nháy mắt ở trước mặt Huyền La xuất hiện một thân ảnh bị hắc khí vờn quanh.
 
Thân ảnh này mơ hồ, nhưng ma khí cũng cuồn cuộn nối lên. Ma khí này không phải khí tức của Cổ Ma, mà là do một loại ý chí của mặt đất biến thành. Hết thảy sinh linh trên mặt đất đều có tà niệm, những tà niệm này ngưng tụ lại với nhau sẽ có thể biến thành ma.
 
- Ma này đã được lão phu tế luyện suốt ba lần chuyển thế, theo năm tháng vô tận đã thu được ba mươi sáu triệu tà niệm của những người chí hung chí ác mà ngưng tụ ra. Nó dĩ nhiên là có linh trí, có thể gọi là ma linh!
 
Ở Đạo Cổ nhất mạch của lão phu còn có một ma bài hấp thụ sức mạnh cung phụng, là một trong ba binh khí mạnh nhất của lão phu!
 
Có vật này là có thể hóa thành phong ấn, khiến cho ký ức của những người chuyển thế đầu thai các ngươi nhờ có phong ấn này mà không bị sứt mẻ một chút nào, có thể khiến cho các ngươi ngay khi được điểm hóa là có thể khôi phục toàn bộ trí nhớ!
 
Ngoài ra, trừ phi các ngươi sau khi chuyển thế thân thể cũng bị một đại tôn giã cẩn thận sưu hồn, nếu không thì không ai có thể biết được thân phận của các ngươi ở kiếp trước!
 
Như vậy lần chuyển thế này bây giờ mới là hoàn chỉnh!
 
Huyền La vung tay phải về phía trước, lập tức ma ảnh sương đen kia lao thẳng tới đại môn của động phủ. Trong phút chốc toàn bộ con đường đóng băng bên trong đại môn kia đều bị sương đen tràn ngập. Đám sương mù kia nhúc nhích, thoạt nhìn rất là khủng khiếp, nhưng rất nhanh liền bình hoàn trở lại, hóa thành một diện mạo như một tấm kính.
 
Liên tục lấy ra bốn binh khí cực mạnh, thần sắc của Huyền La cũng không hề biến hóa một chút nào. Tu vi của hắn thông thiên, lại sớm đã có chuấn bị. Chút tiêu hao này ngay lập tức đã khôi phục. Hắn giơ tay phải lên hung hăng nắm lại, rồi trong nháy mắt lại buông ra; lập tức liền có mặt trời đỏ như máu từ trong lòng bàn tay hắn nối lên.
 
Mặt trời này vốn là vô hình, nhưng ngay khi ánh mắt của Huyền La quét qua lập tức liền có tiếng rắc rắc vang vọng. Chỉ thấy mặt trời hư ảo vốn là một thần thông này lập tức hóa thành vật thật, trở thành một thực thé thật sự tồn tại!
 
Nó có thể chạm vào được, có thể cảm nhận được, có thể cầm nắm được!
 
- Vương Lâm, vật này là do lão phu lấy Đại Thiên Tôn lực của bản thân biến thành, có thể khiến cho ý cảnh thần thông của ngươi mở rộng vô hạn, ngươi hãy lấy vật này để toàn lực thi triển Mộng Đạo Thuật của ngươi!
 
Hãy dùng phương pháp này để thi triển lên những người bên cạnh ngươi, phong ấn ký ức của bọn họ vào trong mộng, chờ được ngươi tìm đến và điểm hóa!
 
Đối với bọn họ mà nói, lần chuyển thế này chính là một giấc mộng!
 
Mặt trời đỏ như máu to bằng nắm tay ở trước mặt Huyền La lơ lửng trôi về phía Vương Lâm, được Vương Lâm cầm lấy trong tay.
 
Ngay khi chạm tới mặt trời này, tâm thần Vương Lâm chấn động. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng ở bên trong mặt trời này ẩn chứa một khí tức đủ để khiến cho hồn phách run rẩy mà hắn không thể nào giải thích được, như ẩn như hiện!
 
- Đây chính là sức mạnh của Cửu Dương Đại Thiên Tôn sao Vương Lâm nhìn mặt trời đỏ như máu trong tay, sau khi trầm mặc một lát liền nhắm hai mắt lại, Mộng Đạo Thuật của hắn ngay khi hắn nhắm mắt liền được thi triển ra.
 
Mông đạo là thần thông mà Vương Lâm tự nghĩ ra, uy lực của nó vốn đã cường đại, giờ phút này nhờ có pháp bảo của Huyền La lại càng mở rộng ra vô hạn, uy lực của nó bạo tăng lên mấy lần, gần như đã đạt tới mức độ mộng trở thành thực!
 
Một sạn sóng vô hình từ trong cơ thể Vương Lâm lan ra. Bao phủ mọi người ở xung quanh. Dần dần, mọi người bao gồm cả Lý Thiến Mai toàn bộ đều nhắm hai mắt lại, đắm chìm vào trong mộng.
 
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt đã qua một nén nhang. Trên mi tâm của Vương Lâm dần dần xuất hiện một ký hiệu mơ hồ, cùng lúc đó. Trên mi tâm của tất cả mọi người đang nhắm mắt đều có ký hiệu như ẩn như hiện.
 
Những ký hiệu này cũng nhau tỏa sáng, dường như có một sự liên hệ kỳ dị nào đó. Sự liên hệ này có thể giúp cho Vương Lâm nhiều năm sau sẽ tìm được bọn họ.
 
Rắc một tiếng, mặt trời trong tay Vương Lâm vỡ vụn, tiêu tan.
 
Ngay khi mặt trời này tiêu tan, Vương Lâm mở hai mắt, mọi người ở bốn phía toàn bộ cũng mở hai mắt. Trên mi tâm bọn họ, ký hiệu kia cũng không còn như ẩn như hiện nữa, mà đã hiện lên cực kỳ rõ ràng.
 
Một cảm giác không nói lên lời tràn ngập trong lòng mọi người. Bắt luận là mở mắt hay nhắm mắt lại cũng đều có thể cảm nhận được. Nhất là với Vương Lâm, cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn không ít.
 
- Sau khi đầu thai chuyển thế, những cảm giác của các ngươi đối với nhau sẽ suy yếu, nhưng chỉ cần ở cách nhau không xa sẽ có thể mơ hồ cảm nhận được. Bây giờ, hầy lần lượt bước vào con đường mình rồng, lão phu sẽ đưa các ngươi chuyển thế tái sinh!
 
Thanh âm của Huyền La tràn ngập một vẻ uy nghiêm, khiến cho mọi người ở bên cạnh Vương Lâm đều trở nên trầm mặc.
 
Thanh Lâm thở dài bước về phía trước, là người thứ nhất bước vào đại môn của động phủ. Con gái hắn là Thanh Sương cũng đi theo sau. Chu Dật đang định cất bước, nhưng có một sức mạnh như tơ tằm cuốn quanh thân hắn, khiến cho Chu Dật dừng chân lại.
 
- Chu đại ca chờ một chút, chuyện của ngươi ta đã nghĩ ra biện pháp giúp ngươi, khi ngươi chuyển thế đầu thai sẽ hoàn thành.
 
Lời nói của Vương Lâm vang vọng trong đầu của Chu Dật.
 
- Vương Lâm, chúng ta sẽ gặp nhau trên Tiên Cương đại lục!
 
Thanh Lâm rất hào sảng ở bên ngoài đại môn của động phủ xoay người hướng về phía Vương Lâm ôm quyền, nhưng ánh mắt hắn nhìn bốn phía cũng lộ ra một vẻ không đành lòng.
 
Xoay người. Thanh Lâm từng bước đi vào trong đám sương mù như một tấm kính kia. Biến mất không còn. Thanh Sương thần sắc lạnh lùng, dường như hết thảy những chuyện trên thế gian này đều không thể khiến cho nàng động dung. Nhưng ngay khi bước vào trong đám sương mù kia, nàng đột nhiên dừng chân lại, quay đầu nhìn lên người Chu Dật.
 
- Hy vọng sau này đừng tới làm phiền ta nữa Lời nói cũng lạnh lùng như sắc mặt, nhưng dường như lại ân chứa một thâm ý khác. Thanh Sương biến mất vào trong đám sương mù.
 
Chu Dật trầm mặc, trên mặt hiện lên vẻ đau khổ.
 
Vương Lâm nhìn Chu Dật, hai người đã quen biết hai ngàn năm, Vương Lâm cũng biết được sự si tình của Chu Dật và chuyện cũ của Thanh Sương. Lúc này nhìn thấy sự đau khổ của Chu Dật, Vương Lâm than nhẹ, giơ tay phải lên?sau khi vuốt lên mi tâm một cái, ký hiệu trên mi tâm hắn liền mở đi một chút, giống như hắn đã lấy đi một phần đặt lên trán Chu Dật.
 
- Đi thôi, Chu đại ca, ta đã đưa ấn ký phong ấn ký ức của Thanh Sương lên trên người ngươi, cứ như vậy. Người và cô ấy sau khi chuyển thế có lẽ sẽ có một chút liên hệ, có lẽ các ngươi có thể gặp lại nhau.
 
Chu Dật đau khổ gật đầu, hướng về phía Vương Lâm ôm quyền. Bóng lưng của hắn cô đơn. mang theo một vẻ mê man, mang theo một vẻ cố chấp không biết có nên kiên trì hay không đi về phía đại môn của động phủ, cho đến khi biến mất.
 
Người thứ tư rời khỏi là Thanh Thủy. Thanh Thủy đi tới bên cạnh Vương Lâm, nhìn Vương Lâm, trên mặt nở một nụ cười.
 
- Sư đệ, ta tới Tiên Cương đại lục chờ ngươi, nếu như ngươi có thể tìm thấy con gái ta, hãy thay ta chiếu cố cho nó.
 
Thanh Thủy nói xong, mỉm cười liếc nhìn Hồng Điệp một cái, vẻ nhân từ trong mắt rất đậm.
 
Hồng Điệp hai mắt đỏ bừng, nước mắt chảy xuống, đi tới vài bước như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại cắn môi, không mở miệng nữa.
 
Nàng nhìn Thanh Thủy đi về phía đại môn của động phủ, nhìn hắn biến mất, nước mắt không ngừng tuôn rơi, hóa thành một đạo cầu vồng màu đỏ như một con bướm biến mất ở bên trong đại môn của động phủ.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.