Trương Hằng im lặng, hiểu được tại sinh tử quan so đấu vận khí này. ô Lăng cũng không thể cam doan bản thân mình có thể sống sót. Mà trên thế gian này khẳng định hắn còn có điều gì đó không thể dứt bỏ, hoặc một sứ mệnh chưa hoàn thành! Cũng không phủ nhận sự thật mình không phải là đệ đệ của hắn, Trương Hằng hỏi:
- Có chuyện gì ngươi trước nói đi đã!
- Tuy rằng ta chỉ là một đứa con hoang của Đường gia nhưng phụ thân ta lại đối xử với ta rất tốt! Ta thậm chí còn được quan tâm hơn cả ngươi cơ! Khi ngươi bốn năm tuổi đã bị đưa tới Phương Vân sơn nhưng ta lại sinh sống ở phàm thế tới tận mười hai năm. Khi ngươi còn chưa bị đưa đi. phụ thân từng lén lút mang ta tới Từ đường của Đường gia Quỳ lạy liệt tổ liệt tông Đường gia. Một khắc đó, vận mệnh của ta đã hoàn toàn thay đổi...
Ô Lăng bắt đầu thấp giọng tự nói.
- Năm đó, vì Thực Hồn Tán của Độc Ma Tông, nguyên thần Đường Phương Chu suy kiệt, thực lực giảm xuống Trúc cơ kỳ nhưng không thể đoạt xá. Hắn không thể không sống tạm nhờ vào một kiện pháp bảo phụ trợ đặc biệt. Mà kiện pháp bảo kia lại được đặt ở một góc bí mật trong Từ đường Đường gia... Mà vào ngày hôm đó. nguyên thần Đường Phương Chu bắt đầu xâm nhập vào trong cơ thể của ta...
Trương Hằng thầm sinh ra nghi hoặc, vừa định lên tiếng thì ô Lăng lại dùng ánh mắt khẩn trương chặn lại.
- Ngươi nghe ta nói đã... Thời gian không còn nhiều. Sau khi hắn đoạt xá thất bại lập tức chủ động lựa chọn dung hợp với ta. Từ đó, ta kế thừa hết thảy trí nhớ và ý chí của hắn!
Chủ động dung hợp?!
Đây là lần đâu tiên Trương Hằng nghe nói tới điều này. Nếu đoạt xá là một phương pháp thôn phệ nguyên thần đối phương thì chủ động dung hợp chính là tình nguyện để đối phương thôn phệ.
- Kết quá của loại dung hợ này là để ta kế thừa ý nguyện của hắn, thậm chí trở thành một quân cờ của hắn sau khi chết. Nếu không phải đã trải qua ảnh hưởng của Thanh âm Quỷ dị trên Luyện Ngục Lộ thì ta hiện tại chỉ sợ còn có thể ngu ngốc đi trợ giúp hắn hoàn thành đại nghiệp báo thù gì đó!
- Thế lúc trước sao hắn lại không dung hợp với ta?
Trương Hằng không kìm nổi hỏi.
- Ta là người có linh căn thiên phú mà ngươi lại có linh căn bình thường. Khi tiến vào Phương Vân sơn. ta cũng dùng một loại pháp thuật để lừa gạt tên tu sĩ Luyện khí kỳ kiểm tra linh căn kia. Ô Lăng trả lời qua loa một chút rồi nói tiếp:
- Từ sau khi ta kế thừa Ý chí của Đường Phương Chu liền y theo Tổ huấn của Đường gia. để phụ thân đưa ngươi lên Phương Vân sơn. Âu Dương Thiên Đức tuân theo linh hồn Huyết thệ lúc trước, không dùng bất cứ phương thức gì để gây thương tổn con cháu Đường gia. cũng phái bồi dưỡng ngươi thành tu sĩ Trúc cơ kỳ. Một khi hắn thành công là có thể đi tới Đường gia Lấy viên Hóa Anh Đan và một số thứ khác...
- Ta biết ngươi có rất nhiều nghi hoặc nhưng ta không nhiều Thời gian để giải thích nữa...
Giọng điệu Ô Lăng càng lúc càng dồn dập.
Đột nhiên ô Lăng nắm lấy tay Trương Hằng, đưa mắt ra hiệu một cái. Trương Hằng tập trung nhìn thì phát hiện trong tay ô Lăng từ lúc nào đã xuất hiện một chiếc nhẫn rất bình thường.
- Đây là...
Trương Hằng không khỏi buồn bực. Hắn không rõ vì sao trên ngón tay của ô Lăng lại đột nhiên xuất hiện một chiếc nhẫn như vậy. Trương Hằng cảm giác thứ này cũng không phải do ô Lăng Lấy từ trong túi trữ vật ra.
- Thứ này ngươi phải giữ cận thận, nếu ta chết thì ngươi sẽ trở thành chủ nhân mới của nó. Nếu ta không chết, sẽ lấy lại sau!
Lại liếc nhìn Hà Y Tú đang hôn mê bên cạnh hắn, ô Lăng thở nhẹ một hơi rồi nói tiếp:
- Ta vẫn không hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của ý thức Đường Phương Chu như trước... Nếu ta chết, ngươi đừng thương tổn nàng ta...
Giọng điệu Trương Hằng bình thản nói:
- Có thể, điều kiện tiên Quyết là nàng ta không chủ động gây chuyện với ta.
Ánh mắt hai người nhìn về phía pho tượng đen trắng bên cạnh thân ảnh màu máu. chỉ thấy một gã tu sĩ của Phương Vân sơn đã biến mất dưới cột sáng màu đen.
- Người tiếp theo, là ngươi!
Thân ảnh màu máu đưa ánh mắt nhìn về phía ô Lăng.
Trương Hằng và ô Lăng đều cả kinh, không ngờ nhanh vậy đã tới phiên ô Lăng rồi!
- Ngươi phải đáp ứng một yêu cầu của ta! Nếu ta chết thì ngươi phái thủ hộ cho cơ nghiệp của Đường gia ta ở thế tục, tối Thiểu phải bảo vệ cho người nhà chúng ta!
ô Lăng cuối cùng nhìn Trương Hằng thật sâu. trong ánh mắt trần đầy tình cảm chờ mong, cũng đợi câu trả lời của hắn.
- Hết sức thôi...
Trong vô hình, Trương Hằng cảm giác được mình vô duyên vô cớ có thêm một trách nhiệm.
"Tất cả điều này đều phải dưới điều kiện tiên quyết là bản thân mình bảo mệnh đã.. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trương Hằng thầm nghĩ.
Nếu Ngay cả cái mạng mình cũng không giữ được thì làm gì có sức mà đi quản chuyện người khác. Sau khi nhận được lời hứa hẹn của Trương Hằng. ô Lăng cũng không quay đầu, đi tHằng về phía pho tượng đen trắng.
Nhìn về bóng đáng ô Lăng. Trương Hằng có thể nhận ra thân thể hắn cũng hơi run run.
Trong lòng hắn than thầm. Dưới tình huống không sống thì chết này. gần như không có ai là không căng thẳng.
Trương Hằng cũng không quan tâm tới Hà Y Tú ở một bên. lập tức đi về phe Phương Vân sơn đồng Thời gỡ bỏ Mặt Nạ Như Ý xuống.
- Ngươi là Đường Phong...
Mấy tên tu sĩ Phương Vân sơn không dám tin nói.
Ánh mắt Trương Hằng nhìn về phía phe Phương Vân sơn. phát hiện ra hắn biết hết những người này. Trong đó Vương Viên và Lý Phong Tử là quen mắt nhất. Ngoài hai người nay. những tu sĩ khác đều đã đạt tới cảnh giới Luyện Khí đại viên mãn.
- Đại ca!
Triệu Thụy và Lạc Ngưng Tuyết cũng đi tới.
Trương Hằng hướng về bon ho khẽ gật đầu. ánh mắt liền nhìn sang phía ô Lăng.
- Ta đặt lẻ!
Ánh mắt ô Lăng lóe lên, nhìn chăm chú vào hai viên xúc xắc màu máu giữa hư không. Hai viên xúc xắc màu máu lập tức bắt đầu xoay tròn.
Trong quá trình này, trên trán ô Lăng bắt đầu toát ra không ít mồ hôi. ánh mắt vẫn không đời đi nhìn hai viên xúc xắc có thể Quyết định vận mệnh của chính mình!
Rốt cục, hai viên xúc xắc rơi xuống mặt bàn.
Điểm: Mười hai.
ô Lăng giật nảy mình, sắc mặt lập tức trắng bệch. Hắn vô lực quay đầu nhìn lại Trương Hằng đang ở trong bóng tối cách đó không xa.
Cột sáng màu đen đang chậm rãi hướng về phía hắn, tử vong lập tức sẽ buông xuống. Dường như trải qua cả một thế kỷ. cột sáng màu đen đã hoàn toàn bao phủ lấy hắn.
Chi chi!
Thân thể hắn biến mất!
Trương Hằng khẽ thở dài một hơi.
Mà lúc này. hắn phát hiện ra chiếc nhân nắm trong tay đột nhiên xảy ra dị biến, đưa mắt nhìn xuống, phát hiện mặt ngoài chiếc nhẫn hiện ra một giọt máu. Giọt máu này xuất hiện và chảy khỏi chiếc nhẫn.
- Đây là... Chẳng nhẽ?
Trương Hằng từ dấu hiệu này đã đưa ra một kết luận.
Nghe nói trên thế giới này có một loại trân bảo gần như đã tuyệt tích. Đó chính là Thông linh pháp bảo. Mà Thông linh pháp bảo có thể lấy máu để nhận chủ.
Loại Lấy máu nhận chủ này cũng không đơn giản như ýiệc tích máu mình lên Thông linh pháp bảo là xong mà trong quá trình này còn phải sử dụng một loại pháp thuật đặc biệt. Giọt máu sử dụng phải là một giọt tinh huyết ở trong cơ thể tu sĩ.
Điều này cũng tương tự như linh hồn huyết thệ. Linh hồn huyết thệ cũng phải dùng một trận pháp đặc biệt và máu của tu sĩ để khởi động, tính ràng buộc còn mạnh hon nhiều so với tâm ma phát thệ!
Nhưng Trương Hằng nhìn thế nào cũng thấy chiếc nhẫn này rất bình thường, không giống với Thông linh pháp bảo có thần uy cường đại trong truyền thuyết.
"Thứ này ngươi phải giữ cận thận, nếu ta chết thì ngươi sẽ trở thành chủ nhân mới của nó. Nếu ta không chết, sẽ lấy lại sau!"
Trương Hằng không khỏi nhở lại lời nói của ô Lăng lúc trước.
- Không sai, đây khẳng định là một kiện Thông linh pháp bảo.
Trương Hằng liền chuẩn bị cho chiếc nhẫn này vào trong túi trữ vật của mình, linh quyết trên tay đánh ra một cách thành thạo. Nhưng chiếc nhẫn này lại không có động tĩnh gì cả. không ngờ không tiến vào túi trữ vật.
- Không thể nào, cho dù là Thông linh pháp bảo cũng có thể thu vào trong túi trữ vật chứ?!
Trương Hằng không khỏi buồn bực.
Lại thử thêm mấy lần, Trương Hằng nhận ra không thể thu nó vào trong túi trữ vật được!
Trong sự bất đắc dĩ, Trương Hằng đành đeo nó vào tay.
- ổ? Sao vừa thế nhi?!
Trương Hằng phát hiện ra chiếc nhẫn này gắn vừa khít vào ngón tay mình.
- Thứ này không đơn giản!
Trương Hằng tính sau khi rời khỏi động phủ sẽ nghiên cứu nó. Chỉ một lát như vậy nhưng đã có thêm hai gã tu sĩ thí luyện Sinh Tử Môn. cả hai đều tử vong.
- Đường sư huỵnh!
Khi Trương Hằng đang chú ý tình huống ở nơi pho tượng thì Lạc Ngưng Tuyết đột nhiên đi tới trước mặt hắn.
- Chuyện gì?
Trương Hằng liếc nhìn Lạc Ngưng Tuyết một cái, phát hiện thần thái của nàng ta cũng tương tự như Ô Lăng vừa rồi.
"Sẽ không lại đi tới phát ra di ngôn chứ?!"
Trong lòng Trương Hằng thầm đoán.
- Có thể để ta gặp Tuyết Dung lần nữa không...
Đôi mắt điềm tĩnh của Lạc Ngưng Tuyết nhìn chằm chằm Trương Hằng, khuôn mặt như một đóa hoa sen vừa nở mang theo một tia lo lắng nhàn nhạt.
Trương Hằng bấm quyết, điểm nhẹ lên túi trữ vật, cũng dùng thần thức truyền âm để trao đôi một chút với Ninh Tuyết Dung đang tu luyện bên trong.
- Ngưng Tuyết tỷ tỷ, ngươi nói đi, nhưng ta sẽ không đi ra đâu!
Thanh âm nhẹ nhàng của Ninh Tuyết Dung vẫn mang theo một tia bướng bỉnh.
- Ngươi và ta là chỗ thân tình, đều hóa thân hình người trong động phủ của Lạc Hà đại ca... Nếu lần này có thể sống sót đi ra, ta sẽ bất đầu một nhân sinh mới. Nếu ta chết đi, cũng mong ngươi bảo trọng!
Trong giọng nói của Lạc Ngưng Tuyết cũng ẩn chứa ý tứ của một lời di ngôn nhắn gửi khi lâm chung.
- Tỷ tỷ...
Thanh âm của Ninh Tuyết Dung đột nhiên đứt quang. Từ trong túi trữ vật khẽ truyền ra một tiếng khóc thút thít.
- Đường Phong, ta có mấy câu muốn nói với ngươi!
Lạc Ngưng Tuyết nhìn chằm chằm Trương Hằng đang gần trong gang tấc. giọng nói thậm chí còn ẩn chứa một loại cầu khân.
- Nói!
Trương Hằng thốt ra mỗi chữ, cũng nhìn chằm chằm vào vị Lạc tiên tử tùng có chút ân oán với mình này. Nhớ lại ngày đó, trước mặt đối phương mình còn sinh ra chút cảm giác xấu hổ. Nhưng lúc này, Trương Hằng đã có năng lực dễ dàng tiêu diệt đối phương.