Tiên Lộ Kỳ Duyên

Chương 57: Huyết Ảnh Táng Mệnh 3




Chương 57: Huyết Ảnh Táng Mệnh 3
Thật sự đã từng đối mặt với tên này sao?
Tô Vân Kiếm bất động.
Hắn không sợ.
Nhưng lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy có chút chần chừ.
Không phải vì kẻ địch quá mạnh.
Mà vì
Chính hắn không thể tin tưởng vào ký ức của mình.
“Ngươi… rốt cuộc là ai?”
Bóng xám cười nhẹ, giọng nói vang vọng như vọng lại từ hư không.
“Ngươi biết ta là ai.”
“Nhưng ngươi không nhớ ra.”
“Vì ngươi chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ quên mất một ai đó.”
Tô Vân Kiếm cảm thấy một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Đây không phải cảm giác bị áp chế về tu vi.
Cũng không phải loại uy áp thông thường.
Mà là một loại chân lý vặn vẹo nào đó đang xâm nhập vào tâm trí hắn.
Hắn có thực sự biết kẻ này sao?
Không thể nào!
Nếu hắn đã quên một kẻ như vậy…
Thì kẻ đó phải nguy hiểm đến mức nào?
“Hừ!”
Hắn mạnh mẽ áp chế suy nghĩ.
Huyết quang lại bừng sáng!
Kiếm ý chém thẳng về phía bóng xám!
Lần này, không có gì có thể làm biến mất thanh kiếm của hắn nữa!
ẦM!
Bóng xám bị xé nát thành từng mảnh.
Nhưng ngay khi thân thể kia vỡ vụn
Một bóng xám khác xuất hiện ngay bên cạnh hắn.
“Tô Vân Kiếm…”
“Ngươi g·iết ta bao nhiêu lần…”
“Thì ta vẫn tồn tại.”
“Vì ta là điều mà ngươi đã tin tưởng.”
Rắc!
Một hình ảnh đứt đoạn chợt hiện lên trong đầu hắn.
Hắn…
Đã gặp tên này từ trước sao?
Tô Vân Kiếm đứng yên.
Bàn tay cầm kiếm siết chặt đến rớm máu.
Nhưng hắn không lập tức ra tay.
“Điều ta đã tin tưởng…?”
Hắn nhìn bóng xám trước mặt.
Ánh mắt không còn đơn thuần là lạnh lẽo, mà mang theo một tia trầm tư hiếm có.
Tên này đang dùng Giả Đạo?
Không thể nào!
Tô Vân Kiếm không tin vào mấy thứ tà thuyết đó.
Hắn chỉ tin vào kiếm.
Nhưng nếu vậy…
Tại sao hắn có cảm giác như đã gặp kẻ này trước đây?
Tại sao thứ gì đó trong lòng hắn…
…đang dao động?
Bóng xám vẫn bình tĩnh quan sát.
Rồi hắn bước một bước về phía trước.
“Ngươi nghĩ rằng kiếm có thể chém ra chân lý sao?”
“Ta không phủ nhận.”
“Nhưng nếu ngay cả ký ức của ngươi cũng không phải chân lý…”
“Thì liệu kiếm của ngươi có chém nổi sự thật?”
“Hay nó chỉ đang chém vào một thứ đã bị người khác viết lại?”
ẦM!
Lời nói của bóng xám vang lên như tiếng sấm.
Không phải uy áp…
Nhưng nó khiến hư không rung động.
Không, không phải hư không.
Mà là tâm trí của Tô Vân Kiếm!
Hắn bỗng cảm thấy đầu óc trở nên mơ hồ trong thoáng chốc.
"Không thể nào…"
"Ký ức của ta… sao có thể bị thay đổi?"
Nhưng sâu bên trong, hắn cảm nhận được một thứ gì đó…
Một sự trống rỗng.
Như thể…
Có một phần ký ức đã bị cắt bỏ.
Và hắn thậm chí không biết điều đó đã từng tồn tại.
“Tô Vân Kiếm.”
Bóng xám dịu giọng.
“Ngươi có dám thử kiểm chứng không?”
“Ngươi có dám nhìn lại thứ mà ngươi đã từng biết?”
“Hay ngươi chỉ là một kẻ cầm kiếm, sống theo những gì người khác đã sắp đặt?”
Không gian trở nên c·hết lặng.
Gió ngừng thổi.
Thời gian như đông cứng.
Tô Vân Kiếm không lập tức trả lời.
Nhưng trong mắt hắn…
Một tia sát ý lạnh lẽo dần bốc lên.
Không khí đè nén.
Sát ý tích tụ như mây đen trước cơn bão.
Tô Vân Kiếm không còn do dự.

Hắn nâng kiếm, mũi kiếm rung lên một tần suất gần như vô hình.
Dấu hiệu của kiếm đạo chân chính!
“Ngươi nghĩ rằng một câu nói có thể lay động ta?”
“Ta chưa từng tin vào những lời vô căn cứ.”
“Nếu ký ức của ta bị thay đổi… thì chính tay ta sẽ chém ra chân lý!”
“Vậy nên…”
“Đừng phí lời nữa.”
“Để ta xem ngươi có thực lực gì mà dám đứng trước mặt ta.”
ẦM!
Lời chưa dứt, kiếm đã xuất.
Tô Vân Kiếm không cần phòng thủ.
Chỉ có chém!
Đây là kiếm đạo vô địch tuyệt đối.
Bóng xám không né tránh.
Hắn đứng yên tại chỗ.
Nhưng vào khoảnh khắc kiếm quang phủ xuống…
"Phá!"
Bóng xám giơ một ngón tay lên.
Chỉ một ngón tay.
Tách!
Không gian như bị vặn xoắn.
Trong nháy mắt, thế giới quanh Tô Vân Kiếm vỡ nát.
Không phải thực tại bị phá hủy.
Mà là nhận thức của hắn…
Bị thay đổi!
Khoảnh khắc kiếm quang chém xuống…
Thứ Tô Vân Kiếm nhìn thấy không phải kẻ địch.
Mà là bản thân hắn.
Không…
Không phải hiện tại.
Mà là một đoạn ký ức…
…đã từng tồn tại.
"Đây là gì…?"
Trong tâm trí vang lên một giọng nói xa xăm.
Một nơi hắn đã quên.
Một quá khứ…
…mà chưa bao giờ có!
Không thể nào.
Tô Vân Kiếm một đời kiếm đạo, tuyệt đối không để ý chí dao động.
Nhưng giờ phút này, cảnh tượng trước mắt lại quá chân thực.
Hắn thấy một thiếu niên đang đứng giữa bãi xác c·hết.
Kẻ đó… chính là hắn.
Không phải Tô Vân Kiếm hiện tại.
Mà là một Tô Vân Kiếm chưa từng tồn tại.
Thiếu niên ấy không có kiếm.
Chỉ có một nụ cười.
Giả Đạo.
Tô Vân Kiếm cảm thấy một cơn lạnh buốt xương sống.
Bởi vì hắn nhớ rất rõ.
Hắn chưa từng đi con đường này.
Nhưng ký ức nói rằng hắn đã từng.
“Ngươi… đã làm gì ta?”
Bóng xám vẫn bình thản.
Hắn chỉ nhẹ giọng nói:
“Chỉ là… trả lại những gì vốn có.”
Tô Vân Kiếm cắn răng.
Hắn biết rõ đây là một thủ đoạn của Giả Đạo.
Nhưng vấn đề là…
Hắn không tìm ra lỗ hổng.
Đây không phải ảo cảnh.
Không phải huyễn thuật.
Mà là nhận thức đã bị thay đổi.
Khi một sự thật giả dối được tin tưởng tuyệt đối.
Nó liền trở thành chân lý.
“Ta có thể khiến cả tu chân giới tin rằng ngươi là một kẻ chưa từng cầm kiếm.”
“Vậy thì, ngươi có còn là kiếm tu không?”
Bóng xám bình tĩnh nói.
Không phải uy h·iếp.
Mà là sự thật.
Tô Vân Kiếm hít sâu.
Lần đầu tiên, hắn cảm thấy bản thân đang ở thế yếu.
Kiếm không thể chém thứ không có hình dạng.
Nhưng ngay khoảnh khắc sát ý của hắn dao động…
Một giọng nói vọng lên trong tâm trí.
"Đạo khả đạo, phi thường đạo."
Ánh mắt Tô Vân Kiếm trở lại sắc bén.
Hắn đã hiểu.
Giả Đạo có thể thay đổi nhận thức.
Nhưng chỉ khi người đó tin vào nó.
Mà Tô Vân Kiếm…
Chỉ tin vào kiếm.
Không cần biết ký ức thế nào.
Không cần biết lịch sử ra sao.
Kiếm của hắn vẫn ở đây.
Vậy thì, hắn vẫn là kiếm tu.

“Ngươi có thể khiến tất cả tin vào một chân lý giả dối.”
“Nhưng…”
“Ngươi không thể khiến kiếm của ta dừng lại.”
ẦM!
Kiếm ý một lần nữa bộc phát.
Nhưng lần này…
Không gì có thể ngăn cản!
Vù!
Tô Vân Kiếm đạp mạnh xuống nền đất, thân ảnh hóa thành một vệt sáng.
Kiếm đã ra.
Kiếm quang như long trời lở đất, chém xuống bóng xám.
Nhưng
Không có gì xảy ra.
Kiếm đã chém trúng.
Nhưng cũng chẳng chém trúng.
Không có cảm giác tiếp xúc.
Không có tiếng nứt vỡ.
Chỉ là hư vô.
"Ngươi tin kiếm của mình là thật sao?"
Bóng xám mỉm cười.
"Nhưng nếu cả thế giới đều tin rằng nó không tồn tại…"
"Thì nó có còn là kiếm không?"
Tô Vân Kiếm chấn động!
Lưỡi kiếm trong tay hắn đang dần mờ đi.
Không phải b·ị đ·ánh văng.
Không phải bị phá hủy.
Mà đang bị xóa bỏ khỏi thực tại.
Một nỗi lạnh lẽo dâng lên trong lòng.
Đây… mới thực sự là Giả Đạo.
Không phải lừa dối.
Mà là thay đổi chân lý.
"Ngươi nói đúng."
Tô Vân Kiếm bình thản nói.
Dù kiếm đã biến mất,
Dù bản thân đang đứng giữa sự hư vô,
Hắn vẫn không hề hoảng loạn.
"Nhưng ngươi quên một điều."
Bóng xám khẽ nhướng mày.
"Dù kiếm có biến mất…"
Tô Vân Kiếm vung tay.
"Ta vẫn có thể g·iết ngươi."
ẦM!
Không cần kiếm.
Một quyền chấn nát không gian!
Bóng xám lập tức lùi lại, kinh hãi thốt lên.
"Ngươi… sao có thể?!"
Tô Vân Kiếm bước tới.
Một bước.
Sát khí đã ngập trời.
Hai bước.
Thiên địa run rẩy.
Hắn không cần kiếm.
Bởi vì…
Kiếm ở trong lòng.
Là đạo bất diệt.
"Giả Đạo? Thú vị đấy."
Tô Vân Kiếm cười lạnh.
"Nhưng chỉ khi nào ta chấp nhận, ngươi mới có thể thao túng thực tại."
"Mà rất tiếc…"
"Ta chẳng bao giờ tin vào thứ gì khác ngoài bản thân."
"Còn bây giờ…"
Hắn giơ tay.
Không có kiếm.
Nhưng…
Lưỡi kiếm vô hình đã kề sát cổ bóng xám.
"C·hết đi."
Bóng xám sững người.
Lưỡi kiếm vô hình kề sát cổ.
Nhưng…
Hắn không thể cảm nhận được nó.
Không có sát khí.
Không có kiếm ý.
Chỉ có một cảm giác tận diệt bủa vây linh hồn.
“Ngươi… đã làm gì?”
Tô Vân Kiếm bình thản.
“Chẳng làm gì cả.”
“Chỉ là…nếu cả thế giới tin rằng kiếm này tồn tại,”
“Thì nó có còn là giả không?”
ẦM!
Lưỡi kiếm cắt xuyên cổ họng bóng xám.
Hắn cố tránh, nhưng không thể.
Không phải vì kiếm quá nhanh.
Mà vì…
Nó đã trở thành một phần của thế giới.
Không thể né tránh.
Bóng xám kinh hoàng.
Hắn đã dùng Giả Đạo để xóa bỏ kiếm của Tô Vân Kiếm.

Nhưng bây giờ
Hắn lại bị chính thứ đó g·iết c·hết.
Một vòng tuần hoàn hoàn mỹ đến đáng sợ.
Phụt!
Bóng xám tan thành tro bụi.
Tô Vân Kiếm cất bước đi.
Không hề quay đầu lại.
Giả Đạo?
Thú vị đấy.
Nhưng cuối cùng…
Thứ giả nhất trong thế giới này chính là Giả Đạo.
tại 1 thung lũng yêu tộc
Thung Lũng Vạn Yêu
Sương mù trắng xóa.
Dưới ánh trăng mờ ảo, vô số cặp mắt đỏ rực ẩn hiện trong rừng rậm.
Một bóng người nhỏ bé đang chậm rãi tiến vào thung lũng.
“Loài người?”
Một con hồ yêu lười biếng vươn mình trên cành cây, đôi mắt tím lóe sáng.
“Không.”
Một lão giả tóc trắng ngồi trầm tư trong đình viện, chậm rãi lên tiếng.
“Đó là thứ còn đáng sợ hơn loài người.”
Gió thổi qua.
Đám yêu thú đồng loạt cúi đầu.
Bởi vì
Người này đang bước đi giữa yêu tộc như thể hắn vốn thuộc về nơi này.
Không ai cảm nhận được sát khí.
Không ai thấy áp lực.
Nhưng từng tế bào trong cơ thể đều kêu gào rằng…
Hắn chính là mối nguy lớn nhất.
“Ta đến để lấy thứ ta cần.”
Giọng nói nhẹ nhàng.
Nhưng vang vọng như lệnh trục xuất của thiên đạo.
Lão giả tóc trắng chợt run lên.
Yêu tộc bản năng phủ phục.
Bởi vì không ai có thể cự tuyệt lời nói này.
Thần Huyết Chi Linh
Không gian yên lặng.
Chỉ có tiếng tim đập nặng nề của đám yêu tộc vang vọng trong màn đêm.
"Ngươi… muốn lấy thứ gì?"
Lão giả tóc trắng lên tiếng, giọng khàn khàn.
Bóng người vẫn bước tiếp.
Mỗi bước đi, sương mù tự động tách ra.
Ánh trăng rọi xuống một khu vực cấm địa.
Nơi đó
Một tấm bia đá đỏ như máu đứng sừng sững giữa thung lũng.
Trên mặt đá khắc đầy văn tự cổ xưa.
Nhưng ngay khi bóng người kia tiến lại gần
Chữ viết rụng xuống như lá mùa thu, tựa như sợ hãi.
"Ngươi dám!"
Lão giả gầm lên, tay vung trảo.
BÙM!
Một luồng yêu lực khổng lồ quét qua tạo thành áp lực như s·óng t·hần.
Thế nhưng
Không có ai b·ị đ·ánh bay.
Cũng không có chấn động.
Bởi vì yêu trảo của lão giả đã tan biến giữa không trung.
Như thể nó chưa từng tồn tại.
"Ngươi..."
Mồ hôi lạnh toát.
Hắn chưa từng thấy loại thủ đoạn này.
Bóng người kia chỉ đưa tay lên.
Đầu ngón tay chạm vào bia đá.
TÁCH!
Một giọt huyết quang rỉ ra từ kẽ đá.
Rồi nó hóa thành hình người.
Một nữ tử yêu mị, toàn thân đỏ rực, đôi mắt là hai viên hồng ngọc u tối.
Nàng cười khẽ.
"Ngươi... là chủ nhân mới của ta sao?"
Lão giả tóc trắng mặt tái mét.
"Thần Huyết Chi Linh...! Ngươi thực sự đã đánh thức nó!"
Kẻ Không Thuộc Về Lịch Sử
Nữ tử toàn thân đỏ rực, mái tóc như máu, đứng trên bia đá, đôi mắt u tối vô hồn.
Nàng mỉm cười.
"Chủ nhân... muốn ta làm gì?"
Bóng người kia không đáp.
Chỉ đưa một tay lên.
Từ đầu ngón tay
Một luồng khí đen lan tỏa.
Nữ tử cười càng tươi hơn.
Nàng đưa tay ra.
BÙM!
Toàn bộ thung lũng rung chuyển.
Hàng trăm cột máu từ lòng đất trồi lên như suối phun.
Tiếng gào thét của vô số sinh linh vang vọng trong bóng đêm.
Lão giả tóc trắng run rẩy.
"Dừng lại…! Ngươi có biết mình đang làm gì không?"
Bóng người kia lặng thinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.