Tiên Lộ Kỳ Duyên

Chương 56: Huyết Ảnh Táng Mệnh 2




Chương 56: Huyết Ảnh Táng Mệnh 2
“Ta chưa bao giờ tin vào Giả Đạo…”
“Nhưng hôm nay…ta thừa nhận.”
Lão già đứng dậy.
Hắn không muốn đấu tiếp nữa.
Vì hắn biết…
Đấu với một kẻ như vậy…
Là đấu với thứ mà chính mình không thể hiểu.
“Chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Lão già quay người bỏ đi.
Nhưng ngay khoảnh khắc hắn bước ra khỏi cửa…
Mọi thứ xung quanh biến mất.
Xào huyệt.
Những kẻ thủ hạ.
Ánh lửa.
Bàn rượu.
Tất cả đều biến mất.
Chỉ còn lại…
Một căn phòng trống rỗng.
Không đèn.
Không cửa sổ.
Chỉ có hắn đứng đó.
“Đây là…”
Lão già khẽ rùng mình.
Rốt cuộc…
Ngay từ đầu…
Là ai lừa ai?
Lão già không dám nhúc nhích.
Hơi thở chậm rãi, tim đập mạnh như trống trận.
Hắn vẫn ở đó.
Nhưng xung quanh…
Không còn gì nữa.
Không còn xào huyệt.
Không còn ánh lửa.
Không còn kẻ áo xám.
Chỉ còn bóng tối.
“Đây… là một tầng Giả Cảnh khác?”
Lão già nghiến răng.
Nếu kẻ áo xám có thể dẫn dắt hắn vào trong ảo cảnh mà không hề hay biết…
Thì đây không chỉ là Giả Đạo đơn thuần nữa.
Mà là…
Giả Đạo cấp bậc chí tôn.
“Móa nó…”
Lão già rút ra một thanh đao.
Hắn không phải kiếm tu.
Không phải ma tu.
Hắn là độc tu.
Một kẻ sống bằng mưu mô, g·iết chóc trong bóng tối.
Hắn không tin vào chân lý.
Không tin vào đạo lý.
Hắn chỉ tin vào bản thân.
Vậy mà bây giờ…
Chính bản thân hắn cũng không thể tin vào những gì hắn thấy.
“Muốn chơi trò này với ta?”
Hắn cười lạnh.
“Được. Để xem ai mới là kẻ thắng cuối cùng.”
Soạt!
Hắn băm nát bàn tay trái.
Máu tươi phun ra.
Nhưng hắn không cảm thấy đau.
Hắn chỉ cười.
“Ha… Đúng là giả.”
Hắn nhắm mắt.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Hắn vẫn đang ở trong Giả Cảnh.
Nhưng…
Hắn không biết…
Là từ khi nào.
Có lẽ…
Ngay từ khoảnh khắc hắn bước vào xào huyệt.

Có lẽ…
Ngay từ lúc hắn nhìn thấy kẻ áo xám.
Có lẽ…
Ngay từ khoảnh khắc hắn nghĩ rằng mình đang tỉnh táo.
“Được… Nếu không thể ra…”
“Thì ta sẽ tự hủy!”
Lão già bất ngờ vận công, sẵn sàng bạo thể.
Nhưng…
“Ồ?”
Một giọng nói vang lên.
“Ngươi muốn t·ự s·át?”
Lão già cứng đờ.
Là giọng của kẻ áo xám.
Ngay sát bên tai hắn.
Nhưng hắn không nhìn thấy ai cả.
“Ngươi nghĩ rằng…t·ự s·át là có thể thoát?”
Kẻ áo xám bật cười.
“Vậy để ta cho ngươi thấy…một tầng Giả Cảnh khác.”
Lão già trợn trừng mắt.
Khoảnh khắc ấy…
Thế giới lại thay đổi.
Lại một lần nữa.
Lại một tầng Giả Cảnh sâu hơn.
Lão già rụng rời.
Rốt cuộc…
Hắn đã chìm vào bao nhiêu tầng giả dối rồi?
Lão già cảm thấy sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn thực sự hoang mang.
Một tầng Giả Cảnh khác.
Lại một lần nữa.
Cảnh vật xung quanh đột nhiên biến đổi.
Xào huyệt biến mất.
Bóng tối tan rã.
Thay vào đó…
Là một đại điện rộng lớn.
Trên những bức tường cao v·út…
Là những bức họa quái dị.
Cảnh máu chảy đầu rơi.
Cảnh cường giả cúi đầu phục tùng.
Cảnh một thân ảnh bọc trong sương mù đứng trên đỉnh thiên hạ.
Lão già rùng mình.
Đây không phải một ảo giác thông thường.
Mà là một loại Giả Cảnh mang sức mạnh khống chế thực tại.
“Không thể nào…”
“Ta là độc tu, chuyên đối phó với loại thủ đoạn này… sao có thể bị kéo vào sâu đến vậy?!”
Lão già cắn răng.
Nhưng đúng lúc ấy…
“Ha… Ha ha…”
Tiếng cười vang lên.
Từ trong bóng tối…
Một bóng người chậm rãi bước ra.
“Ngươi biết không?”
Kẻ áo xám vẫn như cũ, khuôn mặt mơ hồ, chỉ lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
“Rất ít người nhận ra…”
“Thứ đáng sợ nhất trên đời…”
“Không phải chân lý…”
“Mà là…điều mà tất cả cùng tin là chân lý.”
Lão già sắc mặt tái nhợt.
Nhưng hắn vẫn cười lạnh.
“Ngươi nghĩ chỉ bằng mấy lời đạo lý này có thể khiến ta sợ sao?”
Kẻ áo xám khẽ lắc đầu.
“Không cần.”
“Vì ngươi đã…tự sợ rồi.”
“Chẳng phải ngươi vẫn đang…chìm trong giả cảnh hay sao?”
Lão già toát mồ hôi lạnh.
Khoảnh khắc ấy…
Hắn đột nhiên nhận ra…
Mọi hành động của hắn từ nãy đến giờ…
Mọi lời hắn nói…

Mọi suy nghĩ…
Có thật là của hắn không?
Hay đó chỉ là…
Một phần của Giả Cảnh?
Hắn có thực sự đang đứng đây không?
Hay có lẽ…
Hắn đã chìm vào từ lâu rồi?
“Không thể nào… Không thể nào…”
“C·hết tiệt… Ta… Ta phải làm gì…”
Nhưng dù hắn có nghĩ thế nào…
Dù hắn có giãy dụa thế nào…
Cảnh vật vẫn chẳng hề thay đổi.
Và kẻ áo xám…
Vẫn đang nhìn hắn mỉm cười.
Lão già cắn chặt răng.
Hắn không tin.
Hắn không thể tin.
Hắn vẫn là chính mình.
Làm sao một kẻ như hắn, độc tu quỷ dị đã sống sót hàng trăm năm trong tu chân giới, lại có thể rơi vào Giả Cảnh mà không phát giác?
Hắn chưa thua.
Không thể thua.
“Ha… ha ha…”
Lão già bỗng bật cười, đầy điên cuồng.
“Được lắm! Nếu đã như vậy…”
“Vậy để ta phá nát cái Giả Cảnh này xem sao!”
Lão hét lớn, toàn bộ tu vi bùng nổ.
Huyết khí b·ạo đ·ộng, tựa như s·óng t·hần, cuốn thẳng vào bóng xám trước mặt.
Mọi thứ run rẩy.
ẦM!
Không gian nứt toác.
“Hừ, chỉ vậy thôi sao?”
Lão già nhếch mép cười lạnh.
Giả Cảnh…
Dù ảo diệu thế nào cũng chỉ là một tầng hư huyễn.
Miễn có sức mạnh tuyệt đối, mọi ảo ảnh đều sẽ tan biến.
Nhưng…
Khoảnh khắc hắn chuẩn bị bước ra…
“Ngươi nghĩ… đã thoát rồi sao?”
Tiếng nói vang lên.
Từ…chính trong đầu hắn.
Lão già đột ngột sững lại.
Cảnh vật xung quanh vẫn như cũ.
Bóng tối vẫn còn.
Bức tường vẫn in đầy huyết sắc.
Và…
Kẻ áo xám vẫn đứng ở đó.
“Ngươi vừa đánh vỡ thứ gì?”
“Ngươi có chắc… chính là Giả Cảnh không?”
Tim lão lạnh ngắt.
Hắn cúi xuống…
Nhìn bàn tay của mình.
Khoảnh khắc ấy…
Hắn mới thấy rõ.
Máu.
Máu từ chính người hắn.
Vừa rồi…
Chính hắn đã tự xé nát cơ thể mình.
“Không thể nào…”
“Ta… ta đã…”
Hắn không thể tin nổi.
Nhưng…
Không ai có thể lừa dối cảm giác đau đớn.
“Ngươi hiểu rồi chứ?”
“Từ giây phút ngươi bước vào đây…”
“Toàn bộ nhận thức của ngươi…”
“Đã thuộc về ta.”
Lão già sụp xuống.
Giả Cảnh này…
Không phải chỉ là một tầng ảo ảnh.

Mà là một lớp vỏ bọc thay thế toàn bộ suy nghĩ của hắn.
Hắn đã không còn là chính mình từ lâu rồi.
Hắn không biết.
Hắn chưa từng biết.
Hắn đ·ã c·hết từ khoảnh khắc nào?
Hay là…
Hắn chưa từng tồn tại?
Bóng xám mỉm cười.
Và lão già…
Tan biến.
Căn phòng trở lại tĩnh lặng.
Như thể chưa từng có ai tồn tại ở đây.
Chỉ còn bóng xám đứng đó, lặng lẽ đưa tay lên.
Một giọt máu bất chợt ngưng tụ trên đầu ngón tay hắn.
“Một giọt ký ức…”
“Một đoạn sinh mệnh…”
“Một linh hồn… đã bị viết lại.”
Hắn mỉm cười.
Rồi nhẹ nhàng nuốt trọn giọt máu ấy.
“Như vậy… lại có thêm một kẻ nữa.”
“Giả Đạo… vẫn tiếp tục.”
Ầm!
Bức tường phía sau hắn nứt toác.
Một bóng người đạp mạnh vào không gian, xông thẳng tới.
“Cuối cùng cũng tìm được ngươi!”
Một giọng nói lạnh lùng, mang theo kiếm ý sắc bén vô cùng.
Tô Vân Kiếm.
Hắn đã đến.
“Lại là ngươi sao?”
Bóng xám không ngạc nhiên.
“Thiên Kiếm Tông vẫn còn sống sót ư?”
Tô Vân Kiếm không đáp.
Nhưng kiếm trong tay hắn đã vung lên.
“Không cần nói nhiều.”
“Hôm nay, Giả Đạo của ngươi… kết thúc.”
Rẹt!
Một kiếm chém xuống, phá tan bóng tối.
Nhưng…
Bóng xám chỉ mỉm cười.
Và thì thầm:
“Ngươi có chắc… đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau?”
Tô Vân Kiếm khựng lại.
Hắn không thích những lời vòng vo.
Nhưng câu nói này… có gì đó không đúng.
Hắn đã gặp tên này bao giờ chưa?
Không thể nào!
Tô Vân Kiếm luôn ghi nhớ mọi kẻ địch hắn từng đối đầu.
Nhưng bóng xám trước mặt… hắn không nhớ nổi gương mặt, cũng không thể xác định tu vi.
“Hừ! Giả Đạo các ngươi chỉ giỏi lừa thiên hạ!”
Tô Vân Kiếm siết chặt chuôi kiếm.
Bóng xám bước tới.
“Lừa sao? Ngươi sai rồi.”
“Ta chưa từng lừa ai cả.”
“Ta chỉ nói ra điều mà họ đã tin từ trước.”
Tô Vân Kiếm không chịu nghe thêm.
Kiếm khí phát động.
Huyết quang cuồn cuộn, kiếm quang hóa thành một đường c·hết chóc.
Nhưng ngay lúc đó
Bóng xám chỉ vung nhẹ tay áo.
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Tô Vân Kiếm đột nhiên cảm thấy…
Tay mình trở nên trống rỗng.
Thanh kiếm trong tay hắn
Biến mất.
Hắn rùng mình.
“Đây là… thứ tà ma gì?”
Bóng xám cười khẽ.
“Ta đã nói rồi… ngươi chắc chắn đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau sao?”
Tô Vân Kiếm cảm thấy có gì đó cực kỳ sai.
Nhưng hắn không thể nhớ nổi.
Hắn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.