Chương 54: Phong ấn chi địa
Một bóng người khoác áo bào xám, đứng giữa vùng đất c·hết.
Linh khí nơi đây khô cạn, nhưng sát khí chưa từng tan biến.
Hắn chậm rãi tiến đến, đặt tay lên mặt đất.
Tim chợt đập mạnh.
Hơi thở trở nên nặng nề.
Là ảo giác?
Hay là... thứ bị phong ấn đang nhìn hắn?
"Chúng ta sai rồi."
Một giọng nói khe khẽ vang lên.
Nhưng không phải từ bóng người xám.
Mà từ dưới lòng đất.
Là tiếng của kẻ bị phong ấn.
Hắn rút tay về, sắc mặt tái nhợt.
Không phải vì sợ.
Mà vì giọng nói kia... là của chính hắn.
Bóng người xám rùng mình.
Giọng nói vừa rồi không phải từ bên ngoài, mà là vang lên trong tâm trí hắn.
Một cảm giác quái lạ, mơ hồ, như thể bản thân đang bị chia làm hai.
Hắn lùi lại một bước, tay vô thức đặt lên chuôi kiếm.
“Ngươi là ai?”
Âm thanh vang vọng giữa không gian lạnh lẽo, nhưng đáp lại hắn chỉ là sự tĩnh lặng c·hết chóc.
Nhưng rồi...
Từng mảnh đá nứt ra.
Mặt đất rụng xuống, để lộ một vực sâu đen kịt.
Hắn cảm thấy ánh mắt nào đó đang dõi theo mình từ bóng tối vô tận kia.
“Ngươi là ta.”
Lần này, giọng nói trầm hơn, mạnh hơn, vang dội như tiếng chuông lớn.
Bóng người xám cắn răng, hít sâu, cố giữ vững ý chí.
“Ngươi không phải ta.”
“Ta chính là ngươi.”
ẦM!
Mặt đất sụp xuống hoàn toàn.
Từ trong vực sâu, một bàn tay đen ngòm thò ra, nắm lấy cổ chân hắn.
Lạnh.
Tựa như c·ái c·hết đang bám vào xương tủy.
Bóng người xám rút kiếm, chém xuống.
Nhưng trước khi lưỡi kiếm chạm vào bàn tay quái dị kia, hắn chợt thấy gương mặt của chính mình...
Trong bóng tối sâu thẳm, có một bản thể khác của hắn đang nở nụ cười.
KENG!
Lưỡi kiếm khựng lại giữa không trung.
Không phải vì một lực cản hữu hình, mà là ý chí của hắn dao động.
Bóng người xám sững sờ, bàn tay run nhẹ.
Gương mặt trong bóng tối kia... giống hệt hắn, nhưng ánh mắt lại khác biệt.
Không còn vẻ lạnh lùng trầm ổn, mà thay vào đó là một nụ cười quỷ dị, mỉa mai.
"Ngươi còn định chém sao?"
Bóng tối vang lên giọng nói quen thuộc, nhưng cũng xa lạ đến rợn người.
Bóng người xám cắn răng.
"Ngươi không phải ta."
"Nhưng ta hiểu rõ ngươi."
Bóng tối khẽ rung lên, rồi một hình bóng từ từ bước ra.
Cũng là bộ y phục xám tro, cũng là thanh kiếm bên hông, nhưng gương mặt kia nở nụ cười lạnh như băng.
"Ta chính là ngươi."
BÙNG!
Hư không xé ra một khe nứt.
Bản thể trong bóng tối đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt hắn, một kiếm đâm tới thẳng ngực.
Nhanh!
Không thể né!
Bóng người xám nghiến răng, xoay cổ tay, chém ra một kiếm.
KENG!
Hai thanh kiếm v·a c·hạm, nhưng cảm giác truyền đến lại không hề quen thuộc.
Như thể hắn đang đấu với chính bản thân, nhưng lại không hoàn toàn khống chế được thân thể.
"Ngươi hiểu rồi chứ?"
Bản thể trong bóng tối mỉm cười, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương.
"Phong ấn này không phải giam cầm ta..."
"Mà là giam cầm chính ngươi."
Bóng người xám trợn mắt.
Khoảnh khắc ấy, tất cả phong ấn xung quanh bỗng chốc vỡ tan.
ẦM!
Phong ấn vỡ tan thành từng mảnh sáng lạnh lẽo, như tinh thể băng bị nghiền nát giữa trời đêm.
Bóng người xám loạng choạng lùi lại, tay trái nắm chặt chuôi kiếm, nhưng cảm giác thực tại trở nên mơ hồ.
Bản thể trong bóng tối bước đến gần hơn, mỗi bước đi như dẫm lên hư không, khiến không gian vặn vẹo.
"Giờ thì ngươi hiểu rồi chứ?"
Giọng nói vang vọng, nhẹ nhàng nhưng sắc bén.
Bóng người xám cắn chặt răng, đôi mắt lộ vẻ hoang mang.
"Đây... là mộng cảnh?"
Bản thể trong bóng tối cười nhạt, ánh mắt như xuyên thấu tất cả.
"Mộng hay thực không quan trọng."
"Điều quan trọng là... ngươi có dám đối diện với chính mình không?"
ẦM!
Không gian bỗng rung chuyển dữ dội.
Từng dòng ký ức, từng mảnh vụn linh hồn ồ ạt trào ra, như thủy triều cuốn lấy ý thức.
Bóng người xám đột nhiên cảm nhận được...
Tất cả những gì hắn từng tin tưởng...
Tất cả những gì hắn từng xem là sự thật...
Đều có thể là giả dối.
"Không thể nào!"
Hắn gầm lên, một kiếm chém xuống bóng tối.
Xoẹt!
Lưỡi kiếm sượt qua, nhưng không hề để lại v·ết t·hương nào.
Bản thể trong bóng tối vẫn đứng đó, ánh mắt bình thản nhưng sâu không đáy.
"Vậy ngươi nói xem..."
Bóng tối khẽ dao động, một chuỗi hình ảnh hiện ra.
Một thiếu niên quỳ gối trước một lão nhân, cắn răng chịu đựng.
Một thanh niên bị trói trên cột gỗ, gió tuyết quất vào da thịt.
Một bóng người đứng giữa biển máu, ánh mắt trống rỗng.
"Những gì ngươi nhớ... có đúng là thật không?"
Bóng người xám sững lại.
Đó là... ký ức của hắn.
Nhưng tại sao...
Lại có một cảm giác không chân thực đến vậy?
BÙNG!
Thế giới một lần nữa vỡ tan.
Hắn cảm giác như bản thân đang rơi vào vực sâu không đáy.
"Không có thực hư, chỉ có kẻ sống sót cuối cùng."
Giọng nói vang lên, kéo hắn xuống đáy vực.
ẦM!
Cảm giác rơi xuống đột ngột dừng lại.
Bóng người xám bất giác mở mắt, phát hiện bản thân đang quỳ giữa một đại điện hoang phế.
Ánh trăng leo lắt xuyên qua những bức tường nứt nẻ, chiếu lên từng vết rạn trên sàn đá.
"Ngươi cuối cùng cũng đến."
Một giọng nói khàn khàn, như vọng về từ vô số năm tháng xa xăm.
Bóng người xám ngẩng đầu, đối diện với một bóng đen đang ngồi trên ngai đá.
"Ngươi là ai?"
"Ngươi không nhận ra ta sao?"
Bóng đen khẽ cười, ánh mắt tựa như sâu thẳm vô tận.
Bóng người xám nhíu mày.
Người trước mặt không có gương mặt, chỉ là một hình dạng trống rỗng, như thể bị xóa khỏi dòng chảy lịch sử.
Nhưng cảm giác quen thuộc lại tràn ngập trong tâm trí.
"Chúng ta từng gặp nhau rồi sao?"
"Không chỉ gặp."
Bóng đen từ từ đứng dậy, mỗi bước chân đều khiến không gian méo mó.
"Ta là ngươi."
ẦM!
Một luồng áp lực vô hình đập thẳng vào thần hồn, khiến bóng người xám lùi lại một bước.
"Không thể nào!"
"Tại sao không thể?"
Bóng đen tiến thêm một bước, khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại.
"Kẻ ngươi luôn trốn tránh..."
"Kẻ ngươi luôn muốn quên đi..."
"Là chính bản thân ngươi."
Bóng người xám nghiến răng, đầu óc quay cuồng.
Những ký ức vốn tưởng là chân thực, giờ đây bị vặn vẹo thành từng mảnh rời rạc.
Ai mới là kẻ thật? Ai mới là kẻ giả?
Hắn cảm thấy toàn bộ thế giới này đang sụp đổ.
"Ngươi... muốn gì?"
Bóng đen khẽ nghiêng đầu, đôi mắt rỗng tuếch nhìn chằm chằm.
"Ta muốn... ngươi đối diện với chính mình."
"Bởi vì..."
"Chỉ khi kẻ cuối cùng đứng vững..."
"Mới có quyền quyết định... điều gì là thật."
BÙNG!
Bóng đen lao đến, hai thân ảnh nhập lại làm một.
Bóng người xám hét lên, thần hồn vỡ tan, toàn bộ thế giới chìm trong bóng tối.
Bóng tối vô tận.
Không có âm thanh.
Không có hình dạng.
Không có bản ngã.
Chỉ có một luồng ý niệm mơ hồ đang trôi nổi trong hư vô.
"Ngươi là ai?"
Câu hỏi vang lên từ tứ phương bát hướng, tựa như đến từ vô số thế giới song song.
Bóng người xám lơ lửng giữa không gian hư vô, xung quanh hắn là vô số ảo ảnh.
Mỗi ảo ảnh là một phiên bản khác nhau của chính hắn.
Một kẻ quỳ gối, toàn thân đầy máu.
Một kẻ đứng trên đỉnh vinh quang, thần quang tỏa sáng khắp thiên địa.
Một kẻ nở nụ cười gian xảo, trong tay nắm vận mệnh của vạn người.
Một kẻ trống rỗng, không có cảm xúc, chỉ là một cái bóng lặng lẽ quan sát.
Đâu mới là thật? Đâu mới là giả?
Bóng người xám đưa tay chạm vào một ảo ảnh.
XẸT!
Bàn tay xuyên qua nó, như thể nó chưa từng tồn tại.
"Ngươi có chắc mình tồn tại không?"
ẦM!
Một cơn rung động mãnh liệt quét qua tâm thần, kéo hắn trở lại thực tại.
Hắn mở mắt.
Trước mặt, đại điện hoang phế vẫn ở đó.
Bóng đen vẫn ngồi trên ngai đá, nhưng giờ đây, gương mặt của hắn đã trở nên rõ ràng.
Không phải ai khác…
Mà chính là hắn.
"Ngươi... là ta thật sao?"
Bóng đen nhếch môi cười.
"Ta là một phần của ngươi. Nhưng cũng là kẻ ngươi chối bỏ."
"Ta là những lời ngươi chưa bao giờ nói."
"Là những hành động ngươi chưa bao giờ dám làm."
"Là bản ngã chân chính mà ngươi luôn sợ hãi."
Bóng người xám cảm thấy toàn thân run rẩy.
Những ký ức vặn vẹo, chồng chéo, xóa nhòa.
Hắn là ai?
Hắn đã từng là gì?
Bỗng nhiên, bóng đen đưa tay ra.
"Hợp nhất với ta đi. Khi đó, ngươi sẽ không còn sợ hãi."
Bóng người xám lặng lẽ nhìn bàn tay đó.
Nếu hắn chấp nhận, liệu hắn có còn là hắn nữa không?
Nếu hắn từ chối, liệu bản ngã của hắn có thực sự tồn tại?
Một quyết định.
Chỉ một quyết định.
Sẽ thay đổi tất cả.
Bàn tay đưa ra.
Khoảng cách chỉ còn một tấc.
Bóng người xám đã gần như chạm vào bóng đen trước mặt.