Tiên Lộ Kỳ Duyên

Chương 52: Ngục Trăng Mờ




Chương 52: Ngục Trăng Mờ
Là cái gì?
Là một ảo giác?
Hay là thực tại?
Hắn không biết.
Nhưng cơn rét lạnh đã thấm vào tận xương tủy.
Cơn gió trên đỉnh núi gào thét, mang theo hơi thở của quỷ dữ.
Bóng người không cử động.
Nhưng nó vẫn đang nhìn hắn.
Không có mắt, không có mặt.
Nhưng hắn biết nó đang nhìn.
"Ngươi là ai?"
Giọng nói hắn khàn đặc.
Bóng người khẽ nghiêng đầu.
"Ngươi chưa nhận ra sao?"
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Hắn nhận ra.
Nó giống hắn.
Y hệt hắn.
Nhưng trống rỗng.
Không có linh hồn.
Không có ý niệm.
Chỉ là một hình bóng.
"Ngươi... là ta?"
Bóng người cười.
Không có môi.
Nhưng hắn cảm nhận được nụ cười đó.
"Không phải. Ngươi là ta."
Trong một khoảnh khắc, mặt đất dưới chân hắn nứt vỡ.
Hắn rơi xuống.
Vực sâu lại mở ra.
Hàng nghìn con mắt bừng sáng trong bóng tối.
Và tất cả
Nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn rơi.
Không có điểm dừng.
Không có ánh sáng.
Chỉ có bóng tối.
Những con mắt bên trong vực sâu không chớp.
Chúng nhìn hắn.
Nhìn rất lâu.
Nhìn rất sâu.
Nhìn thấu hết thảy.
"Ngươi... là gì?"
Không ai đáp.
Nhưng một thanh âm vang lên trong đầu hắn.
"Ngươi là ai?"
Hắn cứng người.
Tại sao nó hỏi hắn?
Lẽ ra hắn mới là người hỏi.
Hắn là ai?
Là một tu sĩ?
Là một kẻ lạc lối?
Là một hình bóng?
Hay là...
Không gì cả?
Sự im lặng kéo dài.
Bỗng nhiên
Vực sâu co rút lại.
Hắn không còn rơi nữa.
Mà bị kéo xuống.
Những con mắt tiến đến gần.
Một giọng nói vang lên.
Khẽ khàng.

Trống rỗng.
"Ngươi đã quên rồi sao?"
Hắn run rẩy.
Quên... cái gì?
Nhưng trước khi kịp nhớ lại...
Bàn tay kia đã chạm vào hắn.
Và hắn tan biến.
Tuyết Táng Cổ Địa
Trong một góc hoang vắng của tu chân giới, có một vùng đất bị tuyết phủ quanh năm, được gọi là Tuyết Táng Cổ Địa.
Nơi đây không có sự sống.
Không có cây cỏ.
Không có tiếng động.
Chỉ có tuyết.
Và những bóng người... không bao giờ di chuyển.
Ầm!
Một đạo bạch quang xé tan màn tuyết, lao xuống từ bầu trời.
Từ trong ánh sáng, một thân ảnh bước ra.
Một nữ tử áo trắng, toàn thân đầy thương tích.
Nàng run rẩy.
Tuyết dính trên môi nàng nhuốm đỏ.
Nhưng nàng không dừng lại.
Nàng tiếp tục chạy.
Phía sau, một bóng đen bám theo.
Không có hình dạng rõ ràng.
Chỉ là một khối u tối lơ lửng trên mặt đất.
Mỗi bước đi, tuyết bên dưới hóa thành hư vô.
Nữ tử thở dốc, bàn tay siết chặt một vật gì đó trong tay áo.
"Không thể để hắn lấy được!"
Nhưng nàng biết
Nàng không thể chạy thoát.
Rốt cuộc, nàng khựng lại.
Quay người.
Đối diện với bóng đen.
"Ngươi rốt cuộc là gì?"
Không có tiếng trả lời.
Chỉ có một trận gió lạnh.
Sau đó, tuyết ngừng rơi.
Và bóng đen...
Nuốt chửng nàng.
Tuyết Ngừng Rơi
Gió lạnh ngừng thổi.
Tuyết trắng không còn rơi xuống.
Mọi thứ chìm vào tĩnh lặng.
Chỉ còn một dấu chân duy nhất.
Và không còn ai ở đó.
Xoẹt!
Từ nơi nữ tử vừa đứng, một tia sáng đột ngột bừng lên.
Là một mảnh ngọc vỡ.
Nó không thuộc về thế giới này.
Trong khoảnh khắc, không gian vặn vẹo.
Một bóng người bước ra.
Không phải nữ tử.
Không phải bóng đen.
Là một kẻ khác.
"Cuối cùng cũng tới..."
Hắn cười nhạt.
Đưa tay nhặt lấy mảnh ngọc.
Mảnh ngọc lập tức tan biến.
Tuyết bắt đầu rơi trở lại.
Như thể chưa từng có gì xảy ra.
Chỉ có bóng lưng kẻ kia... biến mất vào trong màn tuyết.
Ngục Trăng Mờ
Trong bóng tối lạnh lẽo, ánh trăng xuyên qua khe hở trên trần đá, phủ lên căn ngục một sắc bạc u ám.
Một kẻ bị trói trên tường.

Một kẻ đứng trong bóng tối.
"Ngươi còn nhớ mình là ai không?"
Kẻ bị trói không đáp. Chỉ có âm thanh rỉ máu nhỏ xuống nền đá lạnh.
Kẻ trong bóng tối bước ra.
Dưới ánh trăng, mặt nạ bạc lạnh lùng phản chiếu hình ảnh kẻ bị giam cầm.
"Ngươi không nhớ, hay không muốn nhớ?"
Bỗng nhiên, sợi xích run lên.
Kẻ bị trói ngẩng đầu.
Ánh trăng chiếu lên đôi mắt trống rỗng.
Một nụ cười mờ nhạt xuất hiện trên gương mặt đầy thương tích.
"Vậy... ta phải giúp ngươi nhớ lại."
Xoẹt!
Một thanh đao bạc chém xuống.
Ánh trăng rụng rơi.
Tiếng xích sắt đứt gãy.
Màn đêm bất động.
Xoẹt!
Lưỡi đao bạc cắt đứt xiềng xích.
Nhưng kẻ bị trói vẫn không cử động.
Máu chảy xuống nền đá, lan ra như những nhánh rễ cây bám vào bóng tối.
"Ngươi vẫn chưa nhớ sao?"
Kẻ đeo mặt nạ bạc cúi xuống, ngón tay lạnh lẽo chạm vào trán đối phương.
Ầm!
Cả căn ngục rung chuyển.
Hư ảnh một thanh kiếm gãy lóe lên trong không gian, lơ lửng trước mặt cả hai.
"Một thanh kiếm không còn lưỡi."
Kẻ đeo mặt nạ thì thầm.
"Một người không còn tên."
Hắn rút tay lại.
Bất chợt
Kẻ bị trói ngẩng đầu.
Đôi mắt trắng xóa, như thể đã quên sạch tất cả.
"Ta... là ai?"
Kẻ đeo mặt nạ cười khẽ.
"Ngươi là... người ta cần."
Hắn nắm lấy tay đối phương.
"Đi thôi."
Bóng trăng vỡ vụn.
Hai bóng người hòa vào màn đêm.
Trên bậc đá rêu phủ, hai bóng người bước đi chậm rãi.
Gió lùa qua song sắt, mang theo tiếng xiềng xích khẽ ngân.
"Ngươi có thể đi đâu sao?"
Kẻ bị trói cất giọng, khàn khàn như đã lâu không nói chuyện.
Kẻ đeo mặt nạ không đáp, chỉ siết chặt cổ tay đối phương.
"Đừng hỏi, cứ đi theo ta."
Bỗng tường đá trước mặt nứt toác.
Ầm!
Một luồng sáng bạc phá xuyên bóng tối.
Cánh cửa dẫn ra thế giới bên ngoài, tràn ngập ánh trăng.
Nhưng kẻ bị trói dừng lại.
Hắn cúi xuống, bàn tay chạm nhẹ vào xiềng xích đã đứt.
"Ta cảm thấy... có thứ gì đó còn ở lại."
Kẻ đeo mặt nạ quay sang, giọng trầm thấp.
"Là ngươi... hay là ký ức của ngươi?"
Hắn đưa tay lên, ngón trỏ chạm vào giữa trán đối phương.
Xoẹt!
Một cơn đau xé rách linh hồn.
Hư ảnh một thanh kiếm gãy lại hiện ra, đong đưa trong hư không.
Nhưng lần này, một bóng người khác đang nắm lấy nó.
Bóng người đó...
Cũng đeo mặt nạ.
Ánh trăng nhạt nhòa rọi xuống bóng kiếm gãy.

Bóng người đeo mặt nạ thứ hai đứng lặng, đôi mắt không có ánh sáng.
“Lại một kẻ khác…”
Kẻ bị trói siết chặt cổ tay.
Linh khí chấn động, nhưng bị một luồng sức mạnh vô hình triệt tiêu.
Bóng người thứ hai không cử động, chỉ nhìn.
Nhìn sâu vào những ký ức bị phong ấn.
Những mảnh vụn của sự thật bắt đầu lấp lánh.
“Ngươi là ai?”
Kẻ bị trói lẩm bẩm, nhưng không nhận được câu trả lời.
Bỗng, bóng người đeo mặt nạ thứ hai giơ kiếm gãy lên.
Lưỡi kiếm vang lên một tiếng rền trầm thấp.
“Không cần biết ta là ai.”
“Nhưng ta biết… ngươi không thể rời khỏi đây.”
Ngay lập tức, xiềng xích đã đứt bỗng nhiên mọc lại, quấn chặt lấy cổ tay kẻ bị trói.
Ầm!
Cánh cửa ngục đang mở bỗng đóng sầm lại.
Ánh trăng bị nuốt chửng, chỉ còn lại một màn đêm bất tận.
Lạnh.
Cái lạnh thấu xương, thấu cả hồn phách.
Kẻ bị trói hít một hơi sâu, nhưng chỉ có hơi thở lạnh buốt tràn vào phế phủ.
Ánh trăng đã biến mất.
Chỉ còn bóng tối kéo dài vô tận.
“Đây là thứ ngươi muốn sao?”
Bóng người đeo mặt nạ thứ hai vẫn đứng yên, một tay nắm chặt kiếm gãy.
“Ngươi nói gì?”
Không có câu trả lời.
Nhưng bốn bức tường ngục bắt đầu thay đổi.
Những dòng chữ bằng máu dần hiện lên.
Kẻ bị trói nhìn thấy tên mình.
Và một câu nói cũ.
"Sự thật… không dành cho những kẻ yếu."
Ầm!
Cả ngục trăng mờ run lên bần bật.
Bóng người đeo mặt nạ thứ hai lùi một bước, kiếm gãy rỉ máu.
"Ngươi đã nhìn thấy rồi."
"Vậy... hãy quyết định đi."
"C·hết trong bóng tối, hay bước ra khỏi nó?"
Kẻ bị trói ngẩng đầu, ánh mắt chợt sắc bén.
Lần đầu tiên, hắn động thân.
Rắc!
Dây trói nứt ra một khe nhỏ.
Người đeo mặt nạ không động, nhưng khí tức đã chuyển.
“Ngươi không còn lựa chọn.”
“Bước ra... hoặc bị nuốt chửng.”
Lời vừa dứt, bốn bức tường ngục bắt đầu rạn nứt.
Từng đường tơ máu len lỏi trên vách đá, như những con rắn bò trên da thịt.
Kẻ bị trói nghiến răng.
Hắn cảm thấy ký ức của mình đang bị bòn rút.
Những gì đã quên, những gì đã mất...
Tất cả đều bị ghi lại trên vách tường này.
“Ngươi…”
“Rốt cuộc muốn gì?”
Mặt nạ thứ hai khẽ nghiêng đầu.
“Ta muốn ngươi nhớ lại.”
“Nhớ lại... Ngươi đã từng là ai.”
ẦM!
Bức tường thứ nhất sụp đổ.
Một cơn gió lạnh từ hư vô thổi qua.
Ánh trăng lại hiện ra, nhưng lần này... nó nhuốm đỏ.
Kẻ bị trói rùng mình.
Hắn… đã từng thấy ánh trăng này.
Ở một nơi khác.
Ở một thời điểm khác.
"Ngươi đã từng c·hết một lần."
"Nhưng ngươi không hề hay biết."
Lời nói vang lên, lạnh lẽo như tiếng chuông tử thần.
Kẻ bị trói siết chặt nắm tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.