Tiên Linh Đồ Phổ

Chương 1: Mở đầu




“Thiên lãng khí thanh, tam quang động minh, kim phòng ngọc thất, ngũ chi bảo sinh...” Ngọn đèn ảm đạm truyền ra từ gác thiền cũ nát, cùng với âm thanh đọc thấp thấp, trong màn đêm yên tĩnh có vẻ đặc biệt thanh u, làm người ta tâm sinh sảng khoái.
Mà một khi tiến vào gác xép, loại yên tĩnh thanh u này lập tức bị hiện thực đả kích tan tành mảnh nhỏ.
Bên trong căn phòng chật chội u ám, một bàn thờ phủ lụa đỏ đầy dầu mỡ được đặt ở vị trí gần cửa sổ, chiếm mất một nửa không gian, trừ cái đó ra, chỉ có một cái giường gỗ chật hẹp, chen ở trong góc. Bất kể là bàn thờ hay là giường cụ, đều xiêu xiêu vẹo vẹo, cực kỳ rách nát.
Giờ này khắc này, trên băng ghế cao cạnh bàn thờ ngồi hai đứa đạo đồng, đều là mười một mười hai tuổi, mi thanh mục tú, mặc đạo bào rộng thùng thình bị giặt phai thành màu xám xanh, vừa ngáp dài, vừa gật gù thấp giọng ngâm nga kinh thư. Lúc la lúc lắc, “Ba” một tiếng, quyển kinh trong tay một đứa đạo đồng rơi xuống đất.
Âm thanh rất nhỏ trong đêm yên tĩnh có vẻ đặc biệt rõ ràng, mấy đạo đồng đã mệt mỏi muốn ngủ bỗng nhiên bừng tỉnh.
”A ~~” Đạo đồng rớt sách há mồm ngáp một cái, một bên dụi dụi mắt, một bên rì rì cúi người lượm sách.
Đứa đạo đồng còn lại giật mình sợ hãi, cẩn thận nhìn ra ngưỡng cửa, nói: “Linh Ngọc, ngươi cẩn thận chút, nếu như bị sư phụ thấy được, sẽ bị đánh thước đó!”
Đạo đồng được gọi là Linh Ngọc thờ ơ như không phất phất tay: “Sư phụ sẽ không trở lại mau như vậy đâu, hôm nay là đêm trăng tròn, sư phụ phải tự tu hành đến hừng đông.”
”Nhưng mà, sư phụ, đã nói chúng ta không thể thừa dịp hắn không ở mà lười biếng...”
”Ta cũng không có lười biếng, chỉ là mệt muốn ngủ thôi mà.” Linh Ngọc lần nữa ngáp thêm một cái, đứng dậy nhảy xuống băng ghế dài, “Ta đi nhà vệ sinh một chuyến.”
Nói, đốt đèn lồng, lắc lư loạng choạng xách ly khai gác xép.
Có thể nhìn ra từ sự cũ nát gác xép, Đạo Quan nơi đây đã lâu năm không tu sửa, đích xác sự thật cũng là như thế. Tường đã sụp đổ nhiều chỗ, trụ hành lang nghiêng ngả méo mó, tro bụi khắp chốn, mạng nhện trải rộng, kể cả bảng hiệu ở ngưỡng cửa của Đạo Quan đều rơi xuống lún đất cả nửa thanh, ngoại trừ đại điện cung phụng tu hành, cùng với thiền điện và gác xép mà bọn hắn cư trụ, còn lại đều cực kỳ tệ hại.
Nói tới Đạo Quan này, ngàn năm trước cũng đã từng hưng vượng cường thịnh. Khi đó vẫn là thiên hạ Đại Tần, thời Tần triều Thái tổ hoàng đế khai quốc tranh giành thiên hạ, từng gặp qua thần tích tại nơi đây, bởi vậy, sau khi Sở Quốc công được phân đất phong hầu đã xây lên một tòa Đạo Quan trên Bạch Thủy Sơn, cung phụng Đạo Tổ tu hành.
Khi đó Bạch Thủy Quan, danh xếp đứng đầu thiên hạ tam đại Đạo Quan, hương khói cường thịnh, thanh danh truyền xa, chính là đạo môn thánh địa. Đáng tiếc thời gian thấm thoát, thiên hạ Đại Tần sụp đổ, bị Đại Yến chiếm lấy, Bạch Thủy Quan tại trong chiến loạn mất đi truyền thừa, một thời cường thịnh ngày xưa cứ như nước chảy xuôi, thất truyền từ đấy.
Tự Đại Tần diệt vong, Bạch Thủy Quan bị bỏ hoang mấy trăm năm, thủy chung không thể trùng kiến, bây giờ, chỗ nào cũng đổ nát thê lương, ngày xưa thịnh cảnh thiên hạ đệ nhất Quan, trăm năm không thể tồn tại.
Ba năm trước, một tên đạo sĩ đi tới Bạch Thủy Sơn, sau một phen tưởng nhớ, thu dọn ra một chỗ miễn cưỡng có thể ở, mang hai đức đồ đệ vào chung sống.
Đạo sĩ kia tự xưng Huyền Trần Tử, tuy rằng nghèo lắc nghèo lơ, nhưng ngược lại có cách ăn ở rất chuẩn mực, ngày thường cùng đồ đệ phụng dưỡng Đạo Tổ, trồng rau chăm vườn, nghèo khốn lay lắt nhưng cũng không cầu hương hỏa, cũng không xuống núi đi hóa duyên (khất thực ấy), còn thường xuyên giúp thôn dân trên núi xem ít bệnh vặt, bởi vậy, thôn dân Bạch Thủy Sơn cũng thầm chấp nhận hắn là Quan chủ Bạch Thủy Quan.
Đương nhiên, Quan chủ Bạch Thủy Quan này, cũng không có sắc phong triều đình, nghiêm túc mà nói, chỉ là dã đạo sĩ mà thôi.
Tuy nói người tu đạo khắp thiên hạ đều là đồng đạo, nhưng mà, quy củ ngàn năm qua, phàm là tăng đạo, đều có độ điệp (thẻ đi tu) làm chứng, Đạo Quan, trụ trì chùa miểu lại càng cần có sắc phong triều đình, nếu mà không có, chỉ có thể xem như dã đạo sĩ, dã hòa thượng, vẫn phải nộp thuế nộp lương.
Đã không hương khói, lại phải nộp thuế, ngày qua ngày sống vô cùng bần hàn, thêm Huyền Trần Tử lại là người nghiêm khắc rập khuôn, làm đồ đệ hắn thực sự là chuyện rất cực khổ.
Linh Ngọc cầm giấy vệ sinh, xách đèn lồng, gập ghềnh đi đến nhà vệ sinh sau điện, cởi quần ngồi xổm người xuống.
”Ào” một trận nước xả đi, Linh Ngọc thở phào một cái, thu thập một phen, cẩn thận dè dặt bước ra nhà vệ sinh.
Cái gọi là nhà vệ sinh, thật ra chỉ là đào cái hố sâu, để hai miếng bàn đạp, sau đó lấy cỏ tranh phủ lên, không chỉ sơ sài, còn vô cùng nguy hiểm. Linh Ngọc vẫn tránh đi vệ sinh vào buổi tối, thứ nhất vì luôn cảm thấy rất dễ ngã xuống, thứ hai...
Nàng xách đèn lồng, ánh mắt đảo qua nơi gian phòng tối tăm sụp đổ ở không xa, một màu đen kịt, buổi tối nhìn vô cùng đáng sợ.
Nàng rụt cổ một cái, cảm thấy gió lạnh luồn vào người, vội vàng xách đèn lồng đi vào trong. Nếu thật sự là không nín được, nàng thật không muốn đi vệ sinh vào buổi tối...
Chờ một chút! Gió lạnh? Cảm giác giống như đang ở...
Toàn thân Linh Ngọc cứng đờ, nhịp chân dừng lại.
Cảm thấy gió thổi vẫn như cũ, lạnh lẽo, lông tơ đều dựng thẳng lên, mà tiết trời mùa hè vốn nóng bức, ngoại trừ cái cổ, những nơi khác đều đang đổ mồ hôi.
”Không thể nào, thứ này thật sự tồn tại?” Linh Ngọc cảm thấy đùi của mình đang run, cảm giác cái cổ bị gió lạnh thổi càng rõ ràng, như có người đang ở sau lưng nàng, chầm chậm thổi...
”Tỉnh táo, tỉnh táo lại!” Linh Ngọc lau mồ hôi, để đèn lồng xuống, run rẩy bắt đầu kháp chỉ quyết, “Thiên địa huyền tông, vạn khí bản căn. Nghiễm tu ức kiếp, chứng ngô thần thông. Tam giới nội ngoại, duy đạo độc tôn...”
Kim quang niệm chú xuất hiện một lần rồi lại một lần, âm thanh Linh Ngọc dần dần vững vàng, thẳng đến “ Kim quang tốc hiện, phúc hộ chân nhân”, tâm đột nhiên nóng lên, kim quang lúc ẩn lúc hiện.
Đương nhiên chính nàng không thể nhìn thấy ánh kim quang này, nháy mắt lại cảm thấy chính mình tiến vào một loại cảnh giới khó diễn tả bằng lời, đáng tiếc là, thứ cảm giác huyền diệu này chỉ có trong nháy mắt, rất nhanh đã biến mất vô tung.
”Ơ, đạo đồng nhỏ bé ở dã quan, cư nhiên có thể tiến vào Cảnh Giới Quan Tưởng...” Bên tai vang lên giọng nữ kiều nhuyễn, Linh Ngọc giật mình nhảy dựng.
Nàng thình lình quay đầu, lại đối diện một khuôn mặt yêu diễm.
Chân mày lá liễu, đôi mắt quyến rũ, khuôn mặt trắng như phấn, môi đỏ tươi.
”A!!!! Quỷ a!!!!” Tiếng thét chói tai vang vọng trên không trung Bạch Thủy Quan, Linh Ngọc nhảy xa ba thước, chạy như điên.
Một hồng y nữ tử dáng người quyến rũ đứng tại chỗ, vừa nghịch tóc mình, vừa cắn môi mọng cười: “Thực là một vật nhỏ đáng yêu...”
Nói, nàng từng bước lắc mông đến gần, cúi người thổi khí lạnh lên cổ Linh Ngọc: “Vật nhỏ, chẳng nhẽ ngươi không phát hiện, cho dù ngươi có chạy thế nào thì vẫn ở tại chỗ sao?”
Linh Ngọc ngẩn ra, cúi đầu nhìn dưới chân, ngay lập tức phát ra tiếng thét còn thảm thiết hơn lúc nãy.
Rõ ràng chân nàng đang chạy, nhưng mặt đất lại thủy chung không di chuyển!
Kết thúc tiếng thét chói tai, chuyện này xảy ra ngay trước mắt, trốn tránh cũng không được, nàng ngược lại lập tức trở nên tỉnh táo.
Chờ đến lúc hắn khôi phục sự bình tĩnh, xoay người đối mặt với hồng y nữ tử kia, nhanh chóng phát hiện, đèn lồng trên mặt đất ánh ra bóng dáng uyển chuyển của nàng.
”Ngươi không phải quỷ!” Đây là câu khẳng định.
”Hừ hừ!” Hồng y nữ tử quyến rũ cười, “Tỷ tỷ thoạt nhìn giống quỷ sao?”
”Giống!” Biết là người, gan Linh Ngọc trở nên lớn hơn, nghiêm túc gật đầu nói, “Giống diễm quỷ.”
”Ô, ngươi biết diễm quỷ là cái gì không?”
”Biết! Sư phụ nói, dáng dấp xinh đẹp kỳ lạ chính là diễm quỷ, càng xinh đẹp, lại càng nguy hiểm!”
Hồng y nữ tử chọn chọn mi, cười đến run rẩy cả người: “Tiểu quỷ, nói năng thật khéo léo!”
Linh Ngọc nháy mắt mấy cái, làm bộ thiên chân khả ái: “Tỷ tỷ, ngươi rốt cục là người phương nào a, vì sao nửa đêm xuất hiện ở chỗ này? Có phải là lạc đường hay không? Là ngươi cố ý thổi hơi vào trong cổ ta, làm ta tưởng là có quỷ? Còn có còn có, Cảnh Giới Quan Tưởng là cái gì vậy?”
”Ha ha ha ha ~” hồng y nữ tử che miệng cười, “ Vấn đề của ngươi nhiều như vậy, tỷ tỷ phải trả lời cái nào trước đây?”
Ngay sau đó, ánh mắt xoay chuyển, điểm đỏ trong tay chợt lóe, như tia điện vụt đi.
”A!” Linh Ngọc đau đớn kêu một tiếng, trong tay rơi xuống một trương linh phù màu vàng.
”Tiểu quỷ, dám chơi trò bịp bợm trước mặt tỷ tỷ?” Hồng y nữ tử kéo một sợi tơ hồng, quấn trên cổ tay Linh Ngọc.
Linh Ngọc run đôi tay, đau đến mức trực tiếp hút khí lạnh, nàng nói:“Tỷ tỷ, vừa rồi gây ra động tĩnh như vậy, sư huynh ta không thể không nghe thấy, nhưng lại không có đến nửa điểm động tĩnh, ngươi đã làm gì hắn?”
”Ô, nhanh như vậy đã phát hiện không đúng, quả nhiên là một vật nhỏ cơ trí.” Hồng y nữ tử quyến rũ nháy mắt với nàng, nói,“Còn ta đã làm gì sư huynh người... Ngươi đoán xem?”
Linh Ngọc nói: “Tỷ tỷ ngươi muốn ta làm gì, ta một mực không hiểu. Bạch Thủy Quan đã bị bỏ hoang mấy trăm năm, ba thầy trò chúng ta chỉ là mấy dã đạo sĩ không có độ điệp, vừa không có tài sản, tu vi lại thấp, tỷ tỷ lợi hại như vậy, nghĩ đến đối ngươi nhất điểm công dụng cũng không có, chỉ cầu tỷ tỷ chớ thương tổn tánh mạng chúng ta.”
Nàng nói nghiêm túc như thế, hồng y nữ tử cũng thu lại biểu tình trêu cợt, cổ tay run lên, tơ hồng bay về trong tay.
”Tiểu quỷ, ta hỏi lại ngươi, ngươi có biết lai lịch của sư phụ ngươi?”
Linh Ngọc được tự do, nhẹ nhàng thở ra, nghe nàng hỏi, nghi ngờ chớp hạ mắt, đáp: “Sư phụ ta có lai lịch gì sao? Ta không biết nha!”
”Tiểu quỷ, muốn sống thì nên nói thật đi nha!” Hồng y nữ tử nắm tơ hồng trong tay, “Ngươi bắt đầu đi theo sư phụ ngươi từ lúc nào, ngày thường thấy sư phụ ngươi có điểm gì đặc biệt?”
Linh Ngọc thành thành thật thật nói: “Ba năm trước, ta phiêu bạt đến Phàn Thành, lúc đang trộm bánh bao bị sư phụ bắt được, sư phụ nói tư chất của ta rất tốt, chẳng những không có đánh ta, còn thu ta làm đồ đệ. Không lâu sau đó, sư phụ mang ta và Tiên Thạch đến chỗ này, còn nói Bạch Thủy Quan từng là đạo quan đệ nhất thiên hạ, tuy đã hoang phế, nhưng Bạch Thủy Sơn vẫn là nơi rất đẹp, có lợi cho tu hành, nên đã dừng chân tại nơi này.” Dừng một chút, lại bổ sung, “Ta cũng từng hỏi Tiên Thạch rồi, nhà hắn nhiều con, nuôi không nổi, khi sư phụ đi qua nhà hắn trước hai năm đã thu hắn làm đồ đệ. Mấy năm nay chúng ta đi theo sư phụ, không thấy sư phụ có gì đặc biệt cả...”
”Không gì đặc biệt?” Ánh mắt hồng y nữ tử bao hàm thâm ý, “Ngươi chỉ tu đạo ba năm, không những có thể sử dụng phổ thông kim quang chú mà còn có thể tiến vào Cảnh Giới Quan Tưởng, sư phụ ngươi có thể không gì đặc biệt sao?”
”Tỷ tỷ, Cảnh Giới Quan Tưởng là cái gì?” Linh Ngọc cực kỳ chân thành nhìn vào mắt nàng, “ Sư phụ ngày thường đối chúng ta rất nghiêm khắc, giờ mão rời giường giờ hợi nghỉ ngơi, ngày ngày ngâm nga đạo kinh, không thể lười biếng dù chỉ một ngày. Hắn nói, chúng ta là dã đạo sĩ không có đạo quan*, muốn chân chính bước trên con đường, trừ việc lấy cần cù bù thông minh thì không có cách khác.”
(*) Ở trong truyện này, đạo quan có thể coi là môn phái.
“...” Hồng y nữ tử khẽ giật mình, thì thào, “Lấy cần cù bù thông minh, ngày ngày ngâm nga đạo kinh... Nếu là tâm tư tinh thuần, quả thật có thể tiến vào Quan Tưởng Cảnh Giới, chẳng nhẽ thực là một tên dã đạo sĩ tu luyện khắc khổ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.