Gió thu tản mác, giữa hồ nước xanh ngắt màu trời, hoa sen đã có chút rơi rụng. Trúc Huyên vân vê lọn tóc dài trên tay, hạnh mâu không chớp ngắm nhìn một lượt trang viên, phía trước nàng nam tử diễm y rực rỡ đang phe phẩy quạt giấy:
- Nàng thấy thế nào?
Hoàng Tử Thần xoay người lại, hoa bào loạn tay, bạch phát lướt ngang gương mặt tuấn lãng.
Trúc Huyên chậm rãi ngồi xuống hành lang, trong đầu vẫn muôn vàn suy tính:
- Rộng như vậy, có lẽ rất đắt đi!
Hoàng Tử Thần tựa người lên khung cửa dán giấy dầu trắng trơn, phượng mâu mười phần tự mãn:
- Dù sao cũng không phải tiền của chúng ta!
Trang viên này nằm về phía bắc Liêu Thành, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, phía trước tiền viện một khách phòng một thư phòng, khuất góc hồ sen là từ đường. Phía sau có hậu viện, bao gồm ba viện tử riêng biệt xen lẫn giữa hoa viên. Gần cổng phụ còn có nhà bếp và nơi ở của hạ nhân.
Hoàng Tử Thần gõ gõ quạt vào cột gỗ sơn son tươi mới:
- Gia chủ muốn bốn trăm lượng hoàng kim, so với giá cả Liêu Thành thì coi như thuận mua vừa bán! Ta đặt cọc năm mươi lượng, sau khi lên quan phủ làm khế ước, liền đưa hết!
Trúc Huyên ánh mắt dâng lên khẩn trương, bốn trăm lượng vàng, con số này nàng có nằm mơ cũng không nghĩ đến nổi. Nàng ở Triệu gia thôn đã bảy tám năm, đừng nói là bốn trăm lượng, cái cốt yếu, một mẩu vàng còn chưa được sờ đến.
- Ngươi thật sự có đủ tiền sao?
Hoàng Tử Thần chỉ cười không đáp, cơ bản gia chủ muốn năm trăm lượng, hắn đã phải trả giá kỳ kèo đến mức thấp nhất. Vả lại, Trúc Huyên bước chân vào nhà họ Vệ, với tư cách gì đi nữa, đều không thể thiếu hồi môn, nàng dù thông minh đến đâu, nhưng nếu bạc trong tay không có, muốn làm gì cũng rất khó khăn. Hoàng Tử Thần nhớ về cuộc sống hiện đại, phụ việc tiệm cafe cũng không tệ, hắn còn chưa từng nghĩ sẽ đi lừa đảo như thế này. Càng nghĩ, hắn càng thấy đầu đau nhức, sau một hồi, mới lấy lại được tư thái bản thân là Phạn Cổ Tu Lang danh chấn thiên hạ.
Cơ bản cả trang viên đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, sơn phết như mới, lại tọa lạc trong một ngõ nhỏ ít người qua lại, xung quanh hàng xóm cũng chỉ mấy nhà mở xưởng thêu, hoặc dệt lụa. Trúc Huyên quanh quẩn cũng không còn việc gì làm, nàng lại nhìn người trước mặt, hắn vẫn nguyên bộ y phục từ ngày hôm trước, bận rộn đi đi lại lại hai ngày mới an bài được chuyện của nàng. Trong lòng Trúc Huyên vừa cảm động vừa áy náy:
- Cũng không còn sớm, để ta nấu ít món ăn coi như cảm ơn ngươi a!
Hoàng Tử Thần đồng tử lưu chuyển, nụ cười nửa thật nửa ngờ:
- Không nghĩ cô nương lại có ngày đối xử với ta tốt đến thế này...thật là khó tin!
Trúc Huyên phất tay áo một cái, dung nhan tươi đẹp ngượng ngùng giữa nắng thu có chút yêu kiều:
- Đừng nói lung tung nữa! Thế Hoàng thiếu phong lưu nhất Liêu Thành vung tiền thanh lâu không tiếc hôm nay muốn dùng gì?
Hoàng Tử Thần còn chưa kịp đáp, đã thấy bóng bạch y nam tử xuyên qua liễu viên tiến vào đoạn hành lang. Tà áo y phiêu dật trong thu phong, dải lụa buộc tóc cũng nhẹ nhàng bay lượn, tiên khí mơ hồ tỏa ra khiến mọi loại cảnh vật đều hóa trần tục.
- Triệu cô nương!
Trúc Huyên hơi cau hàng mày, mất một lúc mới thu liễm biểu tình ngạc nhiên:
- Nam Cung tiên sinh! Mời tiên sinh vào khách phòng!
Hoàng Tử Thần ngả người tựa lên cột gỗ, môi hơi cong, phượng mâu híp lại, liếc ngang Nam Cung Hận:
- Ngươi thì hay rồi, vừa xuất hiện nàng liền không để ý đến ta nữa! Ta ở đây nửa buổi còn chưa được một ly trà đâu!
Trúc Huyên túng quẫn đỏ mặt, gò má say hồng như người uống rượu:
- Ta...đi làm cơm...
Nam Cung Hận hoa mỹ điệu cười thanh lệ, tay áo rộng che đi nửa gương mặt cao quý:
- Cô nương không cần vội! Ta nghe được từ Hy Phong mấy chuyện, hôm nay đến đây chính là có lễ vật muốn tặng!
Trúc Huyên khựng bước chân, nàng nhìn qua Hoàng Tử Thần, thấy hắn vẫn thản nhiên, một chút cảnh giác đến Nam Cung Hận cũng đều không có, Trúc Huyên thâm tâm liền sinh tin tưởng đối với bạch y nam tử này.
- Tiên sinh đã cất công đến còn mang theo cả lễ vật, thật khiến ta cảm thấy hổ thẹn, vẫn là không cần đi!
Hoàng Tử Thần nhếch môi:
- Nàng ngại cái gì, cứ nhận, coi như lấy của người giàu chia cho người nghèo vậy!
Nam Cung Hận lắc đầu cười:
- Hoàng thiếu một đêm chấn động Liễu Hồng lâu còn có thể mở miệng nói bản thân nghèo sao?
Hoàng Tử Thần xoay người đứng dậy, cái gì chỉ có bề ngoài không có nội hàm, đây chính là ám chỉ hắn. Hiện tại ngoài dung mạo đẹp mắt, áo xống đắt đỏ, hắn hầu bao còn không đến năm xu lẻ.
- Nam Cung tiên sinh tặng gì thì nhanh nhanh, ta còn muốn ăn cơm!
Ngoài cửa lại thêm một nữ nhân đi vào, dung mạo thanh tú, mặt như trứng ngỗng, tóc vấn cao, trên người thanh y đơn giản, tay còn đem theo chiếc làn trúc chứa đầy rau quả.
- Nô tì ra mắt Triệu tiểu thư!
Trúc Huyên quét ngang một lượt nàng ta, lại khó hiểu nhìn hai nam tử trước mặt. Nam Cung Hận muốn tặng người đến, Trúc Huyên liền có chút không quen. Hoàng Tử Thần ngược lại, tỏ vẻ vừa lòng:
- Hàn Hoa có mắt! Đúng là nàng cần một cận nữ đi theo!
Nam Cung Hận ý tứ hướng đến Trúc Huyên:
- Cô nương thấy thế nào?
- Cũng tốt!
Trúc Huyên nhẹ giọng đáp, tì nữ này khí chất không tệ, giọng nói thanh thoát, dáng điệu nhẹ nhõm, so với nữ nhân sinh trưởng nông thôn như nàng, thì nàng ta xem ra còn giống chân chính tiểu thư hơn.
- Ta phải gọi cô nương thế nào?
Nàng ta hơi lùi lại, đôi mắt cũng chỉ nhìn xuống nền gạch đất nung trơn bóng dưới chân:
- Cầu chủ nhân ban tên!
Trúc Huyên lẳng lặng cau mày, coi như người đã được bài bản dạy dỗ qua:
- Nam Cung tiên sinh, món lễ vật này có quá sức...
Hoàng Tử Thần đột ngột cắt ngang lời nàng:
- Không được nhiễu, cứ nhận đi! Đừng khiến huynh ấy khó xử!
Trúc Huyên không nói nữa, ra hiệu để nữ tử kia đi theo:
- Vậy ta gọi cô nương là Đối Vân! Ta cũng chẳng phải tiểu thư gì...nhưng mà...
Trúc Huyên hơi híp mắt, dừng trước cửa nhà bếp:
- Nếu cô nương muốn quay về bên cạnh Nam Cung tiên sinh thì chỉ cần nói với ta một tiếng, ngược lại dám làm ra những chuyện không nên...cô nương cũng biết, ta xuất thân không cao, không đủ nhân từ!
Đối Vân dạ một tiếng, nhẹ tay đặt thức ăn lên bàn bếp, sau đó chăm chú làm việc. Trúc Huyên đứng cạnh thở dài, không nghĩ một ngày bản thân có người hầu kẻ hạ, lại có cả viện tử thế này. Nàng tách củ cải trắng cho vào chậu nước, lại nhìn sườn dê ninh trên bếp, Nam Cung Hận ăn chay, nàng phải riêng biệt chuẩn bị cho hắn, còn Hoàng Tử Thần, thực sự hắn thích cái gì nàng cũng không biết.
Trúc Huyên xoay xoay cán dao, lại như vừa mới nhớ ra:
- Đối Vân, lấy nước ấm cho Hoàng công tử đi!
Giữa trưa, một nhà ba người vui vẻ dùng cơm, Trúc Huyên cảm thấy không khí thật lạ lẫm. Nàng mang họ Triệu, ở nhà đại thúc Triệu Bằng từ lâu, mỗi ngày cơm hai bữa chưa khi nào có loại cảm giác ấm cúng chân thật này. Đối Vân đứng sau lưng nàng, chăm chú đơm thức ăn.
Nam Cung Hận nhàn nhã gắp rau cải xào vào bát, tấm tắc khen ngợi:
- Ớt rất ngon!
Hoàng Tử Thần hừ một tiếng, vừa uống canh vừa trêu chọc:
- Thịt dê mềm béo, hương vị không tệ! Dê hầm củ cải dùng vào thu còn rất tốt, có thể làm ấm thân thể, còn có thể...
Hắn mím môi, kề vào tai Nam Cung Hận:
- ...bổ dương!
Đối Vân đỏ mặt, Trúc Huyên ánh mắt chém đinh chặt sắt:
- Hoàng công tử nếu cơm no rượu say rồi có thể đứng dậy a!
Nam Cung Hận chỉ lắc đầu cười, thần tiên không cần ăn cũng có thể sống tốt, Hoàng Tử Thần ngược lại coi ăn uống như sinh mệnh, lại còn tự hào vì thưởng thức mỹ vị, không biết hắn là loại thần tiên gì. Cư nhiên Hoàng Tử Thần không rõ điều Nam Cung Hận đang nghĩ, hắn chỉ cho rằng cuộc sống của y vô cùng nhạt nhẽo, ngoại trừ lần hạ phàm với kinh phí eo hẹp này, bình thường y cũng chỉ ở Chiêu Minh Các cô độc một mình. Vì thế, hắn muốn khiến y vui vẻ hơn.
Chập tối, Hoàng Tử Thần chuẩn bị ra về, cứ thế đứng cạnh cửa lớn, Nam Cung Hận đã đi rất xa, hắn vẫn còn chưa nối bước. Trúc Huyên nghiêng nghiêng đầu, nụ cười chân thật:
- Còn có chuyện gì khó nói ư?
Hoàng Tử Thần nhìn lên vầng trăng xanh xao nhạt màu đang bị mây đêm che khuất, giọng nói hòa như lẫn gió lạnh:
- Ngày mai họ Vệ đến đây, nàng cũng không cần quá nhiệt tình, chỉ cần thoáng qua xuất hiện là được!
Trúc Huyên gật gật đầu, hai tay đan vào nhau, tà áo bay bay nhẹ nhàng:
- Ta biết rồi!
Hoàng Tử Thần đột ngột lấy từ trong áo một lọ gốm nhỏ hoa văn hồng nhạt, hắn hơi bối rối:
- Đây là cao hoa hồng, rất tốt để dưỡng nhan! Nàng dùng thứ này bôi lên, bàn tay sẽ mềm mại!
Trúc Huyên ngượng ngùng nhận, cảm giác mát lạnh của lọ gốm như thu lấy hơi ấm từ tay nàng. Trúc Huyên cắn cắn môi:
- Cảm ơn!
Hoàng Tử Thần điệu cười trêu chọc quen thuộc, vuốt ve tóc nàng:
- Là nữ nhi, đừng cố gắng quá nhiều! Cứ để ta!
Trúc Huyên lặng người, nàng không trả lời, mà hắn cũng đã rời đi, tiếng bước chân ngang qua ngõ đêm xào xạc rung động lá khô cuối mùa. Mà lọ cao trong tay nàng, cũng dường như không còn cảm giác lạnh lẽo nữa.
Đối Vân đứng sau cánh cửa, chậm rãi dạ đăng linh lung:
- Chủ nhân, đi ngủ thôi!
Trúc Huyên gật đầu, khép lấy cửa lớn, thong thả về viện.