Tiền Chuộc Trái Tim

Chương 23:




Khi họ đã đi xa khỏi tầm tai của ông thị trưởng, thì bà bá tước phu nhân của Stephensgate mới sụp xuống úp tay lên mặt khóc nức nở. Với vẻ lúng túng khó xử, ông quận trưởng giơ tay lên vỗ vỗ vào vai nàng không khác gì cách ông thường làm với con ngựa của mình. Nếu không phải đang quá đau khổ, chắc hẳn Finnula đã phá lên cười.
“Thôi nào,” ông quận trưởng lầm bầm. “Mọi việc không tệ đến thế đâu. Đừng để ông thị trưởng Hillyard làm cho cô suy sụp. Dù sao thì ngài Hugo vẫn còn sống...”
“Nhưng được bao lâu?” Finnula sụt sịt.
“Ông lang già đó đã nói là chỉ có Chúa mới biết được. Nhưng ông ấy là một người đàn ông trẻ tuổi mạnh mẽ. Chắc ông ấy sẽ vượt qua được.”
Finnula còn khóc to hơn nữa khi nghĩ về những lời lẽ nàng đã nói với chồng mình. “Tôi đã gọi anh ấy là đồ khốn!”
“Đúng đây. Và thật tình cờ, trông cô giận giữ đến độ như thể cô sẵn sàng giết chết ông ấy.”
“Đúng vậy,” Finnula thú nhận. Rồi đột nhiên nàng thở dốc, xoay người nhìn vào mặt của viên quận trưởng. “Nhưng ông không nghĩ tôi làm việc đó đúng không?” nàng thốt lên. “Giết chồng tôi chỉ vì một cái quần ư?”
“Tất nhiên là tôi không nghĩ vậy rồi.” Nàng nhìn thấy viên quận trưởng mỉm cười trong ánh trăng nhợt nhạt. “Nhưng trong đám đông đó có kẻ thực sự muốn ngài Hugo phải chết.”
“Tôi không thể nghĩ ra ai cả.” Finnula thở dài. Nàng đã hơi bình tĩnh lại và ngồi thẳng người trên yên ngựa. “Ai lại có thể ghét Hugo đến mức muốn anh ấy phải chết?” nàng tự hỏi. “Anh ấy mới trở về Stephensgate có vài ngày...”
“Tôi nghĩ tôi có thể đoán ra ai đứng sau chuyện này,” quận trưởng de Brissac nói. “Thật lạ là hắn ta không có mặt ở đây tối nay để buộc tội cô lần nữa, giống như hắn đã làm một năm về trước.”
“Ý ông là Reginald Laroche?” Finnula lắc đầu.
“Nhưng sao hắn ta lại muốn giết Hugo? Vì đã buộc hắn phải rời khỏi thái ấp ư?”
“Thế là đủ lý do rồi. Và ngài Hugo còn xỉ nhục và đe dọa hắn vì những việc hắn đã làm.”
“Nhưng đó đâu phải là lý do để giết một người!” “Người ta có thể giết nhau vì những lý do còn ngu ngốc hơn thế,” quận trưởng de Brissac nhận xét. “Nhưng...”
“Cũng có thể Laroche nghĩ rằng nếu gạt được Hugo sang một bên, hắn có thể thừa kế tước vị...”
“Nhưng không thể như thế,” Finnula nói. “Vẫn còn có Jamie...”
“Ngài Hugo đã tuyên bố Jamie là người thừa kế chưa? Chưa, đúng không. Vậy Laroche có quyền nhận tước vị đó hơn là...”
Finnula sững sờ. “Thế là tội ác!”
“Việc đó quá tiện cho Reginald Laroche, người đã cống hiến bao nhiêu năm cho điền sản này, và có rất nhiều bạn bè ở tòa án...”
“Vậy ư?” Finnula ngạc nhiên. Nàng không thể hình dung rằng Reginald Laroche có bạn bè, đặc biệt là những người giàu có. Nhưng rồi nàng cho rằng những kẻ đó là loại người duy nhất hắn có thể chịu đựng được.
“Đúng đây. Chị của hắn ở Leesbury đã lấy em họ của thị tỳ thân tín của hoàng hậu...”
Tinh thần của Finnula đã khôi phục trở lại đủ để nàng khịt mũi chế nhạo trước thông tin đó.
“Đừng có chế giễu, thưa phu nhân,” viên quận trưởng cảnh báo. “Những mối quan hệ như thế này sẽ giúp cho kẻ nào đó dành được sự sủng ái của nhà vua...”
“Ông vua nào sủng ái Reginald Laroche hơn Hugo thì là đồ ngốc.” Finnula tuyên bố.
Trong bóng tối, nàng nghe thấy viên quận trưởng cười khẽ. “Phu nhân ơi, cô sẽ chẳng bao giờ trở thành một mệnh phụ phu nhân đúng kiểu nếu cô không biết kiềm chế cái miệng của mình...”
Finnula cau mày. Chẳng lẽ người ta cứ phải nói mãi về chuyện nàng không phải là một người vợ chuẩn mực ư. Giờ đây, nàng đang bị bắt vì một tội nàng không hề phạm phải, trong khi chồng nàng đang nằm bất tỉnh ở cách đây nhiều dặm. Chỉ ít lâu trước đây, nỗi lo lớn nhất của nàng là bị quận trưởng de Brissac bắt vì tội săn trộm. Giờ thì nàng bị buộc tội sát nhân, và người đã bắt nàng lại đang cố giúp nàng tìm ra chân tướng của kẻ giết người thực sự. Nàng không hiểu mình là người may mắn nhất hay rủi ro nhất trên thế giới này đây.
“Ông phải ngăn Laroche lại,” nàng thốt lên. “Hắn sẽ không từ bỏ cho tới khi nào có được điều hắn muốn. Hắn đã giết người một lần... Hugo đang gặp nguy hiểm! Ông hãy thả tôi ra! Tôi sẽ tìm ra Laroche ngay...”
“Ngài Hugo không phải là người duy nhất đang gặp nguy hiểm.” Quận trưởng de Brissac từ tốn nói. “Vì thế mà tôi phải bắt cô cho dù không có ai xác nhận rằng đã thấy cô kéo cung. Tôi không thể để cô đi lang thang tìm kẻ thù của chồng mình...”
“Nhưng...”
“Được rồi! Ngày mai tự tôi sẽ đi tìm ông Laroche - tôi có thể làm việc đó mà không cần cô giúp đỡ, Finnula ạ, - và rồi chúng ta sẽ biết sự thực.”
“Còn tối nay... tối nay ông sẽ về thái ấp Stephensgate, ở bên Hugo để đảm bảo rằng...” nước mắt của nàng lại có nguy cơ trào ra lần nữa.
“... đảm bảo rằng anh ấy không bị...”
“Chắc chắn tôi sẽ làm như vậy.” Một lần nữa, John de Brissac lại vụng về vỗ vai nàng. “Tôi sẽ không rời khỏi giường của ông ấy.”
Finnula thở ra nhẹ nhõm, và đột nhiên cảm thấy sự mệt mỏi tràn ngập cơ thể nàng sau một ngày dài, rất rất dài. Nhưng rồi nàng cảm thấy lạnh buốt dọc theo sống lưng và nàng ngồi thẳng người lên. Nàng ngoái nhìn ra phía sau nhưng chẳng thấy gì cả.
Cảm thấy sự lo lắng của nàng, quận trưởng de Brissac hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi không biết,” nàng thì thầm. “Tôi cảm thấy như có kẻ đang bám theo chúng ta. Hình như tôi đã nghe thấy tiếng thở...”
Quận trưởng de Brissac kéo cương ngựa dừng lại, ông đặt tay lên chuôi kiếm. “Ai ở đó?” ông hét vào bóng tối. “Hãy lộ diện đi...”
Tiếng thở lớn vẫn tiếp tục. Finnula cảm thấy như tim nàng ngừng đập, nàng vô cùng sợ hãi. Liệu có phải là Reginald Laroche đã bám theo họ, định khử luôn cả vợ lẫn chồng? Hay là thứ ma quỷ xấu xa gì đang ẩn náu trong bóng tối?
Mặt trăng vốn đang khuất sau đám mây bỗng đột ngột hiện ra, rọi ánh sáng bạc của nó lên xung quanh họ, và Finnula nhận ra rằng kẻ bám theo họ không phải là Reginald Laroche hay thứ ma quỷ gì mà chính là con chó của nàng.
“Gros Louis!” nàng nhẹ nhõm thốt lên. “Đó là Gros Louis!”
“Cô có rất nhiều người ủng hộ trung thành đấy chứ, thưa phu nhân,” ông quận trưởng nhận xét và rút tay khỏi chuôi kiếm.
Finnula mỉm cười sung sướng. “Gros Louis ngoan lắm! Ngài quận trưởng, cho nó ở cùng tôi được không?”
Quận trưởng de Brissac nhún vai. Ông không quen với việc cho tù nhân mang theo thú nuôi vào nhà tù. Nhưng ông cũng chẳng quen với việc đưa tù nhân về nhà mẹ của mình. Và bà Clarisse de Brissac sẽ rất không hài lòng về cả tù nhân của ông và con chó của cô ấy.
Vậy nên quận trưởng de Brissac quyết định hành động hay nhất sẽ là gửi Finnula ở chỗ mẹ của mình nhanh nhất có thể, rồi cấp tốc quay về thái ấp. Như thế là nhất cử lưỡng tiện: Một, ông có thể để mắt tới nạn nhân, đảm bảo rằng chàng sẽ không bị nguy hại gì đến tính mạng nữa. Và hai là ông sẽ chẳng phải nghe bà de Brissac phàn nàn về Finnula và con chó của nàng.
Quyết định đó đã nâng đỡ cho tinh thần của ông suốt con đường về nhà. Chỉ tới khi cánh cửa mở ra, ông mới bắt đầu thấy rằng lẽ ra mình nên cân nhắc việc để tù nhân lại một mình với mẹ của ông. Trong hai kẻ đó, Reginald Laroche là kẻ nguy hiểm hơn, nhưng bà de Brissac có bộ não của một sát thủ. Nhưng vũ khí của bà chính là miệng lưỡi và bà làm cho người ta buồn chán đến chết với những lời than phiền không ngớt của mình. Nói chung thì John de Brissac cho rằng phải chết vì hòn tên mũi đạn còn dễ chịu hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.