Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt

Chương 71: Hồi Bảy Ân Tình Như Nắng Mưa Luôn Đổi Thay Theo Từng Mùa C





An Kỳ giở lồng bàn ra xem hôm nay Vệ Minh nấu món gì cho mình ăn.
Tôm tổ chim thật ra là một dạng biến tấu từ món tôm cuộn khoai môn, người đầu bếp sẽ đặt con tôm lên trên hỗn hợp khoai môn, trứng cút và một số gia vị tẩm ướp khác, rồi đem chiên giòn trong chảo ngập dầu.
Nếu sợ bị mỡ máu cao, có thể sử dụng nồi chiên không dầu.
Tuy nhiên, hương vị cũng vì thế mà kém hấp dẫn hơn rất nhiều.
An Tần giúp anh hâm nóng các món ăn, rồi tự tiện đi tham quan khắp nhà.
Nhưng gã cũng còn biết điều một chút nên không tìm cách vào phòng Vệ Minh và Vệ Khương.
Vệ Minh vừa rời khỏi đây được nửa tiếng, là hai anh em họ An đã về đến nhà.
An Tần đưa An Kỳ vào bệnh viện khám tổng quát, nhân tiện băng lại cái tay.
Gã bác sĩ trạc tuổi hai người nhìn cánh tay phải của An Kỳ mà than trời, bảo rằng đang yên đang lành sao lại tháo ra như vậy, có biết là sẽ rất dễ gặp phải biến chứng hay không.
Lời lẽ và cách hành xử không hề khác mấy An Tần lúc gã càu nhàu anh trên xe trước khi đến đây, khiến cho An Kỳ hồ nghi đây mới là anh trai ruột của An Tần!
An Tần và gã bác sĩ như Bá Nha - Tử Kỳ gặp mặt, kẻ đàn người xướng, kẻ trách người quở, khiến cho lỗ tai anh lùng bùng mãi cho đến khi thoát khỏi cái bệnh viện chướng khí ấy.
An Tần nhón tay bốc một miếng tôm tổ chim rồi quẹt vào chén tương ớt cay xe, sau đó cắn một miếng rõ to và nhai rôm rốp.
- Anh có vợ đảm thế này ngày sau không sợ ăn cơm khê, trứng nát rồi.
- An Tần liếm liếm môi một vòng, trước khi thò tay bốc thêm một miếng.
- Cậu cũng phải lo cho thân mình đi...!Thụ nhiều Công ít, sau này Nathan mà bỏ chỉ biết ngồi đó khóc tu tu.
- Đến lúc đó tôi sẽ biến anh ta thành Thụ...!- An Tần đang nói nửa chừng đột nhiên khựng lại.
Gã đưa mắt nhìn Liễu Nhược Doanh đang đứng tại cửa bếp múc canh từ bao giờ.
- Nãy đang nói chuyện hùng hổ lắm mà! Sao giờ lại nín thinh như bị mèo ăn mất lưỡi vậy cưng? - Liễu Nhược Doanh vừa bưng tô canh ra bàn ăn, vừa nhếch miệng hỏi An Tần.
...!
Vệ Minh nhận được tin nhắn của Vệ Úy, bảo rằng muốn gặp mặt cậu vào lúc tám giờ tối nay.
Địa chỉ được viết một cách vô cùng rõ ràng và dễ hiểu, quả đúng tác phong của cha cậu, luôn làm sao cho mọi người nghe qua một lần là nắm được hết thảy ý chính của ông.
Đôi lúc Vệ Minh thắc mắc tại sao cha mình không chịu đi làm thầy giáo, như vậy sẽ cứu rỗi được cuộc đời biết bao nhiêu đứa học dở.
Nấu xong bữa tối nóng sốt cho An Kỳ, đem một ít đến bệnh viện cho Mạc Ưu Đàm, sẵn tiện ghé qua điểm hẹn ấy cho đỡ mất thời gian.
Chính vì vậy mà cái bụng Vệ Minh vẫn chưa có hột cơm nào!
- Hể?
Vệ Minh nhìn cây xăng được rào chắn bằng mấy thanh chắn barie đơn giản, mà trong lòng ngạc nhiên không sao tả xiết.
Vệ Minh cầm theo thanh mã tấu, rồi mới mở cửa bước xuống.
Cậu để thanh mã tấu ra sau lưng, rồi thận trọng tiến về phía trước từng bước một.
"Vùuuu..."
"Keng."
Vệ Minh chém vào người gã mặc áo thun xanh biển một nhát cảnh cáo.
Rồi chĩa thanh mã tấu vào tên cầm đầu.
- Ha! Tập kích lúc nửa đêm...!- Vệ Minh lau đi vệt máu trên mặt bằng chiếc khăn mùi xoa.
-...!Ăn gì mà sống chó quá vậy?
- ...!Chém bị thương thôi...!Đừng giết chết cậu ấy.
Kẻo đắc tội với ông chủ đấy.
- Tên cầm đầu cất giọng khàn khàn nhắc nhở đám anh em kết nghĩa.
Một mình Vệ Minh xoay sở với năm gã lính đánh thuê.
Nhát chém của cậu dần dần trở nên mất kiểm soát, bước chân cậu càng ngày càng loạn choạng.
Cậu đã tiến tới giới hạn cuối cùng rồi.
Tên cầm đầu thừa lúc Vệ Minh bận đối phó với đồng bọn bên mình, gã vung mã tấu chém xuống tay phải của cậu.
Siết chặt thanh mã tấu đang cầm trên tay, dồn hết sức lực còn lại của mình, Vệ Minh phóng vọt tới trước mặt kẻ gây ra vết thương cho cậu, rồi nhắm ngay đỉnh đầu hắn mà bổ xuống một đường bén ngót.
"Keng."
Tiếng vang do hai vật liệu kim loại va chạm vào nhau nghe thật lạnh gáy.

Thanh mã tấu trên tay Vệ Minh bị hất văng đi.
Cậu cắn chặt môi đến bật máu, rồi kiệt sức ngã gục xuống đất.
Trên trán của tên cầm đầu bị cứa một đường đến gần đuôi lông mày trái.
Tuy vậy, so với chuyện bị bổ đầu, thì bị thương như thế này vẫn còn rất may.
- Tiền dưỡng thương sẽ được chia riêng.
Mỗi người hưởng mười vạn.
- Vệ Thanh kiểm tra hơi thở và nhịp tim của Vệ Minh xong, hắn đứng tựa người vào mui xe Lamborghini ánh bạc nhìn đám lính đánh thuê.
- À, tôi mong các anh hãy đến "ủng hộ" bệnh viện do tôi đề cử! Đừng đi chữa trị lung tung mà rước phiền phức vào thân.
Tên cầm đầu giờ thực sự xứng danh "cầm đầu".
Hắn may mắn chỉ phải lột áo cầm máu trên đầu, chứ không bị bổ đầu như bổ dưa hấu.
Xem ra cậu thanh niên này không phải là tay kiếm thủ hạng xoàng...
- Còn đứng đó làm gì nữa? Mau vào bệnh viện băng bó vết thương đi! - Cậu thiếu niên trạc khoảng mười sáu tuổi bị rạch ngang bụng tức tối quát lên.
Ăn được chuyến này, đổ xuống không ít lít máu.
Bọn chúng dìu dắt nhau lên chiếc Ford bán tải đời 2007, rồi vội vàng tăng tốc chạy mất dạng.
Vệ Thanh đợi bọn chúng đi khuất tầm mắt, hắn thong thả dạm bước đến chỗ Vệ Minh, rồi từ tốn lục soát khắp người cậu.
Cà-vẹt xe, điện thoại di động, chìa khóa xe, thẻ căn cước đều bị Vệ Thanh tịch thu hết.
Vệ Thanh xốc Vệ Minh lên vai, rồi nhét cậu vào băng sau của chiếc Lamborghini.
Quản gia Cody nhìn Vệ Minh, bác vội vàng mở hộp cứu thương, rồi sơ cứu và vệ sinh phần cánh tay bị thương cho cậu.
- Có cần đến bệnh viện tiêm ngừa uốn ván không? - Vệ Úy liếc nhìn về phía con lộ vương vãi máu đang được đám tay chân của ông thu dọn tàn cuộc.
- Không.
Vì trong khoảng thời gian này cậu út đã đến bệnh viện tiêm ngừa rồi.
- Cody nói đến đấy, ánh nhìn của bác chợt dời đến bên phía chân phải của Vệ Minh*.
- Thế thì tốt...!Đỡ mất thời gian...!Còn cánh tay của nó thì sao?
- Tay cậu Út sẽ không thể sử dụng trong một thời gian dài...!
- Bao lâu?
- Không hơn ba tháng...!Vì vết thương này không phạm tới xương nên rất mau lành.
- Tốt.
Tôi không muốn nó ký tên hay viết bất kỳ văn bản nào trong khoảng thời gian này.
- Vệ Úy nhớ đến sự kiện khách sạn Nam Thành đang gây xôn xao dư luận gần đây mà muốn điên hết cả người.
Vệ Thanh im lặng lái xe.
Đối với Vệ Úy, việc con mình bị uốn ván chết không đáng sợ bằng việc tập đoàn Vạn Phát bị phanh phui có dính dáng đến đường dây rửa tiền cấp quốc tế.
oOo
An Kỳ được tay trong mật báo rằng Vệ Minh đang bị nhốt ở Vệ gia, hiện thời lành hay dữ vẫn chưa thể biết được.
Việc trước mắt cần phải làm là qua thăm tụi nhỏ, quan sát động tĩnh nhà họ Trịnh, rồi sau đó mới có thể tính toán tiếp.
Vệ Khương đã bớt béo tròn, thay vào đó, cục mỡ cao thêm được một khúc, nhìn trông gọn gàng hơn xưa rất nhiều.
An Dĩ Mai và An Dĩ Thâm có da có thịt hơn lúc trước, chiều cao cũng tăng đáng kể.
An Kỳ gửi biếu Trịnh Khả hai túi quà, một túi để tặng cho vợ chồng bà, còn cái kia là để cảm ơn Trịnh Xuân Vinh.
Trịnh Khả không hề khách sáo từ chối, bà vui vẻ đón nhận, rồi xin phép xuống bếp lấy ít bánh trái ra mời họ dùng.
- Baba của con đâu thưa chú Kỳ? - Vệ Khương giương đôi mắt tròn xoe lên nhìn An Kỳ.
Mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ biến bé thoạt nhìn như búp bê vải.
- Cậu ấy bận đi công tác rồi...!Ước khoảng tuần tới mới về.
- An Kỳ dúi vào tay cu cậu một thanh chocolate hạt dẻ.

Vệ Khương mừng rơn cảm ơn An Kỳ, rồi chạy đến chỗ hai anh em họ An đang chơi bắn bi, chia cho mỗi đứa một phần.
- Vệ Giải Thần là cậu ruột của Vệ Khương phải không? - Trịnh Khả nhíu mày hỏi.
- Vâng, đúng là thế ạ.
Vệ Giải Thần là anh họ của Vệ Minh.
- An Kỳ đáp.
- Cách đây khoảng độ một tháng, Vệ Giải Thần có đến nhà tôi, rồi mạn phép chở Vệ Khương về nhà ăn tất niên.
Tôi lúc đầu không đồng ý, vì sợ rằng người này mạo danh thì khốn.
Nhưng Vệ Giải Thần lại tìm đủ mọi cách để chứng minh mình và Vệ Khương có mối quan hệ huyết thống.
Sau khi tôi kiểm tra thẻ căn cước của người này và đối chiếu với thông tin mà cậu Minh đã cung cấp, thì đành phải gật đầu chấp thuận.
- Bà ơi...!Tại sao bà không gọi cậu Vệ bằng "cậu ta", "cậu ấy" hay "anh ta", mà phải xưng "người này" ạ? - An Kỳ đang chải đầu cho hai đứa con trai, anh chợt khựng lại hỏi.
Trịnh Khả đột nhiên bị sặc nước trà.
Bà ngượng chín mặt nhìn mọi người, rồi ra hiệu xin phép vào nhà vệ sinh rửa mặt một lát.
An Kỳ, An Tần và Liễu Nhược Doanh đưa mắt nhìn nhau hội ý.
Trịnh Khả mang theo khuôn mặt xanh xao trở lại chỗ ngồi.
Bà nhìn dĩa bánh Macaroon nhân dừa đã vơi gần hết, rồi hé môi định nói điều chi đó, nhưng như thể bị nuốt phải cát sạn, bà cứ ấp úng mãi mà không nói được lời nào.
- Bởi nếu tôi gọi Vệ Giải Thần như vậy, tôi tự dưng lại có cảm giác hỗn hào với bề trên...!
Câu trả lời vượt ngoài sức tưởng tượng của cả ba người, khiến cho ngay cả một kẻ quỷ quyệt như Liễu Nhược Doanh cũng không thể nào ngờ tới được.
Bầu không khí nhất thời trở nên ngột ngạt cùng cực.
Trịnh Khả quay qua nựng nịu Vệ Khương, An Kỳ tiếp tục chải tóc cho hai đứa con.
Liễu Nhược Doanh và An Tần cùng nhau xơi bánh, uống trà; thỉnh thoảng cả hai đưa mắt nhìn về phía Trịnh Khả, cơ hồ như muốn đợi bà nói rõ hơn về vấn đề khá kỳ dị này.
Bất đắc dĩ An Kỳ phải mở miệng nói để tìm cách tháo lui cho mọi người:
- Con phải đến trường của tụi nhỏ giải quyết một số thủ tục, nên không thể nán lại lâu được.
Mong bà thông cảm cho tụi cháu.
An Kỳ rối quá hóa nhầm, nên câu đầu xưng "con", câu sau lại xưng "cháu".
Trịnh Khả hiểu ý nên không mời hai anh em họ An và Liễu Nhược Doanh ở lại dùng cơm.
Bà ái ngại nói với họ rằng sau này sẽ giải thích rõ hơn, nên mong mọi người đừng hiểu lầm bà đang nói kháy.
Ba người nở nụ cười hòa ái với Trịnh Khả, rồi nói vài lời an ủi, với mong muốn bà đừng buồn.
Trịnh Khả thở phào nhẹ nhõm.
Bà vui vẻ đáp lại vài câu, rồ cất giọng ôn hòa nhắc nhở tụi nhỏ chào tạm biệt bọn họ, sau đó mới tiễn cả ba ra tận xe.
oOo
Sáu giờ tối tại Vệ gia.
Đại nhà gia đình nhà họ Vệ đang quây quần bên bàn ăn.
Thực đơn tối nay là lẩu hải sản chua cay, gà luộc xé phay và xiên que nướng thập cẩm.
Tay phải Vệ Minh không đủ sức để cầm cái chén sứ nặng trịch, nên cậu đặt nó trên bàn, rồi dùng muôi múp nước lẩu và đồ bổi vào trong chén của mình.
Lưu Dĩnh Phương cất giọng đều đều hỏi Vệ Minh:
- Suốt mấy năm qua con có tìm được người bạn trai nào chưa? Nếu không thể thì hãy cứ đến Gay bar giải tỏa nhu cầu...!Một mình con vợ trước của Vệ Thanh đào mỏ là đủ rồi, tôi không cần thêm một đứa nữa đâu.
Lưu Dĩnh Phương là người đã giúp cho công ty của Vệ Úy càng ngày càng phát triển, nhờ vào óc sáng tạo và nhạy bén hơn người của bà.
Cho nên, tuy kết hôn với Vệ Úy, nhưng bà lại không theo họ chồng, mà vẫn giữ nguyên cái họ gốc.
- Em có ý kiến gì sao? - Vệ Úy gắp một xâu thịt xiên nướng vào trong dĩa của Lưu Dĩnh Phương.
- Em chỉ là lo xa thôi...!- Lưu Dĩnh Phương quay sang lau miệng cho đứa cháu trai Vệ Lạc Hy.

- Bây giờ đang nở rộ phong trào sang nước ngoài kết hôn đồng giới.
Yên ấm thì không nói gì.
Đằng này nhiều kẻ lừa đảo đánh vào tâm lý của người đồng giới, kết hôn xong liền kiếm cớ chia tay để moi của.
Hoặc tàn độc hơn, là giết chết bạn đời để được hưởng bảo hiểm nhân thọ.
Vệ Minh nhàn nhạt đáp:
- Con đã biết, thưa mẹ.
- Vệ Minh! Tôi muốn biến tiệm trà sữa của con thành một thương hiệu lớn.
- Mẹ...!Đừng dính tới bất kỳ hoạt động rửa tiền nào nữa.
Con xin mẹ đấy.
- Vệ Minh thở hắt ra.
Rồi nở nụ cười méo xệch.
- Tiệm trà sữa này là con đường hoàn lương mà con đã chọn.
Con muốn mình và Boo mỡ có cuộc sống êm đềm như bao nhiêu gia đình khác trong xã hội này.
Không mộng phú quý, chỉ cầu một đời bình yên.
- Một khi tay đã nhúng chàm, thì vĩnh viễn không thể gột sạch được.
- Vệ Thanh buông đũa, rồi săm soi tay mình.
Vệ Miên Miên và Vệ Hồng Sương nhìn nhau, cơ hồ như đang đợi người kia lên tiếng để vịn vào đó mà ứng đối.
Vệ Lạc Hy năm nay mới có bảy tuổi, nên nhóc con hoàn toàn không hiểu tại sao đại gia đình của nó lại mặt nặng này nhẹ với nhau.
Vệ Thanh ra hiệu con trai lo ăn cơm, đừng bận tâm đến chuyện của người lớn nữa.
Chàng rể Giang Lạp cũng đang mang tâm tình rối rắm hệt như anh bạn nhỏ Vệ Lạc Hy.
Giang Lạp là một thị đế đã qua thời, anh kết hôn cùng Vệ Miên Miên vào năm cô hai mươi tám tuổi, đó cũng là năm mà sự nghiệp của anh xuống dốc một cách triệt để.
Bộ phim mà anh tham gia bị tố giác đạo bối cảnh của một đoàn phim khác, diễn viên nữ thì bị dèm pha "đi đêm" với đạo diễn, còn anh thì bị đồn đoán đồng tính luyến ái.
Vệ Miên Miên và Giang Lạp đọc xong hết mớ scandals ấy chỉ biết nhìn nhau cười ngặt nghẽo, bởi hai người đã yêu nhau từ khi còn học chung tại Học viện Văn hóa - Nghệ thuật quốc gia, nhưng do khuôn mặt của cô không "ăn ảnh" nên đành gác lại ước mơ làm diễn viên.
Ở cái đất nước này vẫn còn tồn tại những người cho rằng đồng tính luyến ái là thứ gì đó kinh tởm lắm.
Nên một số kẻ lợi dụng vào điều này để đả phá các nam nghệ sĩ mà họ ghét, bằng cách đồn đoán các nam nghệ sĩ ấy bị đồng tính, rồi mượn cớ "phòng ngừa tuyên truyền loại văn hóa độc hại đến giới trẻ" để tẩy chay
Giang Lạp đã từng tham gia rất nhiều chương trình mang thông điệp ủng hộ cộng đồng LBGTQ+.
Chính vì vậy mà số kẻ ghét anh bèn thừa nước đục thả câu, bảo rằng anh là người trong giới nên mới hoạt động nhiệt tình đến vậy.
Giang Lạp nghe xong chỉ biết cười xòa.
Đồng tính đơn giản là một trong những xu hướng tính dục, nó chỉ là một trong các cái tên để phân biệt tính hướng, chứ không phải là một dạng "thần thánh" hay "độc hại", để mà phải ước ao sở hữu hoặc khó chịu đến mức đi đàn áp vùi dập.
Cũng như anh là một người dị tính vậy, dị tính không phải "dị nhân", nó đơn giản mang hàm ý đối tượng đem đến rung động nơi con tim và khoái cảm nơi thể xác cho anh là người khác giới, nói cụ thể hơn thì là phái nữ.
Giang Lạp và Vệ Miên Miên đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió mới đến được với nhau.
Ngay cả việc con mình bị ép phải theo họ mẹ, anh cũng gật đầu chấp nhận, chỉ đề được nắm tay người thương đi hết quãng đời còn lại.
- Anh Lạp...!Anh Lạp...!- Vệ Miên Miên nhỏ giọng gọi chồng, cốt là để nhắc nhở anh tập trung vào.
Lưu Dĩnh Phương nhếch miệng nhìn Giang Lạp:
- Cậu Giang ăn không ngon miệng sao?
- Dạ không, thưa mẹ.
- Giang Lạp giật mình đáp.
- Hôm nay là ngày gia đình đoàn viên, anh không thích xảy ra cãi vã đâu.
- Vệ Úy đanh giọng nhắc nhở.
- À, mà anh cũng muốn em nhớ lại xuất thân t-h-ự-c s-ự của mình.
- Ý của anh là gì? Tôi t-h-ự-c s-ự không hiểu! - Lưu Dĩnh Phương run giọng hỏi lại.
- Giang Lạp và em đều có xuất phát điểm thấp.
Bao nhiêu tài năng đều bị vùi vào trong đám tro tàn, mãi đến khi có đủ nguồn vốn để thể hiện bản thân thì lại bị người khác đi trước nẫng ý tưởng.
- Vệ Úy quay qua gắp cho cô cháu gái Vệ Yên Thủy một cái đùi gà luộc vàng óng.
- Không nên coi thường người nghèo, bởi tổ tiên của ai cũng từng là người nghèo, do biết phấn đấu hay lươn lẹo mà phất lên thành người giàu thôi.
Bờ môi Giang Lạp khẽ run rẩy.
Cách yêu thương con cái của nhà họ Vệ thoạt nhìn khá oái oăm và kỳ cục, nhưng kỳ thật nó rất...!
Tiếng gõ cửa của quản gia Cody cắt ngang dòng suy nghĩ của Giang Lạp.

Khi nãy Vệ Úy dặn ông ta đúng tám giờ hãy vào đây gặp ông.
Hai tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Hai tiếng nhìn những người thân của mình đấu võ mồm với nhau...!
- Cảm phiền cậu út cho tôi kiểm tra vết thương.
Vệ Minh đang nhai dở miếng chả cá, cậu vội vàng nuốt xuống, rồi lúng búng nói:
- ...!Được...!
Cody cùng Vệ Minh kéo ghế đứng dậy rời phòng, không quên xin phép Vệ Úy và Lưu Dĩnh Phương một tiếng.
- Tiêm ngừa uốn ván có thể gây ra sốt cao.
Nhưng đấy là một trong những cách tốt nhất để đề phòng.
Lần trước bị chém vào chân cậu út có đi kiểm tra lại không?
- ...!Có...!Nhưng là sử dụng globulin miễn dịch uốn ván.
- Vệ Minh rùng mình nhớ lại.
- Thế thì tốt...!Cố gắng đừng để mình chết trẻ một cách lãng xẹt như vậy.
- Cody ân cần dặn dò.
- Nhưng nhớ lần sau đến bệnh viện sớm hơn một chút, để hơn một tuần rồi mới chích rất nguy hiểm.
- Nói vậy chắc các hảo hán ngày xưa đều chết vì bị uốn ván cả lũ.
- Vệ Minh cất giọng trêu chọc Cody.
Cody lập tức mở miệng quở trách:
- Y học ngày xưa cao minh lắm đấy! Đám hậu bối các cậu không biết thì đừng có xàm ngôn.
Chỉ cần một nắm thảo dược quen thuộc là đã có thể bào chế ra đủ loại thuốc.
Xong rồi, cậu út ngủ sớm cho khỏe.
Vệ Minh bị cưỡng chế đi ngủ.
Cậu không buồn phản kháng, sau khi tắm rửa và súc miệng sạch sẽ, cậu liền tắt hết đèn trong phòng ngủ, rồi mò mẫm tìm đường leo lên giường đánh một giấc.
...!
Lưu Dĩnh Phương nhìn thấy Vệ Minh đã ngủ say, bà nhẹ nhàng bước đến, rồi cúi người xuống, khẽ đặt nụ hôn lên trên trán cậu.
Đôi mắt bà hoe đỏ, chóp mũi cũng ưng ửng đỏ.
Người đồng tính như con trai bà muốn tìm kiếm hạnh phúc trong thời đại này không phải dễ.
Trai gái yêu nhau còn nảy sinh ra đủ thứ chuyện oan nghiệt, huống hồ chi là người đồng giới.
Nửa đời hành hạ đứa con do chính mình dứt ruột sinh ra chỉ vì nó đồng tính, bây giờ muốn hàn gắn lại thật khó.
- Ngủ ngon, con trai của mẹ.
- Lưu Dĩnh Phương khẽ khàng xoa đầu Vệ Minh, rồi hấp tấp đứng dậy rời đi.
Dẫu trên thương trường Lưu Dĩnh Phương có nanh ác hay sắt đá thế nào, thì bà vẫn là một người phụ nữ, cũng biết tổn thương, cũng muốn nhõng nhẽo, cũng cần hơi ấm gia đình.
Bà và Vệ Úy đã đánh đổi khoảng trời niên hoa ấy lấy cơ ngơi kếch sù, hiện thời trong tay thích gì chỉ việc hê lên một tiếng là sẽ có người dâng tới tận miệng.
Song hai người cũng phải trả giá bằng việc đánh mất tình thương của những đứa con dành cho mình.
Tính cách Vệ Úy và Lưu Bang giống hệt nhau, có thể vì đại nghiệp mà vứt bỏ các con.
Còn bà...!
Điện thoại trong túi áo len của Lưu Dĩnh Phương bất chợt rung lên.
Đã hơn một giờ sáng mà ai còn gọi đến thế nhỉ?
oOo
Chú thích:
* Chi tiết Vệ Minh bị thanh mã tấu rạch vào chân nằm ở Hồi Sáu: Cùng tôi chơi trò đuổi bắt nào! (a), Quyển Một: Thế giới hình cầu, lòng người lập phương.
Hồ mỗ có điều muốn nói:
1.
Phiên ngoại "Khai màn" được kể với góc nhìn từ những người hàng xóm và các vị khách ghé quán Vệ Minh, nên chính văn và phiên ngoại này hoàn toàn khác biệt về mặt nội dung.
2.
Rốt cuộc cũng hoàn bên "Bốn mươi", tiếp tục lấp hố "Em không phải cô gái Ngôn Tình".
Vì bên kia gắn liền với thời quá khứ của mỗi con người bên đây, nên nếu có chi tiết nào chưa giải thích, mình sẽ chỉ ra đoạn đó nằm chỗ nào bên "Em không phải cô gái Ngôn Tình".
Độ dài bên kia tầm khoảng bốn mươi chương nên chắc sẽ không liên quan nhiều đâu.
Xin chân thành cảm ơn các bạn đã và đang theo dõi truyện của mình.
Yêu nhiều.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.