Tiệm Cơm Nhỏ Thành Trường An

Chương 6: Tặng bánh lập hạ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lập hạ, tới lúc chuông chiều vang lên, Lâm Yến mới từ nha môn trở về. Bà nội đang chờ hắn về ăn bữa chiều.
Rửa tay rửa mặt xong, đổi một bộ y phục ngày thường, Lâm Yến đi tới trong viện của bà nội.
“A huynh đã về rồi!” Giang thái phu nhân cười vui mừng.
Lâm Yến cười nói: “Đã bảo ngài không cần chờ ta, khiến ngài phải đói bụng.”
“Có thể không chờ sao? A gia a nương đều không ở nhà, ta ăn một mình đúng là không có khẩu vị gì.” Giang thái phu nhân bĩu môi, sau đó lại cười.
Mắt Lâm Yến dài mảnh, đuôi mắt hơi hếch lên, phần giữa lại thẳng tắp, là kiểu mắt xếch không điển hình, lúc không cười thì có vẻ khó gần, bây giờ hai mắt cong lên, cả khuôn mặt đều trở nên ôn hòa: “Hôm nay ngài ở nhà làm cái gì?”
“Ta và A Trường khâu túi thơm, hôm nay là lập hạ mà.”
6 canh trứng
“Thế sao?” Lâm Yến múc cho bà nội một bát canh trứng rau xanh.
Bởi vì chỉ có hai bà cháu ăn cơm với nhau, để bữa ăn vui vẻ nên cũng không phân chia đồ ăn mà cùng ngồi cạnh một cái bàn lớn.
“Biết là ngươi vội tới hồ đồ mà!” Giang thái phu nhân lấy hai đĩa bánh tới: “Đây là bánh táo đỏ hấp của nhà chúng ta làm, mấy thứ còn lại là do nhà khác đưa tới, mỗi dạng một hai cái, ngươi nếm thử xem cái nào ngon hơn?”
Hôm nay chầu triều xong hoàng thượng ban cho bánh ngọt ngày lễ, trở lại phủ Kinh Triệu, bữa trưa đầu bếp cũng bưng bánh lên, về tới nhà lại thấy hai khay bánh đặt trước mặt, đối diện với ánh mắt tha thiết của bà nội, Lâm Yến đành khẽ cười nhón một khối bánh.
“Bánh táo nhà chúng ta năm nay rất ngon, chỉ là bỏ hơi nhiều sữa.” Đâu chỉ nhiều sữa, đường cũng nhiều hơn, bà nội đã có tuổi, vị giác suy giảm, đầu bếp suy nghĩ cho khẩu vị của thái phu nhân nên làm hơi ngọt.
Lâm Yến vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên uống một hớp trà, giảm bớt vị ngọt ngấy trong cổ họng, lại nhón một cái bánh trắng bóc trông giống bánh trôi, cắn một cái, vỏ gạo nếp hơi dai, nhân đậu mịn nhuyễn, có phần giống bánh son trong cung nhưng lại không ngọt như thế, khá ngạc nhiên trước vị ngon của nó: “Bánh này do nhà nào tặng?”
6 bánh
Vú già sau lưng thái phu nhân trả lời: “Là của am Quang Minh ở cửa sau.”
Giang thái phu nhân cũng cười: “Từ Minh sư thái của am bọn họ làm hoành thánh thập cẩm rất ngon, không ngờ là bánh cũng làm ngon thế.”
Không ai nhắc nhở Giang thái phu nhân rằng trụ trì am Quang Minh là Viên Giác sư thái, còn Từ Minh sư thái là của am Tịnh Tâm ở Hà Đông, cũng đã qua đời hơn hai mươi năm trước, cũng như không có ai nhắc nhở lão thái thái rằng, người trước mặt là cháu của bà chứ không phải là huynh trưởng như bà nghĩ.
Giang thái phu nhân lại nhắc tới canh cá diếc mà Từ Minh sư thái từng làm: “Nước canh màu trắng sữa, thêm một chút hành, ăn vào ngon tuyệt.”
6 canh cá
“Hôm nào có cá diếc tươi ngon thì bảo bọn họ nấu một nồi canh.” Lâm Yến gắp cho bà nội một ít măng sợi bỏ vào trong đĩa.
Ăn cơm xong, Lâm Yến lại nói chuyện với bà nội thêm một lát rồi mới lui ra ngoài.
Trong thư phòng, Chu quản gia đưa danh mục quà nhận được từ các nhà khác cũng như quà đáp lễ của nhà mình lên, mặc dù nói là tặng bánh lập hạ nhưng đâu phải chỉ tặng bánh, đều là một chuỗi dài quà tặng.
Chu quản gia làm việc đã nhiều năm, hiểu rõ cần phải thu lễ đáp lễ thế nào, Lâm Yến chỉ lật qua một cái rồi trả lại hắn.
Chu quản gia lại cười nói: “Còn có hai am cũng tặng bánh, theo lệ cũ đã gửi lại tiền áp giỏ.” Chủ nhân không sùng Phật cũng không tín đạo, đối với mấy người xuất gia này thì cứ theo lệ cũ trong kinh thành là được.
Lâm Yến không để ý, chỉ gật đầu: “Ngươi xem rồi xử lý là được rồi.”
Chu quản gia ỷ mình thân cận, mỉm cười nhiều lời thêm một câu: “A lang cũng nên cưới nương tử rồi, phải có nữ nhân cai quản trong nhà thì mới ra dáng.”
Lâm Yến “ừ” một tiếng, sau đó cúi đầu đọc sách.
Chu quản gia bị tiếng “ừ” của chủ nhân làm cho mơ mơ màng màng, thế này là đã nghe lọt tai hay chỉ là thuận miệng trả lời đây?
Ngày hôm nay Thẩm Thiều Quang cũng ăn bánh cả một ngày. Trong am có không ít tín đồ tới dâng hương bày đồ cúng, bọn họ về rồi đương nhiên những món đồ cúng này đều thuộc về các ni cô trong am, rồi ra ngoài tặng bánh cũng nhận được bánh đáp lễ, cho nên trong am có đủ loại bánh ngọt muôn màu muôn vẻ.
Tịnh Thanh chọn ra những món tốt trong đó xếp thành hai đĩa, tự mình đưa tới cho Thẩm Thiều Quang, cười nói: “Mấy ngày nay nhờ có Thẩm thí chủ chỉ bảo giúp nên mới làm được bánh ngon, giúp am chúng ta nở mày nở mặt hơn không ít. Lỗ quốc công phu nhân, Diệp thị lang phu nhân đều khen không ngớt miệng, nói là rất giống với bánh ngọt trong cung yến.” Có một điều chưa nói ra là tiền áp giỏ năm nay cũng hơn năm ngoái rất nhiều.
Tới ngày lễ tết, ni cô trong các am các miếu đều đi tặng đồ ăn cho nhà khác, một phần là để duy trì quan hệ, một phần nữa cũng là để nhận lại tiền áp giỏ, những người đoan chính nào có ai không đáp lễ lại các nàng, ai cũng phải đặt vào giỏ một ít tiền, gọi là “tiền áp giỏ”, thực ra cũng coi như một cách kiếm tiền của các chùa miếu.
Đương nhiên Thẩm Thiều Quang bảo nàng ta không phải khách khí.
“Từ trước tới giờ đã ăn không ít món ngon của Thẩm thí chủ, hôm nay ta dành lại một phần, thí chủ cũng nếm thử đi.”
Thẩm Thiều Quang cười đáp: “Vậy thì ta nếm thử, xem có loại nào ngon, ta cũng học tập một chút.”
Tịnh Thanh cười nói: “Không phải là ta khen, nhưng mà ta thấy không có món nào ngon hơn của chúng ta.”
Thẩm Thiều Quang lại càng cười tươi hơn. Nàng biết Tịnh Thanh làm thế này là cảm ơn nàng đã giúp đỡ. Ni cô Tịnh Thanh này, Phật pháp không thấy ngộ được bao nhiêu, thậm chí cũng không thể coi là khôn khéo, nhưng mà lại được cái là trung hậu chân thành, tất cả ni cô trong am đều tín nhiệm nàng ta.
Thẩm Thiều Quang dùng một chút mẫu đơn ướp mật còn lại để pha trà, cùng Tịnh Thanh uống trà ăn bánh.
“Bánh ngọt là do chính Tịnh Thanh sư phụ đi tặng sao?”
“Sao ta tặng hết được chứ? Ta chỉ đi mấy nhà trong phường và mấy nhà quen biết bên ngoài phường. Những nhà khác đều là do các tỷ muội khác đi.”
Thẩm Thiều Quang gật đầu.
Có lẽ là vì hôm nay rất vui nên Tịnh Thanh nhiều lời hơn, nói tới chuyện các hộ danh gia vọng tộc trong kinh thành.
“Nhà Lỗ quốc công thì càng ngày càng tiếng tăm, nếu không phải đã qua lại từ trước thì sợ là không vào được cổng nhà họ, có thể thấy là ở trong cung, Thục Phi đang rất được sủng ái.”
Thẩm Thiều Quang gật đầu, quả thật Thục Phi rất được sủng ái.
“Không biết Thục Phi xinh đẹp cỡ nào nhỉ?” Tịnh Thanh thấp giọng nói: “Ta thấy Lỗ quốc công phu nhân mặc dù uy nghiêm nhưng nhan sắc không được tốt lắm, nhưng mà nhị nương nhà bọn họ thì đúng là một mỹ nhân.”
Tán gẫu với người khác kiêng kỵ nhất chính là chỉ nghe mà không nói, Thẩm Thiều Quang tiết lộ cho nàng ta: “Lỗ quốc phu nhân hiện giờ chỉ là kế thất, Thục Phi là do phu nhân trước kia sinh ra, vị nhị nương này thì không biết là do vị phu nhân nào sinh ra.”
Tịnh Thanh hiểu ra, lại nói: “Nhìn tướng mạo không giống mẹ con ruột, nhưng tình cảm lại rất thân thiết.” Sau đó lại cảm khái: “Quốc công phu nhân đúng là nhân đức hiền hậu.”
Thẩm Thiều Quang tiếp lời nàng ta: “Đúng là nhân đức hiền hậu.”
“Nhị nương không chỉ càng lớn càng xinh đẹp mà cũng càng ngày càng có lòng thành với chốn cửa Phật, vừa nghe nói chúng ta ở ngay phường Sùng Hiền, cách phủ quốc công không xa thì đã nói là muốn tới ở vài ngày, bái Phật cầu phúc.”
Thẩm Thiều Quang lại lần nữa tiếp lời: “Là một vị tiểu thư thiện tín.”
Mấy ngày sau, Thẩm Thiều Quang và vị tiểu thư thiện tín này thành hàng xóm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.