Tiệm Cơm Nhỏ Thành Trường An

Chương 4: Người đi mua hộ bữa sáng




Luyện tập mấy ngày, tay nghề rán bánh của Thẩm Thiều Quang hiện giờ đã rất tốt, dùng một tay đập trứng gà, ngón trỏ và ngón giữa dùng lực hơn một chút, lòng trắng và lòng đỏ trứng cùng nhau lăn xuống, không lẫn lộn chút vỏ trứng vỡ nào, sau đó hất tay một cái, vỏ trứng được ném vào cái thùng nhỏ bên cạnh, động tác dứt khoát đẹp mắt, lúc lật bánh cũng không cần tay khác phụ trợ, một tay lật bánh, rất ít khi mặt bánh bị rách ra hay là bị chồng lên nhau, lúc rắc hành lá cũng đều tay, tự nàng có cảm giác như các tiểu thiên sứ đang rải đậu thành binh* vậy.
* Bắt nguồn từ một vở kịch cũ, kể rằng rải đậu xuống rồi từ những hạt đậu đó sẽ xuất hiện một đội quân
Việc làm ăn cũng càng lúc càng thuận lợi, ngoài khách quen ra thì mỗi ngày đều có người tới nếm thử đồ ăn nóng hổi, có những hộ giàu có trong phường còn chuyên sai người tới mua.
“Nương tử nhà ta rất thích bánh của ngươi, trong nhà có làm thử nhưng làm sao cũng không ra được mùi vị thế này.” Một tiểu tỳ nữ chừng mười tuổi vừa chờ vừa nói chuyện phiếm với Thẩm Thiều Quang, tiểu nha đầu mặt mày tròn trịa, trông rất vui vẻ.
“Nương tử nói tương của ngươi rất ngon, trong đó có gì thế?”
Thẩm Thiều Quang mỉm cười: “Ngày nào ta cũng bán ở cửa phường, thích thì cứ tới đây, cần gì phải tự vất vả?”
Tiểu nha đầu nghiêng đầu nghĩ ngợi, cũng đúng.
Nam nhân thì lại hỏi đầy hàm ý: “Xin hỏi quý tính của cô nương?” “Cô nương là người ở đâu?” Thường thường những người hỏi như vậy hơn phân nửa là các tiểu thương tự khoe là khá giàu có, hoặc là mấy tên nô bộc lắm lời của những nhà quyền quý.
Nàng nhíu mày nhìn đối phương, đối phương cho là nàng nổi giận, Thẩm Thiều Quang lại cười: “Muốn tương ớt hay tương ngọt?”
Đụng phải một cây đinh nửa mềm nửa cứng, nhưng nếu chỉ vì vậy mà giở tính với một cô nương đang mỉm cười tủm tỉm thì đúng là không có phong độ, cho nên cũng đành thôi.
Thẩm Thiều Quang đương nhiên lại càng không nổi giận, trình độ thế này so với mấy anh chàng vừa gặp phải đã “Mỹ nữ, add WeChat đi” thì còn lịch sự lắm.
Vị tới bắt chuyện hôm nay thì cách nói năng không giống vậy, vừa không khéo đưa đẩy lại cũng không có vẻ phong lưu, trên mặt còn lẫn đôi chút ngại ngùng, tuổi tác lại còn trẻ, ước chừng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, mặc quan phục cửu phẩm, dáng người cao lớn giọng nói ồm ồm, trên mặt còn có đôi vết rỗ, khiến Thẩm Thiều Quang chợt nhớ tới các nam sinh thời đại học.
Dù sao cũng không thể quay trở lại kiếp trước được, Thẩm Thiều Quang cảm khái.
Vì chút cảm xúc bùi ngùi này, Thẩm Thiều Quang kiên nhẫn với hắn hơn hẳn: “Đương nhiên bánh này không chỉ có bột mì, bột mì dính vào kẽ răng thì phải dùng que cời than chòi ra* mà.”
* Dùng que cời than xỉa răng là một tiết mục ngắn của Quách Đức Cương [tác giả]
Nam tử trẻ tuổi kia hơi sửng sốt một chút, sau đó phì cười.
Thẩm Thiều Quang mỉm cười hỏi: “Muốn tương ớt hay là tương ngọt?”
Nam tử trẻ tuổi kia không xác định rõ khẩu vị của mình, đương nhiên cũng có thể là vì muốn lấy lòng Thẩm Thiều Quang, mỗi loại đều mua một cái, cười nói cảm ơn Thẩm Thiều Quang, bỏ vào trong túi da bò xách đi.
Ngày hôm sau, nam tử trẻ tuổi này lại tới, lần này mua hẳn năm cái bánh rán.
Thẩm Thiều Quang liếc hắn một cái, ngươi thật đúng là đi mua bữa sáng cho cả phòng ký túc đại học sao?
Nhưng có tiền thì tội gì mà không kiếm, Thẩm Thiều Quang nhanh tay nhanh chân làm cho hắn ba cái vị cay và hai cái không cay, lại cười nói đùa: “Nếu lang quân mua đủ mười cái thì còn được tặng thêm một cái.”
Nam tử trẻ tuổi kia hơi ngượng ngùng liếc mắt nhìn Thẩm Thiều Quang, liếm môi dưới một cái: “Đa tạ.”
Hắn nói vậy thành ra khiến cho Thẩm Thiều Quang ngại không đùa tiếp được nữa.
Ngày thứ ba, mặc dù chưa tới mười cái, nhưng cũng đã thành bảy cái.
Thẩm Thiều Quang đã không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ mong người này là đi mua đồ ăn sáng hộ các huynh đệ khác nữa, chứ nếu thật sự chỉ mua cho mình hắn thì với bổng lộc của quan cửu phẩm sợ là không đủ ăn.
Bên trong phủ Kinh Triệu, mấy quan viên trẻ tuổi mỗi người nhai một cái bánh rán.
“May mà có Liễu lục sự, không thì bọn ta đã phải nhịn đói làm việc rồi.” Một người trên mắt còn dính ghèn cất tiếng.
* Lục sự là một chức quan trong bộ máy quan lại thời cổ đại, chuyên phụ trách ghi chép hồ sơ.
Người trẻ tuổi, hoạt động buổi đêm phong phú, đi ngủ muộn, đương nhiên ngủ dậy cũng muộn, hôm nào cũng nấn ná tới tận một khắc cuối cùng mới chịu dậy, rửa mặt sửa soạn sơ qua rồi vội vàng chạy tới nha môn, làm gì còn thời gian mà ăn bữa sáng?
Lục sự Liễu Phong ở gần, hôm nào đó mua thừa ra một cái bánh, bị đồng liêu đói bụng quá nhịn không nổi ăn mất, ăn vào thì ngạc nhiên quá đỗi, món bánh rán bọc trứng gà này ngay lần đầu xuất hiện đã nổi danh trong đám quan viên tầng dưới ở phủ Kinh Triệu, cũng từ đó Liễu lục sự bắt đầu đặt chân lên con đường làm người mua bữa sáng hộ.
“Vị cay này thật là đặc biệt, ăn một miếng, càng ăn lại càng thích. Liễu Tam, lần tới mua cho ta thêm cái nữa.”
“Mấu chốt là cái bánh này có hình thức rất lịch sự. Làm gì có món ăn nào bán ngoài đường mà lại dùng giấy để gói thế này? Các ngươi xem, góc trên cái túi này còn triện một chữ “Thẩm” nho nhỏ này.”
Nam tử trẻ tuổi trông có vẻ đào hoa phong nhã cầm khăn lau nước tương dính bên mép, thong dong trải rộng túi giấy ra, chỉ vào chữ trên góc cho mọi người xem: “Trong ung dung tao nhã lại mang theo vẻ thuần phác, lại không giống với chữ khải mà người làm triện đương thời thường dùng, có nét giống kiểu chữ của Lý thiếu giám* thời trước.”
* Chỉ Lý Dương Băng, một học sĩ, nhà thư pháp thời Đường Huyền Tông.
Chữ khải, chữ thảo đều là kiểu chữ được phần đông những người đọc sách đương thời sử dụng, nhưng người am hiểu chữ triện lại không nhiều, người viết chữ tiểu triện nổi danh nhất là Lý Dương Băng thời Huyền Tông.
* Chữ khải là phong cách viết chữ Hán ra đời muộn nhất, do đó đặc biệt phổ biến trong việc viết tay và xuất bản hiện đại. Chữ thảo là phong cách chữ thư pháp với nét bút phóng khoáng và tốc độ viết rất nhanh, tuy nhiên lại rất khó đọc. Chữ triện là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc cổ, là chữ viết chính thức thời nhà Tần và được sử dụng rộng rãi trong chạm khắc ấn tín vì tính tượng hình, tính thẩm mỹ cao lại phức tạp nên khó giả mạo. Chữ triện chia làm tiểu triện và đại triện, nhưng thường thì nói chữ triện tức là đang nói chữ tiểu triện.
Mấy vị còn lại không nghiên cứu nhiều về chữ triện, nhưng dù sao cũng đều là người đọc sách, ai nấy đều lập tức xem lại túi đựng bánh của mình.
Một người trong số đó cười nói: “Ta lại cảm thấy nó có đôi phần khí chất khuê các, chẳng lẽ người khắc con dấu này là một cô nương?”
Mọi người đều cười.
Khuôn mặt Liễu Phong hơi đỏ lên, trong mắt lộ vẻ thắc mắc.
Vừa nhắc tới khí chất khuê các, ngẩng đầu lên một cái đã thấy phủ doãn và thiếu doãn phủ Kinh Triệu đi tới, ai nấy vội vàng buông bánh xuống, đứng lên hành lễ.
Kinh Triệu doãn Bạch Tĩnh Sơn là một người rất ôn hòa, cười khoát khoát tay với đám người trẻ tuổi kia, thiếu doãn Lâm Yến thì khẽ gật đầu một cái, hai người cùng nhau đi tới.
Đám người trẻ tuổi kia nhướng mày chớp mắt với nhau, vội vàng ăn xong, uống vài ngụm trà, sau đó ai trở về chỗ làm việc của người nấy.
Bạch phủ doãn cười nói: “Vẫn còn mùi thơm, đám tiểu tử kia ăn cái gì thế?”
Ngửi được mùi thơm mà sáng nào cũng ngửi được ở cửa phường, Lâm Yến mỉm cười đáp lại: “Chẳng qua cũng chỉ là mấy loại bánh thôi.”
“Lúc ta còn trẻ cũng vừa chờ thiết triều vừa gặm bánh nướng. Người trẻ tuổi ấy à, ai cũng cảm thấy ngủ không đủ giấc ăn không đủ no.”
Lâm Yến lại mỉm cười một cái.
Bạch phủ doãn chuyển mắt sang nhìn vị cấp phó trẻ tuổi bên cạnh mình: “Nhưng mà ta chưa bao giờ thấy An Nhiên như vậy, chẳng lẽ là không có hứng thú với mấy món ăn ngoài đường như vậy sao?”
“Hạ quan miệng lưỡi thô thiển, ăn uống không kén chọn, chỉ mong no bụng là đủ.”
Bạch phủ doãn cười ha ha, nói: “Ngươi xuất thân quyền quý, có lẽ là đầu lưỡi đã bị chiều hỏng lâu rồi.”
Lâm Yến chỉ cười cười.
Cửa phường mở, giờ ăn sáng cũng đã qua, rốt cuộc Thẩm Thiều Quang cũng có thể nghỉ tay một chút. Nàng thong dong cầm khăn lau bàn, chảo, dọn sạch tương và hành lá các loại bị rơi vãi xung quanh.
Lô Tam Nương bán quẩy chiên cười cười đi tới: “A Thẩm buôn bán càng ngày càng phát đạt nhỉ.”
Thẩm Thiều Quang vẫn không dừng tay, chỉ ngước mắt lên cười: “Chuyện này còn phải đa tạ Lô nương tử chiên quẩy ngon.”
Quẩy chiên cũng giống như bánh quẩy thời hiện đại, bỏ sợi bột dài vào trong chảo dầu chiên tới lúc xốp giòn, cũng có loại nặn thành hình tròn, gọi là quẩy viên, có thể giữ được lâu, là món ăn được chuẩn bị cho ngày hàn thực, bình thường cũng có không ít người mua ăn chống đói.
Thẩm Thiều Quang đặt hàng với Lô nương tử, để nàng ta chiên một loại bánh giống như bánh quế thời hiện đại, đương nhiên là cũng có đôi phần khác, bên trong bỏ thêm một chút đường để tạo vị ngọt hơn một chút. Nếu chỉ vì một chút hàng của mình mà bắt người ta phải thay đổi thành phần bột trộn sẵn thì không hay cho lắm, cho nên Thẩm Thiều Quang bèn đổi đôi chút thành phần nguyên liệu trong nước tương của mình để hai loại kết hợp với nhau, món bánh rán mới cũng có mùi vị không tệ.
Ngay từ ngày đầu tiên bày sạp, chuyện làm ăn của Thẩm Thiều Quang đã rất tốt, mấy sạp hàng bên cạnh có ai mà không ghen tị? Mặc dù Lô Tam Nương cũng ghen tị, nhưng nhờ thế mà món quẩy của mình bán được nhiều hơn hẳn, nàng ta cũng không tiện tỏ thái độ đố kỵ, lúc này có chuyện nam tử trẻ tuổi thường tới mua bánh, đương nhiên nàng ta muốn trêu ghẹo Thẩm Thiều Quang một hồi.
“Cho dù quẩy của ta chiên ngon thế nào thì cũng đâu thấy tiểu lang quân kia ngày ngày tới mua quẩy.” Lô nương tử nháy mắt, cười nói.
Thẩm Thiều Quang ngừng tay, vẻ mặt nghiêm túc, nghĩ ngợi một lát: “Thế sao? Vậy thì đúng là do bánh của ta làm ngon rồi.”
Lô nương tử phì cười: “Ngươi cứ giả bộ đi.”
Thẩm Thiều Quang cười cười, lại lau dọn tiếp.
Tới lúc thu dọn xong, nàng đặt bếp và giá lên xe kéo.
Khâu Đại bán bánh nướng bên cạnh phụ nàng một tay, giúp nàng khiêng lò đặt lên xe.
Thẩm Thiều Quang khách khí cười nói cảm tạ. Khâu Đại lúng ta lúng túng gật đầu với nàng, sau đó lại cắp giỏ bánh đi.
Lô Tam Nương cảm khái trong lòng, trẻ tuổi xinh đẹp đúng là tốt thật. Lại hồi tưởng, lúc lão nương còn trẻ cũng từng có người vì ngắm ta mà một ngày ba bữa tới ăn quẩy chiên đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.