Thuyền Trong Biển Sâu

Chương 3: Chương 3





Lâm Trừng nghe được Lý Thanh Châu nói ở phía sau, cũng không dừng lại, thở dài tiếp tục đi về phía trước.
Cô nghe những lời tương tự như vậy quá nhiều, nhưng rốt cuộc người thực sự quan tâm cô có bao nhiêu? Chẳng qua là nhất thời, từ lâu cô đã hiểu được những lời này chỉ cần tin một chút là coi như xong.
Lý Thanh Châu nhìn bóng lưng Lâm Trừng biến mất khỏi tầm mắt.
Cùng ngày, anh trở lại Đại học Thành phố hỏi Hứa Tĩnh, " Cậu còn biết gì về Lâm Trừng, kể cho tớ nghe mọi chuyện đi."
“Cậu thông suốt rồi, muốn bỏ cuộc?” Hứa Tĩnh bị câu hỏi của anh làm sửng sốt, còn nghĩ rằng Lý Thanh Châu định từ bỏ, nhưng trên thực tế là ngược lại.
Sau khi nghe xong tất cả những gì Hứa Tĩnh nói, bên trong vô luận là sự thật hay giả dối cũng không còn ai quan tâm, anh cẩn thẩn nghĩ về những gì Lâm Trừng đã nói với anh, anh đã nghe nhiều tin đồn, không biết được đó có phải là sự thật hay không, nhưng anh vẫn muốn nói chuyện với cô, muốn cùng cô ở bên nhau.
Nếu anh là người bỏ qua quá khứ của cô chỉ muốn ở bên cô cả hiện tại lẫn tương lai thì sao? Cô không tin, nhưng không có nghĩa là Lý Thanh Châu không làm được.
Khi Lý Thanh Châu đang nghĩ cách theo đuổi tốt cô nàng nào đó, trong quán bar, Cố Đình Giai đã đem anh giáng xuống khắp nơi, "Cậu nhóc này chỉ có ba phút nồng nhiệt, còn không đáng tin hơn lúc theo đuổi cậu trước đây, tớ nhổ vào."
Anh đã không đến quán hai tuần liên tiếp thậm chí không nhắn tin cho cô.
Nếu Lâm Trừng không trả lời Cố Đình Giai, cô không chút thất vọng nào, cô cảm thấy cô không làm điều gì sai cả.
Chẳng qua cô chỉ cho người bạn nhỏ đó lời khuyên tốt nhất với tiền đề làm người từng trải.
Lâm Trừng gặp lại Lý Thanh Châu khi cô đi làm ca đêm.
Hôm đó có rất nhiều người đến quán bar, đêm khuya không ai rời đi, nhưng đến giờ tan làm của cô, không có quy định nào bắt cô phải ở lại đó.
Cô bị đau đầu, rất nhiều tiếng ồn xung quanh khiến cô khó chịu.
Cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, mới đi qua cửa sau, vừa định đóng cửa lại thì bị một người đàn ông say rượu chặn lại, người đàn ông ấn tay nắm cửa, nồng nặc mùi rượu, cô không khỏi cau mày, "Thưa ngài, ngài say rồi, xin hãy thả tôi ra, tôi muốn đóng cửa."
"Cô Lâm có bạn trai chưa? Về muộn như vậy không an toàn." Khi cô nói vậy, đôi mắt của người đàn ông đánh giá cô, đầy ác ý.
Lâm Trừng cảm thấy buồn nôn, cũng lười trả lời: "Xin lỗi, tôi có bạn trai."
"Ồ? Tại sao tôi không biết cô Lâm đã có bạn trai? Một người như cô Lâm thì chuyện chia tay chẳng phải trong phút chốc sao?"
Cô thuộc loại người...

“Tao là người như nào, không phải chuyện của mày.” Ban đầu cô không thể hiện một bộ mặt tốt, nhưng bây giờ nghe lời này cô càng khó chịu hơn.
Bình thường trong quán bar còn cho thể diện, giờ đã tan làm thì quản cái mẹ đại gia nhà mày.
Lâm Trừng liếc nhìn túi xách của mình, chuẩn bị lấy một thứ.
Sau khi bị chửi một câu, khuôn mặt của người đàn ông trở nên hôi hám, “Fuck you.” Ngay khi anh ta định mắng tiếp, một lực lớn từ phía sau đá anh ta xuống đất.
Thấy vậy, Lâm Trừng yên lặng vươn bàn tay đang ở trong túi, cô nhìn về phía trước, không có gì ngạc nhiên, Lý Thanh Châu.
Cậu nhóc bốc đồng lại tới nữa rồi, vẫn còn khá đẹp trai.
“Chị ơi, chị không sao chứ?” Anh phong trần mệt mỏi bước tới, hôm nay anh mặc áo khoác kaki, trông như đang đóng phim Hàn Quốc, chỉ là người đàn ông bị đạp nằm trên mặt đất đang gào nói lời tục tĩu, có hơi không tốt lắm.
Lâm Trừng nhìn một màn này hơi buồn cười, nhàn nhạt đóng cửa lại, ngăn cách ba người ở bên ngoài.
"Không có việc gì,...bạn học nhỏ, sao lần nào cậu cũng đến kịp thời thế, gắn định vị trên người chị đây à??"
Cô cười đùa, mặc kệ người đàn ông ngã trên mặt đất, dù sao bên ngoài quán bar cũng không liên quan gì đến cô.
Vì vậy, cô kéo Lý Thanh Châu định rời đi, nhưng không ngờ trước khi rời đi đứa nhỏ còn không quên nói lời độc ác: "Tao là bạn trai cô ấy, nếu mày muốn tìm phiền phức, cẩn thận tao đánh chết mày."
Hừm...!Nghe lời này, giống như giang hồ lưu manh ngoài xã hội, Lâm Trừng cúi đầu, nín cười, cố gắng kéo tay anh đi xa.
“Không cần so đo với loại người này, quá nhiều người kiểu vậy."
Thật tiếc khi cậu đã cứu mạng thằng chó đó một mạng.
"
“Hả?” Lý Thanh Châu không hiểu ý tứ của câu này, giây tiếp theo anh đã nhìn thấy bình xịt cay trong túi xách của cô và nhiều lọ khác nhau anh chưa từng thấy.
Anh kinh ngạc vài giây, sau đó nhịn không được bật cười, "Vậy em thật sự đã cứu mạng hắn."
Rốt cuộc nếu sử dụng những thứ trong túi của Lâm Trừng thì không chỉ một đạp đơn giản như vậy.
Nhìn ánh mắt vui đùa của bạn học nhỏ, cô nhún vai nhẹ giải thích: "Ở đây lộn xộn quá, tôi phải kiếm cái gì đó để phòng thân."
Con gái ở bên ngoài vốn đã nguy hiểm, huống chi còn là phụ nữ xinh đẹp.
Nhưng những gì Lâm Trừng mang trong chiếc túi này khiến mọi người cảm thấy câu phụ nữ đẹp là nguy hiểm nhất, quả thực đúng đắn.
"Thế thì sao chị không tìm bạn trai? Có ích hơn, em nghĩ chị đang thiếu đấy."
Anh cười, cúi xuống cúi đầu đến gần cô, "Chị, cân nhắc đến em chút nhé."
Lâm Trừng không bị anh lung lay, ngược lại lùi lại một bước, nắm lấy cổ áo của anh, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng thu hẹp lại: "Cân nhắc đến cậu? Cậu nghĩ tôi cần gì từ cậu?"
Trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong mắt Lý Thanh Châu, cô giống như hồ ly tinh quyến rũ mê ly, động lòng người.
Về khoản tán tỉnh, cô có khả năng chơi hơn anh.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau chằm chằm, ánh mắt mơ hồ, Lý Thanh Châu không hề nao núng, cũng không nhìn đi chỗ khác, anh nhướng mày nói: "Em còn trẻ, khỏe lắm, chị."
Cậu nhóc kéo dài từ chị, vô số hương vị mơ hồ.
Cậu nhóc mở miệng gọi chị một tiếng, trông thật ngoan.
Nếu như anh không gọi chị, tâm tư có chút hoang đường, năm lần bảy lượt gọi chị, tâm tình cũng không khá hơn là bao.
Không một người đàn ông nào lại không chủ động khi gặp một người phụ nữ mình thích, có thể sẽ lùi bước một thời gian, nhưng tuyệt đối không bao giờ quá lâu.
Cũng giống như Lý Thanh Châu, một khi quyết tâm, ánh mắt của anh sẽ trở nên đầy mục đích mãnh liệt.
Ánh mắt của anh rơi vào trên người Lâm Trừng, tình ý sâu đậm có khả năng thiêu chết người ta.
Lâm Trừng nhìn hiểu được, rốt cuộc không thuyết phục được anh.
"Cậu đã nghĩ tới đó, thì đã nghĩ tới gánh chịu hậu quả chưa?"
Anh gật đầu trong mắt không thoát: “Em nghĩ rồi, không cần quan tâm đến những tin đồn kia, bởi vì thích chị cho nên em sẽ tin tưởng chị.
Tất nhiên, em đã nghe tất cả những tin đồn, chị có thể yên tâm em hoàn toàn có thể chấp nhận điều đó, nhưng không có nghĩa là em tin nó.
Em không quan tâm người khác nghĩ gì về việc em thích chị, nhưng chỉ cần chị không quan tâm, em cũng không quan tâm.
Thích chị là việc riêng của em, không liên quan đến người khác.

"
Màn đêm im lặng, ánh trăng rơi trên vai anh, xung quanh không một tiếng động, thậm chí Lâm Trừng có thể nghe thấy nhịp tim của anh, của chính mình.
Tiếng tim đập "bang bang bang", cô không biết được nguyên nhân phát ra âm thanh.
Thật ra, Lý Thanh Châu nói như vậy, cô không ý chí sắt đá đến nỗi không động lòng.
Một người đi trong đêm tối nhiều năm, cũng không tránh khỏi khao khát hơi ấm.
Bao năm qua cô gặp rất nhiều người, trải qua rất nhiều mối tình, nhưng khi mọi người vui đùa với nhau thì ý nghĩa tình yêu đã mất từ ​​lâu rồi.
Lý Thanh Châu là chàng trai đầu tiên xuất hiện ở đây tỏ tình với cô một cách nghiêm túc.
Cậu nói thích cô nên không quan tâm.
Dường như tất cả quá khứ đều không còn quan trọng, mong manh trước hai chữ tình yêu.
Vì vậy Lâm Trừng có chút sững sờ, cô nghe được quá nhiều lời tán tỉnh: "Em xinh đẹp, chúng ta có thể thử."
"Độc thân? Cùng nhau uống một ly?"
...
Với cô, lâu rồi không có một lời tỏ tình chính thức nào được nói ra.
Cái gốc của mọi chuyện cũng chỉ vì cô đẹp, ai cũng cần chơi đùa, không ai hỏi ý kiến nên từ sớm cô trở thành từ đồng nghĩa với cửa miệng của mọi người: hoa khôi ăn chơi trác táng.
Thời đại này chính là vậy, đàn ông chơi đùa thì gọi là hoa tâm, phụ nữ thì nhất định sẽ không phải từ dễ nghe, hơn nữa còn xấu xa hơn hoa tâm gấp trăm lần.
_
"Cậu biết tôi, công việc của tôi đặc biệt, thường xuyên làm đến nửa đêm, lại còn uống nhiều rượu, cho nên tôi cũng không quá coi trọng quan hệ yêu đương, nếu cậu yêu đương với tôi là tự đi tìm khổ."
Lâm Trừng bất đắc dĩ buông tay ra, giữ khoảng cách với Lý Thanh Châu, “Yêu tôi cũng có rất nhiều yêu cầu, cậu nghe cái này trước đi.
Đầu tiên, không hạn chế quyền tự do của tôi trong cuộc sống, và công việc của tôi.
Thứ hai, tôi chắc chắn sẽ không bỏ việc, cũng sẽ uống rất nhiều rượu, về nhà muộn vào hằng ngày trong tuần.
Thứ ba, tôi gặp rất nhiều người trong một ngày, nam nữ lẫn lộn, cậu không thể ghen tuông rồi làm phiền tôi.
Thứ tư...!Tôi không nghiêm túc với các mối quan hệ, nhưng sẽ không phụ lòng cậu, và sẽ không quan tâm đến việc yêu cậu, còn gì nữa...!"
Cô ngập ngừng một lúc rồi mới nói tiếp: “Cậu đừng tiếp tục đến tìm tôi, ai cũng là người trưởng thành, chăm chỉ học hành đừng đến quán bar hoài.
Bây giờ chỉ có vậy thôi, cậu có chấp nhận được không? "
Lâm Trừng hỏi, cảm thấy mình đã đi quá xa.

Quá nhiều điều còn quá phận.
Không một người nào chấp nhận những yêu cầu này.
Nhưng Lý Thanh Châu không phải người bình thường, anh đồng ý không chút do dự: “Được, em có thể nhận lời.
Nhưng em có một yêu cầu, chị phải công khai với em.
"
Anh bỏ ngoài tai những lời nói của Lâm Trừng rằng cô không quan tâm đến tình cảm, tình yêu chỉ là một trò đùa.
Anh chắc chắn có thể khiến cho cô động tâm.
Anh, Lý Thanh Châu, không bao giờ làm bất cứ điều gì mà không nắm chắc cơ hội chiến thắng.
Lâm Trừng không mong đợi câu trả lời của anh, nhưng sau tất cả những gì đã nói, cô chỉ có thể kiên trì gật đầu, dù sao, người chịu thiệt thòi không phải là cô, "Được rồi, chỉ cần cậu không sợ bị chơi đùa là tốt rồi.
Vậy thì chúng ta cùng nhau thử đi nhóc.
"
Cô tiến lên vài bước, đi bên cạnh anh, thưởng thức ánh mắt kinh ngạc và vui mừng của anh.
“Chị không nói đùa chứ?” Đôi mắt anh biến thành vầng trăng cong vì cười, có một nốt ruồi đỏ dưới khóe mắt phải, Lâm Trừng chỉ nhận ra khi đến gần anh hơn.
Nốt ruồi có màu hơi nhạt, hiếm khi con trai có nốt ruồi lệ.
Cô chọc vào nốt ruồi bằng ngón tay lạnh lẽo của mình, mỉm cười: "Không đùa đâu bạn học nhỏ, bây giờ cậu là bạn trai chị."
Cô đưa tay còn lại nắm tay anh, mười ngón tay hai người đan vào nhau, bàn tay Lý Thanh Châu rất ấm, không giống cô toàn thân lạnh lẽo.
“Sao tay chị lại lạnh như vậy?” Anh cũng nhanh chóng thích ứng với thân phận mới, mở áo khoác ôm cô vào lòng, “Như thế này sẽ không lạnh.”
"Cậu còn thích ứng rất nhanh nha bạn học nhỏ."
"Nó chỉ dành cho chị."
_
Đêm đó là sự va chạm của hai trái tim tiến lại gần nhau, có người đánh cược vào một cuộc tình, có người lại nhất định muốn chiến thắng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.