Thương Vụ Hôn Nhân (The Marriage Bargain)

Chương 9:




9.1
"Anh không muốn đi."
"Em nghe rồi, cả lần thứ nhất, thứ hai, và đây là lần thứ ba. Bây giờ anh hãy yên lặng và lái xe vào chậm thôi. Chai rượu có thể đổ nhào đấy."
"Anh ghét trách nhiệm gia đình."
Alexa cầu nguyện để có thể kiên nhẫn với anh. Nick đã nhắc cô nhớ về một đứa trẻ, người mà đã quanh co từ chối và chỉ muốn ở nhà với đống đồ chơi của cậu ta thay vì đến gặp những người họ hàng.
Hai tuần vừa rồi đã trôi qua tương đối dễ chịu, ngoại trừ việc anh cứ liên tục kêu ca về những ngày lễ. Maggie đã nhắc cô rằng Lễ tạ ơn đối với nhà Ryan còn hơn cả ác mộng đêm Hallowen, vì vậy Alexa đã thông cảm cho chồng cô, nhưng cô cũng từ chối để anh tạo thành thói quen. "Chúng ta không có sự lựa chọn. Với tư cách là một cặp vợ chồng mới cưới, chúng ta được mong đợi là sẽ có mặt trong buổi ăn tối. Nhưng dù sao cũng sẽ không có nhiều người ở đó đâu."
Nick khịt mũi. "Anh sẽ buồn chết."
"Thế thì anh cứ uống say đi."
Anh cau có và rẽ vào nhà. Giỏ bánh ngọt và bánh nướng va loảng xoảng với rượu ở hàng ghế sau nhưng chúng vẫn được nằm yên trên ghế. Cô chạm vào cái tay nắm cửa và thò chân mình ra ngoài. Cái lạnh của cơn gió tháng Mười một thấm qua chiếc váy của cô và xuyên qua cả chiếc quần tất dầy cộm cô mặc bên dưới. Cô rùng mình và nhìn vào một dãy xe ô tô đã được đậu ổn định đâu vào đó. "Em biết là chúng ta sẽ đến trễ mà."
Nét mặt anh liền thay đổi, dịu dàng và thân mật hơn. Đôi mắt nâu sâu thẳm đó đang ánh lên những kí ức của buổi sáng hôm nay, về tấm ra trải giường ấm áp, nhàu bét và những nụ hôn dài ướt át. Cơ thể cô phản ứng ngay lập tức. Hai núm vú cô dựng lên chống lại cái áo len màu tím, và một nhiệt lượng nhức nhối rịn ra giữa hai đùi.
Anh vươn tay ra và chạy một ngón tay xuống trên má cô, sau đó nhẹ nhàng lần theo làn môi dưới của cô. "Anh rõ ràng đã hỏi em có muốn tiếp tục không, nhớ chứ?"
Nhiệt lượng đổ dồn lên hai má cô. "Anh đã không nên khởi xướng ngay từ lúc đầu. Anh biết rõ rằng chúng ta sẽ bị trễ."
"Chúng ta có thể bỏ qua tất cả chuyện này và trải qua Lễ tạ ơn trên giường cùng nhau." Dạ dày cô nặng trĩu với những lời thì thầm của anh. "Em nghĩ sao?"
"Em nghĩ anh đang cố gắng mua chuộc em đấy."
"Vậy nó có hiệu quả không?"
"Không. Thôi đi nào." Cô nghe thấy giọng cười khàn của anh đằng sau cô. Anh đẫ biết là cô nói dối. Anh luôn luôn cám dỗ cô. Sau cả hai tuần tận hưởng quan hệ tình dục đều đặn cùng anh, cô vẫn không thể nhận đủ từ chồng mình, và một ngày ở trên giường cùng anh nghe như là cả một thiên đường.
Cô mang giỏ bánh và anh ôm lấy chai rượu. Cánh cửa mở ra và họ ngay lập tức bị bao bọc trong một đám đông gia đình, với những tiếng chào hỏi ỉnh ỏi và những cái bắt tay, chai rượu được giúi vào một đôi tay giang ra, và hàng ngàn cuộc trò chuyện cứ chồng chéo lên nhau.
"Chào Mẹ." Cô hôn Maria rồi khịt mũi khen ngợi về phía con gà Tây được nhồi tròn trĩnh. Một mùi thơm phức bốc lên trong không khí và bao bọc lấy cô trong sự ấm áp. "Mùi vị thật tuyệt và Mẹ trông rất đẹp."
"Cảm ơn con. Thật tuyệt vời làm sao khi khoản cầm cố không còn là gánh nặng căng thẳng nữa."
Nỗi sợ hãi bắn qua cô. Cô nghiêng người tới trước. "Mẹ à, mẹ làm ơn đừng đề cập đến nó- mẹ nhớ thỏa thuận giữa chúng ta chứ?"
Maria thở dài. "Được rồi, con yêu. Mẹ chỉ là quá vui mừng và cảm thấy thật kì quặc khi không nói một điều gì đó."
"Mẹ!"
"Rồi, Mẹ sẽ dán chặt môi." Mẹ cô trao cho cô một nụ hôn nhanh và chuẩn bị sẵn sàng cho món khai vị antipasto.
Alexa nhấc lấy một quả oliu xanh từ cái khay rượu khai vị. "Con sẽ bưng nó ra."
"Đừng có ăn vụng nó chứ. Nick đâu rồi?"
"Đang nói chuyện với Bố ở phòng khách."
"Chúa giúp chúng ta."
Alexa cười vui vẻ và tham gia cùng chồng cô. Anh nhấc lấy một quả oliu đen và cho tọt vào mồm. Đúng là đàn ông, cô nghĩ. Anh thích oliu đen còn cô thích xanh. Quá nhiều điểm họ hoàn toàn đối lập. Nhưng trong những khía cạnh khác, họ tuyệt đối hợp nhau.
Đứa cháu gái của cô chạy vào từ hành lang. Mái tóc vàng mật ong của con bé đổ tràn xuống xung quanh vai, và đôi chân trần của con bé lộ ra từ dưới cái váy màu xanh lá cây, một chiếc váy nhung bồng bềnh khiến cô bé giống như một nàng công chúa cổ tích. Taylor liền phóng mình vào đôi tay cô và Alexa bắt lấy cô cháu gái một cách nhẹ nhàng. Cô trượt Taylor lên nghỉ trên một bên hông mình. "Này, kẻ rắc rối."
"Cô Al, cháu muốn ăn kem."
"Cháu có thể ăn một ít lát nữa."
"Vâng. Cháu muốn một quả oliu."
"Xanh hay đen nào."
Cô bé làm một khuôn mặt ghê tởm mà chỉ có những đứa trẻ mới có thể làm được. "Màu xanh thật kinh tởm."
Alexa tròn mắt với vẻ chiến thắng của chồng cô. Nick nhấc một quả oliu đen to và kẹp nó ở đầu ngón tay anh. "Cô bé có khẩu vị tốt đấy. Của cháu này." Anh đút cho cô bé và nhìn nó nhai một cách hài lòng. "Ngon chứ hả?"
"Hmmm. Bây giờ cháu có thể ăn kem được không?"
Alexa cười. "Sau bữa tối, được không? Giờ hãy chạy đến nói với Mẹ mặc nốt quần áo cho cháu đi."
"Vâng ạ." Taylor chạy hối hả đi và để những người lớn ngồi ăn uống, tán gẫu và cười phá lên cùng nhau.
Alexa để ý thấy chồng cô đã chấp nhận tuân theo gợi ý của cô và bắt đầu uống ngay từ lúc ngồi vào. Anh gật đầu tán thành trong các cuộc trò chuyện, nhưng vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định làm cho tim cô đau đớn. Sau đó ánh mắt anh rời đám đông ra và nâng lên để gặp mắt cô.
Rực lửa.
Bầu không khí sáng rực và thay đổi xung quanh họ. Anh nâng một bên lông mày trong một điệu bộ tinh quái ướm chỉ thẳng về phía một căn phòng ngủ.
Cô lắc đầu mình và cười nắc nẻ. Rồi sau đó quay gót chân đi tìm những người họ hàng của cô.
...
Nick nhìn vợ mình vui vẻ thân mật với gia đình của cô. Anh nhớ lại những ngày lễ ở gia đình của mình. Mẹ anh thì uống rượu trong khi bố anh tán tỉnh lần lượt hết tất cả những vị khách nữ quyến rũ của họ. Anh nhớ rằng mình đã có thể ăn trộm một vài chai rượu và cả những điếu thuốc lá bởi vì chẳng ai trong bọn họ thèm quan tâm. Anh nhớ đến con gà tây nhồi căng phồng được nấu bởi người phục vụ chỉ để phô trương, và những món quà Giáng sinh mà bố mẹ anh chẳng thèm ở lại để xem họ mở chúng.
Gia đình Mckenzie thì dường như rất khác. Sự chân thành ấm áp hiện lên trong tất cả những sự hỗn loạn thường lệ này. Thậm chí Jim dường như cũng hòa nhập ngay lại vào nó, nhưng phải mất đến nhiều năm để những chị em của Maria cuối cùng cũng tha thứ cho ông. Gia đình của Alexa có thể đã bị tan vỡ, nhưng họ đã cùng nhau vượt qua giông bão và giờ đây trông họ thâm chí còn hạnh phúc hơn.
Nick nỗ lực để đóng vai chàng rể mới và cố gắng không bị cuốn vào trò lừa dối đó. Một ít cảm giác âm ấm dễ chịu thuộc về nơi này đã cháy lên thành một ngọn lửa mạnh mẽ, nhưng anh đã ra tay dập tắt nó một cách dứt khoát.
Đây không phải là gia đình của anh và anh chỉ được chấp nhận bởi vì anh đã kết hôn với Alexa. Anh cần phải ghi nhớ điều đó. Một cơn đau âm ĩ ép vào ngực anh nhưng anh chối bỏ nó. Đúng thế, họ dường như chấp nhận anh, nhưng chỉ bởi vì họ tin rằng cuộc hôn nhân giữa anh và cô là thật. Như tất cả mọi thứ khác, sự chấp nhận này rồi cũng sẽ kết thúc.
Anh tốt hơn hết nên quen với cái ý tưởng này sớm đi.
Jim thụi vào lưng anh và gọi với qua em trai ông. "Charlie, cậu có biết Nick đang triển khai cái gì dưới bờ sông không?"
Chú Charlie lắc đầu mình.
"Nó là một trong các công ty ít ỏi dành được quyền tái thiết lại hoàn toàn tất cả các tòa nhà đó. Chúng ta đang nói đến người giỏi nhất ở đây." Jim ưỡn ngực tự hào. "Bây giờ tôi có một bác sĩ và một kiến trúc sư để mà khoe khoang đấy. Không tệ chứ hả?
Chú Charlie gật đầu đồng ý rồi họ cùng thẩy một đống những câu hỏi liên quan đến công việc của Nick. Bên trong anh, một điều gì đó đã thay đổi. Anh trả lời hết các câu hỏi nhưng cái bức tường vững chãi bao bọc cảm xúc của anh đang hét lên trong cảnh báo. Jim nói chuyện như thể anh không phải là một chàng con rể mà là một đứa con trai thật sự của ông, tương tự như là Lance vậy. Maria đã lưu ý đến loại đồ ăn mà anh thích và ghi chú chúng, bà cười tươi hài lòng khi anh hoàn toàn bối rối vì sự ân cần của bà. Chú Eddie đã mời anh đến thăm nhà chú ấy để cùng xem trận đấu của đội Giant trên cái ti vi màn hình phẳng mới kít của chú ấy và ông dường như hoàn toàn hài lòng khi có thêm một nam giới khác trong gia đình.
Cần một khoảng không để có thể giũ sạch đầu óc mình, anh xin thứ lỗi và đi xuống hành lanh để tìm một căn phòng tắm trống. Trên đường anh liếc vào đám phụ nữ đang cười khúc khích túm tụm trong một căn phòng nhỏ. Alexa đang bồng một đứa bé trên tay cô, anh đoán đó là một trong những người họ hàng của cô, và đu đưa đứa bé qua lại với một vẻ uyển chuyển đầy bản năng. Những người phụ nữ nói chuyện thì thầm khe khẽ và anh chỉ bắt được câu cuối cùng "tình dục tuyệt vời" khi anh đứng lại ở ngay cửa.
Đám phụ nữ dừng lại và nhìn chằm chằm vào anh trong im lặng.
Nick chuyển chân, đột ngột cảm thấy không thoải mái với những cái nhìn trừng trừng của tất cả những người họ hàng của Alexa. "Chào, Um, tôi chỉ đang tìm một căn phòng tắm trống mà thôi."
Họ gật đầu nhưng vẫn giữ cái vẻ đánh giá của mình. Cuối cùng, Alexa lên tiếng. "Hãy sử dụng cái đằng sau phòng ngủ nhé, anh yêu. Và đóng cánh cửa lại dùm em được không?"
"Chắc chắn." Anh đóng cánh cửa lại trong những tràn cười khúc khích khác, rồi toàn bộ cả nhóm bọn họ phá ra kích động. Nick lắc đầu mình và tiến về phía sau.
Anh bị chặn lại bởi đứa trẻ 3 tuổi.
"Chào chú."
"Chào cháu." Anh đáp trả. Đôi mắt của con bé mở rộng hệ trọng, và anh nuốt xuống khó nhọc, tự hỏi anh phải nói chuyện với con bé hay có thể được cho phép bước vòng qua và đi tiếp. "Uh, Chú chỉ đang tìm căn phòng tắm."
"Cháu cũng cần đi bô nữa." cô bé thông báo.
"Oh, Được rồi, sao cháu không đi tìm mẹ nhỉ?"
"Mẹ không có đây. Cháu mắc lắm rồi. Nhanh lên nào."
Con bé vươn bàn tay nhỏ nhắn ra và anh hoảng sợ. Không đời nào anh sẽ dẫn một đứa trẻ đi bô cả. Anh không biết phải làm những việc gì. Sẽ ra sao nếu có rắc rối xảy ra? Anh lùi lại một vài bước và lắc đầu mình. "Uh, không được, Taylor, tại sao cháu không đi gọi cô Alexa giúp cháu đi?"
Nét mặt cô bé nhăn nhó hơn. "Cần ngay bây giờ. Rất gấp rồi."
"Đợi đây nhé."
Anh xoay lại và gõ vào cánh cửa nơi có những người phụ nữ kia. Một lần nữa, sự im lặng phủ xuống bên kia cái rào chăn bằng gỗ. "Ai đấy?"
"Là Nick. Uh, Alexa, cháu gái em cần dẫn đi bô kìa."
Một khoảng lặng. "Em đang bận rồi, anh yêu à. Anh đi với con bé đi, được không? Chỉ mất có một phút thôi." Anh nghe thấy một tiếng thì thầm nhỏ, rồi sau đó là tiếng cười khúc khích. Nick liền rút lui, lo sợ phải thừa nhận rằng anh không thể xử lý nổi nó trước mặt một đám phụ nữ, những người mà dò xét mọi cử chỉ của anh. Anh quay lại với con bé.
"Uh, cháu có thể đợi một phút được không? Có thể Bà nội sẽ dẫn cháu đi?" (_ _!)
Taylor lắc mái tóc xoăn vàng của mình và nhảy dựng lên. "Cần ngay bây giờ, đi, đi mà."
"Một phút thôi." Anh chạy xuống hành lang và vào trong bếp nơi Maria đang mải mê với con gà tây nhồi. "Bác Maria."
"Sao, Nicholas?"
"Uh, Taylor cần đi vệ sinh và muốn bác dẫn con bé đi."
Bà quẹt trán mình với khủy tay và tiếp tục phết mỡ lên con gà. "Bây giờ không thể được, sao con không dẫn con bé đi? Chỉ mất có một phút thôi."
Nick tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh bật khóc. Nỗi khiếp sợ của tình hình đá mạnh vào anh, và anh nhận ra mình không còn lựa chọn nào khác hoặc là Taylor sẽ đái ra trong quần con bé và nói với anh và rồi anh sẽ mắc vào rắc rối thực sự.
Anh chạy lại và tìm thấy con bé đang lò cò trên một chân. "Được rồi, đi nào. Giữ yên, giữ yên nhé." Anh niệm đi niệm lại cùng một câu trên rồi đóng cửa và nhấc cái nắp lên. Cô bé trượt cái váy xuống và đợi, vì vậy anh cho rằng cô bé cần giúp với chiếc quần lót của mình. Anh nhắm chặt mắt và kéo chúng xuống (^^), rồi nâng cô bé lên trên bệ toilet. Anh nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhỏm và tiếng dòng nước chảy xuống đều đều chậm rãi, tất cả nói lên với anh rằng mọi việc đều tiến triển tốt đẹp. Sự tự tin của anh quay trở lại. Anh có thể xử lý được một đứa nhóc. Không có gì đáng phải sợ cả.
"Cháu muốn ăn kem."
Chết tiệt thật
Nick lập lại cùng một câu mà Alexa đã sử dụng rất hiệu quả trước đó. "Cháu có thể ăn sau bữa tối."
"Không được, bây giờ cơ."
Anh hít một hơi đầy và thử lại lần nữa. "Cháu chắc chắn sẽ được ăn kem, nhưng phải đợi lát nữa, được không?"
Môi dưới con bé run lên. "Cháu muốn ăn kem ngay bây giờ. Cháu cứ phải đợi, và đợi mãi, cháu hứa sẽ ăn hết bữa tối của mình nếu chú lấy kem cho cháu bây giờ. Đi mà?"
Miệng anh rơi xuống với lời cầu khuẩn chân thành của cô bé. Anh nên làm cái gì đây? Nick nhắc mình nhớ rằng anh là một doanh nhân thành đạt, vậy một cô bé nhỏ có thể gây rắc rối đến mức nào?
9.2
Anh vẫn giữ giọng chắc chắn. "Đầu tiên phải ăn bữa tối của cháu trước, rồi sau đó cháu có thể ăn kem. Cháu cần phải lắng nghe Mẹ và Cô nói chứ."
Môi dưới của cô bé thậm chí còn run rẩy hơn. Nước mắt lấp đầy đôi mắt xanh trong sáng kia. "Nhưng Mẹ và Cô Al và cả Bà nội nữa không bao giờ nghe cháu hết. Cháu hứa, hứa đấy, hứa là sẽ ăn mọi thứ trên dĩa, nhưng cháu muốn kem ngay bây giờ. Chú có thể lấy trộm một ít từ tủ lạnh, cháu sẽ ăn ngay tại đây và cháu sẽ không kể với ai cả. Và chú sẽ trở thành người bạn tốt nhất của cháu mãi mãi và mãi mãi! Đi mà!"
Anh quằn quại trong nỗi khiếp sợ hoàn toàn nhưng không muốn thay đổi dự định của anh tẹo nào. "Chú không thể."
Taylor bắt đầu khóc.
Lúc đầu anh nghĩ anh có thể làm được điều đó. Một vài giọt nước mắt rơi xuống, anh phải làm dịu con bé, dẫn con bé lại với mẹ nó, và vẫn sẽ là một người lớn trong toàn bộ chuyện này. Nhưng rồi con bé mở miệng và khóc thét trong khi nước mắt cứ chảy xuống đôi má hồng hào, mịn màng của nó. Đôi môi con bé run rẩy và nó trông cực kì đáng thương khiến Nick không thể chịu đựng thêm được nữa. Sau khi nài nỉ con bé đừng khóc nhưng con bé vẫn tiếp tục, anh đành làm một việc duy nhất có thể.
"Được rồi, chú sẽ lấy kem cho cháu." (_ _!)
Con bé khụt khịt một cách duyên dáng. Những giọt nước bám vào nơi lông mi và bị mắc lại ở má con bé. " Cháu sẽ đợi ở đây."
Anh để con bé ở bô cầu và quay trở lại lối hành lang. Anh nghĩ anh sẽ gặp bố mẹ con bé hay ông bà hay là cô nó trên đường đi để chặn anh lại, nhưng anh chỉ có đi vào bên trong nhà bếp với lòng đây hỗn loạn, mở tủ lạnh ra và tìm thấy một que kem. Anh vẫn chần chừ, chờ đợi bị phát hiện ra.
Không có gì cả.
Vì vậy, anh mở gói que kem, chộp lấy một cái khăn ăn, và đi trở lại phòng tắm.
Taylor vẫn còn ngồi trên toilet.
Anh giơ cây kem và con bé vươn đôi tay mũm mĩm của con bé ra và nở ra một nụ cười ngọt ngào nhất mà anh từng biết trong đời mình. Trái tim anh đã tan chay ngay lập tức, rồi con bé nhìn thẳng vào mắt anh và cho anh lời hứa.
"Cảm ơn chú. Chú sẽ là người bạn mới tốt nhất của cháu!"
Niềm kiêu hãnh chạy xuyên qua anh khi con bé hưởng thụ cây kem của mình. Dù sao thì những đứa trẻ luôn luôn đói, vì vậy anh tin rằng con bé sẽ ăn bữa tối của mình, nhưng quyết định rằng tốt hơn anh nên nói với con bé toàn bộ chuyện này sẽ được giữ bí mật.
"Uh, Taylor?"
"Gì ạ?"
"Đừng quên cây kem là một bí mật nhé, nhớ không? Chỉ giữa chú và cháu biết."
Con bé gật đầu nghiêm túc. "Emily và cháu có rất nhiều bí mật cùng nhau. Nhưng chúng cháu không được nói với bất cứ ai."
Anh gật đầu hài lòng. "Chính xác. Những bí mật thì không được kể cho bất cứ ai."
Ai đó gõ bên ngoài cánh cửa. "Nick, anh ở trong đó à?"
"Đi đi, Alexa, chúng tôi ổn cả. Sẽ ra ngoài trong một phút nữa."
"Cô Al, đoán thử xem?" Taylor hét lên. "Cháu có một que kem!" (^^ hic!)
Nick nhắm mắt mình lại. Để mặc cho những người phụ nữ làm đau lòng lòng anh.
Cánh cửa mở tung. Nick đã hình dung ra khung cảnh trước mắt cô. Taylor ngồi trên bô cầu, đang ăn một que kem, trong khi anh ngồi nép mình trên cái ghế đẩu liễu gai nhỏ nhắn ngay trước mặt con bé, tay cầm một cuộn giấy toilet.
"Ah, chết tiệt thật."
"Chết tiệt. chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt," Taylor lập lại trong hạnh phúc. "Thấy que kem của cháu chứ, cô Al? Cháu lấy từ chú ấy đấy! Bạn thân mới nhất của cháu đấy."
Nick đợi cô bùng nổ. Cười nhạo. Tất cả mọi thứ trừ sự im lặng chết chóc đến từ lối cửa phòng tắm. Khi cuối cùng anh đủ dũng cảm để ngước lên nhìn, Alexa nhìn chằm chằm vào anh với vẻ sửng sốt tuyệt đối, sốc, và một vài cảm xúc khác mà anh không thể hiểu được. Gần như rất dịu dàng.
Cô hắng giọng và bắt tay vào việc. "Cháu thực sự đã làm được lần này rồi đấy, kẻ rắc rối ạ. Cắn một miếng cuối cùng đi rồi đưa que kem cho Cô nào."
"Vâng ạ."
Nick tự hỏi tại sao con bé lại không tranh cãi với Alexa. Rồi nhận ra rằng anh tốt hơn nên tỏ ra biết ơn. Vợ anh khéo léo bọc phần que kem còn lại trong giấy vệ sinh rồi vứt nó vào sọt rác phòng tắm. Cô huých nhẹ Nick sang bên, nhấc Taylor ra khỏi toilet, và lấy cuộn giấy vệ sinh từ tay anh để lau sạch cho con bé. Alexa kéo cái quần lót của con bé lên, vuốt thẳng chiếc váy, rửa sạch tay cho cả hai và chùi sạch miệng con bé để xóa đi bất kì chứng cứ nào.
Rồi sau đó Alexa đi ra khỏi phòng tắm với đứa trẻ 3 tuổi cực kì hạnh phúc và một anh người lớn hoàn toàn ngượng ngùng. Cô ngồi xuống và nói vào bên tai của Taylor. Cô gái nhỏ gật đầu rồi chạy đến gia nhập vào đám khách.
"Em đã nói gì với con bé vậy?" anh hỏi.
Cô mỉm cười với vẻ đầy kinh nghiệm. "Nói con bé rằng nếu nó thốt ra một từ nào về que kem, nó sẽ không bao giờ nhận được một cái nào nữa từ chúng ta. Tin em đi, bọn trẻ hiểu ngôn ngữ của chúng ta đấy."
"Em không điên đấy chứ?"
Cô quay lại đối mặt anh. "Anh đùa à? Anh biết rằng đã bao nhiêu lần em bị lừa bởi thiên thần nhỏ đó không. Con bé đã khóc, phải không?"
Miệng anh há to. "Yeah, làm sao em biết?"
"Xảy ra với em hoài. Anh đã không có lấy một cơ hội. Oh, một điều quan trọng nữa."
"Là gì?"
"Em đang cảm thấy hứng tình đến khó tin đây và sẽ cho anh thấy chính xác nó thế nào khi chúng ta về nhà."
Sự ngạc nhiên chiếm lấy anh. "Em đang chơi anh hả."
Cô liền trao cho anh một nụ hôn bất ngờ, nóng bỏng, mở miệng, lưỡi đến lưỡi. Rồi lùi trở lại với nụ cười láu cá. "Không. Nhưng em chắn chắn sẽ chơi với anh sau."
Rồi cô hiên ngang bước ra khỏi căn phòng tắm, bỏ lại anh không thương xót với sự bối rối hiện trên gương mặt.
Phụ nữ.
...
Hai tuần sau đó, Nick tự hỏi có phải tất cả mọi sức mạnh của đàn ông sẽ mất đi một khi có quan hệ tình dục với một phụ nữ.
Lần gặp mặt sau cùng của anh với Conte đã đảm bảo với anh rằng quyết định sẽ được đưa ra dứt khoát vào ngày đầu tiên của năm. Anh khó chịu trong toàn bộ thời gian anh nói chuyện với gã đàn ông đó, người mà ngay lập tức hỏi về tình trạng của Alexa, nhưng dẫu sao thì anh cũng đã xử lý tốt tình hình. Các nhà đầu tư đã giảm nó xuống còn có Nick và StarPrises– một công ty lớn đặt ở Manhattan. Giờ anh có một buổi hội nghị quan trọng để công bố mẫu thiết kế và mô hình cuối cùng của mình trước Giáng sinh. Cảm ơn Chúa là Drysell ủng hộ anh hết mình, bởi vì họ đã tiến gần đến trận chiến cuối cùng rồi. Nhưng thật không may, Nick không có manh mối nào với cái cách ảnh hưởng của gã Bá tước và nó khiến anh lo lắng đến chết tiệt.
Anh nóng lòng trở về nhà, nấn ná với bữa ăn tối ấm cúng thân mật, xem trận đấu của đội Giant, và bò vào giường với vợ anh. Với ý tưởng chủ đạo là không đi ngủ. Khi anh đẩy mở cảnh cửa, anh dậm mạnh để thoát khỏi lớp tuyết dính trên đôi giầy anh, và bước vào nhà, anh tự hỏi làm thế nào có thể ăn thật nhanh, biết được tỷ số, và rồi tiến đến phần quan trọng nhất ngay khi anh bước thẳng vào một đống phân chó.
Anh gầm gừ giận giữ và nhắc một bên giầy lên. Đôi giầy da của Ý may bằng tay giờ đây đã tối sẫm hơn mong đợi. Mặ sàn gỗ xinh đẹp của anh giờ đã đốm bẩn. Cái mùi hôi thối bốc lên át hết hương thơm từ thức ăn. Anh sẽ giết cô.
"Alexa!"
Cô chạy ào ra từ nhà bếp, đỏ bừng mặt vì cảm thấy tội lỗi và xấu hổ, rồi dừng lại đột ngột. Một hình dài gầy giơ xương ẩn nấp phía sau cô. Đôi mắt Nick hẹp lại khi anh chiếu vào con chó săn (hound) ghẻ lở đã ám ảnh những giấc mơ của anh. Và quyết định, tình dục hay không tình dục, người phụ này đã không còn có thể kiểm soát được nữa.
"Nó phải ra đi. Ngay bây giờ."
"Nhưng–"
"Anh nghiêm túc đấy Alexa. Vì Chúa, anh muốn con chó kia ra khỏi nhà anh. Hãy nhìn nó đã vừa làm cái gì xem."
Cô chạy đi, rồi bắt đầu dọn dẹp đống phân với túi rác và một cuộn giấy lau. Anh cẩn thận tuột chiếc giầy ra và bước tránh đống phân trong khi anh nhìn cô mải mê với nhiệm vụ dọn dẹp và giải thích với sự sôi nổi tương tự.
"Chỉ nghe em một lát đi. Em biết là chúng ta không thể giữ lại nó, em thậm chí đã không thuyết phục anh, nhưng trại nhà tạm gọi và nói với em rằng thời gian cho nó đã hết và nó sẽ bị cho vào phòng ngạt ngày hôm nay. Em không hiểu tại sao mọi người lại không muốn nó– nó là một chú chó đáng yêu – và nếu chúng ta giữ lại nó trong một hoặc hai ngày em hứa là em sẽ tìm cho nó một căn nhà."
Cái bóng lượn lờ ở nhà bếp, đôi mắt vàng không cảm xúc khi con chó chờ đợi lời phán xét. Nick làu bàu cay đắng. "Không ai muốn nó bởi vì nó là con chó xấu nhất mà anh từng biết. Nó có thể gây nguy hiểm."
Cô há hốc miệng. "Nó rất ngọt ngào, thậm chí nó còn không biết làm thế nào để gầm gừ . Trại nhà tạm đã nói với em họ tìm thấy nó ở một con đường vắng với một chân bị gãy. Nó chắc hẳn là đã bị ném ra từ một chiếc xe đang chạy."
Chết tiệt.
"Em biết nó bừa bãi nhưng em nghĩ là nó thông minh và đã không ai huấn luyện nó. Em sẽ giữ nó ở phòng sau và dọn dẹp sạch sẽ, em hứa nó sẽ đi trong một vài ngày. Đi mà, Nick? Chỉ cần cho em hai ngày thôi."
Cáu tiết với sự cầu khẩn của cô và phản ứng của con chó, anh tuột nốt chiếc giầy còn lại và bước đến chỗ con chó. Như thể để thử thách, anh đứng trước nó và chờ đợi bất kì biểu hiện hung dữ hay điên rồ nào để lấy cớ ném nó ra ngoài.
Nhưng anh đã không nhận được gì. Không cả vẩy đuôi, không hạ đầu, không gầm gè. Chỉ là... không gì cả... từ cặp mắt vàng trống rỗng.
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh và anh quay khỏi con chó, kiên quyết rằng không được phép xúc động. "Chỉ một vài ngày. Anh nghiêm túc đấy."
Cô trông có vẻ nhẹ nhỏm và biết ơn khi anh bắt đầu tự hỏi có phải mình thực sự đã gành được một chút quyền lực. Rồi sau đó quyết định tăng thêm chút lợi thế. "Em đã nấu bữa tối chưa?"
"Gần như đã xong. Cá hồi rán với rau tươi và cơm thập cẩm. Rượu đã được ướp lạnh. Salad đã xong. Anh sẽ có rất nhiều thời gian để xem trận đấu của đội Giant."
Anh nghểnh cổ lên, ấn tượng với những hiểu biết của cô về ý tưởng một người đàn ông sẽ thích đền đáp lại những gì khi họ nhượng bộ. Anh tiếp tục bài kiểm tra của mình. "Anh nghĩ là sẽ đi tắm trước khi dùng bữa tối."
"Em sẽ mang ly rượu lên cho anh. Anh có thể ăn trước cái tivi."
"Có lẽ là thế."
Cô vội vàng nhận lấy áo khoác của anh và tháp tùng anh lên cầu thang. Nick quyết định rằng một vài ngày với con chó xứng đáng với lòng biết ơn của cô. Với ý tưởng lý thú đó, anh bước vào phòng ngủ của mình và cởi quần áo ra.
...
Alexa dẫn chú chó tạm thời của cô vào phòng sau, cái mà đã được bọc lại với tấm khăn cũ mòn vẹt cô tìm thấy trong căn hộ của mình. Cô để cho con chó ít thức ăn, nước uống và đặt lên đầu nó một nụ hôn. Trái tim cô hụt hững khi cô nhận ra rằng nó không bao giờ vẫy đuôi. Không một lần. Cái gì đó về con chó săn này đã tác động mạnh vào cô, nhưng cô tạm hài lòng khi có thêm thời gian để tìm cho nó một căn nhà yêu thương.
Còn giờ là lúc phục vụ chồng cô.
Cô rót một ly rượu và đi lên lầu. Âm thanh của vòi tắm vang ra từ hành lang, và dạ dày cô nặng trĩu với những hoạt động đầy kích thích. Ngay tức thì, sự ẩm ướt ấm áp rịn ra giữa hai đùi cô khi cô nghĩ đến việc làm tình với anh. Núm vú cô cương lên khi cô mở cửa căn phòng tắm để vào nơi bốc đầy hơi nước và đặt cái ly rượu trên bệ rửa. Rồi sau đó bắt đầu cởi quần áo của mình ra.
"Rượu của anh trên bục rửa đấy, anh yêu."
Giọng của anh bị bóp nghẹn. "Cảm ơn."
Cô trượt cái rèm sang bên, bước vào trong cái bồn tắm cẩm thạnh to bự chẳng, và mỉm cười. "Không có chi."
Anh chàng nhìn như thể vừa bị đánh vào đầu với cái búa tạ.
Cô nhân cơ hội đó để trượt cánh tay mình ôm quanh cổ anh. Các múi cơ trơn mượt, ẩm ướt ép vào những đường cong của cô, hình ảnh cái đỉnh nhọn và làn da xù xì lông của anh khiến cô điên lên. Cô không thể nhận lấy đủ từ cơ thể anh. Cô nhận ra họ đã chưa từng tắm cùng với nhau trước đây, chưa một lần thân mật đến mức này, nhưng anh dường như có khả năng đối phó với tình huống này một cách hoàn hảo.
Theo đúng nghĩa đen.
Trong vòng hai giây, anh cương hẳn lên và rộn ràng với nhu cầu, anh rên rỉ sâu trong cổ họng và tìm kiếm cô, miệng anh phủ xuống miệng cô để thưởng thức, đòi hỏi và khao khát.
Lưỡi anh đẩy vào và kéo ra với một chút khéo léo, đói khát, và cô cắm móng tay mình vào làn da ẩm ướt của anh, nép gần nhất có thể đến cơ thể đầy xà phòng của anh. Vòi hoa sen phun nước lên trên cơ thể của họ giống như một thác nước, và tóc cô ướt sũng ôm quanh gương mặt khi cô điên cuồng vuốt ve cơ thể anh. Cô hôn lại anh đói khát, lưỡi cô xoắn vào lưỡi anh, rồi sau đó cô giật lùi và quỳ xuống ngay trước anh.
"Alexa."
9.3
"Yên nào." Cô mở miệng ngậm lấy anh thật sâu. Làn nước rơi phủ xuống lưng và đầu cô, và cô xoắn lưỡi mình vuốt ve đường lằn xung quanh đỉnh nhọn vật khuấy động của anh, yêu thích mùi vị của anh, sự mềm mại của anh. Một tiếng rủa trầm khàn thoát ra khỏi đôi môi anh khi cơn cực khoái của anh được giải thoát.
Anh kéo cô lên với những cảm xúc điên cuồng, di chuyển vào đôi chân giang rộng của cô và nâng cô lên ngang ngực anh. Anh dừng lại để nhìn sâu vào đôi mắt cô. Rồi hạ cô xuống trên cái chiều dài cứng rắn khuấy động của anh.
Cô thở hắt ra. Anh nhịp nhàng bên trong cô và các múi cơ của cô ghì chặt anh chào đón. Khao khát mãnh liệt đâm xuyên vào cô khi anh ôm chặt lấy hông và di chuyển cô lên rồi xuống. Cô thét lên và cắn vào vai anh khi những cảm xúc của cô cuộn trào mãnh liệt, và cô hất đầu mình ra sau, giũ tung mái tóc ẩm ướt rồi hét lên khi cô đạt cực khoái với anh bên trong.
Anh theo sau cô cho đến khi cô đổ sụp dựa vào anh, hai chân và đầu gối cô run rẩy, và để bản thân cô dựa vào ngực anh, ấn lên anh một nụ hôn khi cô rên lên thỏa mãn. Anh giữ cô một lúc lâu, đứng dưới làn nước châm chích, và khi cuối cùng cô cũng nâng được đầu mình lên, anh liền vuốt tóc cô ra sau.
"Con chó có thể ở lại hết tuần."
Cô cười và chạy ngón tay dọc theo gương mặt anh, yêu cái cánh anh trông như thế nào khi anh thư giãn và trêu trọc cô, yêu từng phần cứng đầu trong người đàn ông này, người là đối tác của cô, là chồng cô và còn nhiều hơn thế nữa.
"Em không làm vì con chó. Điều này hoàn toàn là mang ý do cá nhân ích kỷ."
"Loại phụ nữ của anh đấy."
"Em đã mang rượu cho anh. Bữa tối cũng đã sẵn sàng."
Anh không nói bất cứ điều gì cả, chỉ tiếp tục nhìn vào cô. Không thể tin được, nhịp tim cô lại tăng nhanh và hai núm vú cô cương lên. Hoàn toàn xấu hổ, cô quay đi ra nhưng anh đã ngăn cô lại, nụ cười của anh thêm phần khiêu khích khi anh trượt một tay xuống phía trước và nhẹ nhàng ấn một ngón tay vào trong cô.
Hơi thở cô nghẹn lại khi cô bị kích thích, anh dỗ dành cái nụ hoa nhỏ rộn ràng nở ra khi cô nắm lấy chặt vai anh, lắc đầu phủ nhận cái quyền lực anh có trên cô.
"Em không thể–"
"Được, em có thể. Lại lần nữa đi, Alexa."
Anh đẩy ngón tay vào sâu, di chuyển nhịp nhàng ép vào hia cánh hoa sưng phồng của cô, và hông cô uốn cong lên để đón nhận anh. Anh cương cứng lên, và tách đôi chân cô ra, đâm vào một lần nữa. Cô "cưỡi" lên anh một cách hoang dã phóng túng mà cô chưa bao gờ thể hiện trước bất kì một người tình nào khác và một lúc sau khi cơ thể cô rùng mình với dư chấn, anh liền ôm lấy cô, tắt nước rồi nhẹ nhàng lau khô cho cô. Sự chăm sóc của anh rất đỗi dịu dàng, đôi mắt anh nhắm lại như muốn từ chối những cảm xúc không chối cãi đến từ cô. Cô cho phép anh giữ những điều thầm kín của mình và nhận lấy những gì anh trao một cách tham lam khiến cho cô kinh ngạc với mức độ dữ dỗi của nó. Nhưng anh không bao giờ cần phải biết. Anh không bao giờ cần phải ý niệm được rằng tình cảm của cô đối với anh sâu sắc như thế nào, hay khám ra cái bí mật cô đã luôn nghi ngờ và cuối cùng cũng phải thừa nhận nó với chính bản thân mình.
Cô đã yêu anh.
Yêu anh hoàn toàn. Mọi phần của anh, tốt hay là xấu, dù anh là bạn cô, người yêu, đối tác hay là đối thủ. Cô muốn trải qua phần đời còn lại với anh, trao cho anh tất cả mọi thứ, thậm chí khi cô đã biết anh không muốn cô. Cô giấu những điều đó ở nơi bí mật sâu bên trong cô. Rồi sau đó nhận ra cô muốn nhận bất kì điều gì anh trao, mặc cho nó không bao giờ là đủ cả.
Cô hôn anh một lần nữa, mỉm cười, và giấu đi nỗi buồn khỏi gương mặt mình. "Sẵn sàng cho bữa tối chưa?"
Sự bối rối hiện lên trên gương mặt anh, như thể anh biết được cô vẫn đang giấu một điều gì đó quan trọng khỏi anh, nhưng rồi anh cũng mỉm cười lại với cô. "Rồi."
Anh nắm lấy tay cô và dẫn cô ra ngoài.
...
"Đi đi."
Con chó chi nhìn anh không cảm xúc. Nick chăm chú quan sát tuyết đang rơi bên ngoài cửa rồi liếc vào chiếc đồng hồ của anh. BookCrazy đã đóng cửa cánh đây vài tiếng rồi và Alexa thì vẫn chưa về nhà. Các con đường đều bị đóng băng, và cơ quan dự báo đã nói rằng họ đang ở giữa trận bão tuyết ngay trước kì nghỉ lễ. Mọi người dường như hết sức vui mừng rằng đây sẽ là lễ Giáng sinh trắng. Nhưng với cá nhân anh, Nick không quan tâm chừng nào họ dọn sạch những con đường và quyền lực của anh vẫn còn duy trì.
Anh nhăn nhó khi nghĩ đến việc Alexa gọi anh là người Scrooge (Ebenezer Scrooge là nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết A Christmas Carol của Charles Dickens, ông ta là kẻ lạnh lùng, biển lận và tham lam, là người căm ghét Giáng sinh và tất cả mọi thứ khiến người khác hạnh phúc). Cô đã khiến anh điên lên với việc cô yêu thích các lễ hội, trang hoàng lại căn nhà, khăng khăng đòi một cái cây thật, thậm chí là nướng cả những chiếc bánh Giáng sinh, cái mà dường như trông ngon hơn là mùi vị thực sự của chúng. Khi anh nói với cô sự thật, cô đã ném những chiếc bánh vào anh. Ít nhất thì con chó săn cũng đã dọn sạch những mẩu bánh vụn.
Nick liếc nhìn về lối cửa một lần nữa. Con chó gầy giơ xương trốn sau góc tường và nhìn săm soi vào anh với đôi mắt vàng. Tuần gia hạn cho nó gần như đã hết, và con chó cuối cũng sẽ ra đi. Anh không thích cái cách con chó theo sau anh và quan sát mọi chuyển động của anh. Nó cũng không thích hành động như là một con chó bình thường, sủa, vẫy vẫy đuôi nó và nhóp nhép dãi. Con chó này khiến anh liên tưởng tới một bóng ma. Alexa đã cho nó ăn, uống và dạy nó cách đi dạo. Con chó đã làm hết tất thẩy mọi thứ nhưng đôi mắt nó vẫn xa xăm trống rỗng, như thể chờ đợi cái sự thật sẽ hiện ra. Như thể chờ đợi bị vứt lại nơi con đường cao tốc. Đơn độc.
Nick lắc đầu mình, cơn rùng mình khó chịu chạy dọc sống lưng anh. Những giấc mơ gần đây anh có về Jed đã khiến anh vùng dậy, những giấc mơ đã ám ảnh anh cho đến khi anh tìm kiếm vợ mình giữa đêm để xua đuổi đi những hình ảnh kéo dài đó. Anh thấy chính bản thân mình gần đây đã làm như vậy rất nhiều. Đánh mất chính mình trong cơ thể cô, trong nơi ấm áp và nóng hổi của cô, cho đến khi sự giá lạnh ở trong anh dịu lại và những ghê tởm buốt nhói trong anh mờ đi.
Chiếc Volkswagon vàng tiến vào đường rẽ và sự nhẹ nhỏm lướt qua anh. Cô đẩy tung cửa trước, dậm mạnh giũ tuyết khỏi đôi bốt và cười thích thú khi cô phủi các bông tuyết khỏi tóc cô.
"Không tuyệt hay sao? Chúng ta sắp có một trận bão tuyết khác vào tuần tới, vậy là chúng ta có thể sẽ có một Giáng sinh trắng."
"Sao em trễ vậy?"
"Anh đã lo lắng sao?" cô bắn cho anh một cách nhìn trêu trọc và cởi áo khoác ra.
"Không. Nhưng tuần trước anh đã nói với em là em cần thay bộ lốp mới cho chiếc xe mà. Em đã làm nó chưa vậy?"
"Chưa."
"Em không thể lái xe trong tuyết với bộ lốp tồi tàn như vậy được. Anh đã nói em lấy chiếc BMW mà đi và hãy bỏ chiếc xe của em."
Cô khịt mũi. "Em ghét chiếc BMW, nó khiến em căng thẳng. Bên cạnh đó, Em đã lái xe trong thời tiết còn xấu hơn thế này với những loại xe còn tệ hơn. Ooh, ngọn lửa tuyệt thật." Cô sưởi ấm hai bàn tay mình và hắt hơi. "Lạnh thật, nó chỉ là không đi xa được thôi. Anh có bất kì chai rượu ra trò nào cho tối nay không đấy? Em nghĩ bộ phim It's a Wonderful Life sẽ được chiếu lúc chín giờ."
Anh cau có với hành động đánh trống lảng của cô để lờ đi lời khuyên của anh. "Bộ phim đó thật ủy mị. Em đã ốm vài ngày rồi đấy. Em cần đi khám ngay."
"Em không có thời gian. Những ngày lễ là mùa bận nhất của cửa hàng."
"Ngày mai anh sẽ đưa em đi. Sau đó, anh sẽ thả em xuống ở hiệu sách và lấy xe em đi thay lốp. Dù sao thì em cũng nên bỏ nó đi, và mua lấy một chiếc mới."
Cô phát ra một âm thanh thô lỗ. "Được rồi, Quý ngài Giàu có ạ. Em không thể chi trả cho một chiếc xe mới ngay bây giờ và em tình cờ lại thích con Bọ đó của mình."
"Anh sẽ mua nó."
"Không, cảm ơn."
Sự thất vọng cắt vào các đầu dây thần kinh của anh. Cô đã tuyên bố dõng dạc rằng động lực cưới anh của cô là vì tiền, vậy tại sao cô lại không thể nhận tiền của anh? Anh đã đề nghị giúp cô miễn phí về chuyên môn với quán cà phê. Một chiếc xe. Một tủ quần áo mới chết dẫm, dẫu cho với anh cô trông thật hoàn hảo trong một chiếc áo thụng. Tất cả mọi người khác đều vồ lấy tiền của anh, đó là thứ dễ nhất anh cho đi. Nhưng không, không phải cô, cô từ chối nhận bất kì đồng xu nào khác nằm ngoài khuôn khổ hợp đồng và vẫn có thể làm cho anh cảm thấy có lỗi. Cô khiến anh mất trí. "Em là vợ anh và anh được phép mua cho em một chiếc xe."
"Một chiếc xe không có trong hợp đồng."
"Cả quan hệ tình dục cũng vậy đấy."
Anh chờ cho cô từ bỏ nỗ lực nhưng cô chỉ cười tươi. Rồi sau đó hắt hơi một lần nữa. "Yeah, Em cho là anh nói đúng. Nhưng em sẽ tiếp tục quan hệ tình dục và nói không với chiếc xe."
Anh dậm chân bước về phía cô và con chó co rúm lại. "Hãy nghĩ nó như là món quà vậy."
"Anh có thể mua hoa cho em nếu anh muốn, nhưng em sẽ không chấp nhận chiếc xe. Này chàng trai, hôm nay anh trông khó chịu đấy."
"Anh không khó chịu." Khi anh thốt ra những lời đó, anh thậm chí còn khó chịu hơn. Sự phủ nhận của anh đã làm cho lời buộc tội dường như còn đáng tin hơn. "Tại sao em không để cho anh làm điều gì đó chu đáo với em?"
Cô ngồi phịch xuống sàn nhà ngay trước lò sưởi, đá văng đôi giầy của cô ra, và nhìn lên anh. "Hãy để nó ở lại."
Anh giả vờ ngớ ngẩn. "Ai cơ?"
"Con chó."
"Anh đã cho em thời gian, Alexa. Em đã hứa là nó sẽ đi vào thứ Sáu. Anh không muốn một con chó. Anh không muốn nó." Anh chờ đợi cuộc tấn công mở màn và bản thân anh đã lường trước để dành chiến thắng với những lý do hết sức hợp lý.
Nhưng thay vào đó, đôi mắt cô bình lặng và nhuốm một chút buồn. "Được rồi. Nó sẽ đi vào ngày mai."
Tội lỗi gặm nhắm trong dạ dày anh. Anh muốn túm lấy con chó và tống nó vào cũi tối nay. Nhưng thay vào đó, anh nhìn vợ anh giang tay ra và bắt đầu ngân nga gọi con chó. Con chó săn màu vàng xấu xí nhích từng inch về phía cô cho đến khi nó dừng lại ngay trước mặt cô. Với những chuyển động từ từ, cô vươn tới và đặt một tay dưới cầm con vật, vuốt ve ngay dưới cổ nó khi cô thì thầm những lời vô nghĩa. Sau một lúc, các cơ bắp của nó thư giãn và đôi tai nó hạ xuống. Chỉ trong vòng một ít phút, cô dỗ dành con chó nằm xuống trong lòng cô và tiếp tục vuốt ve bộ lông của nó, bây giờ đã mượt mà hơn sau khi cô đã tắm cho nó, một mức đầy đủ hơn thì cô đã nuôi sống nó.
Nick nhìn toàn bộ cảnh tượng trên diễn ra trước mắt anh, một pha trộn giữa quá khứ và hiện tại, một cuộc chiến giữa nỗi đau của cô độc hoặc nguy hiểm. Và lần đầu tiên trong nhiều tuần, con chó săn dường như đã đầu hàng chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi, để bản thân nó được sưởi ấm trong sự chăm sóc dịu dàng của một ai đó, người mà đã cho thấy là yêu nó.
Và Nick đã nhìn thấy đuôi nó bắt đầu ve vẩy.
Một cử động nhỏ bị che đi bởi vợ của anh, người đang sưởi ấm mình ngay trước lò sưởi với hai tâm hồn lạc lõng, đầy tổn thương bên cạnh. Cô cho đi mà không vụ lợi, không tìm kiếm một mục đích nào cả. Tình yêu không để trao đổi nhưng có một điều gì đó bên trong cô và cô chia sẻ một cách hào phóng. Hàng đêm anh vẫn chìm sâu trong cơ thể cô và không giữ lại gì cả. Người phụ nữ là vợ anh, một người hết sức khó chịu, tự đắc, người mà đồng thời vừa làm đảo lộn cuộc sống của anh vừa hạ gục anh, và anh nhận ra ngay trong ánh lửa bập bùng, rằng anh đã yêu cô.
9.4
Anh đã rơi vào tình yêu với vợ mình.
Nhận thức đó dâng lên như một cơn sóng thủy triều tràn qua anh và cuộn anh sụp xuống rồi lại trồi lên, khiến anh sặc nước và bầm dập, anh lắc đầu mình khi tự hỏi chuyện quái gì đang diễn ra với anh vậy. Anh đứng ngay ra đó, ở giữa căn phòng, khi cô đang lờ anh, và quan sát cuộc đời anh rẽ ra khỏi con đường cao tốc để vào một con đường đầy đá, ổ gà và bụi rậm. Lảo đảo với những cảm xúc, anh bước lùi lại như thể để rút lui khỏi toàn bộ cái đống lôn xộn đó.
Đồ khốn khiếp.
Anh đã yêu vợ mình.
"Nick?"
Anh mở miệng để trả lời, nuốt khan, và thử lại lần nữa. "Yeah?"
"Nếu anh không muốn xem bộ phim, thì cho em một đề nghị khác đi. Em nghĩ là chúng ta nên uống rượu ngay trước đống lửa và ngắm trận bão tuyết, nhưng nếu anh thấy kì quặc thì em vẫn để mở các lựa chọn."
Cô đang nói chuyện về bộ phim và anh thì vừa trải qua cơn trấn động lớn nhất trong cuộc đời mình. Nick nhắm mắt lại và đẩy lùi những cảm xúc đang thiêu rụi bức tường đổ nát và để lại anh với một đống hoang tàn. Như thể con chó đã nhận ra được đồng nạn nhân, nó liền nâng đầu mình lên và quan sát.
Rồi Nick biết anh cần phải làm những gì.
Quá mới mẻ để thể hiện những cảm xúc bằng lời nói, quá bối rối để biết cử xử ra sao với điều chưa từng có này, những cảm xúc quay cuồng, hỗn loạn đó bùng nổ trong anh cho đến khi anh chỉ có thể giải thoát chúng bằng một cách duy nhất.
Anh băng qua căn phòng và quỳ xuống trước cô. Con chó phát ra một tiếng rên rỉ nho nhỏ và di chuyển khỏi lòng cô để biến mất vào trong bếp. Alexa nhìn vào Nick với câu hỏi hiển hiện trong đôi mắt khi anh đặt lòng bàn tay mình khum lấy má cô và chăm chú nhìn vào gương mặt cô. Như thể đang nhìn vào cô lần đâu tiên, anh thu lấy từng nét đặc điểm và để bản thân mình rơi vào vực sâu.
"Anh muốn làm tình với em."
...
Alexa lắng nghe những lời chồng cô thốt ra và tim cô ngừng đập, rồi sau đó nện trong một nhịp điệu không đồng đều. Cô không biết sự khác biệt của lần này, nhưng có cảm tưởng rằng họ đã tìm thấy nhau trên con đường, và anh đã chọn con đường khó để đi.
Họ đã làm tình mỗi đêm kể từ bữa tiệc của Micheal, đôi lúc chậm rãi, đôi lúc lại nóng bỏng và điên cuồng. Anh đã thì thầm những lời khiêu khích và cả khen ngợi nữa, nói với cô rằng cô trông đẹp như thế nào và anh muốn cô ra sao.
Nhưng anh chưa từng nhìn vào sâu trong mắt cô như anh biết rõ cô là ai như thế này. Như thể cái phần vỏ bên ngoài được bóc ra và để lộ phần ruột chín bên trong, Alexa cảm thấy bị vạch trần trước anh. Cô nín thở và đợi anh thoát khỏi cơn mê.
Nhưng thay vào đó, anh ôm lấy hai má cô trong long bàn tay và nói ngay trên đôi môi cô. "Em là vợ anh và anh muốn làm tình với em."
Rồi anh hôn cô, chậm rãi và ấm áp khiến cho máu cô sôi sục, như si rô được đổ lên một chiếc bánh nóng, cho đến khi cơ thể cô mềm nhũn và đôi môi cô tách ra cho anh, lưỡi họ xoắn vào nhau trong một nhịp điệu cổ xưa giữa đàn ông và đàn bà mà đã tồn tại qua hàng thế kỉ.
Anh nhẹ nhàng ấn lưng cô xuống tấm thảm và cởi quần áo cô ra, dừng lại để đụng chạm và nếm từng inch làn da lộ ra cho anh với sự tôn thờ mà đã khiến cô kích động, hạ gục cô và làm cô muốn thậm chí còn nhiều hơn.
Với sự thành thạo, anh tách đôi chân cô ra và quỳ gối lên, rẽ cái nếp gấp che dấu khoái cảm của cô với những ngón tay dịu dàng. Và sau đó anh hôn cô, sử dụng lưỡi và đôi môi anh đẩy cô đến bờ vực, lờ đi những cảm xúc quay cuồng của cô để anh kéo mình lùi lại cho đến khi cô đạt được khoái cảm và quằn quại uốn công hông bên dưới anh. Anh giữ lấy hông cô và tiếp tục hôn cô cho đến khi cô thút thít trong cô họng và bắt đầu cầu xin anh, cầu xin anh...
Anh đẩy tới phía trước và dừng lại trước lối vào của cô.
"Hãy nhìn anh, Alexa."
Nửa mê mụ, cô mở mắt mình ra và nhìn chằm chằm vào người đàn ông cô yêu đến từng phần, chờ đợi anh yêu cầu cô, chờ để nhận lấy bất cứ thứ gì anh có thể trao.
"Đó luôn luôn là em." Anh dừng lại như thể để chắc chắn cô nghe và hiểu được từng từ ngữ anh nói. Những cảm xúc mãnh liệt hiện sâu trong đôi mắt màu hổ phách. Anh ghì chặt những ngón tay cô, như thể đang cố gắng dùng nó nói thay lời.
"Và sẽ luôn luôn là em." Anh đẩy vào và cô thét lên. Không rời mắt khỏi đôi mắt cô, giữ những ngón tay cô đan trong tay anh, anh chôn vùi sâu bản hết mình và bắt đầu di chuyển. Mỗi lần đẩy vào anh lại đòi hỏi nhiều hơn cơ thể cô. Anh đã thay đổi sự mạo hiểm và đang tiến thẳng vào trái tim cô, khi anh tiếp tục trao tất cả bản thân mình, đẩy cô một cách từ từ, vuốt ve cô chậm rãi cho đến khi cô lơ lủng trên rìa của vách đá. Lần này khi cô rơi xuống anh rơi cùng cô, nắm lấy đôi tay cô trong toàn bộ chuyến hành trình anh chia sẻ với cô. Và khi họ quay trở lại, anh ôm lấy cô trong vòng tay mình ngay trước ngọn lửa, ấn một nụ hôn lên thái dương cô, và nằm yên với cô trong sự tĩnh lặng ngọt ngào đang phủ lên trên họ như những bông tuyết lười biếng đang rơi xuống nền đất. Cô nhận ra một điều gì đó đã thay đổi giữa họ, một điều gì đó mà anh chưa sẵn sàng để nói ra, rồi cô giữ chặt lấy tia hi vọng đó, ngay cùng lúc cô nguyền rủa chình bản thân mình vì chưa bao giờ nghĩ rằng anh có thể thuộc về cô.
Một lúc sau, khi đang ngủ lơ mơ trong vòng tay ấm áp tuyệt vời của cơ thể anh, anh thì thầm với cô. "Con chó có thể ở lại."
Cô đánh thức bản thân mình trong một lúc và tự hỏi liệu cô đã nghe đúng không. "Gì cơ?"
"Đó là món quà cho em. Con chó có thể ở lại."
Tắc nghẹn, cô tìm kiếm những từ ngữ để nói cho anh biết anh đã trao cho cô những gì, và cũng giống như anh, cô không thể. Vì vậy, cô tìm kiếm anh một lần nữa, kéo đầu anh xuống cô và thể hiện với anh bằng một cách khác.
...
Hôm sau, Nick nhìn người vợ đang bị ốm của mình và lắc đầu. "Anh đã nói em thế nào."
Cô rên rỉ và quay sấp ấn mặt mình vào gối, rồi ho nặng. "Anh không phải nói những từ đó. Em cần nhiều Nyquil hơn." (Nyquil là một loại thuốc thông dụng dùng để điều trị cảm lạnh)
Anh đặt cái khay toàn bộ chất lỏng bao gồm súp gà, nước lọc, và nước trái cây bên cạnh cô. "Chiết tiệt, không được, không khi đang dùng thuốc kháng sinh và si ro ho. Bác sĩ đã cảnh báo anh. Không cả nước xịt mũi. Anh đã đọc nó trong một bài báo."
"Em muốn Mẹ mình."
Anh cười và ấn một nụ hôn lên mái tóc rối của cô. "Em có chiếc ti vi và một cái remote. Một hộp khăn giấy. Một cuốn tiểu thuyết tình yêu và một cái điện thoại. Nghi ngơi sớm đi và anh sẽ quay lại sau."
"Em phải đến tiệm sách. Maggie rất tệ với khoản chăm sóc khách hàng."
"Con bé có thể xử lý nó trong hôm nay. Hãy nghĩ về tất cả những gã mà con bé sẽ quyến rũ để mua nhiều sách hơn xem. Ăn súp của em đi đấy."
Cô càu nhàu một điều gì đó và anh nhẹ nhàng đóng cánh cửa sau lưng mình.
Nick nhảy vào trong chiếc Volkswagon, hoàn toàn cảm thấy hài lòng. Với việc cô ốm liệt giường, anh cuối cùng cũng có cơ hội để đổi bộ lốp mới và thay dầu trong cái pittông của cô. Anh đã đích thân đưa cô đến bác sĩ, nhận lấy đơn thuốc, dừng lại ở quầy thuốc để mua, rồi đặt cô bên dưới những sự bảo bọc.
Một phần trong anh nhìn toàn bộ cảnh tượng trên và nói với anh rằng anh đang hành động như một người chồng. Người chồng thực sự chứ không phải là một kẻ giả mạo. Còn phần tệ hại nhất trong anh lại cảm thấy thực sự hài lòng với cái vai trò này.
Anh ra khỏi chiếc xe, cầm lấy toàn bộ đống giấy tờ trong hộp đựng găng tay của cô và rồi anh dừng lại. Anh hi vọng cô giữ bản thông tin chiếc xe trong cái đống lộn xộn này, và bắt đầu lục tìm trong những cái hóa đơn đó.
Một lá thư chính thức từ ngân hàng đã làm anh sợ hãi.
Anh đọc hết lá thứ và chú ý đến ngày tháng. Đã cách đây đúng một tháng. Ngay sau đám cưới của họ. Và sau khi cô đã nhận số tiền. Cái quái gì đang diễn ra vậy?
Chiếc điện thoại BlackBerry của anh reo lên. Bị phân tâm, anh nhấc máy. "Xin chào?"
"Lâu rồi con không nhận cuộc gọi của ta đấy nhỉ."
Những kí ức về tuổi thơ kéo anh trở lại. Với sự luyện tập đã được tích lũy, trái tim anh lạnh lùng, đi cùng với tông giọng của anh. "Jed. Ông muốn gì?"
Cha anh cười lớn. "Đây có phải là cách chào đón ta đáng được nhận từ con trai mình? Con thế nào rồi?"
Nick thả lá thư vào lòng mình và xem xét tình huống. "Tốt. Sao về từ Mexico sớm vậy?"
"Yeah, ta đã kết hôn."
Người vợ thứ tư. Mẹ anh chắc sẽ nhảy xổ ra từ chỗ của ba tà và gây rắc rối– mọi chuyện dường như đã trở thành thông lệ. Maggie và anh luôn chỉ là quân tốt để khiến trò chơi hấp dẫn hơn thôi. Sự kinh tởm cào xé trong dạ dày anh. "Xin chúc mừng. Nghe này, tôi phải đi và không có thời gian để tán gẫu đâu."
"Ta có chuyện cần bàn bạc với con, con trai. Ăn trưa với ta nhé."
"Thứ lỗi, tôi bận rồi."
"Ta chỉ cần một tiếng thôi, nhiều nhất đấy. Hãy sắp xếp thời gian đi nào."
Một sự cảnh báo dâng lên xuyên qua cái điện thoại. Nick nhắm chặt mắt khi anh đấu tranh chống lại bản năng. Anh tốt hơn nên gặp ông ta, chỉ để phòng Jed có những ý tưởng điên rồ nào đó với Dreamscape và muốn tuyên bố cái nguyện vọng đó. "Tốt thôi. Tôi sẽ gặp ông lúc 3 giờ. Quán Planet Diner."
Anh ngắt mắt và nhìn lại vào lá thứ.
Tại sao Alexa lại nói dối về việc cô sử dụng 1.500 đô la ra sao chứ? Hay cô liên quan đến một vấn đề gì đó mà anh chưa bao giờ tưởng tượng ra được? Nếu cô hỏi một khoản vay từ ngân hàng cho quán cà phê và đã bị từ chối, vậy thì tiền của anh đã đi đâu?
Câu hỏi đó quay cuồng trong đầu óc anh nhưng chẳng mang lại ý nghĩa nào cả. Vì một vài lý do nào đó, cô đã không muốn anh khám phá ra sự thật. Nếu cô thực sự muốn nhiều tiền hơn, cô có thể đề nghị anh cùng kí vào giấy vay tiền và nó chắc chắn sẽ được chấp nhận. Vậy cái quái gì đang diễn ra thế này?
9.5
Anh đợi cho xong chiếc xe và đi đến văn phòng để trì hoãn thời gian. Anh đã gọi nhanh về nhà để kiểm tra xem cô có ổn không cho đến khi anh kết thúc bữa ăn trưa của mình với Jed. Một thôi thúc mãnh mẽ muốn anh hỏi cô một vài câu hỏi quan trọng, nhưng phần khác trong anh lại tự hỏi liệu anh có muốn biết sự thật không. Anh có thể đã yêu cô, nhưng cái giới hạn cuối cùng vẫn sẽ không thay đổi. Anh không thể cho cô một sự ổn định và những đứa trẻ. Chung quy thì nếu cô ở lại, cô sẽ kết thúc bằng việc căm ghét anh. Một nỗi kinh hoàng quét qua anh với những suy nghĩ đó.
Jed đang đợi ở góc quán. Anh nhìm chăm chú vào người đàn ông đang chia sẻ dòng máu với mình. Tiền bạc và sự lười biếng có vẻ hợp với ông ta. Mái tóc ông đã bị cháy nắng dưới ánh mặt trời Mexico, và những đường rán nắng rõ rệt hiện trên gương mặt ông đã tạo cho ông ta một nét tính cách mà ông không thực sự có. Ông là một người cao ráo, và biết cách ăn mặc. Hôm nay ông mặc một chiếc áo len Ralph Lauren đỏ, quần đen, và đôi giầy lười bằng da.
Đôi mắt đen của ông ngời sáng nhẹ do chất cồn gây ra. Có lẽ là một ly cocktail trước khi ông đến gặp đứa con trai thất lạc lâu ngày của ông ta. Khi Nick đi vào trong quán, anh đã để ý thấy những nét giống nhau trên gương mặt và cấu trúc cơ thể của họ. Anh rùng mình. Điều khiếp sợ nhất trong cuộc đời anh là ngồi đối diện trước người đàn ông này. Với cái khả năng trở thành cha của anh.
"Nick, thật vui được gặp con." Jed giơ tay ra và bắt tay anh, rồi dành ra một ít phút tán tỉnh cô phục vụ.
Nick gọi một tách cà phê. "Vậy là, điều gì đã mang ông đến New York này, Jed?"
"Đây là quê nhà của Amber. Trở về để tham hỏi thôi. Ta đang nghĩ đến việc ở lại thành phố một khoảng thời gian. Xây một căn nhà. Có lẽ chúng ta có thể dành nhiều thời gian cùng nhau hơn?"
Nick đã thử nghiệm xem có sự rung động nào trong chiếc lồng chặt kín cho bất kì cảm xúc gì không nhưng nó vẫn giữ yên. Thật may mắn, anh không cảm thấy gì cả. "Tại sao?"
Jed nhún vai. "Ta nghĩ là cần ra ngoài với đứa con trai duy nhất của mình. Chỉ một khoảng thời gian thôi, con biết đấy. Công việc con thế nào rồi?"
"Tốt." Nick nhấm nháp cà phê của anh. "Ông muốn tôi đến để nói cái gì?"
"Ta nghe rằng con đã kết hôn. Chúc mừng. Tình yêu, tiền bạc hay là tình dục vậy?"
Nick chớp mắt. "Cái gì cơ?"
Cha anh cười lớn. "Tại sao con lại kết hôn với cô ta đấy? Ta cưới mẹ con vì tình yêu và nó đã kết thúc trong một thảm hỏa chết tiệt. Người vợ thứ hai và thứ ba là vì tinh dục, và nó đã bay vèo. Nhưng Amber thì tất cả chỉ là tiền.
Tiền bạc và một ít tôn trọng. Ta có cảm giác là cuộc hôn nhân này sẽ được lâu dài."
"Giả thuyết thú vị đấy."
"Thế con là cái nào?"
Quai hàm anh nghiến chặt. "Tình yêu."
Jed huýt sáo và cắt vào chiếc bánh ngọt. "Con thật thảm hại. Nhưng ít nhất con cũng thừa hưởng được mặt tốt của Bác Earl. Ta đã nghe tất cả mọi chuyện về nó."
"Tôi thậm chí còn không suy nghĩ đến việc tranh luận cái nguyện vọng đó. Nó đã được thực hiện."
"Thật quá thể, không phải sao? Con biết đấy, ta nghĩ ta và con giống nhau nhiều hơn con tưởng. Chúng ta đều thích tiền, và chúng ta đều thích phụ nữ. Không có gì là sai trái với nó cả." Jed chĩa cái nĩa vào anh. "Ta không ở đây để gây rắc rối – ta có tiền của mình và không cần cái của con. Nhưng Amber phiền đến chết tiệt về việc ta phải gần gũi với những đứa con của mình. Ta nghĩ chúng ta có thể cùng ăn trưa với nhau. Con biết đây, Maggie và con, cùng những đứa con của Amber."
Sự lố lăng của tình huống đó đã gây ra một khoảnh khắc không nói lên lời. Nick nghĩ về tất cả những lần anh đã cầu xin Jed để có được một buổi nói chuyện vớ vẩn cùng ông ta, với một bữa ăn. Và bây giờ chỉ bởi vì người vợ mới của ông đã ép ông, nên Jed cho rằng ông sẽ nhảy vào để thử nghiệm với mối quan hệ cha con. Một sự cay đắng đau nhói rò rỉ ra khỏi lớp băng lạnh. Quá tầm thường. Quá muộn màng. Thậm chí còn tệ hơn nữa, Jed lại còn chả thèm bận tâm đến nó.
Nick uống cạn tách cà phê. "Jed, tuy đánh giá cao lời đề nghị đó, nhưng tôi sẽ bỏ qua. Tôi không cần ông trước đây. Bây giờ cũng chẳng cần."
Đôi mắt cha anh đã chuyển sang hèn hạ. "Luôn luôn nghĩ là mày tốt hơn tao sao hả? Chàng trai vàng. Nghe này, con trai, mau mủ là máu mủ, và mày sẽ nhận ra sớm thôi, rằng mày sẽ đi đến cái sai lầm như tao." Ông ta gần như gầm gừ trong những lời nói tiếp theo. "Muốn biết sự thật không? Tao cưới mẹ mày vì tình yêu, nhưng cô ta chỉ muốn tiền của tao. Rồi khi tao phát hiện ra sự thật, tao chuẩn bị kết thúc nó nhưng đã quá trễ. Bà ta đã mang thai. Và tao bị mắc kẹt lại. Với mày."
Nick nuốt khan khi cơn ác mộng hiện ra trước mắt anh. "Cái gì cơ?"
Jed trao cho anh một nụ cười kinh tởm. "Chính xác đấy, mày là nỗ lực tuyệt vọng của cô ta để giữ tao, và nó đã ra trò. Một đứa trẻ nghĩa là phải chu cấp cuộc sống cho nó và người vợ. Tao đã quyết định ở lại và làm điều đó, nhưng không bao giờ tha thứ cho cô ta."
Cái sự thật đó đã khiến mọi chuyện trở nên rõ ràng khi những mảnh ghép đã được xếp vào hoàn chỉnh. Jed chưa bao giờ muốn anh ngay từ đầu, cả Maggie cũng vậy. "Tại sao lại nói với tôi bây giờ?"
Cha anh mỉm cười nhẫn tâm. "Như một cảnh báo. Hãy cảnh giác người vợ mới của mày. Nếu cô ta lấy mày vì tiền và cảm thấy mày đang rời xa, cái sai lầm kia sẽ xảy ra. Hãy kiểm tra lời tao nói. Và sau đó mày sẽ bị mắc bẫy giống như tao mà thôi." Ông ta dừng lại. "Bởi vì mày giống tao, Nick à."
Nick nhìn vào cha anh một lúc lâu. Một sự sợ hãi nho nhỏ thoát ra khỏi cái lồng kín khi anh nhận ra người đàn ông, người là cha của anh đã không có được bất kì sự tôn trọng nào trong gia đình của ông. Sẽ ra sao nếu Jed đúng? Sẽ ra sao nếu tất cả những năm tháng đấu tranh chống lại gen di truyền của anh thành công cốc, và cái thời điểm của anh đang đến? Sẽ ra sao nếu anh đã được định trước giống cha mình, mặc cho anh có chọn con đường ngắn hay là dài?
Những tuần vừa qua đã lừa phỉnh anh nhảy vào những sự việc anh tin tưởng không tồn tại. Tình yêu. Chân lý. Gia đình. Alexa đã lừa dối anh về khoản tiền. Còn điều gì khác nữa mà cô đang lừa dối anh? Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh. Sẽ ra sao nếu cô đang thực hiện một kế hoạch lớn trong lúc anh yêu cô?
Sự nghi ngờ tấn công anh với một cú đấm dữ dội, nhưng anh lờ chúng đi và ngẩng đầu mình lên. "Chúng ta không có gì giống nhau cả. Chúc may mắn, Jed."
Anh ném một vài cái hóa đơn lên bàn và rời đi, nhưng những lời nói của ông ta đã nhạo báng anh trong từng bước đi.
Bởi vì sâu trong trái tim anh, anh đang tự hỏi liệu đó có phải là sự thật. Anh tự hỏi liệu anh có giống Jed Ryan nhiều như anh nghĩ không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.