Thương Thiên

Chương 729: Trung ương hậu thổ




Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Hắn vốn là một gã tán tu trong Thập Vạn đại sơn, không biết từ nơi nào học được một một thần thông độn thuật, ở Thập Vạn đại sơn làm mưa làm gió, coi như cũng có chút danh tiếng.

Thế nhưng hắn cảm thấy sau lưng mình lạnh toát, vô cùng lạnh. Bản thân mình thật vất vả mới tu được tới Thiên Đạo thượng cảnh, hăng hái chạy tới tham gia Ẩn Lâm đại hội, đồng thời thu được tư cách tiến vào Cổ Vực tầm bảo, mắt thấy cơ hội đổi đời, thế nhưng thiên ý trêu ngươi, hết lần này tới lần khác hắn lại đi vào Xích Viêm Giới.

Nếu chỉ như thế thì cũng thôi, ai ngờ sau khi tiến vào Cổ Vực, lần đầu tiên là bị vây quanh bởi đàn thú, sau đó bị một đầu dị thú sư hổ đuổi ba ngày ba đêm, cuối cùng phải trốn trong địa huyệt không thấy ánh mặt trời để tránh bão cát.

Đúng vậy, những thứ đó cũng không tính là gì, chỉ cần nhẫn lại là sẽ có thu hoạch, cho dù nếm chút khổ sở cũng là đáng giá.

Thế nhưng thảm nhất chính là, đó mới chỉ là bắt đầu.

Trong địa huyệt cũng không hề an toàn một chút nào, một con tích xà suýt chút nữa đem hắn thiêu cháy, nếu không phải hắn có độn thuật rất cao, sợ rằng đã hóa thành tro tàn. Vốn lúc hắn cho rằng, bản thân mình cuối cùng cũng thoát khỏi khổ ải thì đột nhiên phía xa xuất hiện một đám mây đen... Đợi hắn nhìn kỹ lại, thì đó đâu phải là mây đen, mà chính là đám Phệ Linh phi nghĩ.

Thấy một màn như vậy, hắn sợ đến tè ra quần, liều mạng chạy trốn.

Khi hắn thấy trên đỉnh núi Xích Viêm có quang mang, vốn cho rằng sẽ có người ở đó cứu trợ, vì vậy trực tiếp chạy tới nơi này, đáng tiếc là, khi hắn lên tới đỉnh núi mới phát hiện ra, đừng nói là cứu trợ, ở đây ngay cả cái rắm của người ta cũng không có. Cũng may Xích Viêm Sơn này bị một cỗ lực lượng thần bí bao phủ, đám Phệ Linh phi nghĩ không dám xông vào, chỉ có thể bay lượn ở bên ngoài, đáng thương cho hắn lại bị vây ở chỗ này.

...

Nghe đối phương thuật lại, Nhạc Phàm biết bản thân mình đã hiểu lầm hắn, vì vậy vẻ mặt hòa hoãn không ít.

- Ngươi có biết đó là vật gì không?

Sau khi lấy từ trong giới tử ra một bộ quần áo để thay, Nhạc Phàm ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xa nói.

- Ách.

Hắn nhìn theo ánh mắt Nhạc Phàm, thấy thiên địa xa xa xuất hiện một vết rách, tức thì ánh mắt có chút dị dạng.

- Cái này...

Hắn ấp a ấp úng nói:

- Hồi bẩm hộ pháp, thứ kia ta cũng không rõ ràng lắm, ta chỉ biết là, trước đó không lâu chín thế giới trong Cổ Vực xuất hiện chín đạo quang trụ, khiến cho dị tượng xuất hiện. Sau đó toàn bộ phía trên Cổ Vực xuất hiện một mảnh tinh không. Vốn khi thứ đó xuất hiện, ta cũng muốn đi xem náo nhiệt, thế nhưng khôn nghĩ tới đám Phệ Linh phi nghĩ chết tiệt kia đang ở bên ngoài.

Nhạc Phàm nhíu mày nói:

- Cổ Vực đã mở ra bao lâu rồi?

- Đại khái khoảng mười tám ngày.

Hắn lần này trả lời rất cẩn thận, đồng thời còn quan sát vẻ mặt đối phương, hắn rất sợ bản thân mình trả lời không tốt, bị một tát của người ta đánh chết.

- Mười tám ngày.

Nhạc Phàm tính toán thời gian một chút, sau đó gật đầu nói:

- Thứ này đối với ngươi hẳn là hữu dụng, ngươi mau thu lấy, đa tạ ngươi nói cho ta biết mấy tin tức này. Lý mỗ có việc trong người, cáo từ!

Vừa nói xong, thân thể Nhạc Phàm như tên bắn, bắn thẳng lên phía trên trời cao, biến mất phía chân trời.

- Người này tựa hồ không phải bất cạn nhân tình như người ta vẫn thường nói a! Thiếu chút nữa khiến ta sợ tới tè ra quần rồi.

Hắn vốn định khách sáo hai câu, không ngờ đối phương nói đi là đi, tâm tình buông lỏng lúc này lại có chút thất lạc.

Sau khi phục hồi tinh thần, hắn nhìn vật trong tay một chút, sau đó mắt trừng lớn, vẻ mặt kích động:

- Trời! Là nội đan! Nội đan dị thú, phẩm chất cực phẩm! Lão trời già, Âu mai gót! Cường giả chính là cường giả, tùy tiện ném ra vài thứ đều không phải là bình thường... Ha ha, lẽ nào vận khí của ta đã bắt đầu chuyển biến? Ha ha ha.

Sau khi cười to một trận, hắn nhìn trái nhìn phải một lúc, lúc này mới cẩn thận đem viên nội đan dị thú để vào trong giới tử tùy thân của mình, nhịn không được đắc ý một phen.

...

Hai chữ "hậu thổ", đại biểu cho sự trầm trọng như đại địa.

Hậu thổ thế giới, chính là trung ương của toàn bộ Cổ Vực, vết rách ở giữa thiên địa kia xuất hiện ở chỗ sâu nhất của thế giới này.

Cổ Vực tuy rằng có thập phương thế giới, thế nhưng chín thế giới khác cũng không có khổng lồ bằng thế giới này.

Đây chính là thế giới thần bí cùng quỷ dị nhất Cổ Vực, quanh năm bị một mảnh huyết sắc bao phủ, không có non xanh nước biếc, không có phi cầm dị thú, chỉ có một biển xương cốt.

Trong biển xương cốt này, không biết đã chôn xuống bao nhiêu vết tích năm tháng... Có hài cốt của nhân tộc, thú tộc, còn có rất nhiều hài cốt không thể phân biệt chủng tộc. Chúng nó dường như bị thứ gì đó trói buộc, một khi có người bước vào nơi này sẽ gặp phải sát lục chi khi không ngừng ăn mòn, hoặc bị biển hài cốt này bao phủ, ngay cả nửa bước đi cũng khó khăn.

Mặt khác, Hậu thổ giới không thể tùy ý phi hành, bởi vì trên không trung của nó không ngừng có cương phong, chỉ cần nhiễm vào một chút, quản hắn là cao thủ hay là không cao thủ, lập tức hóa thành bụi phấn, trừ phi như Đại Tôn có một giới lực, bằng không khó có thể tránh khỏi. Vì vậy, có rất ít tu sĩ ở nơi này dám phi hành, mà kỳ bảo ở nơi này bởi vì hạn chế của hoàn cảnh mà những vật mang ra ngoài đã ít nay lại càng ít.

Nói ngắn gọn, muốn sống sót trong Hậu thổ giới này không chỉ có thực lực cường đại hơn người, mà còn cần phải thật cẩn thận. Bất luận là Thiên Đạo cường giả nào dưới Đại Tôn, chỉ cần có chút sai sót là lập tức lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Đương nhiên, nơi hung hiểm tất có đại kỳ ngộ.

Truyền rằng, trong chỗ sâu của Hậu thổ giới đó mới chân chính là thượng cổ chiến trường, cách một đoạn thời gian, trong chỗ sâu đó lại chiếu ra một loại cực quang thần bí, được gọi là Thiên Địa nguyên từ.

Vật ấy mà Thiên giới có liên quan mật thiết với nhau, chỉ cần hấp thu được Thiên Địa nguyên từ lực, không những có thể ổn định tâm thần, tăng cường lực lượng, mà trọng yếu hơn là có thể kéo dài thọ mệnh. Thần vật như vậy, đối với người tu hành mà nói, có lực hấp dẫn trí mạng, tự nhiên đều là mục tiêu tranh đoạt của mọi người, cho dù lài Đại Tôn cũng không ngoại lệ.

Trên thực tế, mỗi một lần Cổ Vực mở ra, cường giả chân chính sẽ không đi tới địa phương khác, bọn họ cũng không thiếu cái gì mà Thiên Tinh hay thiên tài địa bảo, mà bọn họ tập trung vào Hậu Thổ giới này, hi vọng có thể thu được một tia Thiên Địa nguyên từ lực.

Chỉ tiếc rằng, đến nay, ngoại trừ Đại Tôn ra, còn chưa nghe qua ai có thể thu được Thiên Địa nguyên từ lực.

...

Phía Bắc, nơi này chính là cửa nhập khẩu duy nhất của Hậu Thổ giới.

Lúc này, trong hư không, năm đạo huyền quang từ từ hạ xuống, chính là nơi năm vị Đại Tôn hạ xuống Cổ Vực.

Theo sự xuất hiện của năm vị Đại Tôn, thiên uy cuồn cuộn mênh mông dần dần tràn ra, khiến cho cả Cổ Vực run rẩy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.