Thương Thiên

Chương 722: Dị tượng kinh thiên




Ở giữa thế giới hắc ám, hai mắt đang nhắm chặt của Thiết Huyết chậm rãi mở ra, một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống.

- Thanh Khâu bộ tộc quả nhiên danh bất hư truyền, nếu như định lực của ta không mạnh, chỉ sợ đã chết trong tay các ngươi... Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Thiết Huyết hít sâu một hơi, không khỏi cảm thán nói:

- Bát Vĩ Linh Hồ đã lợi hại như vậy, nếu như Cửu Vĩ Thiên Hồn sợ rằng chư thiên thần phật đã rơi xuống phàm trần, khó trách Thanh Khâu nhất tộc các ngươi lại rơi vào họa diệt tộc... Là thiên địa không cho phép yêu nghiệt như các ngươi tồn tại a!

Chi chi!

Bát Vĩ Linh Hồ dường như có thể hiểu được Thiết Huyết đang nói gì, vì vậy nó phẫn nộ kêu lên hai tiếng, ánh mắt cảnh giác nhìn vào đối phương. Trong mắt nó, người có thể phá tan ảo cảnh của mình, nhất định thực lực không yếu hơn mình.

Tâm tình Thiết Huyết trùng xuống, nhìn tiểu hồ ly trước mặt, một lát sau nói:

- Vừa nãy là thời gian sau này sao? Hay là vì ước mơ trong lòng ta? Như vậy rất tốt, thực sự rất tốt, chí ít còn khiến ta nhìn thấy hi vọng... Tiểu tử kia, cảm ơn ngươi có thể khiến ta cảm nhận hạnh phúc nhưu vậy, mặc dù rất ngắn, rất thống khổ, nhưng ta rất thỏa mãn.

Chi chi.

Bát Vĩ Linh Hồ cào cào chân trước, có chút nghi hoặc nhìn Thiết Huyết, bản thân mình rõ ràng là muốn lại hắn, thế nhưng đối phương lại cảm tạ mình, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhân tộc quả nhiên là tộc đàn phức tạp.

Dường như nhìn ra trong lòng con hồ ly này đang vô cùng nghi hoặc, Thiết Huyết cũng không nhiều lời, trực tiếp nâng Thiên Mệnh châu lên nói:

- Tiểu tử kia, ngươi có biết vậy này?

Xuy! Xuy! Xuy!

Dưới sự thôi động của bí pháp, Thiên Mệnh châu bắn ra quang hoa vạn trượng, từng bí văn kỳ bí xa xưa vờn quanh hạt châu, hình thành một họa quyển kỳ dị, dường như là cố sự thời xưa.

Chi Chi!

Bát Vĩ Linh Hồ nhìn chằm chằm vào Thiên Mệnh Châu, trong mắt tràn ngập vẻ sùng kính. Tại sâu trong linh hồn nó dường như có một thứ gì đó đang trói buộc, khiến cho nó không thể phản kháng.

- Còn không lui ra!

Thiết Huyết quát lớn một tiếng, Bát Vĩ Linh Hồ có chút không cam lòng kêu lên hai tiếng, lập tức biến mất tại chỗ.

Sau đó, hai tay Thiết Huyết lại đánh ra một đạo pháp quyết, đem Thiên Mệnh châu đánh xuống dưới đất.

....

Ong ong ong!

Trong bóng tối tĩnh lặng, một quang trụ hiện lên, toàn bộ thế giới này được quang trụ chiếu sáng.

Phóng mắt nhìn về phía xa, thế giới này tương phản với những thế giới khác, hoang vắng vô tận, màu sắc sặc sỡ.

Kỳ thực, nhân sinh cũng là thế này.

Quá khứ đã qua, bên trong đầy rẫy thất tình lục dục và vô số hồi ức. Mà quỹ tích của thế giới thời gian lại mờ ảo bất định, cái gì cũng không có, chỉ có một mảnh hoang vu. Chỉ có nắm chắc hiện tại, thì thì tương lai mới tươi sáng, tốt đẹp, mới có thể đem sinh mệnh và mộng ước phát triển trong tươi lai.

Trong lòng Thiết Huyết dường như có điều lĩnh ngộ, ngẩng đầu nhìn lên phía trên.

Trên bầu trời cao vợi phía xa, sát khí dày đặc dưới sự xua đuổi của quang trụ, từng chút từng chút tản ra, lộ ra một mảnh tinh không vô tận.

Trong tinh không, vô số tinh quang tỏa ra, hội tụ tại trung ương Hậu Thổ giứoi, đó chính là địa phương hạch tâm của Cổ Vực.

Ong ong ong!

Khí tức thê lương cổ xưa tràn ngập mỗi một ngóc ngách của Thập Phương giới.

Trong sát na, phía chân trời xa xa bỗng nhiên xuất hiện một vết rách, phảng phất như vật gì đang xuất hiện, dẫn tới biến hóa của toàn bộ Cổ vực.

...

Nam Phương Huyền Sơn Giới, khắp nơi hung hiểm.

Lúc này, toàn thân Vương Sung đều là máu, đang cùng một đầu dị thú giống trâu khổng lồ giao đấu.

Đột nhiên, dưới chân truyền đến sự rung động, song phương đều ngừng tay, đồng thời nhìn về một phương hướng.

- Đó là vật gì vậy? Lẽ nào chính là THiên Duy chi môn như lời Thiết Huyết nói? Thanh thế quả nhiên là lớn!

Vương Sung nhăn mày, trong lòng nghĩ Cổ Vực này quả nhiên vô cùng quỷ quái. Trong lúc lơ đãng, hắn liếc nhìn ngưu thú trước mặt, vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra thân thể của nó đang run lên, dường như nhìn thấy điều gì kinh khủng.

Bằng vào thực lực của đầu ngưu thú này, trong Tu Hành Giới tuyệt đối là cao thủ trong Thiên Đạo thượng cảnh, điều khiến cho nó sợ hãi như vậy, độ kinh khủng khủng không cần nói cũng biết.

- Đã có dị động, khẳng định sẽ hấp dẫn rất nhiều người, nói không chừng còn có thể gặp đám người Nhạc Phàm.

Từ trước tới này Vương Sung là người trời không sợ đất không sợ, đương nhiên không có lý do gì không tới giúp vui. Hắn xoa ngân thương nhiễm đầy tiên huyết, thu lại về sau lưng, sau đó quay về phía ngưu thú nói:

- Đại gia hỏa, vừa rồi đánh một trận quả thực vô cùng thống khoái, đáng tiếc hiện tại lão tử muốn đi tìm ngươi, không có thời gian đánh nhau với ngươi... Được rồi, lão tử đi trước, sau này nếu có cơ hội, lão tử sẽ tới tìm ngươi. Ha ha...

Trong tiếng cười lớn, Vương Sung tung người rời khỏi nơi này.

Ngưu thú nhìn về phía xa, chà chà chân xuống mặt đất, từ trong yếu hầu phát ra tiếng rống bất đắc dĩ.

...

Tây Phương Thanh Linh Giới, một mảnh màu xanh bao phủ.

Ở đây, lúc này có một nam một nữ đang sóng vai mà đi, có vẻ phi thường thân mật, chỉ là cách ăn mặc của hai người lại khiến cho người ta không được tự nhiên.

Nam tử thân mặc trường bào, trên người có nhiều chỗ tổn hại, mơ hồ có thể thấy được vết máu đọng lại.

Nữ tử thì trái lại, bạch y phiêu nhiên, xuất trần thoát tục, giống như tiên tử giáng phàm, khiến cho người nhìn có cảm giác si mê khoan khoái.

Mặc dù quần áo của bọn họ khác nhau, thế nhưng trên cổ của bọn họ đều có một dây chuyền giống nhau, đó chính là Thiết Nam và Tư Đồ Yến.

Phu thê hai người sở dĩ có thể đi cùng nhau, chính là do trước khi tiến vào Cổ Vực, Bạch Tố Vân - sư phụ hai người đã đưa cho bọn họ đồng tâm kết, cũng chính là sợi dây chuyền trên cổ bọn họ. Vật ấy mặc dù không cường đại như Thần hồn ấn ký của Đại Tôn, thế nhưng cũng phi thường hữu dụng, có thể khiến cho phu thê hai người cảm ứng được nhau.

- Thiết Nam, mấy ngày nay gặp được không ít người, thế nhưng lại không ai biết tin tức của đám người Lý đại ca, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?

Tư Đồ Yến vừa đi vừa nói, nét mặt vô cùng lo lắng.

Lý Nhạc Phàm hiện tại thương thế vẫn chưa bình phục, mà trong Cổ Vực nguy cơ trùng trùng, hai người một đường đi tới, mỗi lần gặp một tu sĩ khác đều hỏi thăm tin tức Lý Nhạc Phàm, chỉ tiếc không nghe được một chút tin tức nào.

Trầm ngâm một lát, Thiết Nam nói:

- Không có việc gì, Lý đại ca mặc dù có thương thế trong người, thế nhưng lực lực của huynh ấy lại không dưới chúng ta, ta tin tưởng huynh ấy nhất định có thể vượt qua khó khăn. Hiện tại, hẳn chúng ta nên đi tới hội họp cùng đám người sư phụ! Hiện tại, thời gian hẳn cũng không sai biệt lắm.

- Ân.

Ngay khi hai người đang đối thoại, mặt đất dưới chân bắt đầu rung chuyển, trên đỉnh đầu hiện ra mảnh tinh không vô tận. Mà khu vực trung ương Cổ Vực, thiên địa xuất hiện một vết nứt thật sâu, loáng thoáng nghe thấy tiếng đại môn mở ra.

- Đó... Đó là...

- Hẳn là THiên Duy chi môn rồi, quả nhiên vô cùng thần kỳ!

Vẻ mặt phu thê hai người chấn động, không tự giác mà dừng lại cước bộ.

Sau khi phục hồi tinh thần, Thiết Nam nghiêm mặt nói:

- Thiên Duy chi môn xuất hiện, xem ra Đại Tôn và sư phụ hẳn sẽ rất nhanh tới đây, chúng ta cũng nhanh chóng đi tới đó đi a.

- Được!

Nói xong, hai người ngự không bay đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.