Thương Thiên

Chương 681: Dư ba




Trong Thính Phong Cư, bầu không khí âm trầm, cả đám cao thủ giang hồ tề tụ nói chuyện với nhau.

- Đã đi vào hai canh giờ rồi, sao đám người Thanh Tuyền còn chưa đi ra?

Long Tuấn có chút không kiên nhẫn, Đình Nghị thì càng xao động bất an.

Vương Sung sắc mặt âm trầm, cười khổ nói:

- Lý Nhạc Phàm lần nay sợ rằng thương càng thêm thương, muốn khôi phục sợ rằng không dễ. Tính tình tiểu tử này vô cùng bướng bỉnh, dám đối cứng với Đại Tôn, thực là không muốn sống.

Nghe Vương Sung nói, sắc mặt đám người Long Tuấn có chút khổ não.

Trước căn phòng, Tiểu Băng Nhi yên lặng ngồi giữa cửa, Tiểu Hỏa yên lặng ở một bên.

Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên tiểu cô nương nếm thử cảm giác đau lòng. Từ trước tới giờ, nàng vốn cho rằng bản thân mình sẽ trải qua cuộc sống vô ưu vô lự, hiện tại nàng mới hiểu được, thế giới người lớn không ngờ lại phức tạp như vậy. Nhất là thấy cảnh tượng phụ thân bị thương nặng rồi ngã xuống, tiểu cô nương này suýt nữa ngất đi.

Trong một ngày, Tiểu Băng Nhi bỗng nhiên cảm giác được bản thân mình trưởng thành rất nhiều, bắt đầu hiểu được cảm giác tự hỏi chính mình, cũng bắt đầu hiểu được cảm giác đau lòng vì người khác, hiểu được tất cả.

- Tiểu Băng Nhi, không có việc gì đâu.

Nhan Nguyệt Thi tiến lên phía trước, ôm chặt tiểu cô nương nói:

- Sư tỷ ngươi y thuật cao siêu, còn có đám người Ngũ Tử ở bên trong, Nhạc Phàm huynh đệ phúc lớn mệnh lớn, lần này nhất định có thể vượt qua khó khăn.

- Đúng vậy, hài tử! Đừng khóc, phải kiên cường lên.

Phó Suất lên tiếng trấn an:

- Mỗi một lần đối mặt với khó khăn, phụ thân ngươi cho tới bây giờ chưa từng buông tha một lần nào, mà ngươi là hài tử của một người kiên cường như hắn, ngươi cũng phải kiên cường lên.

Tiểu Băng Nhi dựa đầu vào vai Nhan Nguyệt Thi, vài lần muốn khóc thành tiếng, thế nhưng nghe Phó Suất nói, lại cố nén lại, chỉ nhẹ nhàng nấc vài cái.

- A Di Đà Phật!

Một tiếng phật âm vang lên khiến cho tâm tình của mọi người dễ chịu hơn không ít. Mọi người nghe tiếng nhìn lại thì thấy hóa ra là Liễu Nhân đã tự mình đến đây.

- Thanh Thiên bái kiến sư phụ!

Thấy Liễu Nhân, Thanh Thiên và Không Văn vội vã bái kiến, những người còn lại cũng đều tiến lên chào.

- Thanh Thiên, Lý thí chủ hiện tại ra sao?

Liễu Nhân thấy sắc mặt mọi người không mấy vui vẻ, không cần hỏi cũng biết tình huống không tốt.

Thanh Thiên lắc đầu nói:

- Lý đại ca hiện tại hôn mê bất tỉnh, Tuyền Thanh sư muội và Ngũ Tử sư huynh đang liệu thương cho huynh ấy.

- Hắt xì!

Cửa phòng bị mở ra, Tuyền Thanh và Ngũ Tử từ trong phòng đi ra. Hai người đều lộ vẻ mệt mỏi, dường như đã thất bại.

- Tuyền Thanh cô nương, sư phụ ta thế nào rồi?

Long Tuấn và Đình Nghị vội vã tiến lên hỏi.

Tiểu Băng Nhi kéo tay Tuyền Thanh nói:

- Sư tỷ, sư tỷ, phụ thân của muội không có việc gì chứ?

Nhìn ánh mắt tha thiết của mọi người, Tuyền Thanh hít sâu một hơi nói:

- Mọi người yên tâm đi, Lý đại ca hiện tại khí tức ổn định, mạch tượng ôn hòa, không có gì đáng ngại. Chỉ là, lần này Lý đại ca tiêu hao quá độ, hiện tại còn đang hôn mê, cần phải nghỉ ngơi một thời gian.

- Đúng vậy! Hiện tại đã không có việc gì rồi, mọi người không cần lo lắng.

Ngũ Tử ở bên cạnh bất đắc dĩ cười cười, Tuyền Thanh nói thì dễ dàng, nhưng trên thực tế thương thế của Nhạc Phàm vô cùng nghiêm trọng. Hiện tại nhớ đến khiến cho bọn họ không khỏi sợ hãi. Mất máu quá nhiều, kinh mạch tán loạn, nguyên khí tổn hao. Nếu như không cứu chữa đúng lúc, cộng thêm thể chất của Lý Nhạc Phàm cường đại, đổi lại là một người khác sợ rằng đã sớm đi đời nhà ma.

- Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.

Long Tuấn nói to, lại có chút không yên tâm nói:

- Tuyền Thanh cô nương, vậy sư phụ lúc nào mới có thể tỉnh lại.

Tuyền Thanh suy nghĩ một lát rồi nói:

- Tâm thần Lý đại ca bị tổn thương, sợ rằng phải nghỉ ngơi hai ngày mới có thể tỉnh lại. Hai người các ngươi một người lưu lại chiếu cố Lý đại ca, hai ngày này ta sẽ ở chỗ này, nếu có tình huống dị thường, các ngươi tùy thời đều có thể tìm thấy ta. Hiện tại ta đi điều dưỡng một lát. Các vị, cáo từ!

Dứt lời, Tuyền Thanh quay về phía mọi người gật đầu, sau đó rời đi.

Lập tức, Ngũ Tử cũng mượn cớ cáo lui.

Sau khi hai người rời đi, Liễu Nhân lại mở miệng nói:

- Thanh thiên, ngươi cũng nên ở lại đây hỗ trợ một chút. Chờ sau khi Lý hộ pháp tỉnh lại, ngươi thay ta chuyển cáo một câu, nói với hộ pháp là Vô Danh tôn giả cho mời.

- Thanh Thiên hiểu rõ.

- A Di Đà Phật! Chư vị thí chủ, lão nạp xin cáo lui.

Liễu Nhân chắp tay thi lễ, sau đó rời đi.

Một ngày trôi qua, trong Thiên Tuyệt Cốc đã khôi phục vẻ yên tĩnh như cũ.

Trên Đăng Thiên Thai, các tán tu và các thế lực đúng hẹn mà tới. Mỗi người đều có bộ dáng hưng phấn bừng bừng, trong câu chuyện của bọn họ hầu như đều đề cập tới chuyện hôm qua.

Tu Hành Giới nhiều năm trôi qua như vậy, cảnh tượng Đại Tôn xuất thủ đã ít lại càng thêm ít. Thế nhưng hôm qua Thánh Ngôn Đại Tôn bất chấp thân phận vung tay với một hậu sinh vãn bối, kết quả không công mà trở về.

Việc như vậy, quả thực là tổn thất mặt mũi to lớn của Thánh Ngôn Đại Tôn, quả thực là việc kinh thiên trong Tu Hành Giới.

- Mau nhìn, người của Thiên Đạo liên minh đã đến.

Mọi người nhìn lại thì thấy một đoàn người đang đi tới, đầu lĩnh chính là mấy vị lão đại giang hồ như Cừu Hận Huyết và Đặng Thất.

Thiên Đạo liên minh xuất hiện, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của chúng tu sĩ, có kiêng kỵ, có ước ao, có ngưng trọng. Nhất là đám người Thiên Môn, cả đám căn tức nhìn về phía Thiên Đạo liên minh, phần cừu hận trong mắt dường như muốn phun trào.

- Các ngươi mau nhìn, đám đàn bà Thiên Môn, tròng mắt muốn rớt ra rồi. Thú vị! Thực là thú vị.

- Hắc hắc. Một người nhục, người người nhục, Thiên Môn lần này chịu nhục, sau này ở trước mặt năm thế lực còn lại sợ rằng khó có thể ngẩng đầu lên được.

- Di? Lần này vì sao lại không thấy nhưng cao thủ ngày hôm qua?

- Ta cũng không rõ cho lắm. Những người đó hôm qua bị Thánh Ngôn Đại Tôn chấn cho trọng thượng, hiện tại hẳn là đang dưỡng thương a. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Lại nói, ta thực sự có điểm bội phục người của Thiên Đạo liên minh, có tình có nghĩa, to gan lớn mật, ngay cả Đại Tôn cũng dám phản kháng.

- Chống lại Đại Tôn chính là muốn chết, ta xem Thiên Đạo liên minh này cũng không đắc chí được vài ngày.

- Cũng không thể nói nhưu vậy, lẽ nào ngươi đã quên, Lý Nhạc Phàm được Vô Danh Đại Tôn che trở, chỉ cần Vô Danh Đại Tôn còn sống, Thánh Ngôn Đại Tôn cũng không dám làm xằng bậy.

- Cũng đúng, chỉ là nhắc tới Lý Nhạc Phàm kia, không biết tình huống hiện tại của hắn ra sao? Người này mạnh mẽ như vậy khiến cho ta tự ti mặc cảm, nhất là Ma Thần pháp tướng và tiễn hồn của hắn.

- Ài! Người này vốn có thương tích trong người, trước đó đánh một trận với Ma Kiếm lão nhân đã tiêu hao quá nhiều, sau lại ngạnh kháng một chưởng của Đại Tôn... Bị thương nặng như vậy, không chết đã là vạn hạnh.

- Ta lại không thấy Lý Nhạc Phàm sẽ có chuyện gì, dù sao hắn chính là hộ pháp mà Vô Danh Đại Tôn tự thân phong, cho nên Đại Tôn hẳn sẽ không ngồi không xem hắn bị làm sao.

- Ân, chỉ cần Lý Nhạc Phàm không chết non, nhất định sẽ trở thành Đại Tôn Phật Tông.

Phía Thánh Vực, môn nhân tề tụ, đầu lĩnh của Thánh Vực hôm nay vẫn là một trong thập đại chấp sự - Cao Thiên Nghiễm.

- Cao sư huynh, ngươi còn dự định để Cao Đình đánh với Lý Nhạc Phàm một trận hay không?

Giọng như u lan, trong ánh mắt lóe ra một tia dị dạng. Bộ Vũ Tình yên lặng nhìn về phía trước.

Bằng vào thân phận và địa vị hiện tại của Lý Nhạc Phàm, muốn động vào hắn không hề dễ dàng, trước không nói tới thân phận Hộ pháp Phật Tông, có Vô Danh Đại Tôn che chở, chính là thực lực của bản thân Lý Nhạc Phàm, đã là vô địch dưới Đại Tôn.

- Lý Nhạc Phàm... Lý Nhạc Phàm... Ngươi sẽ không chết được một cách tử tế. Ngươi sẽ không chết tử tế!

Trong mắt Bộ Vũ Tình hiện lên một chút kiên quyết. Nàng biết, hi vọng báo thù của mình càng lúc càng xa vời, thậm chí là tuyệt vọng.

- Chiến hay không chiến...

Trong lòng do dự, Cao Thiên Nghiễm liếc mắt nhìn người của Thiên Đạo liên minh nhíu mày nói:

- Lý Nhạc Phàm hiện nay bị trọng thương, mà cảnh giới của Đình nhi lại có chút đề thăng, muốn chiến thắng Lý Nhạc Phàm không phải là không có cơ hội.

Nếu như Lý Nhạc Phàm bình yên vô sự hay là ở trạng thái toàn thịnh, Cao Thiên Nghiễm căn bản sẽ không để Cao Đình đi khiêu chiến đối phương, bởi vì đó không phải là khiêu chiến, mà là muốn chết.

Đương nhiên, mặc dù hiện tại Lý Nhạc Phàm và Thánh Ngôn Đại Tôn giao thủ một chiêu, sinh tử không rõ, thế nhưng trong lòng hắn đối với việc Cao Đình có thể chiến thắng được Lý Nhạc Phàm hay không, ít nhiều cũng lo lắng.

- Thắng thì đã sao?

Thiều Tĩnh Từ thản nhiên nói:

- Sư huynh cũng đừng quên, Lý Nhạc Phàm chính là hộ pháp Phật Tông, sau đó rất có thể sẽ được kế thừa Đại Tôn chi vị, lẽ nào các ngươi còn dám hạ đòn sát thủ với hắn? Huống chi, bằng vào tu vi võ đạo của Lý Nhạc Phàm, dưới Đại Tôn có mấy người đủ tư cách làm địch nhân của hắn? Mặc dù hiện tại hắn có bị thương, thế nhưng muốn thu thập hắn cũng là việc không dễ.

Cao Thiên Nghiễm tuy rằng tán thành trong lòng, thế nhưng ngoài miệng cũng không phục nói:

- Tĩnh Từ sư muội không phải là xem trọng hắn đó chứ?

- Xem trọng?

Thiều Tĩnh Từ cười cười:

- Người Đại Tôn nhìn trúng, ta sao dám xem! Kỳ thực sư huynh cũng hiểu rõ điểm này, chỉ là không muốn tiếp thu sự thực Cao Đình yếu hơn người ta mà thôi.

Cao Thiên Nghiễm trong lòng giận dữ, lại nói:

- Vậy theo sư muội, phải giải quyết chuyện này ra sao? Đình nhi đã giao chiến thiếp ra, nếu như thu hồi, chẳng phải sẽ khiến cho Tu Hành Giới chế nhạo hắn hay sao?

- Chế nhạo chung quy so với mất mạng vẫn tốt hơn.

Thiều Tĩnh Từ thu liễm tiếu ý, nghiêm mặt nói:

- Việc này do tiểu đồ gây nên, Tĩnh Từ không hy vọng sẽ dính dáng tới những người khác, việc khiêu chiến đó nên bỏ đi a! Đến lúc đó ta sẽ dẫn tiểu đồ lên đài nhận thất bại.

Nói xong, Thiều Tĩnh Từ liếc mắt nhìn Bộ Vũ Tình đằng sau, thân thể Bộ Vũ Tình run lên, dường như muốn nói lại thôi.

Đối với sự dị thường của đồ đệ, Thiều Tĩnh Từ giả vờ không thấy, tiếp tục nói:

- Vũ tình, người này không phải bằng vào chúng ta là có thể đối phó được, phần tâm tư báo cừu này của ngươi tốt nhất nên bỏ đi! Nếu như ngươi thực sự muốn báo thù, tốt nhất là nên hảo hảo tu luyện, đề thăng tu vi của bản thân, sau đó một lần giải quyết ân oán với Lý Nhạc Phàm trên sinh tử bảng.

- Đệ tử hiểu rõ.

Hai mắt Bộ Vũ Tình nhắm lại, nước mắt chảy xuống. Nàng biết sư phụ nói như vậy là muốn nàng quên đi thù hận, một lòng tu luyện. Thế nhưng thù giết cha giết huynh trưởng bất cộng đái thiên, bảo bản thân nàng sao mà buông xuống được?

Thiều Tĩnh Từ sao lại không nhìn ra phần tâm tư này của đồ đệ, chỉ là nàng cũng không có nói gì, chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Phía Ma Môn, Triệu Thiên Cân và Chu Khang Cảnh sóng vai mà đứng, ánh mắt nhìn về phía Thiên Đạo liên minh.

- Đám người Lý Nhạc Phàm quả nhiên không có tới.

Chỉ trong chốc lát qua đi, Triệu Thiên Cân thu hồi ánh mắt, bay ra bộ dáng đúng như ta dự liệu.

Chu Khanh Cảnh khoanh tay nói:

- Đại Tôn xuất thủ, không giống bình thường, xem ra Lý Nhạc Phàm lần này bị thương không nhẹ.

- Đây chẳng phải là thỏa mãn tâm nguyện của ngươi sao?

Triệu Thiên Cân híp mắt, trên mặt hiện lên một tia tiếu ý nhàn nhạt nói:

- Thế lực chi tranh qua đi, sẽ định ai là Chủ Thần Châu. Lý Nhạc Phàm lúc này thụ thương, chảng phải là sẽ bớt đi một đối thủ cạnh tranh hay sao?

Chu Khanh Cảnh cũng không dối trá, nói thẳng:

- Lý Nhạc Phàm quả nhiên rất mạnh, ngay cả Ma Kiếm lão nhân cũng không bằng hắn. Nếu như hắn không có thụ thương, ta rất khó đánh lạ hắn. Chỉ là lần này hắn bị trọng thương, đã không đủ sức, mà Mộ Dung tộc này chỉ là một đám con rối mà thôi, không đáng nhắc tới, chỉ là Thiết Huyết này, che dấu rất sâu, ta thực sự không dám chắc.

Triệu Thiên Cân gật đầu tán thành với Chu Khanh Cảnh, Thiết Huyết này thực lực không dưới mình, hết lần này tới lần khác không thể xuất thủ, hiển nhiên là giả vờ thần bí.

- Ngươi yên tâm, Ma Môn sẽ toàn lực chống đỡ ngươi.

Triệu Thiên Cân nói:

- Nhưng ngươi cũng phải nhớ kỹ ước định của chúng ta.

- Điều đó là đương nhiên.

Nghe được lời khẳng định của Chu Khanh Cảnh, Triệu Thiên Cân không phải nhiều lời.

Trong lúc hai người trao đổi, có vài đạo lưu quang phía xa xẹt qua bầu trời.

Mọi người phía dưới ngẩng đầu lên, đó chính là Diệu Âm Tử và tám vị đỉnh phong cường giả đi tới.

- Hôm nay tiếp tục tỷ thí.

Thanh âm của Diệu Âm Tử truyền đến:

- Ma Kiếm lão nhân có thương tích trong người, không thể tiếp tục thủ quan, để đảm bảo công bằng, phía Ma Môn sẽ do Ngữ Phi Tuyệt thay thế Ma Kiếm lão nhân.

Vừa dứt lời, một đạo thân ảnh xuất hiện trên Tinh Thần Thai.

Tuyệt mỹ kiều diễm, mặt như hoa đào, dịu dàng nhu mỳ, mái tóc dài đen nhánh. Quả là một nữ tử tuyệt sắc vô song, đó chính là sư phụ của Bích Dao, ngoại tông chấp sự Ngữ Phi Tuyệt, chưởng quản việc đối ngoại của Ma Môn, địa vị chỉ dưới Ma Kiếm lão nhân.

- Oa! Nữ nhân đẹp quá!

- Ngữ Phi Tuyệt này rốt cuộc là ai?

- Không biết, vì sao trước đây chưa từng nghe nói qua?

- Ta cũng chưa nghe nói qua.

Thế lực bên ngoài, không ít tán tu còn trẻ nhìn nhau.

Nhìn trái phải một lát, một gã tán tu lớn tuổi nói:

- Thời gian tu hành của mấy người các ngươi còn thấp, đương nhiên không biết đại danh của Ngữ Phi Tuyệt, người này đã thoát ly Ma Môn nhiều năm, nghe nói tự lập môn hộ ở Cửu Châu, khôngn ghĩ tới nàng lại trở lại. Lại nói, Cực Kiếm Đại Tôn muốn trọng chấn Ma Môn, nhưng nhánh kháng tự nhiên sẽ thống nhất về một tông, thảo nào nàng cũng trở về.

- Tiền bối, Ngữ Phi Tuyệt này rất lợi hại sao?

- Đương nhiên là lợi hại, nữ nhân này hơn mười năm trước đã bước vào Thiên Đạo thượng cảnh, tập dung nhan chi thuật, cho nên mới bảo trì dung mạo thanh xuân không già. Mà nay có thể thay Ma Kiếm lão nhân xuất thủ, đủ để nói rõ thực lực của nàng chỉ thấp hơn Ma Kiếm lão nhân, mà quan trọng nhất, thân phận của nàng nói ra cũng đủ hù chết ngươi.

- Ồ? Nàng có thân phận gì?

- Đó là đệ nhất môn đồ của Cực Kiếm Đại Tôn, ngươi nói có dọa người hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.