Thương Thiên

Chương 602: Đầu bạc truyền thuyết (3)




Giữa không trung, song phương không ngừng giằng co.

Thiết Huyết tay cầm ma binh khí thế đại thịnh. Trước mặt hắn, Thiên Tiệm cùng Cửu Huyền hai vị môn đồ cũng ảm đạm.

- Ma binh Phệ Hồn?

Thiên Tiệm trong lòng trầm xuống, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào ma binh trong tay Thiết Huyết, vẻ mặt ngưng trọng.

Cửu Huyền đồng dạng cảnh giác nhìn Thiết Huyết, giờ phút này, hai người rốt cuộc đã đặt Thiết Huyết ngang hàng với mình.

- Giỏi cho một Thiết Huyết! Giỏi cho một Minh chủ giang hồ.

Cách đó không xa, Lôi Tráo Thiên cùng bọn người Quan Trọng Nghĩa đồng dạng cảm nhận được áp lực nhàn nhạt, bất giác không khỏi đánh giá Thiết Huyết lại cao thêm vài phần.

- Đó chính là thượng cổ ma binh.

Ngưng nhi ít khi mở miệng, nhưng vừa thấy binh khí trong tay Thiết huyết, trong mắt hiện lên chút kinh dị.

Băng Nguyệt bên cạnh đó, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, trầm tư một lát, có chút thán phục nhìn về phía Thiết Huyết thì thào lẩm bẩm:

- Ma binh nhận chủ, người này có lẽ là hậu duệ của Thần Châu hạo kiếp, không thể để hắn sống.

Đây là lần đầu tiên Băng Nguyệt xuất hiện sát khí, sát khí lạnh thấu xương khiến cho bọn người Quan Trọng Nghĩa lạnh lẽo không thôi.

- Lấy nhiều đánh ít, thật không biết xấu hổ.

- Mấy tên bại hoại này, nhanh thả sư phụ sư nương ta ra mau.

- Đê tiện! Vô sỉ! Một đám không biết xấu hổ.

- Thả sự phụ sư nương ta ra.

Một giọng nói chua ngoa truyền đến, trong hoàn cảnh yên tĩnh như thế này lại càng thêm chói tai, rõ ràng đây là giọng nói của một tiểu nha đầu.

Mọi người thấy vậy nhìn lại, chỉ thấy trên một bãi đống trống nho nhỏ, một tiểu cô nương đang chỉ vào hai người trên bầu trời chửi bậy không ngừng, nước mắt không ngừng chảy ra, không phải là Tiểu Băng nhi thì là ai.

Mọi người thấy thế kinh ngạc, tiểu cô nương này tuy rằng nhỏ, nhưng lá gan lại không nhỏ chút nào, ngay cả Thiên đạo cao thủ cũng dám mắng chửi, quả thực là nghé con mới sinh không sợ hổ a.

Tiểu Băng nhi từ nhỏ sống trong núi rừng, làm bạn cùng hoa cỏ, ít kết giao với người khác. Trong nội tâm nho nhỏ của nàng, ngoại trừ mấy người quen thuộc bên ngoài, cơ hồ sư phụ cùng sư nương chiếm toàn bộ tâm tư nàng.

Hôm nay, vợ chồng Phó Suất bị nhốt trong kiếm trận, tính mạng bị uy hiếp, nàng sao có thể không giận dữ?

Chuyện tình cấp bách, bằng vào chút bổn sự nho nhỏ của Tiểu Băng nhi lại muốn cứu người căn bản không được.

- Mấy tên bại hoại các ngươi! Ta giết chết các ngươi.

Càng mắng càng tức, Tiểu Băng nhi giận dữ xuất thủ, hướng về phía bầu trời hung hăng ném vào bóng đen, đó chính là "Tử mẫu dựng hỏa lôi" lấy từ Đình Nghị.

Rầm rầm rầm!

Lôi hỏa đạn tại không trung nổ mạnh, phảng phất như tiếng sấm cuồn cuộn, đinh tai nhức óc.

Nhân sĩ giang hồ phía dưới đều bị dọa cho sợ hết hồn, nhanh chóng bịt tai lại.

Trong mắt bọn họ hiện giờ, hiện giờ Tiểu Băng nhi nào còn là tiểu cô nương dễ thương bọn họ vừa mới trêu đùa xong, rõ ràng nàng chính là một phần tử nguy hiểm không hơn không kém.

"Tử mẫu dựng hỏa lôi" chính là vũ khí bí mật của Đình Nghị, uy lực của nó so với "Tây vực hỏa pháo" còn cường hãn hơn vài lần, ngay cả Thiên đạo cao thủ cũng bị đồ chơi này cho ăn quả đắng. Nếu là lúc bình thường không phải cao thủ thì tuyệt đối bị đồ chơi này nổ cho chết không có chỗ chôn.

Chỉ tiếc, uy lực của "Tử mẫu dựng hỏa lôi" tuy rằng cường đại, nhưng vẫn không thể gây ra ảnh hưởng gì với hai người Cửu Huyền cùng Thiên Tiệm.

Giữa không trung, Thiên Tiệm cùng Cửu huyền bị một đám khói nồng đậm bao bọc.

Chứng kiến cảnh tượng như vậy, Thiết Huyết bất giác cười:

- Ha ha, lão Phó, tiểu nha đầu này thật là tinh quái. Tính tình của nó so với sư nương giống nhau như đúc.

- Hừ!

Thiên Tiệm sắc mặt thâm trầm nhìn xuống phía dưới, vẻ độc ác trong mắt chợt lóe lên. Bị người ta mắng như vậy, tâm tình của hắn như thế nào có thể tưởng tượng ra, chỉ có điều hắn tự biết giữ thân phận của mình, khinh thường không thèm so đo cùng tiểu nha đầu. Đương nhiên là quan trọng còn Thiết Huyết đang ở một bên như hổ rình mồi, khiến hắn không thể phân tâm.

- Tán cho ta.

Tay trái Cửu Huyền nhẹ nhàng vung lên, bụi mù chung quanh tức khắc tản ra.

Tuy nàng đeo hắc sa che mặt, không ai nhìn thấy vẻ mặt của nàng, nhưng nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của nàng, ai cũng thấy được sự tức giận cùng sát khí tràn ngập nội tâm nàng.

Từ lúc Cửu Huyền trở thành môn đồ của Đại tôn tới này, chưa từng có ai dám mắng nàng như vậy, đây là "Sỉ nhục" với nàng, há có thể để yên!

Nếu không phải hiện tại có Thiết Huyết che trước mặt nàng, chỉ sợ nàng đã một tay chụp nát đầu của tiểu nha đầu nói năng huyên thuyên đó.

Thiết Huyết thấy Cửu Huyền đối với một tiểu hài tử động sát tâm, không khỏi nhíu mày nói:

- Các hạ là môn đồ của đại tôn, sao lại đi so đo từng tí với một tiểu nha đầu?

- Hừ! So đo thì sao?

Cửu Huyền càng nghĩ càng giận, cho nên cười lạnh nói:

- Xem ra ngươi cũng rất quan tâm tới tiểu nha đầu kia? Hừ Hừ.

- Muốn đánh thì đánh, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?

Thiết Huyết khinh miệt cười, trong lời nói tràn đầy hương vị khiêu khích. Hắn lăn lộn trong giang hồ nhiều năm như vậy, đối phương muốn làm gì, trong lòng tâm địa gian xảo ra sao, hắn đều rõ ràng, chỉ vì bảo hộ Tiểu Băng nhi không bị uy hiếp cho nên hắn mới không vạch trần mà thôi.

Quả nhiên, Cừu Huyền đã bị kích thích, không còn chú ý tới Tiểu Băng nhi, hướng về phía Thiết Huyết phóng đi, như là liều mạng.

- Ha ha ha ! Ta sợ ngươi không đến.

Thiết Huyết cười lớn, tay cầm ma binh tiến lên đón, va chạm vào nhau.

Đinh!

Hai thanh binh khí cùng va chạm, như tiếng chim hót kêu làm cho tâm thần người người rung động.

Binh khí của Cửu Huyền là một thanh kiếm không chuôi, mỏng như cánh ve, vòng quanh cổ tay, linh động như rắn.

Kiếm này có tên là "Nhu Tinh", đó là vật do Cực Kiếm Thiên Tôn tặng nàng lúc nàng nhập môn, đó tuyệt đối là một kiện kỳ bảo hiếm có, có thể nhập vào hàng pháp bảo ngũ phẩm.

Nhưng mà, "Nhu Tinh" cùng "Phệ Hồn" chạm vào nhau, ảnh đạm không có ánh sáng, thân kiếm không ngờ vì ngạnh kháng nên sinh ra một vết nứt.

Từ đó có thể thấy được, vô luận là phẩm chất hay linh tính "Nhu Tinh" đều kém "Phệ Hồn" không chỉ một chút.

Thấy binh khí mình yêu quý như tính mạng bị hư tổn, Cửu Huyền vừa bi thương, lại phẫn nộ vô hạn, kiếm này chính là ký thác tâm linh của nàng, hôm nay lại bị rạn nứt, muốn chữa lại khẳng định không được, chuyện này sao nàng có thể chịu được?

Điên cuồng, Cửu Huyền không lùi mà tiến tới, giống như một kẻ mất hết lý trí đánh về phía Thiết Huyết.

Thiết Huyết cũng không thương hoa tiếc ngọc, ma binh trong tay chém xuống một phát!

Thân ảnh hai người giữa không trung chợt vụt sáng, tiếng nổ vang không ngừng truyền ra, chiêu thức lộng lẫy huyền diệu, khiến cho đám người phía dưới như si ngốc, hồn nhiên quên hiện tại hai bên đang làm gì.

Nhìn Thiết Huyết cùng Cửu Huyền đánh nhau sống chết, Thiên Tiệm không vội vã xuất thủ, ngược lại ánh mắt như có như không liếc nhìn Tiểu Băng nhi.

Thiên Tiệm vốn là hạng người tâm cơ thâm trần, liếc mắt liền nhìn ra Thiết Huyết đối với Tiểu Băng nhi "chiếu cố" như thế nào, chắc chắn giữa hai người có quan hệ không tầm thường.

Nếu có thể bắt được tiểu nha đầu phía dưới kia, không chừng có thể khiến Thiết Huyết ném chuột sợ vỡ bình, khiến cho mình bớt bao nhiêu phiền toái.

Vừa nghĩ tới đó, Thiên Tiệm đang định xuất thủ, không ngờ lại kinh động Thiết Huyết, hắn lắc mình một cái buông tha Cửu Huyền vướng víu, trực tiếp nhảy sang phía Thiên Tiệm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Hừ! Muốn dùng hài tử để uy hiếp Thiết mỗ là sai lầm của các ngươi.

Thiết Huyết kỳ thật đều chú ý tới hành động của Thiên Tiệm, căn bản không cho đối phương cơ hội nào.

Thiên Tiệm không nghĩ tới Thiết Huyết dám chủ động tìm đến hắn, vội vàng giao thủ, tự nhiên hắn sẽ ở vào thế hạ phong.

Quạt điên cuồng múa, hóa thành kiếm quang đầy trời.

Kiếm ý thần thông, ùn ùn kéo đến.

Nhưng mà oai của ma binh không hề tầm thường, Thiết Huyết lấy một địch hai vẫn chiếm thế thượng phong.

Đám nhân sĩ giang hồ phía dưới chứng kiến cảnh tượng như vậy, nội tâm vô cùng phấn chấn, nhưng sợ phạm phải tôn nghiêm của môn đồ Đại tôn cho nên bọn hắn cũng không dám làm càn quá mức.

Mọi người không dám, nhưng có người lại dám, lúc này giọng nói Tiểu Băng nhi một lần nữa lại vang lên.

- Minh chủ đại thúc đánh hay lắm. Đánh đánh!

- Ồ hai người kia, cái ngươi hai người đánh một, không phải là anh hùng hảo hán, thật không biết xấu hổ.

- Minh chủ đại thúc, người đánh chết bọn họ đi, bọn họ đều là đại phôi đản.

Tiếng quát mắng không ngừng vang lên, chung quanh Tiểu Băng nhi không người nào dám đến gần.

Đồng thời, không ít nhân sĩ giang hồ kêu khổ không nhừng, tiểu nãi nãi này thật sự không biết đất rộng trời cao, mình ngàn vạn lần không thể đứng cùng nàng một chỗ, miễn cho gặp tai họa không đáng có.

Nghĩ vậy, mọi người lại thối lui mấy trượng, rút cục Tiểu Băng nhi một mình lẽ loi đứng trên bãi đất trống, càng nổi bật.

- Oa, Minh chủ đại thúc thật là anh hùng.

Thiết Huyết nghe thấy giọng nói của Tiểu Băng nhi, tức thì dở khóc dở cười: "Ài, tiểu nha đầu này, một chút cũng không yên tĩnh sao?"

Bên tai lại truyền đến thanh âm quát mắng chói tai của tiểu nha đầu, Thiên Tiệm thẹn quá thành giận, Cửu Huyền lại giận không kể xiết.

- Tiểu tiện nhân muốn chết!

Trong vòng chiến, Cửu huyền thoát ra, tay hướng về phía dưới đánh ra một kiếm ấn, vọt tới chỗ Tiểu Băng nhi.

Thiết Huyết thấy thế lạnh lùng hừ một tiếng, đang muốn bảo vệ Tiểu Băng nhi, không ngờ Thiên Tiệm bỗng bạo phát, quạt nghịch chuyển, tạo thành kiếm võng, ngăn cản đường đi của Thiết Huyết.

- Không tốt!

Tiểu Băng nhi chưa bao giờ được Thiên đạo cao thủ chỉ điểm, nhãn lực, cùng kiến thức tự nhiên chưa được sâu, Cửu Huyền nóng giận đánh ra một kích, không phải một tiểu cô nương như nàng có thể chống cự được.

Vào thời điểm đó, Tiểu Băng nhi đem hết toàn lực dùng thân pháp khổ tu nhiều năm, vớt lại một mạng của nàng.

Vào khoảnh khắc kiếm ấn đánh xuống, Tiểu Băng nhi rút cục cũng tránh khỏi một kích trí mạng.

Bùng.

Kiếm ấn ở dưới chân Tiểu Băng nhi nổ tung, đem cả thân thể nàng bắn lên không trung, sau đó rơi xuống bình phong của kiếm trận.

Hàn quang tăng vọt, Tiểu Băng nhi bị hút vào bên trong lốc xoáy màu đen.

Sự tình phát triển quá nhanh, từ Cửu Huyền nóng giận xuất thủ đên lúc Tiểu Băng nhi gặp chuyện không may, chỉ trong chốc lát, cho dù là bọn người Lôi Tráo Thiên cũng không phản ứng kịp, đợi đến lúc mọi người có phản ứng muốn xuất thủ cứu người thì cũng đã muộn.

Thiết Huyết trơ mắt nhìn thân ảnh nhỏ xinh bị kiếm trận thôn phệ, mà mình không thể thoát thân ra được, tức thì tức giận:

- Hỗn đản, các ngươi tốt xấu gì cũng là môn đồ của Đại Tôn, không ngờ lại đi khi dễ một tiểu hài tử.

Thấy Thiết Huyết thật sự giận dữ, Cửu Huyền tàn nhẫn cười to, trong lòng sinh ra cảm giác sảng khoái khi trả được thù, khiến nàng thống khoái tới cực điểm.

Tại một chỗ khác, Thái Thúc Nguyên thấy Thiết Huyết một mình đại chiến hai đại môn đồ vẫn chiếm thế thượng phong, trong lòng rung động! Nếu trì hoãn chỉ sợ sinh biến, tay hắn vừa giơ lên làm một động tác, hơn mười vạn đại quân phía dưới rút cục đã có hành động.

Nhìn vào quân đội đông nghìn nghịt, đám nhân sĩ giang hồ phía dưới lúc này mới có phản ứng.

Lập tức mấy vạn nhân sĩ giang hồ hỗn loạn, trận hình hỏng bét.

Không để ý tới bên ngoài hỗn loạn như thế nào, bên trong kiếm trận bầu không khí bi thương tràn ngập nội tâm mọi người.

Mọi người thấy Tiểu Băng nhi bị kiếm trận thôn phệ, trong lòng cảm thấy tiếc hận. Một tiểu cô nương đáng yêu như vậy, lại bị chết trong tay một độc phụ, ông trời thật không có mắt a.

Nhan Nguyệt Thi ngã vào trong lòng Phó Suất, đã sớm đẫm nước mắt.

Tiểu Vũ cùng Nữu Nữu được Long Tuấn và Đình Nghị ôm vào trong lòng cũng khóc lớn, làm cho người nhìn có chút thương tâm.

Vương Sung, Khấu Phỉ thương tâm, trong lòng cực kỳ phẫn nộ.

Nhạc Phàm nhìn địa phương Tiểu Băng nhi biến mất suy nghĩ thất thần, một tiểu cô nương nghịch ngợm đáng yêu không ngừng hiện lên trong đầu hắn, trong lòng hắn có chút đau đớn.

Nhạc Phàm không nghĩ tới, chỉ trong thời gian ngắn sống chung, Tiểu Băng nhi không ngờ lại chiếm một vị trí trọng yếu trong lòng hắn.

Cái cảm giác kỳ diệu này, người khác không thể hiểu được.

- A, mọi người mau nhìn kìa.

Một tiếng thét kinh hãi truyền vào lỗ tau mọi người, tất cả quay đầu lại nhìn, từ trong lốc xoáy màu đen trên đỉnh đầu đột nhiên bắn ra một đạo quang mang chói mắt, lập tức có một người bắn ra từ trong kiếm trận, ánh sáng trước ngực nhàn nhàn hiện lên.

- A! Là tiểu nha đầu vừa rồi.

- Nó dường như không có việc gì, kiếm trận không làm tổn thương nó.

- Thật tốt quá, tiểu nha đầu này phúc lớn, mệnh lớn mà.

- Đáng tiếc, hiện tại bên ngoài đại quân tiếp cận, không biết tiểu nha đầu có thể qua khỏi cửa ải này không.

- Ài.

Mọi người, ngươi nói một lời, ta nói một lời, giọng nói có chút vui sướng lại có chút lo lắng.

Bọn người Phó Suất kinh hỉ, nhất là Nhan Nguyệt Thi, nàng thay đổi nhanh chóng, giống như sống trở lại một lần nữa.

Lúc mọi người hét lớn, Nhạc Phàm bất ngờ đứng lên, ánh mắt nhìn vào thân ảnh trên không trung, hai tay không nhịn được ru rẩy.

Phát hiện phản ứng dị thường của sư phụ, Long Tuấn cùng Đình Nghị hoảng sợ, vội vàng nhìn theo ánh mắt Nhạc Phàm.

- Ồ! Thứ đó có chút quen mắt.

Đình Nghị sửng sốt, chỉ chỉ một vật trên cổ của Tiểu Băng nhi.

Long Tuấn cẩn thận nhìn lại, mạnh mẽ nhảy dựng lên, lắp bắp nói:

- Sư phụ, hình như vật kia là Đan Tâm thạch?

Hai người nhìn nhau, trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ, cuối cùng trống rỗng.

Bên ngoài kiếm trận, đại quân từng bước áp sát, đám nhân sĩ giang hồ ốc còn không mang nổi mình ốc, ai cũng không chú ý tới Tiểu Băng nhi bị Kiếm trận "phun" ra.

Nhưng bọn người Lôi Tráo Thiên cùng Quan Trọng Nghĩa lại thấy cảnh tượng này, cả một đám lộ vẻ tò mò.

Thái Thúc Nguyên đứng trên bầu trời, đồng thời cũng cảm thấy không thể tin được. Oai của kiếm trận hắn từng chính mắt nhìn qua, cho dù hắn rơi vào đó cũng không có khả năng bảo toàn mạng sống, chứ đừng nói một tiểu cô nương "yếu đuối".

- Chẳng lẽ tiểu nha đầu này trên người mang dị bảo sao?

Nghĩ vậy, Thái Thúc Nguyên cảm thấy khả năng này cao nhất, vì thế thân ảnh chợt lóe, bay về phía Tiểu Băng nhi.

- Hừ!

Tiếng như sấm vang, Lôi Tráo Thiên bay đến cản đường Thái Thúc Nguyên.

- Tiền bối, đây là ý gì? Tại sao lại chặn đường ta?

Thái Thúc Nguyên trong lòng giật thót, cố nén giận nói.

Lôi Tráo Thiên khinh miệt, không chút khách khí nói:

- Lão tử chắn ngươi đó, thì sao? Các ngươi muốn tranh quyền đoạt lợi là chuyện của các ngươi, lão tử không có thời gian quản, nhưng lão tử không quen mắt nhìn các ngươi xuống tay với một tiểu oa nhi.

- Hừ! Các ngươi tốt xấu gì cũng đứng vào hàng ngũ Thiên đạo, một thân tu vi luyện đến thân chó rồi, lão tử xấu hổ đứng cùng với một người như thế trong thiên địa này.

- Ngươi…

Thái Thúc Nguyên tức giận, có ý động thủ.

Vào lúc hai người giằng co, một cỗ sát khí kinh động chúng sinh, thổi ngang thiên địa.

Trong nháy mắt, lại yên lặng như chưa từng có.

Đại quân dừng lại, Thiết Huyết cùng Thiên Tiệm, Cửu Huyền thu tay lại, tất cả mọi người hướng ánh mắt về phía kiếm trận.

Kiếm trận vốn ngăn cách cùng ngoại giới, nhưng cỗ sát ý này lại xuyên thấu kiếm trận, mang theo cô độc, thê lương cùng bi thương trong tuyệt vọng.

- Là hắn.

Mọi người rung mình, yên lặng nhìn vào thân ảnh đang đưng giữa "Tụ võ thai".

Sát ý cuồng bạo, ý giận ngập trời.

Dưới ánh mắt kinh dị của mọi người, tóc Nhạc Phàm, từng tấc, từng tấc biến thành trắng xóa, con mắt chứa đầy lửa giận dữ, cả người như ma quỷ đến từ chín tầng địa ngục, khiến cho lòng mọi người lạnh ngắt.

Đột nhiên trong đầu mọi người hiện lên một hình ảnh xa xôi.

Đó là một truyền thuyết, về một người trong truyền thuyết, một khi người đó giận dữ liền có thây khô chất đống.

Sẽ có máu chảy thành sông.

Mà này, kẻ trong truyền thuyết đó lại đứng trước mặt mọi người.

- A Tuấn, sư phụ bị làm sao vậy? Ngươi nhanh chóng nghĩ biện pháp đi.

Nghe thấy câu hỏi của Đình Nghị, Long Tuấn giật mình, vội vàng quay sang Phó Suất nói:

- Phó đại ca, ngươi nhanh nói cho ta, các ngươi năm đó nhận nuôi Tiểu Băng nhi như thế nào? Viên đá từ trên cổ nàng từ đâu mà có?

Phó Suất vẻ mặt mờ mịt, theo bản năng nói:

- Tiểu Băng nhi năm đó là do Niệm Tâm sư thái giao cho chúng ta, sư thái nói là nhi nữ của cố nhân nàng, viên đá trên cổ Tiểu Băng nhi là đồ đạc của nó, cho đến bây giờ ta cũng không biết.

Nói đến đấy, Phó Suất lập tức tỉnh ngộ đi tới:

- Xảy ra chuyện gì? Ngươi hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ việc này liên quan tới Nhạc Phàm?

Long Tuấn cười khổ gật đầu:

- Phó đại ca, các người không biết, "Đan tâm thạch" gia truyền của sư phụ ta so với hòn đá trên cổ Tiểu Ngưng nhi giống nhau như đúc, nếu nói hai người bọn họ không có quan hệ, đánh chết ta cũng không tin.

- Cái gì? Lẽ nào lại như vậy?

Phó Suất chấn động, liếc mắt nhìn Nhan Nguyệt Thi, cảm giác có chút vô lý, hoang đường.

Mà đám người xung quanh nghe được những lời này, đầu rối như tơ vò, vẻ mặt mờ mịt, không hiểu ra sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.