Thương Thiên

Chương 600: Đầu bạc truyền thuyết (1)




Giữa không trung, lốc xoáy màu đen tạm dừng một chút.

Năm thanh cổ kiếm hạ xuống, ánh sáng rực rỡ thu liễm lại.

Trải qua một thời gian ngắn ngủi, kiếm ý lại ngưng tụ thành thực thể, hóa thành một thanh kiếm to lớn rơi thẳng xuống dưới "Tụ võ thai"

Ầm ầm.

Một tiếng phá toái vang lên, bao bọc trận pháp vẫn chưa thành hình, dễ dàng phá tan Vấn Thiên Thiêm.

Trước mặt lực lượng cường đại, hết thảy trở ngại đều nhỏ bé không đáng kể.

Tâm thần chấn động, Phương Hàm phun ra một ngụm máu tươi, vội vàng đem Vấn Thiên Thiêm quay về, linh khí trên nó nhạt đi không ít.

- Thật may mắn không bị làm sao.

Phương Hàm lại phun ra một ngụm máu tươi.

Hàng loạt biến hóa liên tục khiến cho mọi người trở tay không kịp, hơn trăm người hợp lực cũng không thể phá vỡ được kiếm trận, bọn họ thấy không có cách nào vãn hồi đại cục, bất giác đôi tay dừng lại, có chút chán nản.

Bóng kiếm cự đại vẫn đang nhanh chóng đâm xuống, cũng không vì mọi người dừng tay mà ngừng lại, một cỗ khí thế khinh khủng chậm rãi đè lên trên "Tụ võ thai".

Mọi người thấy thế, lập tức tản ra.

- Không tốt! Kiếm trận phản phệ.

Phương Hàm kêu to một tiếng, ánh mắt chuyển về trung tâm "Tụ võ thai", đó chính là mắt trận của "Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu đại trận", hiện tại Nhạc Phàm đang đứng đó.

Kiếm ý như thực thể, bao phủ Nhạc Phàm trong đó, không gian chung quanh giống như một cái lồng giam Nhạc Phàm lại, làm cho hắn không thể di động.

Không kịp kêu to một tiếng, không kịp xuất thủ cứu viện, mắt thấy bóng kiếm cự đại đang đâm thẳng xuống đỉnh đầu Lý Nhạc Phàm, cảm xúc tuyệt vọng xuất hiện trong lòng mọi người, tràn ngập cảm xúc buồn bã chưa bao giờ có.

Thế sự quả nhiên biến đổi thất thường, một đại hung đồ hôm nay sẽ phải ngã xuống tại đây.

Có người cảm thán, có người tiếc hận, còn có người thương tâm.

Mọi người đều nói Lý Nhạc Phàm là sát tinh, là hung đồ, nhìn khắp thiên hạ hiện nay, người có cừu oán với hắn còn nhiều hơn số người của Thụy gia trang, hôm nay mấy trăm cao thủ Thiên đạo trên đài này dường như không có ai còn cảm giác cừu hận với hắn nữa.

Trong lúc mọi người đang hồi tưởng lại, trung ương "Tụ võ thai" đột nhiên xuất hiện sát ý dày đặc.

Tại vị trí mắt trận, thần sắc Nhạc Phàm bình tĩnh, không có vẻ gì là tuyệt vọng cả, thay vào đó là sự dữ tợn.

Hắn đương nhiên không bao giờ tuyệt vọng, lại càng không đứng yên chịu chết. Chỉ có điều nhiều năm ma luyện sinh tử, khiến cho tâm hắn vững như bàn thạch, vào thời điểm càng nguy hiểm bao nhiêu hắn càng bình tĩnh bấy nhiêu.

Phệ phệ phệ.

Trên vai Lý Nhạc Phàm, Tiểu Hoàng Xà thống khổ gào thét. Nó vốn là một mãnh thú, cho dù đã có linh trí nhưng vẫn không thể chống lại uy thế của kiếm ý.

Nhạc Phàm nhướng mày, thân mình nhẹ nhàng run lên, mạnh mẽ bắt lấy Tiểu Hoàng Xà ném ra khỏi phạm vi bao phủ của Kiếm trận.

Một khi đã như vậy, chỉ có thể đánh bừa mà thôi.

Ôm tâm lý liều mạng trong đầu, Nhạc Phàm tự nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình, vừa nghĩ tới đó, sát khí dày đặc thu liễm vào cơ thể như thiên địa chi thế.

Kiếm ý hào hùng, ngưng tụ thực chất.

Sát khí lẫm liệt, khí thế ngập trời.

Hai cỗ khí thế khổng lồ va chạm với nhau, tạo thành một cơn lốc vô cùng cường bạo, khí thế cuồn cuộn, thiên địa hôn ám.

Oanh.

Kiếm ý cùng sát ý trong khoảnh khắc tiêu tán, chỉ còn lại một chút gió đập vào mặt.

Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, một người sừng sững đứng giữa trung ương "Tụ võ thai", không phải Lý Nhạc Phàm thì còn có thể là ai nữa?

Lý Nhạc Phàm còn sống, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt ra, tóc hơi rối, thì toàn bộ thân thể không có lấy một vết thương nào.

Hắn còn là người sao? Không ngờ ngạnh kháng một kích do kiếm trận phản phệ mà vẫn bình yên vô sự.

Mấy trăm cao thủ Thiên đạo trên đài, không một ai tự tin có thể hứng chịu một kích hung hiểm như vừa rồi, chẳng lẽ Lý Nhạc Phàm đã thật sự cường đại đến mức đó?

Trên thực tế, Nhạc Phàm đang bị thương, hơn nữa không hề nhẹ. Nếu thân thể hắn không có Kim Cương sợ rằng đã bị Kiếm ý mạnh mẽ kia chấn thành đống thịt vụn.

Dù sao bảy mươi hai Kiếm thi lại cộng thêm năm thanh kỳ bảo ngưng tụ ra kiếm ý, quả thực không xem thường được, chỉ có người trải qua mới nhận thức được sự cường đại của nó, đó thuần túy là lực lượng hủy diệt hết thảy sinh mệnh.

Oạch!

Oạch một cái, Nhạc Phàm ngã trên mặt đất, máu không ngừng từ miệng trào ra, lúc này mọi người mới có phản ứng.

- Sư phụ!

Long Tuấn, Đình Nghị kinh hãi, vội vàng xông lên đỡ lấy Nhạc Phàm.

Khấu Phỉ cùng bọn người Vương Sung vội vàng qua đó, đám người còn lại cũng đều quay lại xung quanh trung ương "Tụ võ thai".

- Sư phụ… Sư phụ…

- Lý Nhạc Phàm, ngươi không được chết.

- Để ta nhìn xem một chút, để ta nhìn Lý tiểu tử một chút, ngươi thế nào? Có nặng lắm không? Bị thương nặng lắm không?

Bọn người Long Tuấn cùng Quan Tâm khẩn trương vây quanh Nhạc Phàm, thật vất vả mới chen vào được.

- Các người câm miệng lại.

Một tiếng quát lớn vang lên, Phương Hàm nổi giận đùng đùng nói với mất người đối diện:

- Các ngươi mà cứ như vậy, cho dù Lý đại ca không có việc gì cũng thành có việc.

- Không có… Không như vậy nữa.

Bị một tiểu nha đầu quát lớn như vậy, bọn người Long Tuấn không nhịn được mặt có chút đỏ lên, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

- Tất cả tránh ra cho ta, để ta bắt mạch cho Lý đại ca.

Phương Hàm tiến lên đẩy mấy người, đi đến trước mặt Lý Nhạc Phàm, nắm lấy mạch đập lúc có lúc không của hắn, nhịp đập vô cùng yếu, khí huyết tổn thương nghiêm trọng, mạch tượng hỗn loạn bất ổn, nội phủ bị chấn động nghiêm trọng, lại còn có một luồng lực lượng quỷ dị không ngừng ăn mòn sinh mệnh hắn.

Thấy Phương Hàm đang dùng ánh mắt kinh dị nhìn vào mình, Nhạc Phàm liếc mắt nhìn đối phương một lát, nhàn nhạt mở miệng nói:

- Ta không sao!

Bị nặng như vậy, không ngờ lại còn nói bản thân không có việc gì, nếu là người thường chỉ sợ đã sớm đi đời nhà ma.

- Lý đại ca, ngươi…

Phương Hàm đang muốn nói ra sự thật, Nhạc Phàm trực tiếp ngắt lời:

- Phương Hàm cô nương, ta cũng hiểu y thuật, tự mình có thể biết được tình huống bản thân mình, các ngươi không cần lo lắng cho ta.

Nhạc Phàm đang nói đột nhiên lại phun ra một ngụm máu.

Nhạc Phàm khoát tay không cho mọi người hỏi, sau đó nhanh chóng khoanh chân nhắm mắt điều tức.

Tiểu Hoàng Xà nhân cơ hội đó bay nhanh trở lại bên người Lý Nhạc Phàm.

Mà Long Tuấn cùng Đình Nghị lặng lẽ bảo vệ, không cho người khác tiến đến gần hắn.

Dưới "Tụ võ thai" yên lặng. Nguồn: http://truyenfull.vn

Tất cả đám nhân sĩ giang hồ sững sờ nhìn về phía trên đài, cảm xúc một lần nữa từ trên mây rơi xuống đáy cốc.

Chuyện vừa rồi xảy ra trên đài tất cả đều không qua khỏi mắt đại gia hỏa Nhi Tất.

Một trận đấu kịch liệt qua đi, Kiếm trận vẫn tồn tại, tuy rằng bọn họ không rõ tình hình trên đài cho lắm, nhưng mà bằng vào tình cảnh hiện giờ, xem như kế hoạch vừa rồi hiển nhiên đã thất bại.

Trên đài nhiều cao thủ Thiên đạo như vậy còn không thể phá được, còn mấy cao thủ bình thường trong giang hồ còn có thể trông cậy vào ai được nữa?

Trong lúc nhất thời, đáy lòng mọi người sinh ra một cảm giác mờ mịt.

Giữa bầu trời, Thiết Huyết yên lặng xem kỳ biến. Nhất là thời điểm hắn chứng kiếm Lý Nhạc Phàm bị kiếm trận phản phệ, cơ hồ không nhịn được mà xuất thủ.

Hiện tại thấy Nhạc Phàm không có việc gì, tâm trạng của hắn cũng bình tĩnh trở lại.

- Thế nào? Có phải là bắt đầu lo lắng hay không? Ha ha, xem ra quan hệ giữa ngươi với Lý Nhạc Phàm quả nhiên không tệ.

Thiên Tiệm liếc mắt nhìn Thiết Huyết, ngạo nghễ nhìn xuống phía dưới, lộ ra nụ cười chiến thắng.

- Kẻ cười cuối cùng mới là kẻ chiến thắng.

Thiết Huyết nhíu mày, ánh mắt lộ ra vẻ kiên định:

- Nếu huynh đệ ta xảy ra chuyện gì, tất cả các ngươi sẽ phải chôn cùng hắn.

Lời nói tàn nhẫn mỗi người đều nói qua, nhưng từ miệng Thiết Huyết nói ra, Thiên Tiệm cùng Cửu Huyền không ngờ lại cảm thấy lạnh sống lưng.

- Đường xa mới biết ngựa hay, không biết tự lượng sức mình.

Cửu Huyền ngoài miệng khinh thường ánh mắt hiện lên vẻ cảnh giác.

Tại một chỗ khác, bọn người Lôi Tráo Thiên cùng Quan Trọng Nghĩa lắc đầu thương tiếc.

Một kích phản phệ trên "Tụ võ thai" quả thực rất sắc bén, cũng có tác dụng không nhỏ, chỉ tiếc núi cao còn có núi cao hơn, Ma môn dựa vào kiếm trận, lấy pháp bảo đè người, không thể khiến kẻ khác phục a.

- Người của Thiên Cơ Môn quả thực không thể khinh thường, trong hoàn cảnh cửu tử nhất sinh không ngờ còn có thể bày ra kỳ trận, có thể phát ra một kích có hiệu quả.

Quách Tường Phong không nhịn được phải khen ngợi một câu, trong lời nói có chút cảm khái.

- Nhưng kết quả cũng không thay đổi…

Quan Trọng Nghĩa nhún vai nói:

- Nhưng thật ra tên Lý Nhạc Phàm kia, càng lúc ta cảm giác ngày càng không nhìn thấu hắn. Vừa rồi Kiếm trận phản phệ, cho dù ngươi và ta liên thủ cũng không thể sống sót, nhưng không ngờ Lý Nhạc Phàm nghênh tiếp một kích lại còn có thể sống sót, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Quách Tường Phong chăm chú nhìn vào phía dưới nói:

- Nổi danh từ vô danh, Lý Nhạc Phàm này quả thực là nhân trung chi long.

- Đúng vậy!

Quan Trọng Nghĩa gật đầu, lại thở dài một tiếng:

- Chỉ có điều, cho dù hắn có lợi hại như thế nào đi nữa, chỉ dựa vào lực lượng bản thân hắn, không thể ngăn cơn sóng dữ. Xem ra đám người giang hồ khó tránh khỏi kiếp nạn này rồi.

- Vậy cũng không phải, không phải còn có Thiết Huyết sao?

Quách Tường Phong liếc mắt nhìn về phía xa, nụ cười có chút thâm ý nói:

- Tên Thiết Huyết này là một tên cáo già, sao lại không có hậu chiêu cơ chứ? Chúng ta cứ kiên nhẫn chờ đợi, không chừng còn có thể có chút kinh hỉ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.