Thương Thiên

Chương 596: Kiếm lung




Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Hai cái kia là gì?

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Mọi người bình tĩnh một chút.

Trong nháy mắt mặt trời biến mất, thiên địa hôn ám, phong vân biến sắc.

Chung quanh "Tụ võ thai" mọi người hoảng sợ!

Thái Thúc Nguyên thấy cảnh tượng như vậy, lớn tiếng quát lớn noi:

- Tất cả mọi người trong giang hồ nghe đây, tất cả cao thủ Thiên đạo trên đài đã bị kiếm trận vây khốn, các ngươi hiện tại đã không còn chỗ dựa, bổn soái khuyên cái ngươi một câu, kẻ thức thời là trang tuân kiệt, không nên chống cự vô ích, ta cho các ngươi một canh giờ, nếu sau một canh giờ kẻ nào không hàng, giết không tha.

- Giết không tha.

- Giết không tha. Giết không tha. Giết không tha.

Hơn mười vạn đại quân rống lên, trong chốc lát sát khí tăng vọt, uy thế rung trời chuyển đất.

Đám người trong giang hồ vốn có tâm lý chống cự, hiện giờ bị hơn mười vạn đại quân dọa cho chết lặng, sự kiên cường dần dần biết mất.

Cả đám ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, trong mắt hiện lên vẻ do dự, khó có thể tin tưởng.

- Vạn hóa kiếm trận?

Thiết Huyết nhìn xuống dưới, ánh mắt âm trầm.

Thiên Tiệm khẽ cười nói:

- Các ha không cần nhìn, bảy mươi hai Kiếm thi tạo thành Vạn hóa kiếm trận, há có thể dễ dàng bị người khác nhìn thấu? Hiện giờ đám cao thủ Thiên đạo trên đài đã bị kiếm trận vậy khốn, chỉ một mình ngươi sao có thể ngăn cản đại quân triều đình? Huống hồ còn có chúng ta ở đây, ta xem ngươi chống đỡ được bao lâu, ta khuyên các hạ một câu, hay là dừng tay đi a. Chỉ cần ngươi nguyện ý gia nhập Ma môn, ta có thể đảm bảo, vị trí của ngươi trong mắt Tôn giả tuyệt không hề thấp so với chúng ta.

- Hừ. Thiết mỗ cả đời này sẽ không khom lưng, cho dù hôm nay có chết cũng không sợ. Muốn chiến thì chiến, cần gì nói nhiều như đàn bà vậy.

Thiết Huyết tâm vững như bàn thạch, không thể lay động. Bất quá ý niệm trong đầu hắn vừa hiện lên, dường như biết được cái gì đó, đối phương muốn hắn thần phục "Ma môn" mà không phải triều đình, ý tứ trong chuyện này chắc có chuyện gì đó.

- Các hạ đừng gấp, không bằng chúng ta cùng nhau nhìn đám cao thủ Thiên đạo trên đài này đối phó với Vạn hóa kiếm trận như thế nào, vậy không phải là càng có ý tứ sao?

Thiên Tiệm phóng mắt xuống phía dưới, trong lời nói hiện lên sự tin tưởng cường đại.

Thấy đối phương không hề có ý định động thủ, Thiết Huyết cũng không nóng vội, chậm rãi chuyển mắt về hướng "Tụ võ thai".

Trên khoảng không "Tụ võ thai" một vòng xoáy màu đen đang nghịch chuyển, từng đợt, từng đợt kiếm tơ quấn quanh, hình thành một cái lồng sắt cự đại, chung quanh không ngừng phun ra nuốt vào hàn quang, tuần hoàn lặp lại, vô cùng quỷ dị!

Không bao lâu sau, từng đợt sóng chấn động vô hình khiến không gian vặn vẹo, kiếm ti đã tạo thành một cái lồng giam ngăn cách Thiên đạo cao thủ với bên ngoài, ngoại trừ nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài ra, không thể nghe thấy thanh âm gì, giống như bị nhốt tại một thế giới không có âm thanh.

Đám người dưới đài tức thì hỗn loạn.

So với đám người dưới đài đang hỗn loạn, các cao thủ Thiên đạo trên đài bình tĩnh hơn rất nhiều.

Sau khi khiếp sợ một chút, không ngừng có người muốn phá vỡ kiếm lung này, đáng tiếc bọn họ sử dụng toàn bộ khí lực, cũng không thể mảy may rung chuyển kiếm lung, giống như một người ở trong một đống bông, vô luận là lực lượng như thế nào cũng không thể phát huy được, tức tới độ muốn hộc máu.

- Phách Phách.

- Con mẹ nói, cuối cùng là đồ vật gì? Vài đao chém vào rồi mà không ngờ đến nửa điểm phản ứng cũng không có.

- Con bà tổ tông nhà các ngươi, nhanh để lão tử ra ngoài.

- Cẩu tặc Triều đình, đê tiện vô sỉ, lão tử mà thoát ra sẽ không để các ngươi được yên.

- Mọi người tiếp tục, lão tử không tin chúng ta không phá được cái thứ quái quỷ này.

Mấy trăm cao thủ Thiên đạo trên đài không ngừng phát lực, có người thậm chí tiến sát bên cạnh Kiếm lung.

Đám người hắc đạo rốt cục cũng không bảo trì trầm mặc, bọn người Vương Sung trầm ngâm một chút, sau đó thăm dò không có kết quả, liền bình tĩnh đứng đó xem kỳ biến.

Cùng lúc đó Khấu Phỉ, Không Văn cùng vài vị lão tiền bối cũng tụ lại một chỗ, thương nghị đối sách.

Mà người duy nhất không có động tĩnh trên "Tụ võ thai" cũng chỉ có đám người Lý Nhạc Phàm.

Nhạc Phàm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sau đó lập tức cúi đầu không nói, như đang tự hỏi cái gì đó.

Long Tuấn cùng Đình Nghị đối với Nhạc Phàm luôn coi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, thấy sư phụ không nhúc nhích, bọn họ tự nhiên là bất động, chỉ là bọn hắn chia ra bảo vệ hai tỷ muội Chu gia.

Thiết Nam cùng Tư Đồ Yến nhìn nhau, ăn ý gật đầu không nói gì.

Vợ chồng Phó Soái tiến lên bảo vệ Tư Mã Quân Hành.

- Đại thúc! Ta thật khó chịu.

Tiểu Võ cùng Nữu Nữu ôm chặt Nhạc Phàm, trong lòng sinh ra một cảm giác sợ hãi không hiểu được.

Bọn hắn căn bản không biết chuyện gì sắp phát sinh, bọn hắn chỉ đơn giản cảm thấy trên đỉnh đầu có áp lực đang ép xuống, khiến cho bọn hắn hít thở không thông.

Nhạc Phàm thấy thế trong lòng trầm xuống, nhíu mày một chút rồi nhìn sang bên nói:

- Long Tuấn, Đình Nghị…

Không đợi Nhạc Phàm nói xong, Long Tuấn cùng Đình Nghị ngầm hiểu vội vàng ôm hai đứa trẻ vào trong lòng, vẻ mặt nghiêm nghị.

- Hai đứa trẻ này là một tay sư phụ nuôi nấng, quả thực giống như cốt nhục của sư phụ, nếu bọn hắn ở trong tay mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mình nào còn mặt mũi đi gặp sư phụ, thà tự mình đâm đầu vào khối đậu hũ chết còn hơn.

Hai người Long Tuấn thầm nghĩ, nào có nửa điểm dám chậm trễ.

- Ta x con mẹ nó, lần này chơi quá đáng rồi, thật sự là xui xẻo a.

Giang Tiểu Phong đặt mông ngồi xuống dưới đất, bộ dạng như một người không tim không phổi, hận đến mứa ngứa răng không ngừng oán than.

Nhìn thấy đức hạnh của đồ đệ, Cừu Hận Huyết không nén được giận mà tặng cho Giang Tiểu Phong một cước, đá hắn sang một bên nói:

- Tên gia hỏa ngươi thực không có tiền đồ, mọi người hiện tại ai cũng đang nghĩ biện pháp, ngươi ở đây kêu cái rắm a.

- Ta chỉ lẩm bẩm vài câu, như vậy cũng không được sao?

Giang Tiểu Phong từ trong đám người bò lên, cười khổ không thôi.

Ngay lập tức hắn phát hiện một thân ảnh nhỏ nhắn đang đứng trước mặt hắn, không kìm được mà ngẩng đầu lên:

- Ồ! Nàng là bà đồng vừa nãy?

Phương Hàm không để ý tới câu nói của Giang Tiểu Phong đang tận lực suy tư nhìn lên bầu trời, cuối cùng nàng bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Thân là truyền môn đương đại của Thiên Cơ Môn, đối với kỳ môn độn thuật không món nào không thông, nhưng mà lúc này nàng mới phát hiện ra bản thân mình không có bất kỳ một biện pháp gì. Muốn hiếu một trận pháp, diễn biến của vũ trụ vạn vật, sự huyền diệu của thiên địa chính là một môn học vấn bác đại tinh thâm, cho dù sư thừa Huyền môn cũng không có khả năng tinh thông hết thảy.

- Uy, bà đồng, ngươi nhìn cái gì vậy?

Giang Tiểu Phong dựa theo ánh mắt Phương Hàm nhìn lên, ngoại trừ một mảnh tối tăm như mực, cái gì cũng không nhìn thấy.

Hình như nàng cảm nhận được có người chào nàng, theo bản năng Phương Hàm thu hồi tâm thần, chỉ thấy mộtkhuôn mặt bẩn thỉu hiện lên trước mặt nàng, hơn nữa còn đang không ngừng tiến tới.

- A!

Ba ba.

Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, theo bản năng Phương Hàm giơ tay tát một cái lên mặt Giang Tiểu Phong, lưu lại một dấu tay hồng nhạt.

- Ngươi… Ngươi đánh ta?

Giang Tiểu Phong không hiểu ra sao tự nhiên trên mặt đã ăn một tát, tức thì tức giận nhìn chằm chằm vào đối phương đầy địch ý.

- Xin lỗi, phản xạ có điều kiện.

Phương Hàm ôn hòa nói, lại tiếp tục mắng một câu:

- Còn nữa, tên xú gia hỏa nhà người mồm miệng sạch sẽ một chút, bổn con nương có tên có họ, đường đường chính chính là đệ tử Thiên Cơ Môn, ai cho phép ngươi kêu ta là bà đồng? Ta xem ngươi thực muốn ăn đòn.

- Ngươi… Ngươi…

Giang Tiểu Phong xoa xoa khuôn mặt mình, bộ dạng ủy khuất muốn phát tác nhưng đối phương lại là nữ nhân nên hắn chỉ có thể dùng miệng chiếm chút tiện nghi:

- Ngươi, tiểu nha đầu này lẩm bà lẩm bẩm không phải bà đồng thì là gì?

Thấy Phương Hàm đang muốn phát tác, Giang Tiểu Phong vội vàng che nửa mặt còn lại, quát to nói:

- Được rồi, được rồi, ngươi mà đánh ta nữa ta trở mặt đó.

- Hừ.

Phương Hàm giơ tay lên, nhưng không có ý định hạ xuống, vẻ mặt khinh thường nói:

- Bổn cô nương lười đánh ngươi, đánh ngươi chỉ làm bẩn tay ta mà thôi.

Giang Tiểu Phong biết Phương Hàm là người Thiên Cơ Môn, tự nhiên không dám đắc tội, tròng mắt khẽ đảo một cái, tiện đà hỏi:

- Nha đầu, ngươi đã là đệ tử Thiên Cơ Môn, chắc hẳn một kiếm trận nhỏ nhoi này không làm khó được ngươi chứ?

- Ngươi nói cái gì? Kiếm trận nho nhỏ?

Phương Hàm mạnh mẽ trừng mắt, không nhịn được nói một câu thô tục:

- Ngươi thì biết cái rắm gì! Nếu kiếm trận này là kiếm trận nho nhỏ, thì trận thế như thế nào mới được tính là lớn?

- Ha ha! Ta cái gì cũng không biết, hay là ngươi nói cho ta một chút, được không?

Giang Tiểu Phong sán lại gần, mặt dày thỉnh giáo.

Đoạn thời gian trước hắn đứng cùng Lý Nhạc Phàm, Giang Tiểu Phong liền phát hiện chỗ tốt của trận pháp này, cho nên hắn mất ăn mất ngủ tìm hiểu.

Nhưng hiểu biết sâu hắn đối với kiếm trận này càng thích thú, nghi vấn cũng ngày một nhiều hơn. Lần này khó khăn lắm mới có cơ hội thỉnh giáo truyền môn nhân của Thiên Cơ Môn, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.

Nhìn dáng vẻ khiêm tốn của Giang Tiểu Phong, Phương Hàm híp mắt cười, hơi đắc ý nói:

- Hừ, nói cho ngươi cũng không sao.

Ngừng một chút, lúc này Phương Hàm mới nói tiếp:

- Nhắc tới trận pháp, bình thường chia làm hai loại hư – thực, hư trận thì trống rỗng, có tuần hoàn liên tục, không thể tìm ra dấu vết, người tâm trí không kiên định khó có thể thoát khỏi nó. Chỉ có điều thiên địa vạn vận đều có thiếu sót, trận pháp cũng không ngoại lệ, cho nên chỗ sơ hở nhất của trận pháp chính là mắt trận, nếu ngươi có năng lực thì có thể dễ dàng phá giải.

- Thì ra là vậy!

Giang Tiểu Phong giật mình gật gật đầu, tiếp theo lại hỏi:

- Vậy thực trận thì sao? Có phải là lợi hại hơn không?

Phương Hàm chậm rãi nói:

- Trận pháp bác đại tinh thâm, không có cái gì gọi là thực so với hư mạnh hơn, điểm quyết yếu chính là người bày ra trận pháp.

Trận pháp chi đạo có rất nhiều lý giải. Chỉ có điều thực trận quả thực so với hư trận khó hơn một chút.

Thực trận lấy mắt trận làm cơ sở, lực lượng là phụ, linh hoạt thay đổi, cùng thu cùng phát, chỗ yếu nhất cũng chính là chỗ mạnh nhất. Có hư có thực, thực trận mượn ngoại lực là chủ yếu, hư thực biến ảo không ngừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.