Thương Thiên

Chương 582: Thiên hạ cùng võ (6)




Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Mọi người tức thì trầm mặc, trên dưới đài yên tĩnh tới mức lạ thường. Ngay cả những người đang ẩn trong chỗ tối cũng bị khí thế ngập trời này làm chấn động.

Rống!

Đó mới chính là sự giận dữ chân chính: Chính là sát khí do Bách Kiếp tôi luyện qua. Sát khí hóa thành thực chất, thôn phệ vạn vật.

Hàn mang trong mắt Nhạc Phàm như phun ra nuốt vào, từng bước, từng bước hướng về phía Vân Thiên đi đến. Phảng phất như một pho tượng sát thần phủ xuống nhân thế, mang theo sự tử vong và hơi thở khủng bố.

Nhìn Lý Nhạc Phàm dần dần đi tới, Bộ Vân Thiên chỉ cảm thấy trống ngực mình đập nhanh hơn, huyết mạch sôi sùng sục. Mỗi bước chân được hạ xuống là một bước đạp vào lồng ngực của hắn làm cho hắn có cảm giác hít thở không thông.

Bộ Vũ Tình đứng ở bên cạnh huynh trưởng đồng dạng cũng chịu áp lực trầm trọng kia khiến cho nàng đột nhiên nhớ lại từng bị Lý Nhạc Phàm làm trọng thương.

Những năm gần đây nàng không chỉ một lần đang ngủ bỗng giật mình tỉnh dậy. Cảm giác như là bị một người bóp lấy cổ của mình, cực kỳ khó chịu khiến cho nàng thở dốc từng hồi.

Nhiều năm như vậy khiến cho Lý Nhạc Phàm trở thành tâm ma trong lòng của nàng, khiến cho tốc độ tu luyện của nàng ngày càng chậm lại.

- Lý Nhạc Phàm, ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng làm càn. Chúng ta đường đường là đệ tử thánh vực. Ngươi dám làm hại chúng ta?

Bộ Vũ Tình thấy hắn tiến đến tức thì sợ hãi, lớn tiếng quát Lý Nhạc Phàm, vốn định nói vài câu để khiến cho hắn cố kỵ sư môn mà không làm khó bọn nàng.

Nhưng lời nói đến miệng lại nuốt lại. Bởi vì nàng nhìn thấy sát khí trong mắt hắn. Loại sát khí phát ra từ trong sâu thẳm linh hồn. Trừ sát khí ra thì không còn cái gì khác trong mắt hắn. Vận mệnh. Cái gì gọi là vận mệnh? Là đã được quyết định từ trước? Hay là trùng hợp? Hay là cho dù ngàn vạn lần luân hồi cũng không thoát khỏi được sự trói buộc đó?

Lý Nhạc Phàm tựa hồ nhất định đã cùng Bộ gia đối lập từ trước. Không chỉ vì cừu hận của Tạ Tiểu Thanh mà còn có nợ cũ của hắn. Chính Bộ gia đã bán đứng Trần Hương. Trăn trở mười năm, phảng phất như lại hiện về trước mắt.

Cước bộ Nhạc Phàm không dừng lại. Từng bước, từng bước đi tới phía trước. Mỗi một bước đều là áp lực trầm trọng. Hắn không nói một lời, cũng không hề giải thích. Như một người nào đó nói, phẫn nộ chính là phẫn nộ. Một kẻ giết người thì đâu cần bất cứ một lý do nào khác? Chỉ đơn giản là hắn phẫn nộ. Đơn giản là hắn muốn giết người.

- Lý tiểu tử, chỗ này ta giao cho ngươi.

Khấu Phỉ biết nhất định huynh muội kia sẽ xui xẻo rồi. Hắn vội vàng tránh đi thật xa, miễn cho người này không kiềm chế được làm ra một chút sự tình nào có hại với bản thân hắn.

Người của thánh vực, Cổ Linh Phong trên mặt lộ vẻ lo lắng. Huynh muội Bộ gia này tuy có nhiều điểm khiến hắn bất mãn nhưng thủy chung bọn họ cũng là người của thánh vực.

Dù gì cũng là đệ tử của thánh vực. Còn có tình đồng môn. Huống chi, Thần kiếm sơn trang cùng Thanh Vân Thanh luôn luôn giao hảo bao đời. Gắn bó như môi với răng. Môi hở thì răng lạnh.

Nàng há có thể trơ mắt nhìn huynh muội Bộ gia gặp nạn.

- Sư huynh, huynh nhanh nghĩ biện pháp nào đó đi! Nếu như huynh muội Bộ gia xảy ra chuyện chúng ta trở về không biết nên ăn nói với sư thúc như thế nào.

Cổ Linh Phong hiện tại chỉ có thể đem hi vọng gửi trên người Dịch Phong Tình. Dù sao thì chỉ bẳng với tu vi của nàng căn bản là không thể năng cản được cước bộ của Lý Nhạc Phàm.

Mặc dù hiện tại hắn mới chỉ phát ra khí thế của bản thân mà khiến cho nàng khó có thể chống cự.

Dịch Phong Tình vẫn bảo trì bộ dáng lãnh đạm, ánh mắt chăm chú nhìn vào giữa sân. Sau đó ánh mắt lại dừng trên người Thiết Nam.

Cổ Linh Phong đang muốn tiếp tục nhắc nhở, không ngờ phía sau truyền đến thanh âm của Vũ Văn Cực:

- Cố sư tỷ, huynh muội Bộ gia hiện giờ lâm vào cảnh này là do họ chuốc lấy. Ngươi cần gì phải cầu tình cho bọn họ? Huống chi Bộ Vân Thiên giết cả nhà người ta. Bộ Vũ Tình thì vũ nhục bọn họ. Hiện tại bọn họ đến báo thù là điều tất nhiên.

- Đúng vậy!

Tịch Yên Nhiên phụ họa nói:

- Giết người thì đền mạng, thiếu nợ trả tiền. Đó chính là việc tất yếu. Cho dù bọn họ có là đệ tử của thánh vực đi chăng nữa chúng ta cũng không nên bao che cho bọn họ. Hơn nữa vừa rồi đã nói sao? Đây chính là ân oán giang hồ cá nhân của hắn. Cho dù có người tìm hắn báo thù hắn cũng tùy thời phụng bồi. Cái này chính là tự mình làm bậy thì không thể sống. Cái này gọi là tự mình hại mình thôi.

Vừa nói tới đây, Vũ Văn Cực cùng Tịch Yên Nhiên đã cùng chung lập trường. Bọn họ tuyệt đối sẽ không đi ngăn cản Lý Nhạc Phàm. Cứ nhìn vào việc Thanh Thành Tứ Tú từng thua bởi thủ hạ của Lý Nhạc Phàm, hơn nữa lại làm thảm bại. Cho nên bọn hắn không có oán hận đối phương.

Nghiêm túc mà nói, nếu không có sự xuất hiện của Lý Nhạc Phàm, gây cho bọn họ sự đả kích trầm trọng thì bọn họ chỉ sợ bây giờ vẫn sống trong sự kiêu ngạo. Làm sao có thể có được thành tựu như ngày hôm nay.

Đương nhiên, trong lòng Vũ Văn Cực cùng Tịch Yên Nhiên còn có cố kỵ. Bằng vào khí thế hung hãn của hắn hiện giờ chỉ sợ cho dù kẻ nào lên cũng sẽ nhận lấy xui xẻo. Nói tóm lại, muốn bọn họ đi đối phó với Lý Nhạc Phàm thì tuyệt đối không có cửa.

- Hừ. Thật uổng cho tình cảm đồng môn.

Cổ Linh Phong nghe hai người nói vậy trong lòng phẫn nộ hừ lạnh một tiếng!

Tịch Yên Nhiên cười lạnh nói:

- Tình cảm đồng môn? Cố sư tỷ à, chúng ta đều biết rằng người cùng Bộ Vũ Tình là hảo tỷ muội. Lời người nói không phải rất có công đạo sao? Huynh muội Bộ gia tự tung tự tác chẳng lẽ ngươi còn không biết? Bọn họ nếu như còn nhớ đến tình cảm đồng môn thì tại sao lại ỷ vào thân phận của mình đi khi phụ đệ tử khác? Hắn có ngày hôm nay chính là báo ứng.

- Ngươi …

Cổ Linh Phong trong lòng bực tức, muốn phát tác nhưng lại không phát tác được, đành không them để ý tới nữa.

- Xa sư đệ, các ngươi nghĩ sao?

Nghe Cổ Linh Phong hỏi mình, đám người Xa Ngọc Hàn có chút giật mình, không biết nên trả lời như thế nào cho phải.

Trầm ngâm một lát, Công Tôn Chỉ Mộng nhìn về phía Dịch Phong Tình. Đôi mắt đẹp chợt hiện lên sự sợ hãi, nói:

- Cổ sư tỷ, lần này sư huynh mang chúng ta tới đây. Hắn chính là thủ lĩnh, chúng ta sẽ nghe theo sự an bài của hắn.

Cổ Linh Phong thấy đối phương trả lời lấy lệ, cũng hết cách, vì thế chuyển qua Dịch Phong Tình nói:

- Sư huynh, huynh xem chúng ta có phải là nên…

- Được rồi sư muội.

Dịch Phong Tình khoát tay, cắt ngang lời Cổ Linh Phong nói:

- Việc này ta đã có chủ trương. Các ngươi không nên vọng động.

Nghe Dịch Phong Tình nói khiến cho tâm tình của Cổ Linh Phong tức thì trùng xuống, có một loại cảm giác không nói lên lời dâng lên trong lòng của nàng.

- Sư huynh à, sư huynh. Chẳng lẽ ngươi một chút cũng không để ý tới ta sao?

Trong lòng vừa nghĩ tới đó, Cổ Linh Phong yên lặng cúi đầu.

- Lý Nhạc Phàm, ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao?

Bộ Vân Thiên mạnh mẽ chịu áp lực, cố gắng không để cho thân mình lui về phía sau. Chỉ tiếc trong lòng hắn đã sớm có bóng ma. Đối mặt với khi thế Lý Nhạc Phàm đang ùn ùn kéo đến khiến cho hắn cảm giác sẽ không trụ được bao lâu nữa.

- Ca, họ Lý này khẳng định là điên rồi. Hay là chúng ta đi nhanh đi, sau này chúng ta sẽ tìm đến bọn hắn tính sổ.

Bộ Vũ Tình âm thầm truyền âm cho huynh trưởng, đã chuẩn bị chạy.Bộ Vũ thiên biết nếu tiếp tục như vậy bản thân mình sẽ không có kết quả gì tốt đẹp vì thế hắn gật đầu đồng ý.

Ngay khi lúc hai người muốn rời khỏi, thân hình Lý Nhạc Phàm đang cách đó ba trượng lại bước về phía trước một bước. So với lúc trước có điều bất đồng là một bước này của hắn, không biết hắn bước như thế nào mà cả người biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện trước mặt Bộ Vân Thiên.

Tức thì khiến cho Bộ Vân Thiên hô hấp dồn dập, hồ môi lạnh không ngừng tuôn ra. Mùi vị tử vong kích thích thần kinh của Bộ Vân Thiên đến cực độ. Chỉ thấy hắn nhấc tay lên một cái, bảo kiếm phía sau hắn phá vỏ mà ra.

- Đi tìm chết!

Bộ Vũ Thiên rống to một tiếng, tay vẽ pháp quyết dẫn động thiên địa chi lực rót vào mũi kiếm sắc bén đang hướng về phía cổ họng Nhạc Phàm đâm tới.

Xôn xao.

- A! Tiểu tử.

- Nguy hiểm.

- Nguy hiểm.

Chứng kiến sự tình hung hiểm như thế, dưới đài tức thì xôn xao.

Bọn họ cho rằng Lý Nhạc Phàm sát khí ngập trời kia trong lúc không hề phòng bị muốn ngăn cản một kiếm sắc bén kia của Bộ Vũ Thiên là không có khả năng. Bất tri bất giác, trong lòng mọi người lại nghiêng về phía Lý Nhạc Phàm.

- Oanh!

Một tiếng kêu thanh thúy vang lên. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một kiếm vô cùng sắc bén kia không ngờ lại dừng ở trước mặt Nhạc Phàm không đến ba tấc.

Mà kiếm của Bộ Vũ Thiên lại bị Nhạc Phàm dung hai ngón tay kẹp lại, rất dễ dàng tựa hồ như kiếm kia không có một chút lực nào vậy.

- Ông… Ông

Thanh kiếm này có linh tính, sau khi bị người chế trụ không ngừng giãy dụa, rung động.

- Lý Nhạc Phàm, ngươi … Ngươi …

Bộ Vân Thiên đầu tiên là rung mình, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ. Sau khi lấy lại tinh thần, hai tay vội vàng vẽ ra pháp quyết. Thiên địa chi lực được rót không ngừng vào bảo kiếm.

- Trời! Là tụ nguyên thuật.

Thủ quyết của hắn khiến cho người xem hoa cả mắt. Thực lực chân chính của một tu sĩ Thiên đạo quả thực không thể nghi ngờ.

Theo sự biến hóa của thủ quyết, một cỗ khí thế khổng lồ từ bên trong thân thể Bộ Vũ thiên bắn ra. Hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên.

Lần này, tất cả những người lúc trước căm phẫn đều ngậm miệng lại. Bọn họ rút cục đã biết, Bộ Vân Thiên quả thực có tư cách để kiêu ngạo.

- Thần thông thuật! Bộ Vân Thiên này không ngờ tại thánh vực lại được ưu ái như thế. Không ngờ lại học được Thần thông thuật. Quả thực không ngờ đến.

Phương Hàm đứng ở phía xa. Có chút hào hứng nhìn vào biến hóa trên người Bộ Vân Thiên. Trên mặt hắn nở nụ cười có chút quỷ dị.

- Ong ong gong …

Do được thiên địa chi lực không ngừng rót vào khiến cho bảo kiếm càng ngày càng rung động mãnh liệt, nhưng vẫn như cũ không thể thoát khỏi tay Lý Nhạc Phàm.

Bộ Vũ Tình thấy như vậy, trong lòng không khỏi lo lắng.

- Lý Nhạc Phàm, xem chiêu!

Hung quang trong mắt chợt lóe lên. Bộ Vũ Tình trên mặt lộ vẻ ác độc, bảo kiếm sau lưng mạnh mẽ bay ra khỏi vỏ, bay thẳng về hướng Lý Nhạc Phàm.

Kiếm phá hư không, không hề có một tiếng động nào. Một kích âm độc như thế, xem ra nàng quả thực muốn dồn đối phương vào chỗ chết mới cam lòng.

Thình lình bị tập kích nhưng trên mặt Lý Nhạc Phàm cũng không có nửa điểm dao động, thậm chí trong mắt hắn chỉ có thể nhìn thấy lửa giận ngày càng tăng lên.

Vào giờ khắc này, Lý Nhạc Phàm tựa hồ đã tiến vào một trạng thái vô cùng huyền diệu. Lúc này, dựa vào trạng thái vô cùng kỳ dị này, hắn cảm thấy, dường như cảm xúc của mình biến hóa có thế ngưng tụ được thực chất. Duỗi tay một cái là có thể chạm đến được.

Với hắn mà nói, cảm xúc chính là một bộ phận của thân thể hắn vậy. Nó giống như là cánh tay, chỉ cần một ý niệm trong đầu là có thể khống chế một cách dễ dàng.

Nhạc Phàm nhẹ nhàng nhấc tay trái một cái. Một thanh cổ kiếm tinh xảo cũng bị hắn kẹp giữa hai ngón tay.

- Cái gì?

Bộ Vũ Tình thấy thế tức thì trên mặt biến sắc. Chỉ có chính nàng mới hiểu được, nàng đã làm cho "Bạch Hồng Kiếm" sắc bén them bao nhiêu lần. Cho dù là sư phụ của nàng cũng không dám dung tay không tiếp một kiếm.

- Hắn … chẳng lẽ hai tay của hắn là bằng sắt?

Cảm giác khuất nhục lại dâng lên trong lòng nàng. Bộ Vũ Tình tức thì tức giận, hai tay ấn pháp quyết, không ngờ thủ pháp của nàng cùng huynh trưởng không có chút sai biệt. Ngay cả biến hóa nho nhỏ phát sinh cũng không có chút khác biệt nào.

- Bạch hồng quán, xuất.

Thiên địa chi lực điên cuồng tập hợp vào trong tay Bộ Vũ Tình, sau khi ngưng tụ thành một đạo hắc sắc quang mang, thẳng hướng Vân Tiêu mà đến.

Chiêu Bạch hồng quán này chính là chiêu thức kèm theo của "Bạch hồng kiếm", uy lực vô cùng to lớn. Cho dù hiện tại Bộ Vũ Tình cũng không hoàn toàn khống chế được nó. Một khi đã xuất ra thì không thể thu lại. Tuyệt đối là sát chiêu dung để liều mạng.

- Hảo a! Khí thế này thực sự là mạnh!

- Đúng vậy, đúng vậy. Cỗ khí thế này e rằng so với ca ca nàng còn hung hãn hơn.

- Đây chính là lực lượng đích thực của tu sĩ sao? Quả thực là lợi hại.

- Lợi hại cái rắm! Ngươi không thấy Lý Nhạc Phàm sao? Người ta chỉ cần khoát tay một cái liền cản được hai thanh kiếm của huynh muội Bộ gia sao?

- Đúng, đúng! Ta muốn nói, huynh muội Bộ gia quả thực là hèn hạ. Chẳng những ỷ đông hiếp ít, không ngờ lại còn đánh lén. Quả thực là mất mặt mà.

- Ỷ đông hiếp yếu? Huynh đệ à, ta nghĩ mắt ngươi nên bỏ đi thôi. Rõ ràng hiện tại là Lý Nhạc Phàm khi dễ huynh muội Bộ gia đó chứ.

- Đừng làm ồn, mau nhìn lên trên đài.

Một tiếng quát vang lên, chung quanh quả nhiên yên tĩnh lại. Ánh mắt mọi người đều tập chung lại một chỗ. Bầu không khí ngày càng khẩn trương.

Luồng bạch mang sắc bén từ trên trời giáng xuống, giống như muốn bổ Lý Nhạc Phàm ra làm hai.

- Hừ!

Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc này, hung quang trong mắt Nhạc Phàm tăng vọt. Sát khí tràn ngập thiên địa đột nhiên thu lại. Hình thành một luồng khí xoáy cực lớn.

Luồng khí xoáy này vô hình vô chất, không ngờ lại có thể bắn ra huyết quang nhàn nhạt, vô cùng quỷ dị. Đúng vậy, Nhạc Phàm không ngờ có thể đem vô hình hóa hữu hình, loại thủ đoạn khủng bố này quả thực là dọa người.

Luồng khí xoáy càng ngày tụ lại càng lớn, chuyển động ngày một nhanh. Trong khoảnh khắc bạch mang kia hạ xuống, luồng khí xoáy kia chợt bạo phát, đem hết thảy những thứ chung quanh vô tình thôn phệ … Bao gồm cả thần thông thuật của huynh muội Bộ gia.

- Một lần thôn phệ hết?

Hai đạo khí thần thông cứ như vậy bị lực lượng quỷ dị kia thôn phệ.

Nhìn thấy thế, mọi người đang sôi nổi bàn tán ở dưới đài thối lui mấy trượng. Vô hình chung trong lòng mọi người có một nỗi sợ hãi bao trùm.

So với dưới đài thì cao thủ trên đài trấn định hơn rất nhiều. Nhưng biểu tình kinh hãi trên mặt lại không cách nào có thể che dấu.

- Phụt … Khụ khụ…

Quan Trọng Nghĩa đang ẩn trong một chỗ bí mật phía xa, vừa uống rượu tức thì phun ra, nghẹn giọng, một lúc sau mới không kìm được thốt ra:

- Con mẹ nó. Sao lại có thể như thế? Lý Nhạc Phàm không ngờ chỉ dung một đạo sát khí có thể dễ dàng thôn phệ hai đạo thần thông thuật kia? Quả thực không phải là người mà. Hắn không phải là mãnh thú man hoang hóa hình biến thành người đó chứ?

Không để ý tới Quan Trọng Nghĩa miệng đang lảm nhảm, Ngưng nhi cùng Băng Nguyệt đều trầm mặc không nói. Ngay lập tức Quách Tường Phong cũng không mở miệng. Trên mặt ba người hiện lên vẻ ngưng trọng.

Kỳ thật bọn họ đã tu luyện tới cảnh giới này, có thể cảm giác được sự biến hóa cho dù là bé nhất của thiên địa.

Nhưng vừa rồi trong nháy mắt Lý Nhạc Phàm hình thành sát khí, bọn họ ngoại trừ cảm nhận được một cỗ lực lượng hủy diệt bên ngoài ra căn bản không thể cảm nhận được bất kỳ sự biến hóa nào từ thiên địa.

- Người này không có cảnh giới.

Trầm mặc một lúc, Ngưng nhi chậm rãi mở miệng, thanh âm mang theo một chút thân trọng.

Băng Nguyệt nghe vậy đồng ý gật đầu.

Quách Tường Phong chau mày nói:

- Người này tuy rằng không có cảnh giới. Nhưng hắn lại có thể đem sát khí ngưng tụ thành hình. Đây quả thực là một thủ đoạn kinh nhân. Nói cách khác, cho dù chúng ta cách hắn một cảnh giới thì cũng chưa chắc thắng được hắn.

Ngưng nhi liếc nhìn Băng Nguyệt bên cạnh, thản nhiên nói:

- Lần trước Tổng đốc phủ vừa báo về. Hiện giờ mới cách hai tháng mà thực lực của hắn không ngờ lại vượt xa dự đoán của ta. Người trong giang hồ quả nhiên không thể xem nhẹ.

Quan Trọng Nghĩa vẫn một mình uống rượu như cũ, tinh quang trong mắt chợt lóe. Băng Nguyệt khẽ cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Chiều ta, trên một gò núi nhỏ phía Tây Nam, Hạ Khinh Trần song vai đứng đó cùng Nguyên Thác.

- Nguyên huynh, xem ra ngày đó Lý Nhạc Phàm kia thủ hạ lưu tình. Nếu không bằng vào thực lực hiện tại của hắn mà nói. Kết quả của chúng ta so với hai người thánh vực kia cũng không khả quan hơn chút nào.

Hạ Khinh Trần cũng bị thủ đoạn của Lý Nhạc Phàm làm chấn động. Hắn đang nhớ lại một quyền ngày đó của Lý Nhạc Phàm, hiện tại tâm lý không khỏi cảm thấy có chút may mắn.

- Hừ!

Nguyên Thác sắc mặt âm trầm. Đừng nhìn vào việc hắn không muốn cúi đầu, nhưng hắn không thể không thừa nhận. Vô luận là về phương diện lực lượng hay khí thế thì hắn cũng kém Lý Nhạc Phàm không chỉ là một bậc. Hạ Khinh Trần thấy thế không khỏi nhíu mày, nói:

- Nguyên huynh. Hạ mỗi biết Võ thần điện các ngươi cường giả vi tôn, theo đuổi lực lượng đỉnh phong, vĩnh viễn không nói thất bại. Nhưng trên thế gian này không ai có thể vĩnh viễn bất bại. Cho dù ngươi là Đại tôn cũng thế. Cho nên chúng ta phải nhận thức được bản thân mình. Tự tin cũng không phải tự đại, không bằng nên thừa nhận thực lực của người khác. Đây chính là cảnh tỉnh đối với bản thân, không ngừng thúc giục bản thân tu luyện nâng cao thực lực. Đấy mới chính là việc nam nhi nên làm. Vĩnh viễn không nói bại ý là không bao giờ buông xuôi. Nếu ngươi quả thực hẹp hòi như vậy Hạ mỗ quả thực cảm thấy xấu hổ khi đứng cùng ngươi.

- Nói rất đúng.

Một tiếng hét lớn như sấm đánh bên tai khiến cho hai người Hạ Khinh Trần cùng Nguyên Thác cả kinh.

Hai người nhìn về phía tiếng nói phát ra, chỉ thấy một thân ảnh cắt ngang phía chân trời. Khí thế như lôi đình, vũ bão mà tiến đến trước mặt hai người.

- Lôi Nhất, Lôi sư huynh!

Nguyên Thác biết rõ thân phận người tới trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp.

Người này mày rậm mắt to, sắc mặt như đao, thân cao chín thước, có thể nói là khôi ngô.

Một thân trang phục màu lam nhạt, trên vai khác một chiếc áo choàng. Nhìn qua một lượt, quả thực là uy phong lẫm liệt.

Trên đầu, mái tóc màu xám bạc được cắt ngắn, tóc dựng lên, càng tăng them vài phần khí thế.

- Tốt, tốt, tốt! Các hạ không hổ là đệ tử Táng Kiếm Cốc. Quả thực là có vài phần cốt khí.

Đại hán tóc xám này nhiệt tình vỗ vỗ vai Hạ Khinh Trần, nói:

- Chỉ bằng cốt khí của ngươi như vậy, sau này Táng Kiếm Cốc tương lai không thể hạn định.

- Thì ra là Lôi huynh. Vừa rồi Hạ mỗi phát ngôn bừa bãi, khiến cho ngươi chê cười rồi.

Hạ Khinh Trần khó xử chắp tay nói. Lời nói vừa rồi tuy rằng là nói Nguyên Thác nhưng xét về góc độ khác lại chính là nói cho chính hắn nghe. Đại hán tóc xám khách khí đáp lễ, lúc này mới chuyển mắt nhìn Nguyên Thác nói:

- Sao vậy? Chẳng lẽ Nguyên sư đệ không phục?

- Hừ. Không phục thì ngươi làm gì? Nếu không cả ngày nghĩ đến tranh quyền đoạt lợi, không chịu tu luyện thì làm sao có ngày hôm nay?

- Không phục cái rắm! Còn không thừa lúc hiện giờ không có ai tìm địa phương nào suy ngẫm đi.

- Ta …

Nguyên Thác tâm thần rung động, vừa phẫn nộ, vừa lo sợ, cuối cùng chỉ trầm mặc không nói!

- Hừ!

Đại hán tóc xám khinh thường bĩu môi, ánh mắt nhìn về hướng xa xăm, nói:

- Thế nào rồi? Đại hội võ lâm đã bắt đầu rồi sao?

- Người vừa động thủ là ai? Sát khí thật là mạnh a!

Hạ Khinh Trần cười khổ nói:

- Đại hội võ lâm không ngờ còn chưa bắt đầu. Chỉ có điều hai tên đệ tử thánh vực kia cùng người trong giang hồ Lý Nhạc Phàm có chút ân oán cá nhân, cho nên song phương động thủ cho tới tận bây giờ.

- Lý Nhạc Phàm?

Nghe thấy cái tên này, đại hán nao nao, nói:

- Người kia chính là Lý Nhạc Phàm trong lời đồn? Hắc hắc. Quả thực là không đơn giản. Ta tựa hồ đã bỏ lỡ trò hay rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.