Thương Thiên

Chương 196: Thiên niên nhân tham vương




Ứng Thiên thành trên đường cái, mọi người qua lại đông đúc náo nhiệt.
Trong bọn họ thương buôn có, người giang hồ có, cũng có người dân buôn bán ở đây và cũng có lưu manh nữa. hai bên đều là trà lầu thương điếm, đón tiếp khách qua đường từ ngũ hồ tứ hải. Tóm lại, nơi này đích thực là nơi cực kỳ hỗ tạp, tam giáo cửu lưu đều tập trung tại đây.
Nhạc Phàm mặc áo bào màu đen, tại đây nơi đám người hỗn tạp này cũng không xuất hiện đột ngột, nghĩ là sẽ không có người nhận ra hắn.
Thiết Nam cứ mang tâm tình bất an đi một hồi lâu, thấy cũng vô sự, rốt cục cũng âm thầm thở phào.
Đây là lần đầu tiên trong nữa tháng qua Nhạc Phàm bước đi trên đường, hơn nữa trong lòng không hề có gánh nặng gì, trong lòng cũng đột nhiên thoải mái không ít, chỉ là trong mắt vẫn không cách nào xóa đi được nỗi bi ai, lộ ra nét lạnh lùng thản nhiên.
Thiết Nam sinh trưởng tại nơi này, đối đường xá nơi này thuộc như trong lòng bàn tay, dưới sự hướng dẫn của hắn, rất nhanh chóng đã đến nơi…
"Là phía trước!"
Nhạc Phàm nhìn theo hướng ngón tay Thiết Nam chỉ, phía bên trái đường cái có một ngôi lầu, người đến người đi không ngớt. Phía trước có treo một tấm biểm màu xanh thẫm khắc sáu chữ "Hoài An Đường đại dược phường" kim quang sáng ngời, rất là chói mắt.
Nhạc Phàm vừa muốn đi đến dược phòng, Thiết Nam liền bước lên phía trước, thấp giọng nói: "Lý đại ca, nơi này phân thành hai tầng, tầng thứ nhất dành cho người bình thường xem bệnh trị bệnh, cho nên tương đối rộng rãi. Mà nơi này là nơi dành cho người giàu có quyền quý, chúng ta ở dưới này xem qua là được rồi".
Nhạc Phàm nghe vậy cười nhạt, thầm nghĩ: "Thiết Nam này… nghĩ lại khi ta còn thiếu niên cũng có sự lo lắng như vậy, còn bây giờ, ta còn e ngại chuyện gì?"
Bất quá Nhạc Phàm cũng thận trọng, không vô cớ gây chuyện.
Dược đồng trông coi dược phòng thấy có người đến, tiến lên dò hỏi: "Xin hỏi nhị vị đến xem bệnh hay là bốc thuốc?"
Nhạc Phàm nói: "Bốc thuốc. Nội phục, bổ khí dưỡng huyết, nội nhuận điều tâm".
"Ồ!" Dược đồng hai mắt sáng ngời, biết gặp người có chuyên môn, vì vậy cũng không nói nhiều, trực tiếp đưa hai người Nhạc Phàm đến gặp dược sư.
"Nhị vị muốn mua thuốc gì?" Lão dược sư thân thiện hỏi.
Nhạc Phàm trầm ngâm trong chốc lát nói: "Liên tâm mười hai lượng, Tử chu ba tiền, Thiền thuế ba tiền, Tam thất thảo hai lượng, Kê cốt thảo một cây, La bố ma diệp… cuối cùng là Thiên Sơn tuyết liên một cây năm tiền, nhân sâm trăm năm đã thành hình một cây làm dược dẫn".
Nói một hơi tất cả các tên thuốc, lão dược sư bất chấp việc than thở phương thuốc kỳ lạ, cầm bút viết nhanh như bay, tay chân nhanh nhẹn, không hổ là lão nhân đã có thâm niên mười năm hành nghề.
"À!" Cuối cùng đã xong, lão dược sư dừng bút nói: "Tiểu huynh đệ các loại thuốc phía trên kiếm không khó, chỉ là hai loại Thiên Sơn tuyết liên và nhân sâm thành hình là linh dược hiếm thấy, ở đây chúng ta ở lầu thượng mới có. Hơn nữa…"
Nhạc Phàm căn bản không quan tâm đến vấn đề tiền bạc, hỏi ngay: "Còn cái gì nữa?"
"Ngày hôm qua dược đường chúng ta đào được một củ nhân sâm vương ngàn năm, lão bản của ta rất coi trọng nó, mà Thiên Sơn tuyết liên đã được bán rồi, không có cất giữ".
"Nhân sâm vương ngàn năm!" Nhạc Phàm ngẩn ra, lập tức nói: "Nhân sâm vương ngàn năm tuy là thảo dược cực kỳ trân quý, nhưng là vật chí dương, nếu không có Thiên Sơn tuyết liên cùng điều hợp, cũng không có thể sử dụng đơn lẻ được… trước tiên phải xem qua, nếu là không được ta còn tìm biện pháp khác. Mời lão sư phụ đem nó cho ta xem thử".
Lão dược sư biết đối phương cũng là cao thủ dụng dược, cũng không nói gì thêm, trực tiếp gọi dược đồng đến trông thuốc.
Nhạc Phàm cùng Thiết Nam dưới ánh mẳt khác thường của mọi người đi lên lầu hai…
Lầu hai cũng rất rộng rãi, thả bố trí cũng rất thanh nhã rất khác biệt, mùi thơm khiến người ta sảng khoái. Chỉ bất quá, bốn phía không một người bệnh có vẻ rất trống trải.
Nhạc Phàm suy nghĩ chút là hiểu được, người có tiền bình thường cũng ở dưới chuẩn đóan, làm sao tự mình mà lên đây được.
Chưởng quỹ lần trên thấy có người đi đến, tiến lên tiếp đón nói: "Không biết nhị vị lên đây có việc gì? Ồ! Thiết Nam, ngươi sao lại đến đây? Ta không phải nói rồi sao? Lão nhân nọ đã bệnh tới thời kỳ cuối không có thuốc nào trị được nữa, ngươi có tìm ta cũng vô ích thôi…"
"Không… không phải… ta…" Thiết Nam rất khẩn trương, những lời muốn nói cũng nghẹn trong miệng.
Nhạc Phàm ngăn Thiết Nam lại, quay về phía chưởng quỹ nói: "Lão bản, nghe nói ngươi nơi này mới có một củ nhân sâm vương ngàn năm, ta muốn mua nó!"
"Cái gì? Mua nó!?" Chưởng quỹ thanh âm nhất thời cao lên một quãng, hai mắt trực tiếp đánh giá một phen.
"Người này trông rất quen mặt, trí nhớ của ta tốt như vậy mà lại nghĩ không ra?" Chưởng quỹ tự nhủ, tiếp tục quay sang Thiết Nam hỏi: "Vị này là ai?"
"Hắn… hắn là…" Thiết Nam nhớ tới thân phận của Nhạc Phàm, càng khẩn trương hơn nữa, xém chút nữa là té xỉu.
"Ngươi không cần phải biết ta là ai, ta chỉ hỏi ngươi có bán không?" Nhạc Phàm lạnh nhạt nói.
Chưởng quỹ thầm nghĩ: "Củ nhân sâm vương vốn là muốn hiến cho Đại lão gia trông coi việc buôn bán tại Thanh Vân, làm sao có thể bán cho người khác. Nhìn bộ dạng của hắn cũng không giống là người có tiền, dám chắc là không có bao nhiêu, không bằng ta hét giá thật cao, để cho hắn biết khó mà lui, để người ta khỏi nói ta là khinh người".
Nghĩ đến đây, chưởng quỹ trả lời: "Bán chứ! Bản thân đã mở cửa buôn bán đương nhiên là có mua là bán" dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Chỉ bất quá sâm vương này không đơn giản, ta cũng không thể làm chủ… Ừm, một giá tám ngàn lượng, ngươi xem thế nào?"
"Cái gì! Tám ngàn lượng?" Thiết Nam la lên sợ hãi, hiển nhiên là bị giá tiền cao như vậy làm cho hoảng sợ. Phải biết rằng, hắn tại "Thiết Quyền Môn" họ Lý, toàn bộ mọi người cộng lại, một năm chi tiêu cũng chỉ khoảng trên dưới mười lượng bạc. Tám ngàn hai trăm lượng! Tính toán ra có thể đủ cho họ ăn hơn bảy trăm năm!
Thấy Nhạc Phàm trầm ngâm không nói, Thiết Nam còn tưởng rằng Nhạc Phàm đang lo lắng về giá, vội vàng mở miệng nhắc nhở: "Lý đại ca, ta nghe nói lần trước có một củ linh chi ngàn năm cũng chỉ có hai ngàn lượng, nhân sâm ngàn năm bán với giá tám ngàn lượng không phải quá mắc sao?"
"Mắc!?" Chưởng quỹ hứ lên bén nhọn, phảng phất như có người đang cắt vào tận xương thịt của hắn. Hét lớn: "Chỉ mới có tám ngàn lượng, ở đâu mà mắc! Đây là nhân sâm vương, không phải là củ cải! Ta còn cả một cái dược phường lớn như vậy, dưới tay có bao nhiêu là cái miệng, họ lấy gì mà ăn? hơn nữa vật này rất là trân quý, đúng không? Mắc quá!? Mắc quá thì đừng có mua!"
Thiết Nam bị âm thanh đó dọa nạt co rúm người lại, trốn ở phía sau Nhạc Phàm, tựa như yếu kém không dám ra gặp mọi người.
Nhạc Phàm ngẩng đầu, mở miệng nói: "Một vật có thể khiến cho Tô gia gia khỏe mạnh, tám ngàn lượng thật sự không mắc".
Chưởng quỹ hoàn toàn không nghĩ Nhạc Phàm lại nói như thế, lúc này ngây ra hỏi: "Không mắc? Không mắc vậy ngươi lo lắng cái gì?"
"Ta dùng làm dược dẫn, còn cần một cây Thiên Sơn tuyết liên, chẳng biết chưởng quỹ có biện pháp gì không" vừa nói Nhạc Phàm vừa đưa tay vào trong ngực áo.
Lúc trước Nhạc Phàm lấy từ trên người hơn mười tên sát thủ rất nhiều tiền, ít ra thì cũng là vài vạn lượng. Chỉ là hôm nay, tiền đối với hắn mà nói chỉ có ý nghĩa là những con số mà thôi.
Thấy Nhạc Phàm từ trong lòng lấy ra một tập ngân phiếu, Thiết Nam và chưởng quỹ đều có chút choáng váng. Người trước thì nằm mơ cũng chưa thấy qua số tiền nhiều như vậy, mà người sau vì món lời hơn sáu ngàn lượng, hạnh phúc muốn té xỉu, ngay cả Nhạc Phàm hỏi hắn cái gì hắn đều quên hết.
Cả ngàn con chim trong rừng cũng không bằng một con chim trong tay, tám ngàn lượng bạc không phải là con số nhỏ, chưởng quỹ tự nhiên nhảy bổ vào hậu đường, đem nhân sâm vương đưa cho Nhạc Phàm.
Nhận lấy hộp gấm, Nhạc Phàm mở ra xem, một củ linh thảo hình người thật lớn nằm ở bên trong, trên thân thỉnh thoảng phán tán ra ánh sáng vàng.
"Ôi! Đẹp quá!" Thiết Nam nhìn chằm chằm vào nhân sâm, hai con người như muốn lồi ra. Tám ngàn lượng mua vật này, đặt nó vào miệng cũng chỉ sợ tan chảy ra!
"A! Thành hình đúng là nhân sâ vương! Thật tốt quá!"
Ngay lúc đó, một thanh âm kinh hãi truyền đến, trên lầu đã xuất hiện bốn người nam nữ trẻ tuổi.
"Khổng lão bản, ta muốn nhân sâm này…" một gã thanh niên trong số đó tiến lên, trực tiếp hướng về hộp gấm đang nằm trong tay Nhạc Phàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.