Trong bóng tối, một đôi vợ chồng đi ra. Thấy có người đến, hai người bước nhanh đến nghênh tiếp.
Nam tử vui vẻ nói: "Quý lão đã trở về! Trễ như vậy, ăn cái gì trước cái đã… Ồ, vị tiểu huynh đệ này là ai?"
Quý lão giới thiệu: "Hắn gọi là Lý Nhạc Phàm, là bằng hữu của lão đại" tiếp theo quay qua Nhạc Phàm nói: "Tiểu Phàm, bọn họ đều là bằng hữu của ta. Đây là Thiết Cường, vị này là phu nhân Miêu Lam Phượng, còn tiểu tử này là đồ đệ của bọn họ, bởi vì không có thân thích, cho nên đặt tên theo sư phụ, gọi là Thiết Nam".
"Lý Nhạc Phàm, Lý Nhạc Phàm…" Thiết Cường lẩm bẩm trong miệng, chợt nói: "Bạch phát chiến cuồng Lý Nhạc Phàm… A! Bạch phát chiến cuồng, hắn… hắn là…"
Quý lão cắt lời Thiết Cường, nôn nóng nói: "Được rồi, có gì thì sau này hãy nói, ta đưa hắn đi gặp lão đại trước cái đã". Nói xong, mặc kệ ba người đang đứng ngây ra, trực tiếp dẫn Nhạc Phàm đi ra sau hậu viện".
"Lão đại? Chẳng lẽ là…" Nhạc Phàm trong lòng mơ hồ đoán ra chút ít, tâm tình kích động không nói nên lời.
"Kẹt…"
Một cách cửa cũ kỹ mở ra, ánh đèn xua tan đi bóng tối trong phòng.
"Quen thuộc quá!" Nhạc Phàm theo ánh sáng, mơ hồ nhìn thấy người nằm trên giường. Đột nhiên, tim đập nhanh lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập hẳn…
"Tô gia gia, là… là người?" Nhạc Phàm giọng run run, một loại đau thương xâm nhập vào trái tim của hắn.
"Ồ!" một tiếng rên nhẹ truyền đến, Nhạc Phàm thấy người nằm trên giường chuyển động.
"Là ngươi sao? Tiểu Phàm…"
Một thanh âm già nua cất lên làm cho trong lòng Nhạc Phàm chấn động, từng bước tiến lên, quỳ xuống bên giường.
"Là, là… ta…" Nhạc Phàm muốn nói nhiều điều, nhưng nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ có thể cầm chặt lấy cánh tay đầy nếp nhăn kia.
Quý lão thắp sáng đèn lên, đi tới Nhạc Phàm nói: "Lão đại những năm gần đây tim đã thành tật, tìm rất nhiều danh y đại phu, nhưng không có cách nào trị được, chỉ có thể dựa vào dược vật để duy trì tính mệnh, cuối cùng cũng chịu đựng chờ được ngươi đến".
Nhạc Phàm nghe vậy, đưa tay bắt mạch Tô Phóng Hào, một lát sau, thất thần nói: "Tại sao, tại sao lại như vậy?" Tiếp theo quay qua Quý lão nói: "Bệnh từ lúc nào?"
Quý lão nói: "Bệnh đã hơn sáu tháng, chủ yếu là bởi vì tổ chức có rất nhiều việc, hơn nữa trong lòng lão đại có rất nhiều việc phải lo nghĩ… kỳ thật lần trước ngươi đi ngang qua Ứng Thiên, ta đã muốn đưa ngươi tới gặp lão đại, nhưng lão kiên quyết không cho, muốn ngươi đi tìm muội muội của người trước. May là người đã về kịp, nếu không cũng không biết ngươi có kịp gặp mặt ông ấy lần cuối hay không nữa".
"Oanh…" Nhạc Phàm trong đầu phảng phất như bị nổ tung, ngơ ngác nhìn sững.
Quý lão than nhẹ một tiếng, đặt vào miệng Tô Phóng Hào một khối nhân sâm, nâng lão dậy nói: "Lão đại, Tiểu Phàm đến thăm người này".
Phục xong nhân sâm, Tô Phóng Hào lúc này tinh thần mới hồi phục một ít, hai gò má nổi lên một chút hồng hào.
Dưới ánh đèn yếu ớt, Nhạc Phàm mới nhìn thấy bộ dạng của Tô Phóng Hào. Tóc trắng ngả vàng, những nếp nhăn trên mặt thể hiện bệnh trạng, hai mắt mờ đục có chút tơ máu, rõ ràng bệnh đã tới giai đoạn cuối.
Thấy Nhạc Phàm quỳ ở bên cạnh, Tô Phóng Hào vẻ mặt hiền lành, hơi cười nói: "Tiểu Phàm! Bốn năm rồi, ta ngày nào cũng nhớ đến con hết!"
Nhạc Phàm nức nở nói: "Tô gia gia, Tiểu Phàm đã trở về!" Trong lòng hắn, luôn coi Tô Phóng Hào là người thân mà hắn kính trọng. Đối với hắn mà nói, ở đâu có người thân thì ở đó là nhà, cho nên hắn nói mình đã trở về.
Tô Phóng Hào vui mừng nói: "Quay về là tốt rồi, quay về là tốt rồi, gia gia cuối cùng cũng đợi được con quay về. Ha ha, tóc cũng biến thành đen! Tốt, tốt lắm… mấy năm nay con đã chịu khổ nhiều rồi".
"Gia gia yên tâm, con sẽ trị cho người…" Nhạc Phàm nghiêm mặt, trong đầu nhanh chóng điểm qua các phương pháp trị bệnh.
Tô Phóng Hào khoát tay nói: "Bản thân ta cũng biết bệnh của mình, ta đã tìm được người muốn tìm, hơn nữa trước khi chết còn nhìn thấy được con sống tốt, ta đã hài lòng lắm rồi, còn có chuyện gì mà không hạ xuống được… chuyện của Tiểu Nhã ta cũng đã biết, nó là đứa nhỏ tốt, nhưng mà… khụ, khụ…"
Nhạc Phàm vội vàng đứng dậy, điểm vào Thần Đạo huyệt sau lưng Tô Phóng Hào…
"Khụ… khụ, khụ! Phốc…" một búng đàm lẫn máu từ trong miệng Tô Phóng Hào phun ra, tâm khí nhất thời dịu đi không ít.
Quý lão nhìn thấy vậy, kinh ngạc nói: "Tiểu Phàm người biết Kỳ Hoàng thuật sao?"
Tô Phóng Hào cũng kinh ngạc nhìn Nhạc Phàm, đột nhiên chợt nói "Ta quên mất, Tiểu Phàm đã từng đi theo Vạn tiên sinh học y thuật, tự nhiên biết thuật này".
Quý lão mắt sáng ngời, hắn hiển nhiên đã nghe nói qua đại danh của Vạn Liễu Hoài, hân hoan nói: "Lão đại! Vậy bệnh của người…"
Tô Phóng Hào ngắt lời nói: "Bệnh của ta đã đến thời kỳ cuối, cho dù Vạn tiên sinh tái thế, sợ rằng cũng khó mà trị cho ta được".
"Ài!" Quý lão than khổ, trong lòng đau xót không thôi. Hơn mười năm là huynh đệ, bảo hắn thế nào mà nhìn Tô Phóng Hào ra đi được? Không nhịn được nhìn về phía Nhạc Phàm.
"Không! Ta muốn thử!" Nhạc Phàm lạnh lùng lời nói lộ ra sự kiên định! Lần này, hắn không thể lại trơ mắt nhìn người thân của mình ra đi. Không dám tưởng tượng đến, lại trải qua nỗi thống khổ mất đi người thân, hắn không còn có thể kiên trì nữa.
Bên trong hậu viện, ba người Thiết Cường đứng tại chỗ, nhìn ánh đèn trong phòng, hồi lâu cũng khôi phục lại tinh thần.
Thiết Nam rụt rè nói: "Sư phụ, Tô gia gia và Lý Nhạc Phàm có biết nhau sao?"
"Hẳn là biết!" Thiết Cường gật đầu nói.
"Nghe nói hắn… Lý đại ca rất hung tàn, gặp người là giết! Bây giờ ngoài đường cái đều dán đầy hình của hắn, ta xem thế nào lại không thấy giống?"
"Cốp!" Thiết Cường gõ mạnh lên đầu Thiết Nam một cái nói: "Lời đồn đãi trên giang hồ ngươi cũng tin sao! Thật sự là ngu ngốc!"
"Sư phụ ngươi nói đúng đấy!" Miêu Lam Phượng cũng nói: "Nhạc Phàm tiểu huynh đệ là bằng hữu của Tô lão, có là người xấu sao lại gây chuyện xấu ở đây?"
"Ta cũng chỉ là tò mò hỏi một chút… cho biết" Thiết Nam co đầu lại nói.
Ba người đang đối thoại, cửa phòng chợt mở ra, Quý lão từ trong phòng đi ra, bước nhanh tới nói: "Thiết Cường, mau giúp ta lấy một bộ châm cứu, Tiểu Phàm muốn chữa bệnh cho lão đại!"
Thiết Cường lần đầu tiên thấy Quý lão có vẻ mặt bối rối như thế, vội vàng nói: "Có, có! Trong phòng ta có một bộ ngân châm, để ta về phòng lấy cho lão".
Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hơi thở và tiếng tim đập thình thịch của hai người.
Nhạc Phàm đỡ Tô Phóng Hào dậy ngồi ở trên nệm. tiếp theo lấy ra một cây ngân châm nói: "Tô gia gia, Vạn gia gia trong "Y kinh" có ghi lại một loại kỳ thuật là 'Hồi Sanh', có khả năng khởi tử hồi sanh. Con bây giờ dùng thuật châm cứu, khai thông các kinh mạch bị bế tắc, sau đó dùng dược vật điều trị, hẳn là là có thể trị được…"
Tô Phóng Hào thấy Nhạc Phàm vẻ mặt nghiêm túc, từ từ nói: "Tiểu Phàm có vấn đề gì con cứ nói thẳng ra đi".
"Thuật kim châm này rất đau đớn, con đã từng trải qua, con lo là Tô gia gia không chịu nổi!"
"Yên tâm đi! Nhiều năm như vậy ta còn chịu nổi, đau đớn thêm lần nữa thì ăn thua gì? Huống chi, khó khăn lắm mới gặp lại được con và cháu của ta, bây giờ cũng không thể chết được" Tô Phóng Hào nếp nhăn giãn ra, vẻ mặt càng trở nên ôn hòa.
Nhạc Phàm kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nữa, cầm ngân châm trong tay hơ qua lửa.
"Bắt đầu đi" Tô Phóng Hào khép chặt hai mắt lại, tận lực ổn định tâm thần.
"Tinh…" một âm thanh yếu ớt vang lên, Nhạc Phàm đã cắm cây ngân châm đầu tiên vào huyệt Thần Đình nửa tấc…
Đầu tiên là đề khí, sau đó đưa vào trong, đó là cách thực hiện, Nhạc Phàm tự nhiên làm được.
Tiếp theo là đem hai cây ngân châm cắm vào Thượng Tinh, Bổn Đình hai huyệt, cắm vào một tấc…
Thân thể di chuyển ra phía sau Tô Phóng Hào, hai châm chắm vào hai huyệt Linh Đài, Thần Đạo, sâu nửa tấc…
Nhạc Phàm vẻ mặt chăm chú, hai tay như bóng ảnh, tốc độ càng lúc càng nhanh, từng châm một cắm vào huyệt vị toàn thân Tô Phóng Hào, các huyệt Thiên Đột, Tuyền Ki, Ngọc Đường, Thiên Trung đẳng,… ngắn ngủi chỉ trong một khắc công phu, đã châm được gần trăm cây châm.
Tô Phóng Hào thân thể bắt đầu run rẩy, xem ra đã có hiệu quả, Nhạc Phàm lập tức không dám chậm trễ, ngân châm trong tay không ngừng búng ra, huyết ứ màu đen từ trong lòng ngân châm bắt đầu tràn ra…