Thương Thiên

Chương 173: Huyết nhiễm trần




Một tiếng kêu thê thảm vang lên, hội tụ thành một tấu chương của sự chết chóc.
Nhìn những đồng bọn ngã xuống, đám người Cái Bang sợ hãi kêu la, cả đám hỗn loạn. Cái gì trận pháp, cái gì võ công đều quên sạch, còn lại chỉ là bản năng sợ hãi, bản năng chống trả, còn muốn trốn chạy, nhưng… hết thảy đều phí công.
Nói về tốc độ, bon họ có thể so với tốc độ như quỷ mị của Nhạc Phàm sao? Luận khí thế, bọn họ như bầy dê đợi mổ mà Nhạc Phàm lại là gã đồ tể cầm con dao sắc bén… Bọn họ tuy có trận pháp làm chỗ dựa nhưng Nhạc Phàm lại có thể nhìn ra biến hóa trong đó, huống chi trận pháp này đã loạn! Bọn họ cũng không hề có chút đấu tâm, nên kết cục cuối cùng cũng chỉ là cái chết.
Côn ảnh hiện lên, sinh mạng một đám người tự nhiên cũng mất đi. Máu tươi đã nhuộm đỏ cả mặt đất, hồng lên như biển máu. Sinh mạng trong biển máu thật là mỏng manh…
Chung quanh mọi người sợ đến ngây người, có thể không sợ sao? Lấy lực một người, độc chiến trăm người, giét một lần cả chục người nhưng vẫn không ngừng, ngoại trừ sự lạnh lùng trong mắt, ngay cả vẻ mặt cũng không biến đổi. Chẳng lẽ trời sanh hắn là để giết người?
Lúc này, Tạ lão phu nhân cũng từ hôn mê tỉnh lại, nhìn thấy máu tươi cùng thi thể, sợ đến co rụt lại. Thấy Kiều thị trọng thương nằm trên mặt đất, vội kêu tới một gã gia nhân đang đứng sững sờ, hỏi ra mới biết nguyên do. Mặc dù tràng diện máu tanh đó cũng làm lão bà lạnh người nhưng ánh mắt độc ác vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào Nhạc Phàm.
Tư Mã Như ở một bên mồ hôi hột rơi như mưa, ý nghĩ cũng trở thành hỗn loạn. Tràng diện chém giết máu đổ thấy đã nhiều, mấy trăm người cũng đã thấy qua, nhưng một người trần trụi chỉ là giết chóc, hắn cũng khó mà thích ứng được. Có lẽ tại lực lượng trước mặt, sinh mệnh vĩnh viễn vẫn mềm yếu vô lực như vậy. Xuân thu bút được cầm trong tay hắn cũng không biết phải hạ xuống như thế nào.
Trắng và đen, đúng và sai, làm sao có thể phân biệt? Chúng ta lấy gì để đánh giá những chuẩn tắc giết người? Dựa vào cái gì? Đang lúc cảm thấy mê muội, một luồng khí tức ấm áp truyền vào người Tư Mã Như giúp hắn tỉnh táo trở lại.
"Ài! Lần này Cái Bang đã được giáo huấn rồi, chỉ là mất mát cũng thật quá lớn" Thấy vẻ mặt tươi cười của Khấu Phỉ, vẻ mặt hắn cũng ngưng trọng nói: "Người vốn lấy tâm làm chính, chỉ có tình cảm là khổ sở, chúng ta hãy phải cho lịch sử một sự lựa chọn công bình".
Trong mắt Khấu Phỉ, chính thức đúng sai cũng không phải do người khác nói, có lẽ vạn đời sau sẽ không có kết quả giống như vậy. Vậy nên hắn cũng hiểu được phải cho cho lịch sử một sự lựa chọn giữa đúng và sai.
Nhìn thấy tình huống như thế, con măt Vệ Bình nổi lên đầy tơ máu, hắn thật sự hối hận về quyết định của chính mình. Ở đây đều là đệ tử tinh anh của Cái Bang, hôm nay chỉ bởi vì quyết định nhất thời của hắn, trong chốc lát cũng chỉ còn hơn nửa. Cục diện không chết không nghỉ như thế ai có thể vãn hồi? Hắn liền nhớ đến lời Khấu Phỉ nói, thầm nghĩ: "Nguyên lai là hắn đã biết, chỉ là ta…"
"Đại ca! Chúng ta…" Trầm Thiên Khôi hai mắt đầy vẻ giận dữ, móng tay nắm chặt đến mức xuyên vào lòng bàn tay.
Vệ Bình nhìn thoáng qua Trầm Thiên Khôi đang phẫn nộ, lại nhìn vẻ mặt kiên quyết của Tương Húc, quyết định: "Tôn nghiêm của Cái Bang không thể bị người khác dẫm đạp, mặc dù bỏ mạng cũng không tiếc, chúng ta lên…"
"Cái Bang đệ tử lui xuống!" Vệ Bình hét lớn một tiếng, dẫn theo hai người gia nhập vòng chiến.
Thấy ba vị trưởng lão gia nhập, tinh thần đệ tử Cái bang còn sót lại chấn động, nhanh chóng phân tán thối lui, gõ trúc côn, lớn tiếng hò hét trợ uy.
"Lý Nhạc Phàm! Trước tiên ngươi giết Cái Bang trưởng lão chúng ta, sau đó giết nhiều đệ tử chúng ta, thù này không đội trời chung…"
"Ha ha…" Nhạc Phàm tay cũng ngừng lại, đột nhiên điên cuồng cười lớn.
Nhạc Phàm hôm nay cũng đã không phải là thiếu niên không biết gì, đối mặt với tiên thiên cao thủ quây quanh, hắn trong cơn cuồng loạn vẫn giữ được vài phần tỉnh táo. Hắn dùng âm thanh lạnh như băng nói: "Bất cứ ai làm hại thân nhân của ta, giết không tha! Phàm ngươi nào cản ta, giết không tha! Từ khi các ngươi bước vào nơi này thì chỉ có một kết cục chết!"
"Được, được khẩu khí quá cuồng vọng!" Vệ Bình tức giận quát: "Hôm nay không phải ngươi tử thì ta vong!"
"Hừ! Luân hồi thức…" Nhạc Phàm cả người như mũi tên bắn thẳng đến ba người. Giữa không trung, thân thể hắn tách làm hai, đúng là "Thiên tường tại thiểm"
"Bùng!", "bang!", "bang!"
Máu tanh vẫn chảy, sát khí tung hoành, như có trăm quỷ dữ cùng âm hồn không tiêu tán… Côn ảnh đầy trời, huyết vũ điên cuồng, sinh tử chỉ trong khoảng khắc, luân hồi tái hiện…
"Bùng!", "bùng!", "bùng!"
Một chiêu ba biến, hoặc có thể nói chỉ là một chiêu, hoàn toàn làm rung động mọi người ở đây! Một đao quá bá đạo! Một đao quá quỉ dị!
Ngay cả ba tiên thiên cao thủ liên thủ cũng không cản được bước tiến của Nhạc Phàm.
Ba người Vệ Bình bị đánh bay ra rơi xuống trên mặt đất, khắp người đều bị tàn phá, máu chảy không ngừng, bọn họ lúc này mới là giống một tên khất cái. Nếu trong tay Nhạc Phàm không phải là côn mà là đao… Không ai hoài nghi, cả người bọn họ cũng không đủ chỗ cho những vết thương.
"Trưởng lão!" Sau khi đệ tử Cái Bang hồi thần, liền tiến lên phía trước cứu chữa. Bất quá bọn họ luôn cẩn thận chăm chú nhìn Nhạc Phàm, sợ hắn lại tiến đến.
Nhìn máu tươi khắp nơi trên mặt đất, nghe tiếng rển rỉ thống khổ khắp nơi, trong lòng Nhạc Phàm trở nên trầm trọng, huyết nhãn cũng dần dần nhạt đi.
"Hống… hống…"
Nắm chặt mộc côn trong tay, Nhạc Phàm hét lên một tiếng phẫn nộ, chấn động làm tai mọi người xung quanh đều vang lên ông ông.
"Hắn… hắn còn muốn làm gì?" Những nhân sĩ giang hồ xung quanh kinh hãi, tưởng rằng Nhạc Phàm lại muốn điên cuồng như vừa rồi.
Nhưng lại nghe Nhạc Phàm vẻ khổ sở nói: "Ta, không muốn giết người…"
Mọi người kinh ngạc, một người toàn thân đầy máu đang đứng trong một biển máu, nói với người khác mình không muốn giết người, chẳng lẽ những người chết đi đều là tự mình muốn chết sao?
Nhạc Phàm thở mạnh một hơi nói: "Ta không muốn giết người, nhưng lại không thể không giết!" Nói xong thẳng hướng người của Tạ gia bảo đi đến, không ai dám đi lên ngăn cản.
Đúng vậy, trên giang hồ, ngươi không giết ta thì ta cũng giết ngươi. Nếu ngươi lưu thủ, ngươi sẽ nhận lại một đao. Ngươi nếu muốn sống, vậy ngươi phải phản kháng, cho nên, giết người đôi khi chỉ là một lựa chọn, một lựa chọn bất đắc dĩ.
"Ngươi… ngươi, ác tặc ngươi muốn làm gì?" Tạ lão phu nhân thấy Nhạc Phàm tới gần, một luồng máu huyết nồng đậm cũng theo đó mà đến.
Nhạc Phàm lấy ra ngân châm được rút ra từ trong người Vạn Nhã Nhi nói: "Đây là của muội muội ta!"
"Ngươi… phụt…" Tạ lão phu nhân cực kì kinh sợ, phun ra một ngụm máu.
Mọi người nhìn về Tạ lão phu nhân, cũng không biết như thế nào mới tốt.
Tư Mã Như lúc này cũng đã ngừng tay, quay về Khấu Phỉ nói: "Khấu tiền bối, người mặc kệ không quản sao?"
Khấu Phỉ cũng không tức giận nói: "Ta đối với đao pháp của hắn rất có hứng thú, quản hắn làm gì chứ. Hơn nữa… vì sao ta phải can thiệp? Bọn người đó chỉ toàn là là một đám đạo đức giả, Cái Bang thì lại càng cao ngạo, lại dám đến cả Tư Mã phủ náo loạn, đáng chết!"
Tư Mã Như biết tính tình Khấu Phỉ tuy kì quái, nhưng quan hệ rất tốt với trưởng bối của mình, cho nên đối với Tư Mã gia cũng hết lòng bảo vệ. Chuyện hôm nay trong lòng mọi người đều hiểu được.
rong lòng hắn cảm thấy cảm kích, vì vậy cũng không nói cái gì nữa, hạ bút kết thúc:
Nộ vẫn cuồng đao luân hồi hiện.
Sát ý thao thiên huyết nhiễm trần…
(Dịch nghĩa: Cuồng đao phẫn nộ làm tái hiện luân hồi, sát ý ngập trời máu chảy khắp trần gian)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.