Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 99: - Biến đổi lớn trong đêm




" Quá bẩn đi!" Thượng Quan Duẩn nhảy dựng lên, " Vậy ta ngủ thế nào?"
" Ngủ dưới đất không phải là được rồi sao?" Tiểu Tinh bình tĩnh ném chăn đệm cho hắn.
Hắn không nói được gì, nghiêng đầu nhìn A Phục, A Phục nhìn chăn đệm dưới mặt đất, mặt thập phần đắc ý.
Mộ Cửu đứng lên: " Các ngươi tự sắp xếp đi, ta còn phải đi nha môn."
Tới nha môn, Lưu Tuấn cũng vừa vặn trở về, đang ngửa cổ uống trà.
Mộ Cửu tiến đến gọi hắn một tiếng, hại hắn suýt nữa thì sặc đến mức phổi cũng ho ra!
" Nha đầu chết tiệt kia, ngươi muốn soán vị à!" Lưu Tuấn tức giận nhận lấy cái khăn nàng đưa, hung hăng trừng nàng mấy cái.
Mộ Cửu cười hì hì ngồi xuống, nói: " Ta đến bẩm báo quá trình đi Thanh Khâu lần này." Nói xong, nàng đưa công văn đã sắp xếp cẩn thận từ hôm qua cho hắn, bổ sung thêm một vài chi tiết nhó, " Theo tiểu hồ ly thuật lại, kẻ sát hại nó là người Thiên Đình, hơn nữa rất có thể là một Tinh Quân nào đó, không biết đại nhân có manh mối gì đối với kẻ tình nghi này không?"
Hắn sống lâu trên Thiên Đình như vậy, đương nhiên rõ ràng hơn so với người mới như nàng nhiều.
Thế nhưng Lưu Tuấn cũng không ngay lập tức trả lời, sau khi lật xem vài tờ nàng viết, hắn nghi ngờ hỏi lại: " Mộ Dung Duệ Kiệt đã mất hồ đan, tại sao còn có thể tỉnh lại?"
" Chuyện này ta cũng không rõ, người của Thanh Khâu xem ra cũng còn chưa biết." Mộ Cửu đáp, khi đó nàng vẫn đang ngủ mê man, khi tỉnh lại đã thấy tiểu hồ ly tỉnh rồi, vì thế cũng không lo lắng truy cứu chuyện này. Có điều, quan sát chuyển biến vi diệu trong quan hệ của lão hồ ly và Lục Nhai, việc này tám phần không khỏi liên quan đến hắn.
Từ chuyện xảy ra ở Thanh Khâu ngày đó cho tới nay, nàng đã phát hiện một chuyện giật mình. Không ngờ, nàng lại quen thói dựa dẫm vào Lục Nhai như vậy.
Biểu hiện của hắn thực sự đã cực cực kì vượt qua nhận thức của nàng đối với hắn, lúc trước khi cùng nhau sống ở Thiên Đình vẫn không cảm giác được, nhưng sau khi trở về từ hành trình mạo hiểm lần này, hắn trong mắt nàng như đã bị phủ lên bởi một tầng bí ẩn.
Nói đơn giản, hắn và lão hồ ly đã cam kết với nhau chuyện gì nàng có thể không để ý tới, nhưng thân phận của hắn, nàng nhất định phải làm rõ.
Lưu Tuấn khép công văn lại, nhíu mày trong chốc lát, nói: " Là chuyện liên quan đến Thiên Đình, khó có thể đảm bảo chuyện tai vách mạch rừng, chuyện phát sinh ở Thanh Khâu, ngươi một chữ cũng không được tiết lộ. Còn "Tinh Quân" mà người bảo vừa rồi, ta sẽ giúp ngươi để ý, chú ý không rút dây động rừng là được."
Hắn cũng không tra cứu chuyện tiểu hồ ly tỉnh lại, người từng trải như hắn, chuyện kì quái lạ lùng đã thấy nhiều lắm rồi, chẳng còn thấy lạ nữa.
" Đa tạ đại nhân chỉ điểm." Mộ Cửu gật đầu, lại nói, " Đúng rồi, Thượng Quan Duẩn cũng theo chúng ta trở về, hắn muốn thuận tiện cùng điều tra vụ án ở Phạm Khâu Sơn, hơn nữa còn đang ở cùng một chỗ với A Phục, vì thế..."
" Đó là chuyện của các ngươi." Lưu Tuấn nói, " Chỉ cần trong vòng ba tháng phá cho ta vụ án này là được. Người của Đâu Suất Cung sáng nay lại tới, đám lão già này, hình như chỉ lo chúng ta lười biếng!"
Nghĩ đến đã giận, cái chén trong tay bị hắn bóp nát.
Mộ Cửu lập tức nói: " Vậy ta xin cáo từ!"
Bước ra hành lang, đi về phía cổng lớn, Mộ Cửu nhìn thấy tán cây xanh trong sân đã nở hoa, không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên đến nha môn gặp Lưu Tuấn mặt lạnh, còn có Lâm Kiến Nho thay nàng giải vây, đúng rồi, không biết hắn đã quay lại chưa?
Trong lòng nghĩ vậy, nàng liền cất bước về Chu Tước quán, đi đến Thanh Tùng uyển.
Bây giờ đang là giờ làm việc, trong sân rất yên tĩnh.
Mộ Cửu ít khi tới nơi này, khi đến nơi liền lập tức gõ cửa: " Có ai không?"
Yên lặng một lúc, Lâm Kiến Nho trong phòng đẩy cửa ra nhìn một chút, lộ ra nửa khuôn mặt tiều tụy, mà ngay khi ánh mắt hắn chạm vào Mộ Cửu, cánh cửa liền lập tức đóng lại!
Mộ Cửu không biết mình có nhận lầm hay không, nhưng khuôn mặt đó khiến nàng hoảng sợ, liền lập tức bước đến đẩy cửa, hắn vậy mà đã khóa trái!
"Lâm Kiến Nho, mở cửa!"
Mộ Cửu đập cửa, không biết tại sao lại khẳng định đó chính là Lâm Kiến Nho! Mấy ngày ngắn ngủi không gặp, tại sao hắn lại trở nên tiều tụy như thế? Minh Nguyên Tông đã xảy ra chuyện gì? Nàng thực sự muốn biết.
Giằng co trong chốc lát, cửa rốt cục cũng mở ra, Lâm Kiến Nho đứng bên cửa, cười với nàng: " Sao ngươi lại tới đây?"
Nụ cười này của hắn khiến Mộ Cửu biến sắc! Lâm Kiến Nho trước đây luôn vô cùng kiên cường, như một cây thanh tùng vĩ đại không bao giờ khuất nhục, nhưng người trước mắt nàng là sao? Gò má vốn đầy đặn hõm vào rất sau, xung quanh hai mắt là hai quầng thâm cực đậm, sắc mặt vàng như nghệ... Ngay cả thân hình hắn đứng đó cũng có chút loạng choạng!
" Ngươi làm sao vậy?" Mộ Cửu nhanh chóng bước vào nhà, đưa tay định bắt mạch cho hắn.
Hắn lại rút tay ra, nói: " Không có gì, ta chỉ thức đêm mấy ngày mà thôi."
" Thức đêm?" Coi nàng là đứa trẻ con ba tuổi hay sao? Nàng không nói gì, kẹp chặt tay hắn, một tay đưa lên bắt mạch, nhưng vừa chạm vào, nàng suýt nữa thì ngã lăn xuống đất! Trong cơ thể hắn xuất hiện một luồng linh lực cực kì mạnh mẽ, xông tới khiến nàng không ứng phó kịp!
Bình thường mà nói, linh lực của một người do tu vi càng mạnh mà càng được tăng cường, bởi vậy sẽ không xuất hiện hiện tượng linh lực mất khống chế. Cỗ linh lực trong cơ thể Lâm Kiến Nho vậy mà lại như một quả khinh khí cầu, trong mấy ngày đột nhiên tăng lên gấp mười lần, lấy tu vi của hắn làm sao có thể áp chế?
Tu vi không điều động được linh lực, linh lực liền chạy loạn trong cơ thể, cuối cùng hình thành một vòng xoáy linh lực như tâm bão, cắn nuốt huyết khí toàn thân. Bộ dạng như người chết này của hắn, chính là do bị linh lực phản phệ!
" Tại sao ngươi lại có luồng linh lực lớn như thế này?" Mộ Cửu nhíu mày.
" Ngươi không nên hỏi." Lâm Kiến Nho đứng lên, xoay người đi. Có lẽ là do động tác quá mạnh, hắn liền có chút lảo đảo.
Mộ Cửu bước tới trước mặt hắn, bình tĩnh hỏi: " Ngươi ở Minh Nguyên Tông đã xảy ra chuyện gì?"
" Ta nói rồi, ngươi không nên hỏi!" Tâm tình Lâm Kiến Nho có chút phập phồng, thân thể lập tức ngã xuống đất, hai hàng máu chảy ra từ mũi. Hắn giơ tay quệt lên mặt, nhìn bàn tay đỏ sẫm, lại nhìn Mộ Cửu đang thẫn thờ đứng trước mặt hắn liền cố gắng vịn ghế đứng lên, " Xin lỗi."
Hắn không muốn nổi nóng với nàng.
Trên thế giới này, nàng là người duy nhất hắn không muốn lộ ra mặt ác của mình.
Nhưng hắn càng không muốn nàng nhìn thấy bản thân chật vật như vậy, điều này khiến hắn cảm giác mình thật đê tiện dơ bẩn, không thể cứu chữa.
" Nếu ta không hỏi, chẳng lẽ để ngươi cứ như vậy bị linh lực phản phệ đến chết?" Mộ Cửu có chút tức giận, tay phải như điện, trong nháy mắt niêm phong bảy, tám huyệt vị trên người hắn, " Nói cho ta biết, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nếu không ta sẽ đưa ngươi đến chỗ Lưu đại nhân, để hắn điều tra ngọn nguồn rõ ràng!"
Lâm Kiến Nho không thể động đậy, đối đầu với nàng một lát, cuối cùng buông mắt xuống.
" Ta gϊếŧ Lâm Tiếp."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.