Thương Long Chiến Thần - Tô Trường Phong

Chương 197: "Bộ tây trang này của cậu mua bao nhiêu tiền?"




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rất nhanh đã đến thứ bảy.  
Buổi sáng thứ bảy, gia đình Tống Thanh Ca đã sớm chuẩn bị kỹ càng lái xe xuất phát.  
Từ Hàng Thành đến tỉnh thành phải lái xe hơn ba giờ. Tô Trường Phong lao đi vùn vụt, chỉ phí hơn hai giờ là đến.  
Khi bọn họ đậu lại trước một toà nhà ở Kim Thành, Tưởng Lệ ngồi trong xe thật lâu không xuống.  
Bà đã rời khỏi nơi này hơn hai mươi năm, hơn hai mươi năm không trở về, muốn bước vào toà nhà này lần nữa cũng không phải dễ dàng.  
"Mẹ, đi vào đi." Tống Thanh Ca ngồi một bên nói khẽ.  
Tưởng Lệ lau lau nước mắt, xuống xe, cùng người nhà đi đến cổng, nói với bảo vệ gác cổng rằng: "Làm phiền anh thông báo một tiếng, cứ nói gia đình Tưởng Lệ ở Hàng Thành đến."  
Bảo vệ  dò xét Tưởng Lệ vài lần, không nói gì mà cầm lấy bộ đàm, chuẩn bị báo cáo.  
Nhưng lúc này, một người phụ nữ trung niên quần áo lộng lẫy đi tới: "À, đây không phải chị cả sao?"  
Người này tên là Đổng Oánh, là vợ em trai của Tưởng Lệ. Lão phu nhân và lão gia của Tưởng gia có bốn đứa con, hai trai, hai gái.  
Tưởng Lệ đứng thứ hai, trên có anh cả tên là Tưởng Ôn Võ, có em trai là Tưởng Ôn Thư, Tưởng Nam là nhỏ nhất.  
Anh cả Tưởng Ôn Võ ngồi vị trí cao ở Chiến Vực đông bộ, bây giờ cũng là gia chủ Tưởng gia.  
Thằng ba Tưởng Ôn Thư kinh doanh tập đoàn Tưởng thị, khống chế kinh tế của Tưởng gia.  
Tưởng Nam thì nâng đỡ Lâm Diệu Tiên thành lập tập đoàn Lâm thị, cũng coi như có sự nghiệp.  
Cho nên kém cỏi nhất chính là Tưởng Lệ.  
Hơn hai mươi năm trước, Tưởng Lệ tình cờ quen biết Tống Thế Minh, rất nhanh đã thích người đàn ông trung thực này, sau đó không để ý người nhà phản đối mà chạy từ Kim Thành đến Hàng Thành.  
Chỉ là sau khi gả cho Tống Thế Minh, bà sống cũng không tốt, thậm chí về sau còn bị lão phu nhân Tống Gia cho vào nhà máy làm công.  
Tưởng Lệ không nghĩ tới sẽ gặp phải em dâu ở đây, xấu hổ cười cười: "Đổng Oánh, đã lâu không gặp, em vẫn xinh đẹp như vậy."  
Đổng Oánh đã sớm biết Tưởng Lệ sẽ cùng người nhà trở về, cho nên cũng không giật mình trước sự xuất hiện của bà.  
Nhưng ánh mắt lúc này của bà ta nhìn về phía gia đình Tưởng Lệ lại không thân thiện gì, mà lộ ra sự miệt thị không để mắt đến.  
"Chị cả, bộ đồ chị mặc nhìn thế nào cũng già như bà cụ. Tôi cho chị biết, đợi chút nữa có rất nhiều nhân vật nổi tiếng của Kim Thành xuất hiện, chị ăn mặc như vậy không phải cố ý làm Tưởng gia mất mặt sao."  
Tưởng Lệ có chút xấu hổ: "... Đây là bộ quần áo tốt nhất của chị... Nếu không... Chị lập tức đi mua một bộ mới?"  
Đổng Oánh châm chọc cười hai tiếng: "Chị cả, chị đừng đi mua. Chị mặc đồ gì cũng giống vậy thôi."  
Nói xong, bà ta nhìn về phía bọn người Tống Thế Minh: "Hơn nữa cách ăn mặc của cả nhà chị đều quê mùa giống nhau."  
Trong lòng Tống Thanh Ca có chút không vui, nhưng cũng không phát tác.  
Đổng Oánh lướt nhìn qua mọi người một vòng, ánh mắt lại rơi xuống người Tô Trường Phong. Hôm nay Tô Trường Phong mặc khá trang trọng, một bộ âu phục màu xám cộng với áo sơ mi trắng, trông vẫn bảnh trai.  
Nhưng Đổng Oánh lại cười lạnh hai tiếng: "Bộ tây trang này của cậu mua bao nhiêu tiền?"  
Tô Trường Phong nhìn bà ta, thản nhiên nói: "Năm trăm, làm sao, có vấn đề gì?"  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.