Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 248:




Mọi người đang sốt ruột chờ đợi và mong ngóng.
Không cần nói cũng biết, phó bản quyết chiến này quan trọng đến nhường nào. Giờ đây gần như tất cả cấp S đều đã bỏ quyền, Gia Cát Ám No.3 đã chết, Ảo thuật gia No.9 mặc nhiên trở thành mầm hy vọng duy nhất.
Trong phòng livestream tối đen, mọi người vẫn đang bàn tán.
[Nếu Ảo thuật gia không vượt qua bài đánh giá cố vấn, vậy thì không còn ai có thể lấy được tấm vé điều ước vạn năng ư?]
[Chính xác, nhưng tôi vẫn hy vọng Ảo thuật gia sẽ giành chiến thắng chung cuộc, mặc kệ cậu ấy có thực hiện điều ước ban đầu hay không…]
[Chả biết fail bài đánh giá cố vấn thì có tèo luôn không nhể? Lo vãi cả cứt, dù kết quả thế nào miễn Ảo thuật gia sống là được, mất vé điều ước thì thôi, cứ lành lặn là tốt rồi!]
[Lầu trên +1, sự ra đi của boss Gia Cát thực sự khiến tui khó chịu lắm… Rõ ràng mới biết ảnh là người tốt đã phải đón nhận kết cục này, khóc ói ỉa lun!]
Không chỉ phòng livestream mà các thực tập sinh trong studio cũng lo sốt vó. Cứ nghĩ đến độ khó của phó bản quyết chiến là ai cũng bồn chồn bất an.
Trong mắt bọn họ, bài đánh giá của cố vấn còn khó hơn phó bản cấp S 1v1, bởi vì chưa có ai đoán ra suy nghĩ của big boss hay nắm được sở thích của hắn. Cho nên sự an nguy của Ảo thuật gia mới ảnh hưởng mạnh mẽ đến tâm trí mọi người như thế.
Chẳng qua bọn họ không biết, phó bản quyết chiến đầy chém giết và máu me tàn bạo trong mắt bọn họ từ lúc bắt đầu đã bình thản như đang hưởng tuần trăng mật, thậm chí hai người trong cuộc còn thảnh thơi sống một năm ở đó.
Ví dụ như các cấp S đang ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, từ lúc ký hiệu đĩa Bát quái tượng trưng cho Gia Cát Ám xám xịt thì vài người xúm lại bắt chuyện với các cấp S từng bị khống chế, hỏi ra mới biết bọn họ vẫn còn chút ký ức khi là con rối.
“Không… Không phải tất cả, nhưng vẫn nhớ một chút ấy.”
Ngay cả Phù thủy đen điềm tĩnh nhất cũng lộ ra biểu cảm xấu hổ đến mức chỉ muốn chui tọt vào áo choàng đen. Trí nhớ của gã không liền mạch, nhưng vài đoạn khá rõ ràng.
Chẳng hạn như… Trong ký túc xá của phó bản trung học Số một, giường gã tình cờ nằm ngay dưới giường của Ảo thuật gia.
Phù thủy đen còn nhớ No.1 đã chặn người trong góc cầu thang chật hẹp tối tăm, vừa thản nhiên dọa dẫm tán tỉnh Ảo thuật gia, vừa bắt một kẻ xui xẻo như gã đứng thồn cơm chó.
Messiah: “…”
Thấy vẻ mặt của Phù thủy đen, Thánh tử tóc vàng không khỏi buồn bực.
Bỏ qua vụ lươn lẹo trong bệnh viện tâm thần trước đây, y còn bất lịch sự lấy cọ vẽ bậy bạ, xóa sửa tùm lum trên bức tranh do artist quỷ vẽ. Sau khi sửa còn ngang ngược chê trình độ vẽ tranh của artist, tiện tay cuỗm bức tranh về treo trong phòng No.1 và thưởng thức mỗi ngày.
Mới nhiêu đó thì không sao, điều xấu hổ nhất là khi bọn họ bị bắt xếp thành vòng tròn trong vũ hội mặt nạ hóa trang, vừa ngăn đám đông xung quanh vừa nhai cơm chó.
Lạ lòn ghê nơi không!!!
So với hai người thì A Tán áo đen và Poseidon có vẻ bình tĩnh nhất, vì bọn họ bị khuyết tật cơ mặt lâu rồi.
Lát sau, A Tán áo đen mới lên tiếng, “Yên tâm đi, dù Ảo thuật gia thua… Cậu ta cũng không sao đâu.”
Messiah và Phù thủy đen biết rõ điều này, nên rất đồng tình với ý kiến đó.
Người đứng ngoài cuộc thì sáng mắt, ít nhất họ chưa bao giờ thấy big boss quan tâm đến người khác như vậy. Dù trước đây đối đầu khốc liệt thế nào nhưng thời gian trôi đi, sát ý của Ác ma thực sự đã giảm dần, cuối cùng lặng lẽ chôn vùi và biến mất.
Tuy nhóm cấp S đa số đều ế chổng vó nhưng chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa thấy heo chạy chắc? Vì vậy so với nhóm Phạm Trác, Thầy trừ tà và Tsuchimikado đang lo lắng, những con rối được giải phóng này rất bình tĩnh, hoàn toàn không lo lắng cho sự an toàn của Ảo thuật gia.
Ngay khi mọi người đang im lặng hồi hộp theo dõi căn phòng livestream vẫn tối om như trước, một sự thay đổi bất ngờ đã xảy ra.
Ban đầu trong phòng livestream chỉ còn lại hai ký hiệu, một là bài poker, một là hoa hồng. Chúng nằm sát bên nhau thể hiện diễn biến của phó bản quyết chiến. Mà bây giờ, màu sắc trên lá bài poker đã nhạt dần rồi chuyển thành màu vàng nhạt tượng trưng cho chiến thắng.
Tsuchimikado là người đầu tiên đứng bật dậy khỏi ngai vàng, khuôn mặt lộ rõ kích động: “Ảo thuật gia thắng rồi ư?!!”
Theo động tác của y, hầu như các cấp S khác cũng rất sốc, tập trung sự chú ý vào phòng livestream.
Ở đó, màn hình màu đen đột nhiên sáng lên.
Trong căn phòng họp vốn trống không, một bóng người dần xuất hiện trên ngai vàng thuộc về No.9.
[Trận chiến cuối cùng đã kết thúc, người chiến thắng: Thực tập sinh cấp S Tông Cửu.] 
Sự chú ý của tất cả mọi người đều đổ dồn vào nơi đó, tiếng xì xào bàn tán đều đồng loạt ngưng bặt.
Ai cũng sốt sắng hóng hớt, chờ Ảo thuật gia tóc trắng dần xuất hiện trên ngai vàng. Sau một lúc tĩnh lặng, tiếng hoan hô cuồng nhiệt reo vang gần như lật tung cả nóc studio.
“Ảo thuật gia về rồi, cậu ấy về rồi!”
“Cậu ấy đã làm được! Ảo thuật gia làm được rồi!”
“Aaaaaa!!!”
No.2 sững sờ, đôi con ngươi đỏ sẫm luôn nghiêm nghị lạnh lùng cũng dịu xuống, ngón tay khép trên chuôi dao lặng lẽ nới lỏng. Càng khỏi nói đến Tsuchimikado, y vui đến mức nhảy cẫng, vỗ tay reo hò với Thầy trừ tà.
Mọi người hò reo, theo dõi mọi diễn biến trong phòng livestream một cách chăm chú.
Hàng mi trắng bạc của người ngồi trên ngai vàng khẽ động đậy, cậu mở mắt ra. Khuôn mặt cậu lạnh lùng, ánh mắt kiên định ẩn chứa một tia sắc bén.
[Chúc mừng bạn đã giành được chiến thắng chung cuộc.]
[Phần thưởng của bạn là: Vé điều ước vạn năng x1, đã được đặt ở vị trí cao nhất, mời bạn lên bục nhận thưởng để ước ngay bây giờ.]
Trước ngai vàng, toàn bộ phòng họp màu trắng thuần đã thay đổi, sương trắng xung quanh đã biến mất hóa thành phông nền của studio trong suốt.
Ảo thuật gia đang đứng ở lầu hai, tất cả thực tập sinh ở lầu một đều ngước lên nhìn cậu. Đến cả ngai vàng cấp S ở vị trí cao nhất cũng bị cậu giẫm dưới chân, cho thấy rõ thân phận người chiến thắng cuối cùng.
Đèn studio tối dần, chỉ còn bục nhận thưởng trên cao nhất vẫn tỏa ra ánh sáng lập lòe như ngôi sao duy nhất trên bầu trời đêm tối tăm, dẫn đường cho những ai lạc lối.
Các bậc thang lơ lửng trên không dần hình thành vươn lên phía ngai vàng, kéo dài và vắt trên điểm cao nhất. Ở đó, một cái bục cao bằng vàng trắng và pha lê đang tỏa sáng rực rỡ.
Đương nhiên thứ nổi bật nhất vẫn là tờ giấy lơ lửng trên bục cao.
Tờ giấy màu vàng nhạt chỉ lớn bằng lòng bàn tay nhưng ai nhìn thấy nó cũng phải nín thở. Nó chính là phần thưởng cuối cùng của cuộc thi thực tập sinh kinh dị… Tấm vé điều ước vạn năng!
Tông Cửu từ từ đứng dậy khỏi ngai vàng.
Hiển nhiên, đây chính là khoảnh khắc cả studio đều mong đợi.
Hàng ngàn ánh mắt nóng bỏng dõi theo từng cử động của cậu, nhìn cậu đứng lên, nhìn cậu sải từng bước chân chậm rãi và chắc chắn trên bậc thang trong suốt lơ lửng giữa không trung.
Đây là con đường vinh quang chỉ dành cho người chiến thắng.
Phải mất quá nhiều thời gian, vô số thương vong, cuối cùng cuộc thi thực tập sinh kinh dị dài dằng dặc cũng đến hồi kết.
Kết thúc rồi, hoàn toàn chấm dứt rồi.
Đám đông bên dưới liên tục phát ra tiếng nức nở.
[Lưu ý: Điều ước không được trái ngược hoặc gây tổn hại đến quyền lợi của hệ thống chủ, nếu không hệ thống chủ sẽ thu hồi quyền ước.]
Quả nhiên, ngay khi Tông Cửu đang bước lên bậc thang, cậu nhận được thông báo riêng của hệ thống chủ.
Tất cả giống hệt những gì Gia Cát Ám đã đoán.
Tên này thật đáng ghét, trước lúc chết chẳng những lừa cậu một vố mà còn thừa nước đục thả câu, nói cái gì mà “Cậu biết phải làm sao mà”.
Cũng đúng, Quỷ Cốc tử am hiểu thuật bói toán nhất trên đời, vừa ngấm ngầm vừa công khai tiết lộ giao dịch giữa hệ thống chủ và Ác ma với cậu, cũng để cho Tông Cửu suy nghĩ rõ ràng và đưa ra quyết định đúng đắn.
Gia Cát Ám tính toán quá giỏi, còn tính ra cả phản ứng của Tông Cửu. Tiếc rằng hắn ta không thể ngờ, cuối cùng vị cứu tinh chim chuột với đại ma vương.
Tông Cửu cầm tấm vé điều ước còn trống.
Cậu không vội viết điều ước của mình lên đó, mà liên tục xác nhận với hệ thống chủ.
“Sau khi thực hiện điều ước, mày sẽ lên chiều không gian cao hơn, đúng chứ?”
Đây là thời khắc quan trọng nhất, năng lượng mà hệ thống chủ gom góp nhiều năm qua đã tích lũy xong, chỉ còn lại điều ước cuối cùng này.
Rõ ràng đã thỏa thuận với Ác ma vậy mà đến phút cuối người kia lại nhường phần thắng cho cậu, cũng may là hệ thống chủ không có cảm xúc của con người, nếu không nó đã tức điên lên rồi!
[Đúng.]
Hiếm khi hệ thống chủ không giả chết, mà cẩn thận trả lời cậu, [Miễn là điều ước không quá đáng, tôi đều có thể thực hiện cho cậu.]
Sau khi được xác nhận, một suy nghĩ sâu xa lướt qua đôi mắt Tông Cửu. Cuối cùng cậu vươn tay, cầm tấm vé điều ước trống trước mặt.
“Hệ thống chủ… Chúng ta trao đổi đi.”
“Mày muốn lên chiều không gian cao, nhưng quyền lực và chìa khóa giờ đang nằm trong tay tao, nhỉ?”
Giọng điệu Ảo thuật gia tóc trắng rất bình thản, nhưng bất cứ ai cũng nghe ra sự uy hiếp trong đó.
“No.1 đã trao quyền cho tao, hắn không thể làm gì tao, còn tao…”
Tông Cửu dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Lại có thể bỏ rơi hắn không chút do dự.”
Tông Cửu đang đánh cược, cược một khả năng. Trước mặt cậu và hệ thống chủ như bày một cái cân, hai bên đang cân kế hoạch của mỗi người.
Tấm séc của hệ thống chủ là Ác ma, nhưng đáng tiếc cộng sự không đáng tin lại quẳng gánh giữa chừng khiến nó khốn đốn.
Còn tấm séc của Tông Cửu là tấm vé điều ước vạn năng, cùng với thái độ của Ác ma. Vì cả cậu và hệ thống chủ đều biết rõ Ác ma không thể ra tay với Tông Cửu, mãi mãi không bao giờ làm được.
Rõ ràng làm vậy rất nguy hiểm, nếu hệ thống chủ không quan tâm đến chiều không gian cao thì Tông Cửu sẽ bị xóa sổ ngay lập tức, giống như Quỷ Cốc tử lúc trước.
Nhưng cậu vẫn làm vậy. Bởi vì đây là chuyện nhất định phải hoàn thành. Có quá nhiều người gửi gắm hy vọng vào cậu.
“Nếu bỏ lỡ lần này, chẳng biết mày sẽ phải chờ bao lâu.”
Ảo thuật gia lựa lời, dụ dỗ từng bước, “Yên tâm, yêu cầu của tao không quá đáng đâu, chỉ là tiện tay với mày thôi.”
Như để thể hiện quyết tâm của mình, Tông Cửu giơ tay trong ánh mắt theo dõi của tất cả thực tập sinh.
Dưới ánh đèn là vô số người đang ngước nhìn cậu.
“Tôi lấy được rồi.”
Chàng trai tóc trắng giơ tấm vé điều ước trong dưới ánh đèn, con ngươi cậu hiện ra một màu sáng lấp lánh dễ dàng câu hồn bất kỳ ai.
“Có thể nhiều người nghĩ rằng, những gì tôi từng nói trước đây là trò đùa.”
“Đúng vậy, trước khi đến vị trí này, tôi cũng nghĩ mình đang nói đùa. Suy cho cùng lúc nhận được vé điều ước, ai lại không ước cho mình mà lại ước phá hủy vòng lặp vô hạn chứ?”
Mọi người trong phòng livestream cũng xôn xao, toàn bộ màn hình tràn ngập tin tức bùng nổ.
[Chờ đã… Ảo thuật gia tính làm gì vậy?]
[Trời đất ơi, ảnh định thực hiện điều ước này thật ư? Ảnh muốn phá hủy vòng lặp vô hạn thật ư? Nếu phá hủy nơi này, có phải chúng ta sẽ được ra ngoài không?]
[Không phải chứ? Tui cứ tưởng cậu ta nói đùa, thậm chí lúc trước ở trên diễn đàn, mấy chế kêu Ảo thuật gia là người tốt, tui chỉ nghĩ cậu ta bốc phét thôi, không ngờ lại là sự thật, sốc quá omgggg!]
[Aaaaa trời ơi, trời đất ơi, tôi không thể nói nên lời nữa!]
“Mọi người không nghe lầm đâu.”
Tông Cửu chờ câu trả lời từ hệ thống chủ, tiếp tục góp thêm một viên gạch, quyết định bơm một liều thuốc mạnh.
“Hệ thống, mày còn nhớ Quỷ Cốc tử không?”
Quả nhiên, sự thả lỏng của hệ thống chủ khi nhắc đến Ác ma đã hoàn toàn bị lung lay sau khi nghe tên Quỷ Cốc tử.
Có lẽ chính nó cũng biết, về bản chất thì Ảo thuật gia và Ác ma đều là biến số không thể kiểm soát, chọc cậu nóng thì sẽ thành chó cùng rứt giậu.
Không nên đặt điều kiện với tên điên, nhất là tên điên không còn gì để sợ nữa.
Một lúc lâu sau, giọng nói máy móc lạnh lùng bất đắc dĩ vang lên. Trong tích tắc, Tông Cửu nở nụ cười nhàn nhạt.
Gia Cát Ám nói: chuyện gì cũng có biến.
Chẳng qua thằng cha suốt ngày bô bô “Người khôn không yêu đương” kia không biết biến số kia là gì, sao hắn ta tưởng tượng được có ngày Ác ma sẽ thỏa hiệp chứ?
Xưa nay Tông Cửu không bao giờ ra chiêu theo lẽ thường, cũng tham lam đến đáng sợ. Cậu sẽ dùng tất cả những gì mình có để bàn điều kiện với hệ thống chủ, bao gồm cả tính mạng của bản thân. Còn hệ thống chủ, nó không dám!
“Tôi mong tất cả những người đã mất có thể trở lại với mọi người, tôi cũng hy vọng mọi người có thể tự chọn quyền rời khỏi đây, đó chính là điều ước của tôi.”
Không chỉ phòng livestream, cả studio cũng bùng nổ vì phát ngôn của cậu.
Không biết ai bắt đầu vỗ tay từ những tiếng reo hò, dần dần, tiếng vỗ tay vang lên như sấm nổ, hết đợt này đến đợt khác, liên tục không ngừng nghỉ. Họ ôm nhau rơi nước mắt, hét tên Ảo thuật gia khản cả họng cũng chẳng bận tâm, nước mắt lăn dài.
Lúc nghe tin những người đã mất sẽ trở về, Từ Túc bật khóc như mưa.
Điều ước của người chiến thắng bay vào vé điều ước trống.
Ngay sau đó, tất cả những Người sống sót trong vòng lặp vô hạn và các thực tập sinh đứng trong studio đều nhận được lời nhắc nhở từ hệ thống chủ.
Chỉ vài dòng chữ ngắn ngủi xuất hiện trong võng mạc mọi người.
[Bạn chọn rời khỏi vòng lặp vô hạn? Có/không.]
Rất khó có thể diễn tả được niềm sung sướng vỡ òa của cả tập thể. Mọi người cúi đầu trước bục cao, ngả mũ kính cẩn, thậm chí quỳ trên mặt đất rối rít quỳ lạy cậu. 
Tông Cửu chỉ mỉm cười phất tay với họ, như một vị cứu tinh đủ tư cách. Cho dù trong lòng cậu biết, vị cứu tinh thực thụ vốn không phải cậu.
Nghĩ đến đây, Tông Cửu lại muốn cười.
Cậu rất mong chờ biểu cảm của Gia Cát Ám sau khi sống lại, biết được tất cả những chuyện này. Chắc chắn sẽ ngạc nhiên không nói nên lời.
Đến cả anh chàng tính toán kỹ càng như Quỷ Cốc tử cũng không thể tính được, nhưng cậu lại làm được.
Ảo thuật gia vốn phải tạo ra điều kỳ diệu, đúng không?
Càng lúc càng nhiều người nhấn nút thoát khỏi vòng lặp vô hạn mà không do dự.
Từng vầng sáng trắng lóe lên, từng bóng người lần lượt biến mất tại chỗ theo vầng sáng trắng.
Ở phía xa, các cấp S chào cậu từ xa.
Phạm Trác nở nụ cười nhẹ nhõm với cậu, Tsuchimikado vừa nhảy vừa vẫy tay với cậu, Thầy trừ tà huýt sáo, Messiah vẫn mỉm cười dịu dàng, Phù thủy đen và A Tán áo đen sóng vai nhau khom lưng với cậu.
Âm Dương sư hét toáng lên: “Cậu làm được rồi! Sau khi trở lại hiện thực, nhất định phải đến tìm bọn tôi uống rượu nhá!”
Ảo thuật gia tóc trắng đứng trên bục cao nhất làm động tác OK, nhìn họ lần lượt biến thành vầng sáng trắng rồi rời đi.
Studio càng lúc càng ít người, số người online trong phòng livestream cũng giảm mạnh.
Cùng lúc đó, toàn bộ cấu trúc của ký túc xá thực tập sinh trong khe hở không gian cũng bắt đầu thay đổi mạnh mẽ. Tấm thảm đỏ sẫm dần được bao phủ bởi một màu không rõ, ánh sáng mặt trời và đại dương bên ngoài cửa sổ biến mất cùng lúc. Cả không gian chỉ còn lại cầu thang lơ lửng giữa không trung và bục nhận thưởng ở cao nhất, giống như ánh sáng duy nhất còn sót lại.
Sau khi các thực tập sinh trở về thế giới hiện thực, không gian do hệ thống chủ mở ra tạm thời cũng khôi phục dáng vẻ vốn có của nó.
Bây giờ hệ thống chủ không rảnh để bận tâm đến những thứ này. Trong khi thực hiện điều ước của Tông Cửu, nó cũng nhận được sức mạnh ước nguyện đáp trả lại. Nguồn sức mạnh ước nguyện khổng lồ này cuốn nó lên sóng không gian cao hơn, mở ra con đường không gian chiều cao, đương nhiên không thể bớt tâm trí quan tâm những thứ xung quanh.
Bây giờ mục đích của hệ thống chủ đã đạt được, từ nay vòng lặp vô hạn sẽ thuộc quyền quản lý của No.1 như đã thỏa thuận, còn những thực tập sinh và Người sống sót ngoài kia lựa chọn thế nào, chết hay sống, tất cả đều không liên quan đến nó.
Không gian đang sụp đổ và hủy diệt, nếu không làm gì thì tiếp theo bọn họ sẽ bị chuyển vào vòng lặp vô hạn.
Đương nhiên chẳng ai chọn ở lại.
Tông Cửu không nhúc nhích, cậu vẫn đứng im tại chỗ.
Cậu đang chờ một người.
Cuối cùng, khi cả studio chỉ còn lại một mình Ảo thuật gia, người nào đó đã ôm lấy cậu từ phía sau. Đó là một cái ôm lạnh lẽo, ngay cả sức nặng tựa lên hõm vai chàng trai tóc trắng cũng quen thuộc đến khó tin.
Ác ma không nói gì, hắn cứ thế ôm Ảo thuật gia.
Rất lâu, thậm chí còn muốn ôm thế này mãi.
Mãi một lúc sau, đến khi cầu thang bắt đầu vỡ vụn, bục cao dưới chân họ bắt đầu bất ổn thì một giọng nói buồn buồn vang lên sau lưng cậu.
“Em phải đi ư?”
Rất ngắn gọn.
Không giữ lại hay gì khác, chỉ là một câu hỏi đơn giản như kiểu ’em ăn cơm chưa?’. Nhưng đôi tay ôm lấy Ảo thuật gia lại siết cứng ngắc đến mức khó thở, khó bề vùng vẫy.
Ác ma im lặng, nhưng mọi hành động của hắn đều đang thể hiện:
“Em đừng đi nha.”
“Em đừng đi mà.”
“Em không được đi á.”
Tông Cửu không trả lời hắn vội. Hoặc nên nói là cậu không biết phải trả lời thế nào.
Ban đầu cậu muốn hỏi Ác ma: một kẻ lạnh lùng máu lạnh khác hẳn người thường như cậu, có lẽ cả đời cũng không thể cho Ác ma một tình yêu nồng cháy thì hắn vẫn muốn chọn cậu ư?
Nhưng khi thực sự đến giây phút này, cậu lại không hỏi được, hay nên nói là Tông Cửu nhận ra mình chẳng cần phải hỏi nữa.
Vì khoảnh khắc câu hỏi của hệ thống chủ bay ra, Tông Cửu đã từ chối.
Dứt khoát, không hề do dự.
Bắt đầu từ bao giờ vậy?
Cậu đã ngầm cho phép Ác ma bước vào cuộc sống của mình, mất trí nhớ nhưng vẫn vô thức tin tưởng hắn, rồi còn dẫn người kia đến trước mộ người thân.
Thậm chí từ trước đó nữa, trong ký túc xá sau vũ hội mặt nạ hóa trang, cậu chủ động dâng một nụ hôn.
Tông Cửu im lặng cười.
Cậu đã đưa ra lựa chọn từ lâu rồi.
Đúng vậy, bọn họ là kẻ thù. Có thể dễ dàng khuấy động máu thịt nhau sôi trào, cũng có thể kéo nhau vào ngọn lửa dữ dội. Thậm chí ngay cả tình cảm và tình yêu, có lẽ đã nảy mầm cùng lúc, chỉ là một nồng nhiệt, một lạnh lùng, thế thôi!
Cậu xoay người đẩy đôi găng tay của người đàn ông kia xuống, tay cậu lướt qua mái tóc đen lập tức xuất hiện một chiếc nhẫn.
Một chiếc nhẫn hoa quấn bông hồng.
“Ngạc nhiên lắm hả?
Tông Cửu cười gian: “Em là Ảo thuật gia cơ mà.”
Sau tất cả, cậu trịnh trọng trả lời.
“Em không đi.”
Cậu sẽ không đi.
Mọi người rời đi nhưng cậu sẽ không đi.
Ảo thuật gia không thích thế giới hiện thực, cậu thích vòng lặp vô hạn và thích tên xấu xa sinh ra từ ác ý ở đây hơn.
“Nợ anh nhiều quá không trả hết. Vậy thôi em ở lại với anh ha, đủ trả chưa?”
Mọi người đều rời đi thì Ác ma chính là con quỷ đơn độc. Nhưng nếu có người ở bên hắn thì phải là cậu, Ác ma cũng chỉ cần Ảo thuật gia bé nhỏ của hắn thôi.
Lời vẫn chưa kịp nói xong, nụ hôn lạnh giá đã phủ kín những câu tiếp theo của Ảo thuật gia.
Phút chốc cầu thang và bục cao vỡ tan tành. Khung cảnh biến thành bầu trời đầy sao với những tấm rèm đen, hàng ngàn mảnh vỡ của thế giới đang xoay tròn và rơi xuống xung quanh phản chiếu ánh sáng của sao trời, rọi sáng tất cả mọi thứ.
Trong thế giới đang tan vỡ sụp đổ, có hai người hôn nhau, ôm nhau, cùng rơi vào những mảnh vỡ của bóng tối và ánh sáng, lãng mạn như cặp tình nhân chết vì tình giữa bầu trời đầy sao.
Ác ma đang cười, lồng ngực đập thình thịch, vừa vui sướng vừa hân hoan.
Hắn biết nếu khát khao có được ai đó, hãy cho người ấy tự do, nhưng nếu người ấy trở lại bên cạnh mình, vậy thì người ấy sẽ mãi mãi thuộc về mình.
Trong lần cá cược này, Ác ma đã thắng được bông hồng của hắn rồi!
____________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.