Thuận Thiên

Chương 98: Trở lại Long Xuyên




Chương 98: Trở lại Long Xuyên
Trần Minh Quân thông thả bước chân trên con đường đi xuống. Thời điểm này đám bạn của hắn đã bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt của người bình thường. Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện với nhau, Trần Minh Quân lại đang ở phần đường trên cao, cho nên đám bạn cũng chưa ai để ý tới hắn.
Trần Minh Quân liền chủ động giả vờ ngạc nhiên hô to lên
“Trương Xuân! Thế Thành! Bích Ngọc!”
Song song đó, hắn còn làm động tác giơ tay lên ra hiệu mình ở bên này
Ba người được gọi tên là ba người đi đầu, những người khác vẫn còn đi ở phía sau, nên còn chưa thể nghe thấy gì. Cả ba đồng thời ngước mặt nhìn lên con đường phía trước. Khi thấy rõ người vừa gọi mình thì cả ba vô cùng bất ngờ.
Trương Xuân là người đầu tiên phản ứng
“Minh Quân phải không? Đúng là ông rồi. Bọn tôi cũng vừa mới nhắc tới ông đây nè, sao mà ông linh thiêng dữ vậy!”
Đặng Thế Thành cười ha hả rồi lớn tiếng hô
“Ha ha ha ... Bọn tôi đang cảm thấy thiếu một người thì không trọn vẹn. Không ngờ lại có thể gặp được ông ở chỗ này”
Phan Bích Ngọc thì giả vờ ra vẻ đau lòng mà nói
“Minh Quân à, ông chơi vậy là xấu lắm rồi nha. Tại sao đi chơi mà lại không rủ bọn tôi. Báo hại bọn tôi còn chạy đôn chạy đáo đi rủ ông. Gọi điện cho ông muốn cháy hết điện thoại luôn cũng không tìm thấy ông”
“Phải đó Minh Quân! Ba mẹ của ông nói ông đi làm chuyện quan trọng. Vậy tại sao ông lại xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ … ”

Trương Xuân nói tới đây thì ngó trái ngó phải, như đang tìm kiếm cái gì đó.
Lúc này Trần Minh Quân đã đi tới trước mặt ba người. Hắn nhìn thấy vẻ mặt Trương Xuân có chút gian tà thì liền hỏi
“Cái thằng này, rốt cuộc là ông định nói chuyện gì?”
Trương Xuân gãy gãy đầu rồi nói
“Chẳng lẽ không phải là ông đang dẫn gái đi chơi sao? Vô lý quá vậy! “
Sau đó, hắn nhìn qua Trần Minh Quân rồi truy hỏi
“Ê, đừng có nói với tôi là ông một thân một mình tự đi du lịch! Như vậy thì tôi sẽ giận thiệt à nha”
Trần Minh Quân xì một tiếng, làm ra vẻ chẳng để ý rồi nói
“Tâm lý của tôi vẫn rất là bình thường, chưa đến nỗi tự kỷ vậy đâu thằng quỷ”
Những người còn lại cũng đã tiến đến gần. Khi họ nhìn thấy Trần Minh Quân thì người nào cũng hỏi thăm rối rít. Không chỉ hỏi hắn tại sao lại đi một mình tới đảo Hòn Khoai. Mà còn hỏi về sức khỏe của hắn.
Từ sau thiên biến tới giờ, họ cũng chưa có dịp hội tụ lại cùng nhau.
Trần Minh Quân vất vả lắm mới bịa ra được một lý do để thuyết phục mọi người. Hắn nói rằng bản thân đi theo một đoàn thầy thuốc đông ý để học tập. Chuyện này cũng vô cùng hợp lý, dù sao mẹ của hắn cũng kinh doanh đông y.
Còn về việc tại sao hiện tại hắn lại đi một mình. Trần Minh Quân nói rằng đoàn người đã giải tán. Hắn vì muốn tách ra thư giãn tinh thần nên không có về theo. Hắn nói là hắn đang muốn xuống bến tàu để về đất liền thì gặp mọi người.

Nghe hắn kể xong thì không có ai nghi ngờ gì cả. Mà cũng chẳng có vấn đề gì cần phải nghi ngờ. Họ là bạn thân với nhau, hỏi đủ thứ cũng chỉ là để có lý do nói chuyện với nhau thôi.
Sau cùng, Trần Minh Quân đi chung với đám bạn để chính thức tham quan đảo Hòn Khoai. Lần này là với tư cách một người khách du lịch bình thường.
Trần Minh Quân tin tưởng rằng, từ giờ thì hắn đã an toàn. Có thể thuận lợi quay về thân phận thật sự của mình. Sẽ không một ai có thể biết được người thần bí kia và hắn có liên quan gì với nhau. Cho dù bây giờ Tử Sát Điệp có xuất hiện ở trước mặt thì hắn cũng không cần lo lắng gì.
Đảo Hòn Khoai cũng không quá lớn, càng không có nhiều điểm để tham quan. Ở đây là đảo tiền tiêu, có ý nghĩa quan trọng trong an ninh quốc phòng. Vẫn phải chịu rất nhiều hạn chế về tham quan và chụp ảnh.
Đến khoảng 14 giờ chiều, Trần Minh Quân cùng đám bạn đã trở lại chiếc thuyền riêng. Thuyền đang lướt trên những con sóng biển để trở lại đất liền. Chuyện tới bây giờ thì Trần Minh Quân mới có thể buông xuống cảnh giác trong lòng.
Trong thời gian ngồi thuyền, Trần Minh Quân đã hoàn toàn bỏ lại lo lắng. Hắn hoàn toàn hòa nhập và vui vẻ nói chuyện cùng bạn bè. Đã một thời gian rồi hắn chưa thoải mái như thế này. Phải nói chính xác là từ khi hắn đặt chân lên con đường tu đạo thì lúc nào đầu óc cũng đầy lo nghĩ.
Do thời tiết không thuận lợi, nhiều sóng biển. Phải tới khi hoàng hôn đã sắp khuất bóng thì đoàn người mới trở lại đất liền.
Cả đám lại cùng nhau ăn một bữa tiệc tại nhà của Đặng Thế Thành. Sau bữa ăn, mọi người chia tay nhau và bắt đầu lên xe máy chạy về nhà. Chỉ có Trần Minh Quân là phải ở lại nhà Đặng Thế Thành một đêm. Bởi vì hắn không có phương tiện để đi. Phải chờ sáng hôm sau mới có thể bắt xe đi về thành phố Cần Thơ.
Trương Xuân đã hẹn với Trần Minh Quân, sẽ ở Cần Thơ chờ hắn. Bởi vì Trường Xuân phải đưa người bạn đi cùng về nhà ở Cần Thơ.
Tối hôm đó, trong lúc nói chuyện cùng Đặng Thế Thành. Trần Minh Quân mới nhận được tin báo của trường học. Bởi vì hắn đã biến mất một vài tháng rồi, trong thời gian này mọi thông tin hắn đều không biết.
Bởi vì thành phố Cần Thơ xảy ra thiên biến, có thể sẽ mất một vài năm thì sinh viên mới có thể trở lại học tập. Cho nên ban giám hiệu nhà trường quyết định tạm thời chuyển dời địa điểm học tập. Mượn tạm cơ sở vật chất của những trường đại học khác để tiếp tục giảng dạy.

Trong đó, lớp của Trần Minh Quân được yêu cầu đến trường đại học An Giang để tiếp tục học tập.Thời gian tập trung là 3 tháng sau.
Trần Minh Quân cũng chưa đưa ra quyết định là sẽ tiếp tục đi học hay là không. Hiện tại hắn đã có con đường nhân sinh khác. Theo hắn nghĩ, việc tiếp tục học đại học đã không còn quá cần thiết nữa. Nhưng đây cũng chỉ dừng lại ở việc suy nghĩ, vẫn chưa phải là quyết định cuối cùng.
Sáng sớm hôm sau, đích thân Đặng Thế Thành chở Trần Minh Quân đi bắt xe. Từ chợ Đất Mũi thì không có phương tiện đi thẳng đến Cần Thơ. Cho nên, Trần Minh Quân phải bắt xe đi thành phố Cà Mau. Rồi từ thành phố Cà Mau bắt xe đi thành phố Cần Thơ.
Chặn đường này không hề ngắn, phải tới gần 13 giờ thì Trần Minh Quân mới đến được thành phố Cần Thơ. Hiện tại, thành phố Cần Thơ vẫn còn rất ngổn ngang. Công cuộc tái thiết vẫn đang được tiến hành. Nhưng mà khu vực trung tâm ở gần trường đại học Cần Thơ thì vẫn bị phong tỏa.
Lý do phong tỏa là bởi vì những vết nứt trên bầu trời vẫn còn tồn tại. Chính vì sự tồn tại của những vết nứt mà bầu trời thành phố Cần Thơ cũng thành v·ùng c·ấm b·ay. Tất cả cũng chỉ vì an toàn tính mạng cho mọi người.
Lúc Trần Minh Quân xuống xe khách thì Trường Xuân đã đứng chờ sẵn.
Trương Xuân và Trần Minh Quân không chỉ là bạn đại học. Họ còn là bạn thân thời học phổ thông. Chỉ là, sau khi Trương Xuân lên đại học thì cả nhà Trương Xuân đã dọn đi huyện khác sinh sống. Cho nên, dù vẫn ở trong tỉnh An Giang nhưng khoảng cách đã tương đối xa.
Ngồi trên chiếc xe máy phổ thông do Trương Xuân điều khiển. Trần Minh Quân vẫn luôn đưa mắt nhìn lên bầu trời, nơi có những vết nứt đen kịch vô cùng đáng sợ.
Hắn biết, những vết nứt này là khe nứt không gian. Tác giả của những cái khe nứt này là người đã để lại ký ức cho hắn. Dựa theo quy mô các vết nứt, Trần Minh Quân suy đoán chúng sẽ còn tồn tại thêm khoảng 1 năm.
Thật ra, vết nứt không gian vẫn đang tự biến mất. Chỉ là tốc độ biến mất quá chậm mà thôi.
Đã có rất nhiều thiết bị bay không người lái được điều khiển đến gần các vết nứt để điều tra. Kết quả là, khi tiếp cận gần vết nứt, chúng đột ngột vỡ ra, rồi bị xét nát và bị hút vào trong vết nứt.
Người khác thì không biết tại sao. Nhưng Trần Minh Quân thì biết rất rõ. Không gian xung quanh các vết nứt rất là bất ổn, vật chất tiến vào rất dễ bị xé nát rồi bị kéo vào bên trong.
Từ Cần Thơ đến Long Xuyên cũng không phải quá xa. Với tốc độ trung bình khoảng 50 km/H thì chỉ gần 2 tiếng sau họ đã tới được nơi cần tới.
Trương Xuân đề nghị chở Trần Minh Quân về nhà, nhưng Trần Minh Quân từ chối. Hắn nói rằng bản thân còn có việc cần làm ở Long Xuyên. Kêu Trương Xuân cứ về nhà trước, lúc nào hắn về nhà sẽ báo cho đối phương biết mà qua chơi.
Trương Xuân thấy vậy cũng đồng ý. Sau khi cho Trần Minh Quân xuống ở gần trường đại học An Giang thì một mình chạy xe về.
Lý do Trần Minh Quân ở lại Long Xuyên là muốn hợp thức hóa sự xuất hiện của hắn. Lúc trước, hắn đã thuê một căn nhà ở đây. Cũng thuê một người đóng giả hắn ở đó. Việc cần làm bây giờ là trở lại là chính mình. Rồi cứ thế mà về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.