Thuần Dưỡng (Tương Ngã Tuần Dưỡng)

Chương 51:




Thành Dương nghe thấy tiếng hát.
Dường như có ngàn vạn người cùng hợp xướng, không có ca từ. Giai điệu u trầm, như một đêm không trăng nổi lên cơn bão biển màu xanh mực. Y thấy những linh hồn chết đuối vươn ra vô số những cánh tay đã thành xương trắng về phía bầu trời, thống khổ không cam, theo sóng triều nhấp nhô lên xuống.
Một giọng nữ nói: “Gần đến giờ rồi.”
Thành Dương bất ngờ bị kéo vào nước, rồi ném ra ngoài. Y mở mắt, bốn phía vẫn là bóng tối, nhưng có chút ánh sáng lờ mờ. Y phát hiện mình đang ở trên giường, trên mu bàn tay dán một miếng gạc cầm máu nhỏ, ngón trỏ bị kẹp bởi máy đo nhịp tim và nồng độ oxy trong máu(3), các máy móc thiết bị phía sau phát ra âm thanh “Tít —— tít ——” ổn định.
Trên cột kim loại có hai ba túi rỗng treo thật cao, e là chất hóa học bên trong đã được truyền vào cơ thể y từ lâu. Thành Dương ấn một cái lên mu bàn tay phải của mình, gỡ máy đo Sp02 ra, rồi vén chăn ngồi dậy.
Máy móc thiết bị phát ra tiếng cảnh báo chói tai.
Tắt nó, đến đây.” Âm thanh trong đầu nói với y.
“… Quản Kỳ?” Y hỏi.
Đúng thế.
Thành Dương hít sâu một hơi, cảm thấy đại não mình cũng trống rỗng. Tinh thần lực tiêu hao gần hết, cả hàng rào cơ bản nhất cũng khó mà xây nên. Lúc này y như một người thường, có thể để Quản Kỳ tùy ý xâm nhập ý thức của bản thân.
Điều này không hay. Y cau mày, cắt ra một khối ý thức nhỏ, dùng chút sức mạnh còn sót lại bao bọc lấy.
Quản Kỳ giục: “Đừng rề rà.
Thành Dương không lên tiếng, xoay người xuống giường. Sàn nhà lát gạch men, chân trần bước lên, cơn lạnh từ dưới tràn lên, ập thẳng vào đáy lòng. Y không tìm thấy giày, đành cứ thế tiến về trước theo hướng đi Quản Kỳ chỉ dẫn.
Nơi bị đánh trước đó vẫn chưa hồi phục xong, khi bước đi hơi kéo căng, bèn lên cơn đau nhức. Nhưng cũng đáng —— y trì hoãn lâu như thế, chắc chắn Ninh Phi có thể chạy thoát.
Ra khỏi căn phòng là một hành lang. Cách mỗi hai ba mét thì có một bóng đèn màu vàng treo trên trần, phát ra ánh sáng yếu ớt. Hai bên hành lang là mặt tường thủy tinh, bên trong chứa những cái bóng mờ mờ. Thành Dương chầm chậm từng bước một tiến tới, đến dưới ánh đèn mới thấy rõ trong tường là thứ gì.
Là thi thể.
Bên trong bồn nước to lớn chứa đầy chất lỏng trong suốt, vô số thi thể trần truồng chìm nổi. Nữ có nam có, già có trẻ có. Có thi thể rách một mảng lớn trước ngực, nội tạng bị móc ra sạch sẽ; có thi thể bị cắt làm hai đoạn từ eo, ở mặt cắt có thể thấy được xương sống trắng nhợt; có thi thể thiếu tứ chi, thiếu hai mắt, thiếu đầu, thiếu cơ quan sinh dục… Ngẫu nhiên cũng có một hai thi thể nguyên vẹn, nhắm mắt đứng trong nước.
Thành Dương đã từng thấy cảnh tượng đáng sợ hơn thế trong toàn cảnh tinh thần, nhưng đây là hiện thực.
Khi y đang bước qua, một đôi nhãn cầu còn gắn dây thần kinh xuôi dòng trôi qua.
Y ngoảnh đầu. Đến tận cùng hành lang, một con mèo đen đứng đó.
“Meo.” Nó kêu.
Quản Kỳ hỏi: “Cậu đang nhìn cái gì?
“Không có gì.” Thành Dương định thần: “Đang nhìn thi thể. Đều do bà ngâm vào?”
Mèo đen chạy bước nhỏ tới, quấn quít bên chân y, nho nhỏ kêu meo meo. Xúc cảm mềm mượt quen thuộc khiến Thành Dương cảm thấy bình tĩnh phần nào. Nó nằm xuống, cái đuôi cuộn tròn bên mình, lộ ra biểu cảm có phần tủi thân.
Thành Dương muốn hỏi nó, Ninh Phi trốn thoát rồi sao?
Quản Kỳ trong đầu y cười: “Không phải ta ngâm, là ta bị ngâm trong đó. Sau này có dịp cậu có thể tìm thử xem, thi thể không có đại não đó chính là ta.
Thành Dương đặt tay lên tường thủy tinh, dùng ánh mắt ra hiệu cho mèo đen chạy mau.
“Sao bà không mặc quần áo cho bản thân?” Y hỏi.
Phiền phức.
Như cảm nhận được tâm trạng của y, mèo đen lùi về sau hai bước, nhưng chẳng chịu quay đầu mà vẫn theo sau y.
Thành Dương thở dài: “Nên bà đã mang thân thể Vũ Tình ra dùng ư?”
Không sai.” Quản Kỳ nói: “Thành Dương, đi tiếp đi.
Y tiếp tục hướng về trước, tầm mắt dừng ở tường thủy tinh, thông qua ánh sáng phản chiếu để xác định vị trí của mèo đen. Im lặng giây lát, y vẫn không nhịn được hỏi: “Ninh Phi đâu?”
Chạy trốn rồi.” Lời Quản Kỳ không nghe ra hỉ nộ: “Nhưng giờ ta đã thôi tức giận. Dù sao cậu vẫn còn ở đây, rồi nó sẽ quay lại thôi.
Nhưng tinh thần thể của Ninh Phi vẫn ở đây.
“Lời bà nói là thật ư?”
Giờ cũng chẳng việc gì phải lừa cậu.
Cuối hành lang là một cánh cửa. Thi thể hai bên cửa theo sóng nước mà dán sát mặt thủy tinh, hai mắt trợn trừng, khuôn mặt vặn vẹo thành vẻ hung ác và thống khổ. Y lẳng lặng đứng yên một lát, hai tay cầm tay nắm cửa, chuẩn bị mở cửa.
Mèo đen đứng giữa hành lang.
Thôi bỏ đi, Thành Dương nghĩ, chí ít thì trước mắt, Quản Kỳ vẫn không thấy nó.
Quản Kỳ trong đầu y nói: “Không phải cậu muốn biết mọi thứ sao? Vào đi, Thành Dương.
Thành Dương xoay nắm cửa, đẩy ra, lách người đi vào. Không đợi mèo đen theo vào đã đóng cửa lại ngay. Đây là một đại sảnh, sơn tường tróc phân nửa, bàn ghế gỗ hồ đào, đèn treo thạch anh hoa lệ, mọi vật trang trí đều thể hiện rõ ràng phong cách thực dân. Vũ Tình và một người phụ nữ lạ mặt tầm ba mươi ngồi đối diện trước bàn, một bể nước thủy tinh ngâm đại não đặt giữa họ.
Vũ Tình nhắm mắt lại, đầu ngón tay đưa vào bể thủy tinh, khẽ chạm lên mặt nước.
“Quản Kỳ phải không?” Thành Dương hỏi, nhịp tim dồn dập.
Diệp Vũ Tình nhẹ nhàng mở miệng: “Là ta.”
Người phụ nữ kia đứng lên, kéo cái ghế bên cạnh ra cho y: “Là ta.”
Âm thanh trong đầu nói: “Cũng là ta.
Bản năng và cảm giác nguy cơ mãnh liệt giục Thành Dương lùi về sau, hoặc thục mạng chạy trốn. Nhưng y chỉ là một dẫn đường, dẫu sao cũng thua kém tốc độ của thân thể Vũ Tình. Vì thế y nén nỗi sợ hãi, tiến lên, ngồi xuống ghế. Chống khuỷu tay lên bàn, dùng lượng tinh thần lực còn sót lại bao bọc chặt chẽ lõi ý thức.
“Bà muốn cho tôi biết tất cả?”
Cậu có quyền biết.” Quản Kỳ nói, giọng điệu chậm rãi, dường như truyền đến từ nơi rất xa: “Nói từ đâu cho dễ đây… Ta và công đoàn tuyên chiến? Hay là cái chết của Diệp Vũ Tình ngày đó? Hay là ta cấy kim thăm dò cho Ninh Phi? Hay lâu hơn nữa, sớm hơn nữa?
“Bắt đầu từ đầu đi.”
Quản Kỳ khẽ cười một tiếng: “Cậu muốn kéo dài thời gian ư? Cũng được, vậy thì ta nói từ đầu.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng nước chảy nhẹ nhàng. Quản Kỳ thở dài: “Trước đó ta từng nói cậu, lúc Diệp Vũ Tình chết, ta cũng ở đó.
Diệp Vũ Tình nghiêng đầu mỉm cười với y. Cơn giận dữ từ khoang ngực bốc lên, y nói: “Sớm muộn bà cũng bị đưa ra công lý.”
Ta đã sớm bị đưa ra công lý.” Quản Kỳ cười nhạo: “Cậu cho rằng ta dùng thân thể của kẻ khác ẩn nấp xung quanh? Không. Thành Dương, cậu còn nhớ chính tay cậu giao vật phẩm nhiệm vụ H310 vào tay Diệp Vũ Tình không?
“Là bà?”
Là ta.” Quản Kỳ nói, ngữ điệu ẩn chứa chút vui sướng: “Ta cũng là một dẫn đường. Cậu biết không? Đó là lần đầu tiên ta gặp được lính gác có độ phù hợp cao như thế. Đạn lạc phá hỏng hộp đóng gói ức chế tư duy của ta, để các phân tử pheromone tự do của nó xuyên qua vỏ đại não —— cảm giác đó, vô cùng tuyệt diệu. Ta chẳng cần cố gắng bao nhiêu, cũng có thể khống chế nó.
“Chính tay tôi đã giao bà vào tay cô ấy…” Thành Dương chán nản dựa vào ghế, lắc lắc đầu, lại giương mắt căm tức nhìn đại não ở giữa.
Vẫn còn giận ta giết nó?” Giọng nói trong đầu hỏi. Diệp Vũ Tình nhúng sâu ngón tay vào nước, năm ngón tay nhẹ nhàng ôm lấy đại não. Bà ta lên tiếng: “Ta ghen tị với các người muốn chết. Dựa vào đâu các người có thể sống ở thời đại tốt hơn, trải qua cuộc sống tốt hơn; ta thì phải sống dở chết dở, cơ thể ngâm trong nước thuốc chống phân hủy, não thì bị dùng làm đủ loại thí nghiệm như vậy? Điều này không thể được. Lính gác tuyệt như thế, ta mới không thể thả nó đi, phải hoàn toàn biến nó thành người của ta.
Thành Dương trầm giọng nói: “Bà thật ghê tởm.
Bà ta dùng giọng Diệp Vũ Tình nói: “Tất cả mọi người đều nhìn ta như vậy. Nhưng nếu các người giống như ta, trước là vật thí nghiệm Gaia(4) của quân thực dân, sau lại bị đồng bào thu hồi thành H310, nhất định sẽ trở nên đáng ghê tởm hơn cả ta.”
Thành Dương lắc đầu: “Tôi không có cách nào trải qua chuyện của bà, nhưng bất luận thế nào, tôi sẽ không chủ động tổn thương người vô tội.”
Vô tội.” Bà ta lạnh lùng nói: “Rõ ràng bọn chúng khoan lỗ trên đầu ta, dùng xung điện và cộng hưởng từ hạt nhân (NMR) để nghiên cứu hoạt động tinh thần của dẫn đường. Thành quả nghiên cứu sau này lại xúc tiến sự phát triển y học về lính gác dẫn đường, cho các người lợi nhuận không công, ta chỉ là đòi lại khoản nợ này mà thôi.
“Nên bà bèn cho nổ ký túc xá công đoàn, dụ dỗ mười tám lính gác?” Thành Dương nói, “Nhưng tôi không hiểu được. Vì sao thầy Kỷ… lại chọn hợp tác với bà.”
Người phụ nữ tầm ba mươi bên trái thay đổi tư thế ngồi, mỉm cười gật đầu với Thành Dương: “Vì hắn ta muốn lấy lòng ta.”
Thành Dương cau mày: “?”
Hoặc là nói Đàm Dung, ái nữ duy nhất của thiếu tướng Đàm Uyên. Sau khi ta trở thành H310, gặp nghiên cứu viên đầu tiên. Ta khiến cô ta báo tin cho Kỷ Vĩnh Phong, lại thêm một chút ám thị tinh thần, hắn ta bèn ngoan ngoãn thành thật, cái gì cũng nghe ta.” Quản Kỳ cười khẩy: “Đàn ông.
Không ngờ Quản Kỳ trà trộn vào phía Đàm Uyên, lần này, rất nhiều việc đều có thể nói rõ rồi.
“Khó trách bà có thể lén lút cấy kim thăm dò cho Ninh Phi.” Thành Dương thấp giọng nói.
Đàm Dung mở miệng hỏi: “Còn có điều gì muốn biết không?”
“Bắn chết đầu não xã hội đen thành phố Hải Hà thì sao? Đây lại là vì sao?”
Ta cần người làm việc giúp ta. Đàm phán quá phiền phức, chẳng bằng xuống tay trước, rồi sáp nhập. Như thế đơn giản hơn.
Thành Dương chậm rãi gật đầu.
Còn nữa không?” Quản Kỳ hỏi.
Đàm Dung và Diệp Vũ Tình cùng lúc đứng lên, đi về phía y. Thành Dương lắc đầu, đột nhiên hỏi câu cuối: “Ninh Phi dẫn người vào rồi ư?”
Ba giọng nói đồng thời bật cười.
Thành Dương, cậu quá ngây thơ rồi.” Quản Kỳ trong đầu nói: “Cần thời gian lâu hơn để nó tìm được nơi này, mà chúng ta hòa làm một thể, chỉ mất chưa đến một giây. Ta vẫn chưa từng thử làm một người đàn ông, cậu khiến ta chờ mong lắm đấy.
Thành Dương hạ quyết tâm khiến mong đợi của bà ta hụt hẫng.
Đàm Dung tiến lên, đè lại tay y. May thay bà ta chỉ là người bình thường, Thành Dương xoay cổ tay tránh thoát, cũng bất chấp phong độ thân sĩ, đá bà ta ngã xuống đất. Diệp Vũ Tình lợi dụng lỗ hổng trong động tác của y, trở tay bắt lấy hai cánh tay, đè y lên bàn, khớp khuỷu tay đè lên xương cột sống. Quản Kỳ nói: “Ta phát hiện nếu cậu không bị đánh một trận, thì sẽ không ngoan ngoãn.
Tinh thần lực mạnh mẽ nặng nề chèn ép ý thức của y. Thành Dương cắn răng, giương mắt nhìn bể nước thủy tinh trên bàn. Y dùng hết sức đẩy về trước một cái, khiến bàn hội nghị hình bầu dục nghiêng ngả, nước trong bể sóng sánh dữ dội như muốn tràn ra. Diệp Vũ Tình nhấc y lên, lại lần nữa đè lên bàn, hung ác nện một quyền vào tuyến thể.
Thành Dương bất ngờ không kịp đề phòng, đau đến hoa mắt một chốc. Sau khi phản ứng lại mới thấy Đàm Dung đã từ dưới đất bò dậy, đậy nắp cho bể nước thủy tinh, mang đến tầm tay y.
Không.
Nhanh.” Quản Kỳ nói.
Diệp Vũ Tình nắm tay y cưỡng ép, luồn qua nắp, đồng thời nhúng vào nước.
Cảm giác chạm vào đại não hơi mềm nhũn. Thành Dương. Thành Dương cảm thấy tởm lợm, hận không thể ra sức bóp nát cả Quản Kỳ. Nhưng lực tay Diệp Vũ Tình quá mạnh, kìm y quá chặt. Y chỉ có thể chịu ép buộc tiếp xúc, thể nghiệm những tia lửa nhỏ nổ tung từ đầu ngón tay, ý thức lạnh lẽo không thuộc về mình ngược dòng đi lên từ vô số đầu cuối tế bào thần kinh nhỏ bé dày đặc.
Thành Dương gắng sức bảo vệ bản thân, dùng tinh thần tuyến bao bọc ý thức thành cái kén tằm. Quản Kỳ từ bốn phương tám hướng ập tới, từng chút từng chút đẩy y ra. Đầu mút tinh thần tuyến vốn gắn với cơ thể, nhưng ngày càng kéo căng, cuối cùng đứt tung từng sợi một, kèm theo tiếng lụa rách. Thành Dương chưa từng hoảng sợ như thế, luống cuống như thế. Lượng tiêu hao trước đó của y quá nhiều, tinh thần lực của Quản Kỳ tạo thành cơn sóng thật lớn, một cơn ập xuống dường như có thể khiến y thịt nát xương tan.
Giữa sự tấn công mãnh liệt, y rốt cuộc cũng tìm được một khe hở, ra sức chui vào.
Sóng to gió lớn tan biến trong nháy mắt.
Thành Dương run sợ nửa giây, cẩn thận nhìn quanh bốn phía. Thủy tinh. Dòng nước. Một trái tim nặng nề tử khí rơi vào đáy nước.
Trái tim kia thoạt trông vô cùng to lớn.
Tại ảnh ngược bên trong thủy tinh, y biến thành mèo đen của Ninh Phi.
Tay nắm cửa phía trước khẽ động. Thành Dương kinh hãi, quay đầu phóng nhanh về phía đường về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.